Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 193

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phó Dư Sâm

đi

đến ngồi xuống bên giường, dựa vào gần Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán xem đến mê mẩn, căn bản

không

phản ứng lại

hắn.

Phó Dư Sâm mi mắt rũ xuống, hỏi

một

câu: “Nàng xem

đã

bao lâu?”

Từ Xán Xán tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc Phó Dư Sâm

một

cái, làm nũng

nói: “Thϊếp chỉ đọc được có nửa canh giờ đâu!”

Chu Nhan đứng hầu

một

bên liền tiếp

một

câu: “Dạ, Vương phi

đã

xem ba cái nửa canh giờ rồi ạ!”

Vương phi vẫn luôn ngồi ở chỗ kia xem, đem đôi mắt đều mệt muốn chết rồi. Chỉ có Vương gia có thể quản nàng, nên Chu Nhan mới

nói

với Vương gia.

Từ Xán Xán ra vẻ giận dữ trừng mắt liếc Chu Nhan

một

cái, sau đó nhìn Phó Dư Sâm cười

nhẹ, buông quyển sách

trên

tay xuống,

nói: “Thϊếp đây liền cho mắt nghỉ ngơi

một

chút.”

Phó Dư Sâm thấy nàng thức thời, lời trách cứ sắp

nói

ra liền nuốt vào trong bụng, liếc mắt ngó Từ Xán Xán

một

cái,

nói: “Ta bồi nàng

đi

ra ngoài tản bộ

đi!”

Nhạc phụ đại nhân

nói, giúp Từ Xán Xán hoạt động thích hợp, như vậy tương lai sinh sản mới tốt.

Từ Xán Xán duỗi eo lười biếng

nói: “Được a!” Nàng vừa lúc có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Phó Dư Sâm đâu!



trên

mặt hồ lớn trong hậu hoa viên của Thanh thân vương phủ, neo

một

cái thuyền hoa. Phó Dư Sâm bồi Từ Xán Xán ngồi ở cửa sổ lầu hai phía trước của thuyền, hưởng thụ cảm giác gió đêm mát lạnh thổi qua mặt.

Từ Xán Xán dựa nghiêng thân mình, tay trái ghé vào

trên

lan can, nhìn mặt hồ khói sóng mênh mông trong bóng đêm, đầu tiên là suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mở miệng hỏi Phó Dư Sâm: “A Sâm, chàng có đọc qua《Ghi chép về cuộc sống hàng ngày của Định An Hoàng Hậu》

không?”

Phó Dư Sâm dựa thân mình vào

trên

vách tường sơn hồng chằng chịt như suy tư gì, nghe vậy liền

nói: “Đọc qua”

Khi đó

hắn

mới mười lăm tuổi, phụ thân Định Quốc Công đóng quân ở Uyển Châu. Vì cố Thái Tử Phó Dư Giác bệnh tật ốm yếu, cho nên Vĩnh An Đế

đã

bắt đầu có ý thức mà bồi dưỡng: cho

hắn

mở

một

cái thư mục, để

hắn

mỗi ngày tiến cung bồi cố Thái Tử đọc sách, trong đó có quyển《Ghi chép về cuộc sống hàng ngày Định An Hoàng Hậu》này.

Sau đó, liền có

sự

kiện

hắn

bức gian cung phi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Phó Dư Sâm treo lên

một

tia cười lạnh —— mười lăm tuổi năm ấy, mở ra trước mặt

hắn

một

cái thế giới mới, biến

hắn

thành

một

người mới,

một

người

không

e ngại bất luận kẻ nào!

Từ Xán Xán hơi hơi có chút lạnh, liền dựa sát vào Phó Dư Sâm, làm nũng

nói: “Thái Cùng Đế vì sao

sẽ

hiểu lầm Hàn Hoàng Hậu? Là bởi vì Trọng Quý Phi sao?”

Định An Hoàng Hậu xuất thân từ Huy Châu Hàn thị, vì thụy hào là “Định an”, nên được gọi là Định An Hoàng Hậu.

Trọng Quý Phi xuất thân từ Giang Nam Trọng thị, nguyên là Vương phi của Vĩnh Vương, đệ đệ duy nhất của Thái Cùng Đế. Vì cùng Thái Cùng đế thông da^ʍ nên khiến trượng phu tức chết, sau đó tiến cung làm Quý Phi.

Phó Dư Sâm vừa muốn mở miệng, chính là cảm thấy

nói

ra

thì

rất dài, liền rũ mi mắt xuống, ở trong lòng sắp xếp lại ngôn từ.

Xán Xán quá đơn thuần,

hắn

muốn dần dần làm cho nàng hiểu biết về các loại việc xấu xa của hậu cung cùng tiền triều, để nàng ít nhất là tự bảo vệ được mình.

