Đợi Chu Nhan chuẩn bị tốt giấy và bút mực, Chu Tước liền đỡ Từ Xán Xán xuống giường, chậm rãi
đi
về phòng ngủ.
Từ Xán Xán hơi suy tư đặt bút viết, liền ở
trên
giấy trắng ngà viết những lời này —— “Phó Dư Sâm, chàng hãy mau cầu thánh thượng tứ hôn cho đích thứ nữ Đổng đại nhân Đổng Mẫn Lị cùng đích thứ tử Thuận Dương hầu Tống Nghị, bằng
không
ta
sẽ
thật
mất mặt nha nha nha!!!”
(editor:haha ai bảo chị là thỏ trắng hiền lành nào? Chị cũng
âm
hiểm phết chứ chả đùa!!!)Nàng lấy bút chấm thêm ba cái dấu chấm than, thể
hiện
là việc cực kỳ khẩn cấp.
Chu nhan cùng Chu Tước ở
một
bên thấy,
không
khỏi đều cười: “Thái Tử Phi ngài
thật
là con mắt tinh đời, Đổng nhị
cô
nương cùng Tống nhị công tử
thật
sự
là tuyệt phối đâu!”
Đổng nhị
cô
nương luôn nhung nhớ Thái Tử điện hạ, dây dưa rất nhiều lần,
thật
sự
là quá
không
biết xấu hổ.
Mà Tống nhị công tử phong lưu phóng khoáng, thường lấy xóm
cô
đầu làm nhà, chỉ biết làm
một
ít thơ từ như là “Pháo hoa hẻm đường ruộng, thân cận nữ sắc”, quả nhiên là
một
lãng tử phong lưu.
Hoa si xứng lãng tử, ghép đôi như vậy là ai cũng thấy hợp!
Từ Xán Xán viết xong liền buông bút, nhìn Chu Nhan cùng Chu Tước sửa sang lại thư, chính mình trong lòng thực đắc ý.
Chu Nhan cầm lấy giấy viết thư thổi thổi, để mực nước mau khô; Chu Tước cầm
một
mảnh giấy bìa khác, gấp dán thành
một
cái phong bì.
Phó Dương theo Bích Vân vào chính đường, hành lễ với Từ Xán Xán: “Gặp qua Thái Tử Phi.”
Từ Xán Xán ngồi ngay thẳng
trên
giường, nghiêm mặt
nói: “Ta viết
một
phong thư, cần lập tức đưa đến trong tay Thái Tử điện hạ, ngươi có thể làm được sao?”
Phó Dương ngẩng đầu nhìn nàng
một
cái, cúi đầu
nói: “Nô tài đem hết toàn lực.”
Từ Xán Xán liền sai Chu Nhan đem phong thư
đã
dán kín giao cho Phó Dương. Đổng phu nhân cùng Đổng Mẫn Lị nhất định
sẽ
tiến cung
đi
gặp Đổng Quý phi, nàng nhất định phải đến trước Đổng Quý phi, đem hôn
sự
này định ra xong!
Từ Xán Xán nhìn Phó Dương,
nói: “Thư này là khẩn cấp, nhất định phải đưa
đi
nhanh
một
chút!”
Phó Dương đáp “Tuân mệnh”, liền lui xuống.
Hai mẹ con Đổng phu nhân lệnh xa phu ra roi thúc ngựa, thẳng đến hoàng cung mà
đi.
Đổng Quý phi
đang
đứng ở trước Kỳ Ngọc điện ngắm rừng hoa sơn chi, mặt
không
biểu cảm nhìn hoa sơn chi héo rũ trước mắt từ trắng chuyển vàng.
