Chương 195

Hôm nay trước Thanh thân vương phủ, mà nay là cung Hoàng thái tử phi thường náo nhiệt, đại quan quý nhân đến chúc mừng nối liền

không

dứt.

Trong đại điện phía trước giăng đèn kết hoa, treo rèm trướng cẩm tú. Hương thơm thanh u từ lư hương Bác Sơn đốt hương hoa chìm đắm cùng sương trắng từ tám khối băng to tản mát ra mờ mịt toàn bộ đại điện rộng lớn.

Phó Dư Sâm đầu đội xa quan, người mặc giáng sa bào, eo treo đại kim ngọc,,

trên

mặt tuấn tú mang theo

một

tia cười nhạt nhẽo đến độ sắp trôi

đi, từ

trên

cao nhìn xuống nhóm quyền quý này đó quỳ dưới thềm son, tuyên bố yến hội bắt đầu.

Sau lời chúc rượu lúc đầu, Phó Dư Sâm liền cho các tướng lĩnh Ngọc Minh, Trần Tố, Ngọc Tinh cùng Trác Sam đều ăn mặc tương đồng là áo bào trắng thêu hoa văn bạc

đã

đi

theo mình cả ngày lui xuống, tự mình trở về sân phòng khách thư phòng—— toàn bộ quan viên cao nhất triều đình Đại Lương

đang

ở nơi này chờ

hắn.

Ở bên ngoài lều vải Phó Dư Sâm dừng bước, xoay người nhìn về phía bốn người Ngọc Minh, Trần Tố, Ngọc Tinh cùng Trác Sam, thấp giọng

nói: “Các ngươi

hiện

tại liền điểm binh xuất phát!”

đi

Giang Nam, Liêu Châu, Túc Châu cùng Trịnh Châu tiếp nhận chức tiết độ sứ.

Sau khi bốn người Ngọc Minh rời khỏi, Phó Dư Sâm đứng ở nơi đó yên lặng ấp ủ

một

lát, để

trên

mặt

hiện

ra

một

tia cười rụt rè, lúc này mới nhấc chân hướng phòng khách

đi

đến.

Phó Tùng đứng hầu ở

một

bên cửa phòng khách

nói: “Hoàng thái tử đến!”

Thừa tướng Mã Minh Vũ, binh bộ thượng thư Sướиɠ Tử Kỳ, xu mật sử Viện Xu Mật Cận Vĩ Hoán, lễ bộ thượng thư Lam Thiếu Kỳ, hàn lâm học sĩ Triệu Lăng Thanh, ngự sử trung thừa Trần Trân cùng võ đề hình tư hiến Tư Mã Diệu nghe tiếng đồng thời đứng lên, hướng Hoàng thái tử Phó Dư Sâm chắp tay hành lễ.

Phó Dư Sâm mỉm cười đáp lễ, ôn hòa

nói: “Chư vị mời ngồi!”

Đám người Mã Minh Vũ nhìn ôn hòa tươi cười

trên

mặt Phó Dư Sâm, nháy mắt đều có chút hoảng thần —— Hoàng thái tử

thật

sự

là quá tuấn tú!

Người của tứ đại môn phiệt Lam Thiếu Kỳ, Triệu Lăng Thanh có chút tiếc hận: Nếu là lúc trước có thể cùng Hoàng thái tử liên hôn thành công,

thật

là tốt biết bao a!

Phó Dư Sâm mỉm cười liếc mắt nhìn Lam Thiếu Kỳ

một

cái, trong lòng nhớ tới nhi tử súc sinh của Lam Thiếu Kỳ là Lam Du Linh —— Tiêu Hạ mấy ngày gần đây lại tra ra

không

ít việc ác của Lam Du Linh.

Mắt phượng của Phó Dư Sâm hơi hơi mị mị: Ta nhất định

sẽ

đem Lam Du Linh ra trước công lý, làm Lam Du Linh hưởng thụ tội nghiệt mà

hắn

từng để cho người khác chịu qua.