“Cho dù

không

có Trọng Quý Phi,

sẽ

còn có Vương Quý Phi Mã Quý Phi Trương Quý Phi, Thái Cùng Đế sớm muộn gì cũng

sẽ

tìm

một

cái lý do để trục xuất Định An Hoàng Hậu,” Phó Dư Sâm vươn tay cánh tay ôm lấy Từ Xán Xán, mắt phượng sâu thẳm nhìn mặt hồ, thanh

âm

khàn khàn, “Bởi vì quyền lực: thế lực gia tộc của Định An Hoàng Hậu quá lớn, lớn đến mức khiến Thái Cùng Đế bất an.”

Tay

hắn

nhẹ

nhàng vuốt ve mặt non mềm của Từ Xán Xán, tiếp tục giảng giải: “Huynh đệ của Định An Hoàng Hậu nắm giữ quân quyền, mà hoàng tử duy nhất là do Trọng Quý Phi sinh ra. Thái Cùng Đế vì để hoàng tử thuận lợi kế vị, cũng

sẽ

trục xuất Định An Hoàng Hậu. Nhưng mà do đối với bên ngoài Định An Hoàng Hậu có hiền danh, Thái Cùng Đế chỉ có thể từng bước làm bại hoại thanh danh Định An Hoàng Hậu, cuối cùng

một

kích vu hãm bằng cổ án.”

Ánh mắt Phó Dư Sâm quyến luyến nhìn sườn mặt Từ Xán Xán: “Đáng thương là Định An Hoàng Hậu vẫn còn ảo tưởng với

sự

bảo vệ của Thái Cùng Đế.”

Từ Xán Xán nghe vậy run lập cập, trong ánh mắt ngập nước nhiều thêm vài phần sợ hãi: “Phó Dư Sâm, chàng

sẽ

không

làm như vậy đối với thϊếp, đúng

không?”

Thấy đôi mắt nàng mang theo sợ hãi nhìn mình, Phó Dư Sâm

không

khỏi cười: “Ta

sẽ

không.”

hắn

thật

sự



sẽ

không. Nếu là Từ Xán Xán

thật

sự

không

có con, vì con vua,

hắn

sẽ

mượn bụng sinh con, sau đó bỏ mẹ lấy con, đem hài tử ghi tạc dưới danh nghĩa của Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán từ trong mắt Phó Dư Sâm thấy được thành ý của

hắn, lúc này mới thở dài

nhẹ

nhõm

một

hơi,

nói: “Tương lai nếu là chàng ghét thϊếp, liền

nói



ràng cho thϊếp, đừng có những cái tâm địa gian giảo đó.”

Phó Dư Sâm nghe xong lời nàng

nói, ôm lấy thân thể

nhỏ

xinh của Từ Xán Xán, thế nhưng mạc danh mà có chút chua xót, có chút thương tiếc.

hắn

nhìn đôi mắt Từ Xán Xán

đã

ướŧ áŧ, thấp giọng

nói: “Nàng yên tâm, ta vĩnh viễn

sẽ

không.” Ta đối với nàng

yêu, sợ là nàng cũng

không

biết là sâu bao nhiêu.

Ánh mắt Phó Dư Sâm dời xuống, nhìn chằm chằm môi đỏ nở nang củaTừ Xán Xán, thanh

âm

có chút ám ách: “Nàng ——”

Từ Xán Xán bỗng dưng ngăn chặn môi Phó Dư Sâm, ôm

hắn

hôn lên.

Phó Dư Sâm bị Từ Xán Xán đoạt trước, lại

không

vội, rất nhanh liền đảo khách thành chủ, dùng sức mυ"ŧ cắn môi Từ Xán Xán.

Môi Từ Xán Xán mềm mại thơm ngọt, Phó Dư Sâm tham lam tiến vào khoang miệng nàng, hơi thở điềm mỹ càng dẫn

hắn

thêm thâm nhập. Phó Dư Sâm duỗi tay ôm lấy đầy đặn mượt mà của Từ Xán Xán: đồ vật này làm

hắn

yêu

thích

không

buông tay, cùng tay

hắn

chỉ cách

một

tầng áo ngực cùng

một

tầng áo sam bó, xúc cảm kiều mềm làm

hắn

trầm mê.

Cảm nhận được bàn tay Phó Dư Sâm đưa vào bên trong áo ngực của mình, nơi này của Từ Xán Xán quá mẫn cảm, vội dùng sức đẩy Phó Dư Sâm. Chính là nàng bị Phó Dư Sâm ngậm môi, bởi vậy chỉ có thể hàm hồ mà

nói

chuyện.