Vĩnh An Đế thích hoa sơn chi, thời điểm sủng ái nàng nhất liền sai người trồng đầy hoa sơn chi ở trong điện Kỳ Ngọc.
hiện
giờ nàng còn trẻ mỹ mạo, mà quân ân
đã
không
còn, giống như hoa sơn chi héo rũ biến thành màu vàng này ……
Nữ quan chưởng
sự
Kỳ Ngọc điện Tôn Ngọc Diễm thấy thế, liền mỉm cười khuyên: “Nương nương
không
cần đau thương, hoa sơn chi trong điện chúng ta tuy rằng héo rũ, nhưng sơn chi cánh đốm thánh thượng vừa lai tạo ra
đang
ra hoa, ngài
đi
xin vài cây trở về trồng
không
phải được rồi sao!”
“Hừ!” Đổng Quý phi cười lạnh
một
tiếng, “Ngươi xem
hiện
giờ có khi nào thánh thượng triệu ta tới hầu?”
Tôn Ngọc Diễm chớp chớp mắt: “Nhưng thánh thượng cũng
không
phải rất ít tuyên các nương nương khác sao?”
Đổng Quý phi nghe vậy, híp mắt to suy tư lên: Đúng vậy, sau khi thánh thượng bệnh tình nguy kịch
một
lần từ năm trước, liền rất ít triệu hạnh cung phi, ngẫu nhiên vài lần tuyên nàng qua, cũng chỉ là bầu bạn mà thôi, cũng
không
có thị tẩm nàng, chẳng lẽ……
Nghĩ đến cái khả năng kia, Đổng Quý phi mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống —— nếu như thế
thì
kết cục của nàng chính là
một
phi tần
không
có con a!.
Nàng liền
nói
ngay: “Sai người chuẩn bị
một
chút, ta muốn
đi
gặp thánh thượng!”
Đúng lúc này, đại thái giám Kỳ Ngọc điện
anh
Lượng
đi
đến, bẩm báo
nói: “Nương nương, Đổng phu nhân cùng Đổng nhị
cô
nương có việc gấp, đệ thẻ bài thỉnh vào cung gặp ngài.”
trên
mặt Đổng Quý phi
hiện
lên
một
tia
không
kiên nhẫn, nhưng rất nhanh liền biến mất
không
thấy, bình tĩnh
nói: “Tuyên các nàng vào
đi!”
Phó Dư Sâm
đang
cùng Vĩnh An Đế ở thiên điện Sùng Chính Điện điều sa bàn, Hoàng Lang
đi
đến, mỉm cười bẩm báo
nói: “Thái Tử điện hạ, Tiêu đội trưởng tựa hồ có việc gấp,
đang
ở bên ngoài chờ đâu!”
“Vậy hả,” Phó Dư Sâm đem cờ
nhỏ
cắm ở bờ đông sông A Tát, tùy ý
nói, “Bảo Tiêu Hạ tiến vào
nói
đi!”
Hoàng Lang cười liếc Vĩnh An Đế
một
cái, thấy hoàng thượng cũng
không
có phản ứng gì, liền đáp “Tuân mệnh”, lui xuống.
Tiêu Hạ rất nhanh theo Hoàng Lang
đi
đến, sau khi hướng Vĩnh An Đế cùng Phó Dư Sâm hành lễ,
hắn
đem thư của Từ Xán Xán dâng lên cho Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm vỗ vỗ cát bụi
trên
tay, để Hoàng Lang cùng tiểu thái giám hầu hạ rửa tay xong, lúc này mới mở phong thư ra, liền làm ba cái dấu chấm than
hiện
ra.
Nhìn thấy con dâu viết thư cho nhi tử còn chấm 3 dấu chấm than, Vĩnh An Đế
không
khỏi buồn cười, hỏi: “Từ thị có việc gì gấp?”
Phó Dư Sâm nhìn hai hàng chữ tròn vo mập mạp
trên
giấy viết thư kia, hàng mi dài thấp thoáng dưới mắt phượng tức khắc thêm
một
tia ý cười, thuận tay đem thư đưa cho Vĩnh An Đế.
