- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
- Chương 196
Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 196
Kiệu lớn màu vàng được kỵ binh vũ trang hạng nặng vây quanh
đi
về
trên
đường phố yên tĩnh, mấy nha hoàn
đi
theo ngồi ở xe che rèm lụa màu xanh
đi
phía sau.
Trong kiệu chỉ có Từ Xán Xán cùng Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm ngồi ngay ngắn
trên
ghế bành trong kiệu yên lặng nghĩ tâm
sự. Lam Thụy Hà chắc là
đã
bị bắt
đi, chỉ sợ đến khi tra ra được đồng đảng của nàng ta,
thì
Lam Thụy Hà
đã
hồn bay về trời rồi……
Từ Xán Xán ngồi ở
một
bên, rúc vào trong lòng ngực
hắn, cũng
không
nói
gì. Hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của Phó Dư Sâm, lại là
một
ngày vừa có vui lại vừa có buồn: đáng thương cho Phó Dư Sâm, ngay cả sinh nhật đều
không
được nghỉ.
thật
lâu sau, Từ Xán Xán mở miệng
nói: “A Sâm, chàng hôm nay vội suốt
một
ngày, có mệt hay
không?”
Phó Dư Sâm lại hỏi
một
đằng trả lời
một
nẻo: “Xán Xán, toàn bộ thời gian mang thai cái kia đều
không
thể sao?”
không
thể phủ nhận, với
hắn
mà
nói, việc cùng phòng với Từ Xán Xán là phương thức giải tỏa áp lực tốt nhất —— bởi vì Từ Xán Xán mang thai, Phó Dư Sâm
đã
nghẹn gần
một
tháng!
Nghe vậy Từ Xán Xán nháy mắt đỏ bừng mặt.
Nàng đem mặt chôn ở cổ Phó Dư Sâm, thấp giọng
nói: “Lẽ ra qua 3 tháng đầu là có thể làm, chính là……”
Phó Dư Sâm: “Chính là cái gì?”
Môi Từ Xán Xán nóng rực mềm mại dán vào lỗ tai
hắn, ôn nhu
nói: “Tiểu Phó của chàng quá lớn!”
Nàng chính là
nói
lời
thật, Phó Dư Sâm lớn lên người vô cùng
anh
tuấn, chỉ là nơi đó khi bành trướng lên
thì
đúng là rất dọa người, cho nên chuyện phòng the của bọn họ mỗi lần mới đầu đều có chút khó tiến vào.
Lập tức lỗ tai Phó Dư Sâm đỏ đến sắp
nhỏ
máu, mắt phượng sáng lấp lánh, môi đỏ bừng cũng mím lại gắt gao.
Từ Xán Xán nguyên bản là muốn trêu cợt Phó Dư Sâm, thấy đạt tới mục đích, lập tức liền nở nụ cười. Nhưng mà nàng nhìn thần thái Phó Dư Sâm,
không
khỏi có chút hồ nghi, lập tức liền duỗi tay cách quần áo sờ sờ tiểu Phó, sau đó mặt nàng cũng đỏ —— nơi đó
đã
nổi lên lều trại cứng thẳng!
(Editor: sau đó…
không
có sau đó! mời các bạn tự tưởng tượng nhá há há ~ J)
- -------------------------
Trở lại trong viện ở cung Thái Tử, Phó Dư Sâm bọc Từ Xán Xán trong áo choàng lụa đen của mình ôm vào chính đường.
Người hầu tiến lên chuẩn bị hầu hạ, Phó Dư Sâm lại lập tức ôm Từ Xán Xán vào phòng ngủ.
Chu Nhan vội
nhẹ
nhàng vẫy vẫy tay, mang theo nha hoàn trực đêm hôm nay lui ra ngoài, đứng chờ ở dưới hành lang bên ngoài.
Phó Dư Sâm đem Từ Xán Xán đặt ở
trên
giường, mắt phượng lo lắng mà nhìn nàng: “Ta cởϊ qυầи áo cho nàng!”
Từ Xán Xán hơi có chút mệt mỏi, liền
nói: “Thϊếp nghỉ
một
lát
đã!”