- -------------------

Từ Xán Xán mang mũ kim phượng, mặc lễ phục tiểu thụ thêm song bội Hoàng thái tử phi, thân mình đều có chút cứng đờ. Nàng dựa theo dặn dò của Phó Dư Sâm, ở yến hội chỉ bắt đầu

một

đạo rượu rồi liền lui xuống, lưu lại nữ quan ti nghi duy trì yến hội.

Chu Nhan, Bích Vân, Chu Tước cùng Huyền Băng vây quanh Từ Xán Xán trở về phòng ngủ, tay chân lanh lẹ mà hầu hạ Từ Xán Xán thay đổi

một

thân quần áo ở nhà, lại chải đầu lại.

Từ Xán Xán búi 1 búi tóc đơn giản, mặc áo sam tay bó bằng la mỏng đỏ thẫm

nhẹ

nhàng thoáng mát cùng váy lụa trắng, lệch qua

trên

nệm giường phía trước cửa sổ trong phòng ngủ, để Bích Vân ngồi bên cạnh hầu hạ ăn trái cây.

Ăn xong trái cây rồi xúc miệng, nàng liền trực tiếp ở

trên

giường nệm ngủ —— buổi tối còn muốn vào cung thỉnh an Vĩnh An Đế cũng như

đi

Định Quốc Công phủ thăm Định Quốc Công đâu, nên cần nghỉ ngơi dưỡng sức

thật

tốt. Huyền Băng cùng Chu Tước kéo màn giáng sa lên che, liền cùng Bích Vân cùng nhau lui xuống, vừa chờ ở bên ngoài chính đường, vừa lấy kim chỉ ra may vá.

Chu Nhan ngồi ở

trên

ghế bên giường, khe hở màn che giáng sa lộ ra ánh sáng mỏng manh, làm nội y cho Vương phi ——váy áo bên ngoài của Vương phi giao cho các tú nương trong vương phủ hoặc là Thúy Phượng Hỉ, nhưng nội y đều là do bốn đại nha hoàn các nàng may.

Thời gian màn đêm buông xuống, Từ Xán Xán bị bọn nha hoàn đánh thức.

Bích Vân hầu hạ Từ Xán Xán uống vào mấy ngụm nước mật ong, lúc này mới thanh tỉnh.

Thấy

một

mảnh mê mang

trên

mặt Từ Xán Xán, Chu Nhan vội hỏi

một

câu: “Thái Tử Phi,

hiện

tại ngài cảm giác như thế nào?”

Từ Xán Xán chớp chớp mắt: “Ta đói bụng.”

Chu nhan vội hỏi: “Ngài muốn ăn cái gì?”

Từ Xán Xán nhíu mày nghĩ nghĩ: “Muốn ăn mỳ canh gà.”

Chu Nhan đám người nghe vậy đều là rất mừng rỡ, phải biết rằng Thái Tử Phi

đã



một

đoạn thời gian

không

dính thịt cá rồi!

Nén lại vui mừng tràn đầy trong lòng, Chu Nhan ôn nhu

nói: “Nô tỳ liền

đi

phòng bếp

nhỏ

báo với Trần ma ma!”

Từ Xán Xán “Ừ”

một

tiếng, lại nghiêng xuống, nhắm mắt lại nằm ở

trên

giường.

Đám người Bích Vân tuy biết nàng

không

ngủ, lại cũng

không

dám quấy rầy, liền đứng ở

một

bên yên lặng chờ.

Từ Xán Xán sau khi rửa mặt chải đầu, mới vừa ngồi xuống, Chu Nhan

đã

dùng khay sơn hồng mạ vàng bưng

một

bát mỳ canh gà to trở lại.

Chu Nhan bưng khay dừng lại ở trước mặt Từ Xán Xán trong chốc lát, thấy nàng

không

có nôn mửa ghê tởm, lúc này mới yên tâm mà đem đặt

trên

mặt bàn hoa lê

nhỏ

ở giường đất, đem chiếc đũa đưa cho Từ Xán Xán, lại cười

nói: “Mì này là nô tỳ tự mình nhìn người ta nấu, trước dùng thịt gà thái ra hầm thành canh, sau đó đem nấu rau xanh cùng với mì rồi vớt riêng ra, trụng qua nước sôi để nguội, sau đó xếp lên

trên

mỳ cùng thịt gà thái rồi đổ nước canh lên, thực thanh mát!”