Vĩnh An Đế nhìn lướt qua,
không
khỏi cười, đem giấy viết thư giao cho Tiền Tiến đứng hầu
một
bên,
nói: “không
thể làm con dâu trẫm mất mặt, Tiền Tiến
đi
vào nghĩ viết chỉ tứ hôn
đi, chuẩn tấu của Thái Tử Phi!”
Tiền tiến đáp thanh “Tuân mệnh”, liền lui xuống
đi
viết chỉ.
Phó Dư Sâm lúc này mới
nói: “Từ thị vốn dĩ bướng bỉnh, phụ hoàng ngài
không
cần quan tâm, nếu
không
nàng
sẽ
càng thêm được thể lên mặt, nhi thần
không
quản được!”
Vĩnh An Đế cười
nói: “Cứ coi như con dâu tính tình như vậy, Trẫm vẫn muốn sủng
một
chút lại như thế nào?”
A Sâm
yêu
thương Từ thị như vậy,
hắn
cũng là
yêu
ai
yêu
cả đường
đi, càng
không
cần phải
nói
Từ thị hoài con vua, thân phận quý trọng, càng là thêm che chở sủng ái.
hắn
nghĩ nghĩ, lại
nói: “A Sâm, trẫm nhớ
rõ
ngươi trước kia có tặng châu báu cho Từ thị?”
Phó Dư Sâm gật gật đầu, lại đem
một
cờ
nhỏ
cắm ở bờ đông sông A Tát —— này đó đều là chỗ trạm gác
hắn
dự bị xếp vào.
Vĩnh An Đế liền phân phó Hoàng Lang: “Đem châu báu mà Tích Lâm tiến cống ban tặng cho Thái Tử Phi,
nói
là trẫm ban cho nàng để an tâm dưỡng thai!”
Từ sau khi Phó Dư Sâm diệt Tháp Khắc Khắc cứu được nước Tích Lâm, Tích Lâm liền cúi đầu xưng thần đối với Đại Lương, tự cho mình là nước phụ thuộc, năm nay
đã
đưa cống phẩm đến trước tiên.
Phó Dư Sâm nghe vậy, ngẩng đầu lên,
trên
mặt mang theo ý cười: “Cái này đúng là thứ Từ thị thích.”
Vĩnh An Đế cũng liên tục gật đầu. Nữ nhân sao, trời sinh chính là thích ngắm nhìn những cái đồ kim châu báu thạch linh tinh sáng lấp lánh đó!
Sau khi Đổng Quý phi trấn an Đổng phu nhân cùng Đổng Mẫn Lị, liền mang theo người lập tức
đi
Sùng Chính Điện.
Lúc này tuy rằng
đã
khuya, mặc dù vẫn có chút ánh nắng chiều còn chưa tiêu tán ở phía Tây, nhưng
một
dải ánh trăng
đã
treo lên chân trời đen thẫm.
Sùng Chính Điện ngoại trừ cấm quân trong cung, còn thêm vài vị thị vệ xa lạ, trong đó người cầm đầu mặc giáp trụ đứng bên ngoài, bị ánh đèn trong điện chiếu ra, có vẻ phá lệ tuấn tú.
Đổng Quý phi tự thấy thân phận
không
còn được cao như trước, liền đứng chờ ở nơi đó, để Tôn Ngọc Diễm cùng
anh
Lượng tiến lên
nói
chuyện.
thật
lâu sau, Tôn Ngọc Diễm cùng
anh
Lượng
đã
đi
tới, thấp giọng bẩm báo
nói: “Nương nương, thánh thượng
nói
không
gặp.”
Cổ họng Đổng Quý phi nảy lên
một
cổ trọc khí: “Quan gia vì sao
không
muốn gặp bổn cung?”
Tôn Ngọc Diễm thấp giọng
nói: “Hoàng Lang
nói
là Hoàng thái tử ở bên trong,
không
tiện.”