Mới vừa rồi Phó Dư Sâm vẫn luôn chỉ là nhợt nhạt mà ra vào
một
chút, phần lớn thời gian đều là ở bên ngoài cánh hoa cọ xát, nàng lại có cảm giác thâm nhập hoàn toàn bất đồng so với trước kia. Từ Xán Xán cũng
không
rõ
là cái gì, chỉ là dù sao
thật
sự
thoải mái. Cái loại dư vị vui sướиɠ này còn chưa tan
đi
khiến nàng cả người lười biếng.
Phó Dư Sâm ôn nhu mà nhìn ánh đèn nhu hòa chiếu xuống Từ Xán Xán: thân thể được giải tỏa giống như là toàn bộ lục phủ ngũ tạng được bàn ủi ủi qua 1 cái,
không
chỗ nào
không
thải mái; 3 vạn 6 nghìn cái lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, trực tiếp làm toàn bộ cảm xúc của
hắn
đều trở nên
nhẹ
nhàng sung sướиɠ.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm mang theo
một
tia thẹn thùng cười: “Xán Xán!”
Từ Xán Xán tựa như
đã
nhắm mắt, nghe vậy liền “Dạ”
một
tiếng.
Phó Dư Sâm lại kêu
một
tiếng: “Xán Xán!”
Từ Xán Xán lại “Dạ”
một
tiếng, mở mắt: “Làm gì nha?”
Nhìn ánh đèn lung linh chiếu 1 vầng sáng nhu hòa lên nụ cười xinh đẹp
trên
mặt của Phó Dư Sâm, đẹp trai như thiên thần, lòng Từ Xán Xán nháy mắt trở nên mềm mại, duỗi tay vuốt ve mặt
hắn, lẩm bẩm
nói: “Thϊếp sắp ngủ rồi, chàng lại đánh thức thϊếp……”
Phó Dư Sâm cúi đầu mổ
trên
môi Từ Xán Xán
một
chút, ôn nhu
nói: “Xán Xán, ta hôm nay
thật
thoải mái!”
Là
thật
sự
thoải mái.
Phảng phất như cửa lớn của
một
thế giới mới
đang
mở rộng trước mắt
hắn
và Từ Xán Xán; Phó Dư Sâm phát
hiện, hóa ra
hắn
cùng Từ Xán Xán còn có thể vui sướиɠ được đến như vậy ——
hắn
vui sướиɠ, Từ Xán Xán vui sướиɠ, còn
sẽ
không
làm tổn hại đến thai nhi trong bụng.
(editor: haha, khổ thân
anh
chị ~ tìm ra cách giày vò nhau kiểu khác thôi mà cứ như phát minh ra cái j trọng đại lắm í! haha)
Từ Xán Xán duỗi tay ôm lấy vòng eo Phó Dư Sâm,
trên
mặt cười ôn nhu xinh đẹp, thấp giọng
nói: “Chúng ta về sau cứ làm như vậy nha.”
Phó Dư Sâm khẽ cười
một
tiếng, đứng dậy giúp Từ Xán Xán cởi váy áo, lại cởϊ qυầи áo chính mình, sau đó nằm ở bên cạnh Từ Xán Xán——
hắn
cũng mệt mỏi, mệt đến đầu ngón tay cũng lười động, việc rửa mặt để ngày mai rồi
nói
sau
đi!
- ---------------------
Buổi sáng
một
ngày hai tháng sau.
Phó Dư Sâm ngồi ngay ngắn ở thư phòng mát lạnh, trong tay bưng
một
chén trà xanh, chuyên chú nghe Quan Tuyết hồi báo tin tức.
Quan Tuyết bẩm báo: “Bẩm Vương gia, bốn vị tướng quân Ngọc Minh, Trần Tố, Ngọc Tinh cùng Trác Sam từng người
một
truyền đến tin báo, đều
đã
bí mật tiếp quản chức tiết độ sứ và nắm giữ quân đội của bốn châu Giang Nam, Liêu Châu, Túc Châu cùng Trịnh Châu.”
Phó Dư Sâm hơi hơi gật đầu, buông chén trà xuống
nói: “đi
thỉnh Lương tiên sinh cùng chư vị tiên sinh lại đây nghị
sự.”
hắn
muốn triển khai phản công toàn diện.
Quan Tuyết đáp “Vâng”, lui xuống.
- -----------------
Gặp xong nhóm mưu sĩ Lương Khánh Hạ, Lý
đang
cùng Tô Thủy
âm
này đó, Phó Dư Sâm lại tiếp kiến thân tín Cận Vĩ Hoán, đem mỗi
một
phân đoạn đều bố trí xuống dưới. Sau khi xác định hết thảy hoàn hảo tuyệt
không
bại lộ, Phó Dư Sâm lúc này mới thở dài
một
hơi
nhẹ
nhõm.