Từ Xán Xán hít sâu

một

hơi, cảm thấy hương vị mì canh gà này

thật

là dễ ngửi.

Nàng rất nhanh liền đem

một

chén mì ăn xong.

Chu Nhan thu chén, Bích Vân ở

một

bên hỏi Từ Xán Xán: “Thái Tử Phi, ngài hôm nay muốn dùng trái cây gì?”

Từ Xán Xán nghĩ nghĩ: “Mang dưa hấu lên cho ta

đi!”

Bích Vân còn chưa đáp lời, y nữ Trương ma ma đứng hầu

một

bên liền vội la lên: “Thái Tử Phi, trăm triệu

không

thể a, dưa hấu tính hàn, thai phụ dùng phải cẩn thận a!”

Từ Xán Xán luôn theo cái lý luận của cha mình “phàm là muốn ăn, đó là thân thể

yêu

cầu”, bởi vậy liền cười cười: “Chỉ ăn

một

chút cũng

không

quan hệ!”

Trương ma ma tức khắc

không

dám

nói

tiếp nữa, ở trong lòng thở dài.

Từ Xán Xán

đang

ăn dưa hấu, đám người Phó Dư Sâm Tiêu Hạ cùng Thính Vũ liền

đi

tới nội viện.

Phó Dư Sâm

đi

vào, liền nhìn thấy Từ Xán Xán ăn dưa hấu, lập tức liền nhíu mày

nói: “Dưa hấu tính hàn,

không

thể ăn nhiều!”

Từ Xán Xán ngoan ngoãn mà đẩy chén thủy tinh đựng dưa hấu cắt lát ra, đứng dậy nghênh đón Phó Dư Sâm.

Từ cửa nội viện đến nhà chính, Phó Dư Sâm phải

đi

một

đoạn đường, nên

trên

mặt trắng nõn oánh nhuận thấm ra chút mồ hôi,, tựa hồ nhìn thấu

một

tầng ánh sáng, khiến mắt phượng sâu thẳm môi đỏ bừng lông mày và lông mi đen nhánh càng nổi bật.

Đôi mắt Từ Xán Xán đánh giá

hắn, cười tủm tỉm

đi

lên đón, làm bộ uốn gối: “Hoàng thái tử vạn phúc kim an!”

Phó Dư Sâm thấy nàng muốn hành lễ, vội duỗi tay ôm vòng eo Từ Xán Xán: “Nàng lại bướng bỉnh!”

Vừa vuốt ve vòng eo Từ Xán Xán, đôi mắt Phó Dư Sâm nhìn xuống bộ ngực Từ Xán Xán, rũ mi mắt xuống: Xán Xán mang thai

đã

ba tháng, vòng eo vì sao còn

nhỏ

như vậy? nhưng mà bộ ngực lại trở nên to ra!

trên

mặt Phó Dư Sâm như suy tư gì, Từ Xán Xán

không

có đoán được ý tưởng, liền hỏi: “A Sâm, chàng trước rửa tay sau lại thay quần áo?”

Nàng cách Phó Dư Sâm rất gần, ngửi thấy được mùi rượu

trên

người Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm gật gật đầu.

Từ Xán Xán ý bảo Huyền Băng mang theo mấy nha hoàn nhị đẳng tiến lên hầu hạ Phó Dư Sâm rửa tay, sau đó phân phó Chu Nhan: “Cũng mang lên cho vương…… Thái Tử gia

một

chén mì canh gà!”

Nếu vừa uống rượu xong, Phó Dư Sâm nhất định chưa muốn ăn món chính, vậy ăn điểm tâm lót dạ trước

đi!

Phó Dư Sâm

đang

đưa tay vào chậu vàng để rửa, nghe vậy kinh ngạc ngó Từ Xán Xán

một

cái.

Từ Xán Xán đoán được ý nghĩ của

hắn, đắc ý dào dạt

nói: “Thϊếp

đã

không

phun ra nữa!”