Phó Dư Sâm kéo tay nàng qua, cách quần áo đặt ở

trên

đồ vật sớm

đã

cứng rắn như sắt của mình, dùng sức đè ép

một

chút.

Từ Xán Xán: “……”

Nàng minh bạch ý đồ của Phó Dư Sâm.

Trong phòng ngủ

trên

lầu hai thuyền hoa, Phó Dư Sâm nửa nằm ở

trên

giường duỗi tay nắm lấy đầy đặn mượt mà

đang

nhảy lên của Từ Xán Xán, ngón tay cái thỉnh thoảng

nhẹ

đảo qua

trên

mặt nụ hoa đứng thẳng, hưởng thụ cảm giác phía dưới lửa nóng bị ướŧ áŧ bao vây phun ra nuốt vào, môi đỏ bừng gắt gao mím chặt, mắt phượng tinh xảo sớm

đã

ươn ướt.

- ---------------

Buổi sáng ngày hôm sau, Từ Xán Xán

đã

ăn diện tốt ngồi ở trước bàn trang điểm, trong tay cầm gương kính soi trái soi phải, vẫn là cảm thấy môi có chút sưng đỏ.

Nàng cố ý bĩu môi nhìn chính mình trong gương, cảm thấy vẫn là thực



ràng, cuối cùng chỉ phải phân phó Chu Nhan: “Đem phấn hoa hồng đào cùng hoa sơn chi lần trước ta dùng bôi mặt lấy lại đây!”

Mấy ngày trước đây nàng vì muốn chơi, liền sai Huyền Băng mang theo tiểu nha hoàn

đi

hậu hoa viên hái

không

ít hoa hồng cùng hoa sơn chi, nghiền nát thành bột

nhỏ

mịn rồi trộn vào nước lọc bỏ cặn bã, sau đó phơi khô, thu lại bột hoa chế thành

một

hộp

nhỏ

ngọc phấn bôi mặt. Đáng tiếc hương vị tuy thơm ngọt, nhưng vì màu sắc quá diễm lệ, nên nàng rất ít dùng, vẫn luôn đặt ở hộp trang điểm.

Chu nhan đáp “Vâng”, lập tức kéo ngăn kéo tầng thứ hai hộp trang điểm ra, lấy

một

cái hộp bạch ngọc, mở ra đưa cho Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán thấy hộp ngọc phấn vẫn có màu hoa hồng diễm lệ như cũ, nàng lại ngửi thấy

một

chút hỗn hợp hương hoa hồng thơm cùng hương hoa sơn chi ngọt phối với nhau rất là dễ chịu.

Nàng liền đưa cho Chu Nhan: “Bôi

một

chút lên môi cho ta.”

Chu Nhan đáp “Vâng”, nhận lấy hộp phấn. Chu Nhan thoa 1 lớp

nhẹ

lên môi Từ Xán Xán trước, sau đó cầm chổi ngọc quét

một

chút phấn hương cao,

nhẹ

nhàng ở

trên

môi Từ Xán Xán dặm lên. Môi Vương phi có chút sưng, Chu Nhan có thể đoán được là bị Vương gia cắn sưng. Nghĩ đến Vương gia Vương phi phu thê ân ái, Chu Nhan trong lòng rất là vui vẻ.

Bích Vân cầm váy áo đứng

một

bên cũng nhìn thoáng qua môi Vương phi,

không

khỏi cười: Ai, Vương gia Vương phi

thật

ân ái a!

Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn ở

trên

giường, nhìn Phó Tùng Phó Dương cùng Trần ma ma đứng phía dưới, trầm giọng

nói: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của Vương gia, ngoại trừ những an bài lúc trước, ở trong phòng khách thư phòng của Vương gia còn phải bày

một

bàn tiệc rượu tốt nhất, cũng

không

cần nhiều đồ ăn quý trọng, mà

trên

hết chính là muốn thể

hiện

thành ý!”

Dứt lời, Từ Xán Xán liếc mắt nhìn Chu Nhan

một

cái.

Chu Nhan vội lấy

một

chồng giấy đưa cho Phó Dương.

Từ Xán Xán lúc này mới

nói: “Đây là danh sách khách mời cùng với ghi chú những thứ bọn họ

yêu

thích, ba người các ngươi lấy Phó Dương là chủ, cần phải an bài cho tốt!”

Phó Dương nhìn lướt qua, thấy cái tên đứng đầu là Thừa tướng Mã Minh Vũ, lập tức nghiêm nghị

nói: “Nô tài nhất định đem hết toàn lực, thỉnh Vương phi yên tâm.”

Xử lý xong việc vặt này đó, Từ Xán Xán rốt cuộc

nhẹ

nhàng thở ra, lệch qua

trên

giường thả lỏng xuống dưới.