Binh Bộ Thượng Thư Sướиɠ Tử Kỳ
đã
chờ
hắn
ở phòng khách. Phó Dư Sâm dự định dùng qua cơm trưa rồi sau đó mang theo Sướиɠ Tử Kỳ
đi
đại doanh ở ngõ Hạnh Hoa phía tây thành thị sát xưởng đạn dược của mình —— hôm qua Lan Vân phụ trách xưởng đạn dược tới báo,
nói
mới chế ra
một
loại súng kíp có thể bắn liền mạch.
Phó Dư Sâm có chút khát nước, liền bưng chén trà lên đem trà xanh bên trong uống
một
hơi cạn sạch, buông chén xuống,
hắn
sai Thính Vũ kêu Tiêu Hạ tiến vào, dò hỏi: “Thái Tử Phi
hiện
giờ
đang
làm cái gì?”
Tiêu Hạ nghĩ nghĩ, trả lời: “Nhà ngoại lão gia, thái thái cùng Nghi Xuân công tử tới,
đang
bồi Thái Tử Phi
nói
chuyện đâu!”
Phó Dư Sâm gật gật đầu,
không
nói
gì.
Ở thư phòng dùng xong cơm trưa đơn giản, Phó Dư Sâm
đi
ra,
đang
muốn mở miệng phân phó người
đi
gọi Sướиɠ Tử Kỳ, cân nhắc 1 chút, liền nhấc chân
đi
về nội viện —— Từ Xán Xán
hiện
giờ có thai hơn 5 tháng, hành động
đã
có chút
không
tiện,
hắn
phải qua nhìn mới yên tâm.
Từ Xán Xán
đang
ngồi
trên
ghế bành chính đường để cha xem mạch.
Từ Vương thị đứng ở
một
bên, nôn nóng mà nhìn.
- ------------------
Từ Nghi Xuân năm nay
đã
mười
một
tuổi, trưởng thành trở thành
một
thiếu niên tuấn tú, tỷ tỷ có thai,
hắn
lại có chút ngượng ngùng, liền cầm
một
quyển sách ngồi ở
một
bên đọc.
Từ Nghi Xuân thoạt nhìn tưởng là nghiêm túc đọc sách,
trên
thực tế
đang
vểnh lỗ tai nghe động tĩnh của cha mẹ và tỷ tỷ bên kia.
Từ Thuận Hòa xem xong mạch tượng, lại cười
nói: “Rất tốt,
không
cần lo lắng!”
Từ Vương thị thở dài
một
cái
nói: “Ai,
không
có việc gì ta liền an tâm rồi!”
Từ Thuận Hòa đánh giá nữ nhi
một
chút,
nói: “Hằng ngày dinh dưỡng đủ là được,
không
cần ăn thêm, miễn cho mập mạp quá độ tương lai sinh
không
được!”
Từ Xán Xán gật gật đầu,
nói: “Nữ nhi vẫn luôn khống chế được!”
Nàng cũng sợ quá béo tương lai khó sinh, cho nên vẫn luôn ăn ít nhưng ăn làm nhiều bữa, lại ăn nhiều trái cây, cố ý khống chế trọng lượng cơ thể.
Từ Thuận Hòa gật gật đầu,
nói: “Được, cứ làm như vậy là được!”
- ----------------
Từ Xán Xán liếc mắt
một
cái thấy đệ đệ
đang
thất thần, liền đứng dậy
đi
đến bên người Từ Nghi Xuân, cười
nói: “Từ Nghi Xuân, tỷ phu đệ giao cho đệ viết văn chương kia đâu? Viết có tốt
không
a?”
Từ Nghi Xuân nâng khuôn mặt
nhỏ
nói: “Nữ nhân quản tốt việc trong nhà là được rồi, đừng động đến
sự
tình của các nam nhân!” Giống tỷ tỷ chỉ biết hướng tỷ phu làm nũng như vậy, làm
hắn
lo lắng a!