Phó Dư Sâm trong lòng vui mừng, liếc Từ Xán Xán, cũng

không

có nhiều lời.

Nhìn Phó Dư Sâm dùng xong mì canh gà, Từ Xán Xán liền hầu hạ

hắn

nằm

trên

giường trong chốc lát, đợi trời mát mẻ lại tiến cung diện thánh.

Phó Dư Sâm nằm ở

trên

giường,

trên

người đắp chăn giáng sa mỏng, nắm tay Từ Xán Xán ngồi cạnh, nhắm hai mắt lại.

Từ Xán Xán thấy

hắn

ngủ, liền lặng lẽ làm dấu, ý bảo Huyền Băng tắt hết đèn trong chính đường, chỉ để lại vài toà đèn ngọc thạch.

Nàng mới vừa vội xong này đó, Hồ ma ma liền tới bẩm báo: “Bẩm Thái Tử Phi, nhà ngoại thái thái nghe

nói

ngài có thể ăn thức ăn mặn, liền làm mấy món đưa tới.”

thật

ra Từ Xán Xán

không

đói bụng, nhưng là nghe được chính mẫu thân đưa đồ cho mình, liền

nói: “Đưa đến phòng ngủ

đi!”

trên

án trong phòng ngủ bày mấy thứ thức ăn điểm tâm —— nghêu sò chưng trứng, thịt hâm, gà xào ớt xanh cùng

một

chén trần bì nghiền đậu đỏ.

Từ Xán Xán tuy rằng

không

tính là đói, nhưng mà nhìn đồ ăn này đó

đã

lâu

không

ăn

không

khỏi động động ngón trỏ.

Nàng biết chính mình ăn

không

hết, liền bảo Chu Nhan dùng cái đĩa

nhỏ

đem lấy mỗi loại đồ ăn

một

chút, còn lại đều ban cho Bích Vân các nàng ăn.

Tới giờ Hợi, Phó Dư Sâm ngủ dậy, cùng Từ Xán Xán cùng nhau tắm rửa qua, thay đổi quần áo rồi ngồi kiệu lớn màu vàng kim của Phó Dư Sâm

đi

ra khỏi cung Thái Tử, hướng bên trong hoàng thành mà

đi.

Phó Dư Sâm cùng Từ Xán Xán vào chính điện Sùng Chính Điện, liền nhìn đến Vĩnh An Đế mặc thường phục minh hoàng ngồi ở

trên

giường ngự, Đổng Quý phi trang điểm phấn son châu ngọc ánh sáng bắn ra tứ phía ngồi ở phía bên phải,cùng Vĩnh An Đế sóng vai mà ngồi.

Trong mắt phượng Phó Dư Sâm tức khắc

hiện

lên

một

tia lạnh lẽo, tươi cười

trên

mặt lại càng thêm sáng lạn, cùng Từ Xán Xán hành lễ thỉnh an.

Vĩnh An Đế biết Phó Dư Sâm đêm nay muốn tới, cho nên vẫn luôn chờ

hắn

đâu.

Vừa thấy Phó Dư Sâm,

trên

mặt Vĩnh An Đế liền nổi lên

một

tia cười: “A Sâm, Từ thị, mau mau ngồi xuống

đi!”

Sau khi Phó Dư Sâm cùng Từ Xán Xán ngồi xuống bên trái giường ngực, phát

hiện

đôi mắt Vĩnh An Đế vẫn luôn nhìn Từ Xán Xán, lại vừa thấy, Vĩnh An Đế chính là

đang

xem bụng Từ Xán Xán,

hắn

rũ mi mắt xuống,

không

khỏi hơi khó chịu.

Vĩnh An Đế lại chỉ lo nhìn bụng Từ Xán Xán, mở miệng

nói: “A Sâm, về sau liền

không

cần làm Từ thị ra cửa lăn lộn, để nàng ở nhà tĩnh dưỡng

thật

tốt chính là hiếu thuận lớn nhất với trẫm!”

Phó Dư Sâm kính cẩn mà đáp “Vâng”.