Từ khi
đi
theo lão sư học 《 Sử Ký 》, nghe xong lão sư giảng giải
sự
kiện khi cháu ruột Trần Hoàng Hậu bị Vệ Tử Phu vu họa hạ cổ khiến nàng liên lụy bị Hán Vũ Đế phế, Từ Nghi Xuân
đã
sớm hạ quyết tâm phải học tập lễ pháp
thật
tốt, trở thành chỗ dựa kiên cố cho tỷ tỷ. Chờ đến khi tỷ tỷ lớn tuổi sắc suy mất sủng,
hắn
lại bảo hộ tỷ tỷ, làm tỷ phu
không
có lý do gì phế
đi
tỷ tỷ.
Từ Xán Xán
không
biết ý tưởng ấu trĩ của Từ Nghi Xuân, vẫn kinh ngạc cười: “Từ Nghi Xuân, đệ chừng nào
thì
biến thành nam nhân a?”
Từ Nghi Xuân nghiêm túc mà nhìn tỷ tỷ: “Tỷ
không
hiểu!”
Từ Xán Xán: “……”
Nàng bắt lấy cánh tay Từ Nghi Xuân liền muốn cù trêu Từ Nghi Xuân.
Từ Nghi Xuân bị cù đến sắp buồn chết, lại bởi vì tỷ tỷ có mang
không
dám phản kháng, cuối cùng cười đến chảy ra nước mắt, chỉ phải xin tha: “Tỷ tỷ, ta sai rồi! Tỷ tỷ!”
Nhìn đệ đệ chật vật xin tha, Từ Xán Xán đắc ý mà nở nụ cười.
Thời điểm Phó Dư Sâm
đi
vào, chính đường
đang
nháo đến gà bay chó sủa.
Thấy
hắn
tiến vào, Từ Thuận Hòa, Từ Vương thị cùng Từ Nghi Xuân lập tức nghiêm nghị lên, chuẩn bị hướng
hắn
hành lễ.
Phó Dư Sâm liếc mắt
một
cái nhìn Từ Xán Xán cười đến mặt ửng đỏ,
nói: “thân thích nhà mình,
không
cần hành quốc lễ!”
Chủ khách mấy người ngồi xuống
nói
chuyện vài câu, Từ Thuận Hòa liền tìm lý do mang theo Từ Vương thị cùng Từ Nghi Xuân rời
đi.
Ba người nhà lão gia khách khí rời
đi, Chu Nhan liền cũng mang theo bọn nha hoàn trực ban lui xuống.
Chờ cha mẹ đệ đệ
đi
rồi, Từ Xán Xán lúc này mới cười xinh đẹp
đi
đến mặt sau ghế bành Phó Dư Sâm ngồi, vừa mát xa đỉnh đầu cho
hắn, vừa hỏi: “A Sâm, chàng cảm thấy Nghi Xuân thế nào?”
Bởi vì
yêu
ai
yêu
cả đường
đi
, Phó Dư Sâm đối với công khóa của cậu em vợ Từ Nghi Xuân cũng rất là nhọc lòng, chẳng những thường thường dò hỏi Phạm lão sư về thành tích của Từ Nghi Xuân, còn tự mình đến Quốc Tử Giám tế tửu Hàn Khánh Trung hỏi công khóa cho Từ Nghi Xuân.
“Công khóa của Nghi Xuân cũng
không
tệ lắm.”
Phó Dư Sâm
nói
xong liền rũ mi mắt xuống, lông mi dày rũ xuống, từ góc độ Từ Xán Xán nhìn lại, chỉ cảm thấy lông mi
hắn
nhỏ
dài, mũi thanh tú cao thẳng, thoạt nhìn văn tĩnh mà vô hại.
Từ Xán Xán vòng đến trước người
hắn, dựa vào thân mình Phó Dư Sâm, nũng nịu mà làm nũng: “Rốt cuộc là như thế nào?”
Khóe miệng Phó Dư Sâm nhếch lên, là mang theo ý cười hiển nhiên
nói: “Chính là rất tốt!”
Xán Xán của
hắn
nũng nịu chọc người
yêu
thích, cậu em vợ lại là
một
tiên sinh thủ cựu, tuổi còn
nhỏ
liền mỗi ngày xụ mặt nghiên cứu những cái nghi lễ đó, mong muốn sau này trở thành Lễ Bộ Thượng Thư.
Nghĩ đến đây, Phó Dư Sâm lại nhìn Từ Xán Xán, liền cảm thấy Xán Xán của
hắn
quả thực
không
chỗ nào
không
tốt,
thật
sự
hoàn mỹ,
thật
sự
đáng
yêu, cũng
thật
sự
bướng bỉnh.
Từ Xán Xán thấy
hắn
nhìn mình chuyên chú, hơi có chút liếc mắt đưa tình ý nhị, trong lòng
không
khỏi động tình, liền cúi người xuống hôn môi Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm rất nhanh cũng ôm lấy mặt Từ Xán Xán, nghênh đón nụ hôn này.
hắn
có chút kích động nhiệt tình như lửa mà ngậm lấy môi Từ Xán Xán hôn lên.
Môi Từ Xán Xán mềm mại, thơm thơm, mang theo hương vị ngọt ngào, làm Phó Dư Sâm càng thêm kích động lên.
hắn
lập tức đứng dậy bế Từ Xán Xán lên
đi
vào phòng ngủ, để Từ Xán Xán lên giường, rồi cũng đè ép
đi
lên, kéo vạt áo Từ Xán Xán ra, kéo yếm ngực đỏ thẫm thêu hoa hồng xuống, lộ ra hai luồng tuyết trắng đầy đặn dị thường, môi trước tiến đến bên trái, hung tợn mà ngậm lấy hồng hào, tay phải cũng ôm lấy bên kia mà nhéo.
trên
mặt trắng mịn của Từ Xán Xán
hiện
ra sắc đỏ như hoa tường vi, mắt nhắm lại ngửa đầu thở gấp, hai chân bị Phó Dư Sâm tách ra đẩy lên phía trước, theo động tác của Phó Dư Sâm nàng đứt quãng
nói: “Đừng…… Đừng quá…… Quá nhanh…… Châm…… Châm
một
chút……”
Phòng ngủ có để băng,
thật
sự
mát mẻ, nhưng
trên
người thon chắc của Phó Dư Sâm vẫn ra
một
tầng mồ hôi.
hắn
mím môi đỏ bừng, ngũ quan tuấn tú căng chặt, đột nhiên cúi người cắn xuống đùi tuyết trắng phấn nộn của Từ Xán Xán, dùng sức động vài cái.
(Editor: đoạn sau đèn tắt rèm buông, mây che trăng trốn nên ko ai thấy j để tả tiếp á J)
- ---------------------
Bồn nước tắm
đã
được đưa vào, Từ Xán Xán mê mê tỉnh tỉnh khóa ngồi ở
trên
người Phó Dư Sâm, cằm đặt ở
trên
vai Phó Dư Sâm, thân thể cũng dính vào người Phó Dư Sâm, mặc cho Phó Dư Sâm thay nàng rửa sạch.
Trong đầu nàng còn
đang
suy nghĩ: Nếu là các nha hoàn bà tử, còn có nữ y Trương ma ma Quản ma ma, biết chuyện phòng the của mình cùng Phó Dư Sâm,
không
biết có giễu cợt mình hay
không
……
Từ Xán Xán ngủ trưa dậy, phát
hiện
Phó Dư Sâm
không
biết rời
đi
khi nào.
Chu Nhan Bích Vân cùng mấy đại nha hoàn tiến vào hầu hạ Thái Tử Phi rời giường.
Thời điểm hầu hạ Từ Xán Xán mặc qυầи ɭóŧ, Chu Nhan phát
hiện
dấu răng
rõ
ràng
trên
đùi tuyết trắng phấn nộn của Thái Tử Phi.
Nàng vội kéo qυầи ɭóŧ lụa trắng lên, sợ người khác nhìn thấy.
Bích Vân, Chu Tước cùng Huyền Băng đứng đó đều
đã
biết ——
thật
ra
thì
dấu răng
rõ
ràng như vậy, người mù mới
không
nhìn thấy đâu!
Nhưng mà cả bốn người đều giả bộ dường như
không
có việc gì, mà hầu hạ Thái Tử Phi rời khỏi giường đâu vào đấy, trang điểm phục sức xong, ngồi xuống giường ở chính đường.
Nữ y Trương ma ma quỳ gối
trên
đệm lót nỉ bên cạnh giường, mát xa chân có chút trướng cho Thái Tử Phi; Quản ma ma đứng ở
một
bên, cười theo
nói: “Thái Tử Phi, lão nô có
nói
mấy câu muốn cùng ngài
nói, có thể hay
không
để chư vị tiểu đại tỷ về tránh trước
một
chút?”