Đổng Quý phi cười xinh đẹp, dùng tay áo hồng sa che khuất môi: “Hoàng thái tử điện hạ, ngài biết hiếu thuận lớn nhất đối với thánh thượng là cái gì sao?”

Phó Dư Sâm hơi hơi mỉm cười: “Quý Phi nương nương

nói

đi.”

trên

mặt Phó Dư Sâm là cười nhưng trong mắt mang theo sát khí nhìn Đổng Quý phi. Đổng Quý phi tuy là

đã

nhiều năm trải qua vô số hung hiểm trong thâm cung, nhìn như vậy cũng

không

khỏi rùng mình, cũng

không

dám nhắc đến chuyện này nữa.

Từ Xán Xán mỉm cười

nói

sang chuyện khác: “Phụ hoàng, con dâu nghe

nói

ngài lai trồng được hoa sơn chi cánh đốm, rất muốn kiến thức đâu!”

Từ sau khi Phó Dư Sâm viễn chinh Tháp Khắc Khắc trở về, Vĩnh An Đế liền để Phó Dư Sâm giám quốc, đem triều chính từng bước đều giao cho Phó Dư Sâm, chính mình ngày ngày ngốc tại hậu hoa viên Sùng Chính Điện trồng hoa sơn chi.

Vĩnh An Đế nghe vậy vuốt râu mà cười: “Đúng vậy!”

Lại sai Hoàng Lang: “Đem hai bồn hoa sơn chi cánh đốm trẫm bồi dưỡng lại đây!”

Hoàng Lang lĩnh mệnh lui xuống.

Vĩnh An Đế thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Từ Xán Xán quá trình lai tạo hoa sơn chi cánh đốm. Từ Xán Xán nghe chuyên chú, ngẫu nhiên

sẽ

hỏi

một

hai câu, làm Vĩnh An Đế

nói

đến càng có hứng thú.

Phó Dư Sâm liếc mắt

một

cái nhìn Từ Xán Xán khen ngợi, rũ mi mắt xuống, chuyên chú nghĩ tới

sự

tình của mình.

sự

vụ hàng đầu

hiện

giờ của

hắn

là làm suy yếu tứ đại môn phiệt, mà chưa phải là về nữ nhân Đổng thị này.

- ---------------

Từ trong cung ra về, Phó Dư Sâm lại mang theo Từ Xán Xán

đi

phủ Định Quốc Công.

Vĩnh An Đế ban cho Từ Xán Xán hai bồn hoa sơn chi cánh đốm, cánh hoa điểm tuyết trắng nở rực rỡ, mùi hương ngọt ngào tràn ngập trong kiệu lớn.

Từ Xán Xán ghé vào cánh hoa ngửi

một

chút, quay đầu lại nhìn Phó Dư Sâm: “A Sâm, quên chưa hỏi mà

đã

lại chỉ nhận 2 bồn hoa phụ hoàng tặng rồi, thϊếp còn muốn tặng cha thϊếp

một

chậu, tặng cha chàng

một

chậu, thϊếp để lại hai chậu!”

Phó Dư Sâm

đang

xem thư, nghe vậy giương mắt nhìn Từ Xán Xán, mắt phượng tràn ra

một

tia ý cười: “Phụ hoàng bồi dưỡng tổng cộng ra bốn bồn, cho nàng hai bồn, nàng còn

không

biết đủ!”

Từ Xán Xán đứng dậy

đi

đến phía sau

hắn, vươn hai tay ôm Phó Dư Sâm, đem mặt dán ở

trên

mặt

hắn

cọ xát làm nũng: “Thϊếp đây chính là muốn!”

Da thịt nàng bóng loáng non mịn cọ đến lòng Phó Dư Sâm đều mềm, đột nhiên sinh ra cảm giác ngọt ngào làm tim

hắn

đập nhanh

một

trận, Phó Dư Sâm

nói

giọng khàn khàn: “được!”

Từ Xán Xán: “…… Chàng như thế nào làm ra được?”

Phó Dư Sâm cười cười,

không

nói

chuyện. Thiên hạ to lớn, nếu chỉ là hai bồn kỳ hoa mà

hắn

lại

không

lấy được, đó chính là chê cười.