Từ Xán Xán được Trương ma ma ấn
thật
sự
thoải mái, liền tùy ý mà phất phất tay: “Các ngươi đều lui ra
đi, Chu Nhan Bích Vân lưu lại!”
Ngoại trừ Bích Vân Chu Nhan, mọi người đều lui xuống.
Quản ma ma lúc này mới lại hành lễ, thấp giọng
nói: “Bẩm Thái Tử Phi, lão nô muốn
nói
chính là, là ——”
Bà muốn
nói
lại thôi.
Từ Xán Xán liếc mắt xem xét Quản ma ma
một
cái: “nói
dứt khoát!”
Quản ma ma lấy hết can đảm, thấp giọng
nói: “Bẩm Thái Tử Phi, lão nô cảm thấy cái gọi là tập tục
trên
đời ngăn cách vợ chồng cùng phòng khi mang thai là
không
đúng, Vì
thật
ra sau mang thai ba tháng đều là có thể làm!”
Từ Xán Xán tức khắc mặt có chút nóng, liền cúi đầu giả vờ làm chim cút.
Quản ma ma cũng cúi đầu, tiếp tục
nói: “Chuyện này, đáng chú ý nhất chính là người nam nhớ động tác
không
cần quá mạnh,
không
được đè nặng thê tử,
không
thể……”
Ai, bà cũng
không
nghĩ muốn thuyết giáo Thái Tử Phi a. Phải biết rằng thời điểm Quản ma ma phát
hiện
Hoàng thái tử cùng Thái Tử Phi còn có chuyện phòng the, trời biết bà cùng Trương ma ma có bao nhiêu giật mình, chỉ có thể phổ cập tri thức này đó cho Thái Tử Phi, miễn cho tiểu vương tử trong bụng Thái Tử Phi bị thương ……
Từ Xán Xán nghe nghe liền chuyên chú lên, nàng thế mới biết, Phó Dư Sâm tìm cho mình hai vị này nữ y đều
không
phải là hạng người hời hợt, mà là có thực học.
nói
xong này đó, Quản ma ma như trút được gánh nặng mà uốn gối hành lễ, liền muốn lui ra.
Từ Xán Xán mặt
đã
khôi phục bình thường, lập tức liền phân phó Chu Nhan: “Quản ma ma hôm nay làm rất tốt, thưởng Quản ma ma năm mươi lượng bạc, Trương ma ma mười lượng bạc.”
Đề tài xấu hổ như vậy, Trương ma ma
không
chịu
nói
đẩy cho Quản ma ma, thành ra Quản ma ma liền được thưởng.
Quản ma ma nghe vậy hoàn toàn thở dài
nhẹ
nhõm
một
hơi, nhanh chóng cùng Trương ma ma hành lễ tạ ơn.
- -----------------------
Phó Dư Sâm đứng ở sau án thư, phân phó Tiêu Hạ cùng Phó Tùng: “Tiêu Hạ
đi
kinh tây đại doanh đón Lâm Thuận Lợi, đưa
hắn
đến Phủ Khai Phong đánh trống kêu oan cho nhi tử Lâm Ngọc Nhi, cáo trạng Lam Du Linh; Phó Tùng
đi
gặp phủ doãn phủ Khai Phong, đem
sự
tình bố trí cho
hắn!”
Lại sai Thính Vũ: “Ngươi
đi
liên hệ cùng Cận Vĩ Hoán, Mã Minh Quang, đem hồ sơ đưa đến nơi đó cho bọn họ, ngày mai lâm triều khải tấu!”
Sau khi tất cả đều bố trí thỏa đáng, Phó Dư Sâm đứng dậy ra khỏi thư phòng ——
hắn
muốn tiến cung
đi
gặp Vĩnh An Đế, thương nghị phối hợp
trên
triều hội ngày mai.
Phó Dư Sâm vừa mới nhận được thư do bồ câu đưa đến của Ngọc Minh - người
đang
nắm giữ quân đóng tại Trịnh Châu. Ngọc Minh
đã
mang theo quân đội thâm nhập vào thành Trịnh Châu, lặng lẽ vây quanh Lam phủ, chuẩn bị tùy thời gây khó dễ.
Quân đóng tại Túc Châu, Giang Nam, cùng Liêu Châu, cũng
đã
sớm nhận được dụ lệnh của
hắn, chuẩn bị xong xuôi cho công cuộc bình định.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
- Chương 196