“Ta cho nàng

một

bồn hoa lâm sơn chi!”

hắn

duỗi tay sờ soạng ở

trên

mặt Từ Xán Xán

một

chút, trong thanh

âm

mang theo vài phần trêu đùa, “Chỉ cần nàng……”

hắn

thấp giọng

nói

mấy chữ.

Mặt trắng nõn của Từ Xán Xán tức khắc đỏ lựng, đứng dậy ở

trên

đầu Phó Dư Sâm gõ

một

chút, kiều giọng

nói: “Sắc lang!”

Phó Dư Sâm trêu

một

chút, lại cười.

- -----------------

Phó Dư Sâm cùng Từ Xán Xán vừa mới bồi Phó Vân Chương ngồi trong chốc lát, liền loáng thoáng nghe được bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ.

Phó Vân Chương vừa muốn lên tiếng, Phó Dư Sâm liền đứng dậy

nói: “Cha, để ta

đi

xử lý!”

hắn

đứng dậy nhìn Từ Xán Xán liếc mắt

một

cái, Từ Xán Xán cũng vội đứng lên

đi

theo.

Đứng ở cửa lớn dưới lầu, Phó Dư Sâm che chở Từ Xán Xán, thấp giọng hỏi Tiêu Hạ: “Trúc Thanh viện bị cháy?”

Tiêu Hạ hành lễ,

nói: “Bẩm Thái Tử, là lửa nổi lên ở thiên viện Trúc Thanh viện. Tiêu Hạ mới vừa rồi

đã

đi

qua tìm hiểu, là có người ở nội viện thiên viện cố ý hắt rất nhiều dầu, sau đó lợi dụng đêm tối châm lửa khiến thiên viện loạn thành

một

đoàn, hình như là có người bị kẹt bên trong.

Tiêu Hạ

đã

khống chế được thiên viện,

hiện

giờ sai Viên Thân Vũ phối hợp với đại quản gia ở Quốc công phủ điều tra!”

Phó Dư Sâm gật gật đầu: “Trong phủ Quốc công có ngoại ứng?”

Tiêu Hạ

nói: “Tiêu Hạ cho rằng hẳn là có, bằng

không

không

thể

không

thấy tăm hơi nhanh như vậy.”

hắn

nhìn thoáng qua Thái Tử Phi bị Hoàng thái tử ôm lấy, thấy thấp thoáng ở cây đuốc trong tay thị vệ, nàng mắt to long lanh, ngửa đầu nhìn chằm chằm Hoàng thái tử, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Tức khắc trong lòng Tiêu Hạ có chút chua xót, cúi đầu dời

đi

tầm mắt.

Phó Vân Chương lúc này cũng mang theo mấy gã sai vặt bước tới, hỏi: “A Sâm, chuyện gì xảy ra?”

Phó Dư Sâm

đang

muốn mở miệng, đội phó thị vệ Viên Thân Vũ mang theo

một

đội thị vệ

đã

đi

tới, hành lễ rồi bẩm báo: “Thái Tử gia, có

một

người di nương họ lam mất tích!”

Phó Dư Sâm mày đẹp hơi nhíu: “Lam Thụy Hà?”

Viên Thân Vũ đáp “Dạ phải”.

Phó Dư Sâm hơi suy tư, mắt phượng như nước chậm rãi đảo qua bốn phía, thấy bọn thị vệ

đã

mở rộng tìm kiếm mà vẫn

không

thấy người, liền hạ giọng phân phó Viên Thân Vũ: “Tức tốc truy tra toàn phủ, nếu là tìm được Lam Thụy Hà, lập tức gϊếŧ chết!” Xem ra,

hắn

sẽ

xuống tay với Trịnh Châu Lam thị trước!

Từ Xán Xán lập tức đánh cái rùng mình.

Phó Dư Sâm cảm giác được Từ Xán Xán khác thường, lập tức khẩn trương ôm vòng eo Từ Xán Xán.

Bắt đầu từ đêm này, mạnh mẽ mở màn

một

hồi đấu tranh quỷ quyệt mà rộng lớn.