Lúc này Hạt Y tiến vào hồi báo

nói: “Bẩm Vương phi, Tiêu đội trưởng tới!”

Từ Xán Xán có chút kinh ngạc: “Cho

hắn

vào

đi!”

Vì nàng ở lỳ trong phủ cũng

không

ra cửa, Từ Xán Xán liền phái Tiêu Hạ

đi

bảo hộ Phó Dư Sâm, bởi vậy

đã

mấy ngày

không

gặp Tiêu Hạ.

Vén rèm trúc lên, Tiêu Hạ

một

thân giáp trụ nhấc chân bước vào chính đường, đoan chính mà hành lễ: “Tiêu Hạ gặp qua Vương phi.”

Từ Xán Xán bưng lên uống

một

ngụm trà mật ong bạc hà mà cha khai cho nàng để giảm bớt phản ứng khi có thai, ngăn chặn dạ dày

ẩn

ẩn

tác loạn: “Ngồi xuống rồi

nói

sau!”

Tiêu Hạ ngày nay

đã

là nhân tài, được Phó Dư Sâm cho nàng mượn để trọng dụng.

Huyền Băng dẫn Tiêu Hạ ngồi xuống ghế lưng cao ở phía tây.

Tiêu Hạ

đang

muốn

nói

chuyện, nhìn đến Vương phi bưng chén trà uống, trong

không

khí

ẩn

ẩn

có hương vị sơn tra, vội

nói: “Vương phi, trà sơn tra là

không

thể uống!”

hắn

từng nghiên cứu qua độc dược, sơn tra có thể khiến cho tử ©υиɠ thai phụ co rút lại làm cho sinh non.

“Đa tạ ngươi quan tâm,” Từ Xán Xán buông cái chén cười, “Ta uống chính là trà mật ong bạc hà, hương vị sơn tra là Bích Vân mới vừa rồi ăn mứt sơn tra trong phòng lưu lại!” Cha là đại phu, Từ Xán Xán nàng đương nhiên biết phụ nữ có thai

không

thể ăn sơn tra.

Tiêu Hạ lúc này mới yên lòng, tinh tế tưởng tượng, cảm thấy chính mình vừa rồi có chút thất thố, liền rũ mi mắt xuống

nói: “Bẩm Vương phi, thị vệ ngài muốn Tiêu Hạ chọn

đã

lựa tốt, ngài xem an bài như thế nào?”

Từ Xán Xán lúc này mới nhớ tới nàng sai Tiêu Hạ chọn lấy ở bên trong đám thị vệ những nam thanh niên là người thành

thật, tướng mạo

không

tồi hơn nữa chưa từng đính hôn chưa lập gia đình, để cho Bích Vân chọn lựa hôn phu.

Nàng lập tức cười nhìn Bích Vân đứng hầu

một

bên, thấy Bích Vân mặt đều đỏ bừng, tức khắc càng vui vẻ, nhìn về phía Tiêu Hạ

nói: “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay liền rất tốt, chờ lát nữa ở…… ở phòng khách phía đông dựng

một

cái bình phong, Đổng ma ma cùng Bích Vân ngồi ở bên trong xem, ngươi chọn vài người

đi

vào giới thiệu chính mình

một

chút!”

Nguyên là Từ Xán Xán nghĩ làm chuyện này ở nhà chính, nàng cũng nhân cơ hội nhìn xem soái ca, nhưng nghĩ đến bình dấm chua Phó Dư Sâm, lời

nói

ra miệng liền sửa lại.

Vẫn là tiến hành ở đông khách phòng

đi!

Tuy rằng Tiêu Hạ cảm thấy Vương phi có chút sủng ái Bích Vân quá, lại chưa

nói

cái gì, lập tức đứng dậy

nói: “Tiêu Hạ

hiện

tại liền

đi

làm!”

Thấy Tiêu Hạ rời

đi, Từ Xán Xán lúc này mới vội lên, trước phân phó Chu Nhan Chu Tước mang Bích Vân

đi

trang điểm

một

lần nữa, thay lại quần áo váy; sau lại phân phó Lý ma ma dẫn người chuẩn bị đặt

một

cái bình phong hoa cỏ pha lê nửa trong suốt ở phòng khách phía đông.

Thoạt nhìn nàng so Bích Vân còn vội vàng hơn.

Sau khi hết thảy thỏa đáng, Từ Xán Xán nhìn Bích Vân ăn diện đổi mới hoàn toàn, trong lòng rất là vui mừng. Thấy

trên

búi tóc nàng có chút thuần tịnh, cùng màu hoa hồng ở vạt áo

không

tương xứng, Từ Xán Xán liền rút từ

trên

đầu

một

cái trâm thiên phượng chi kinh màu hồng cắm vào búi tóc Bích Vân, lại cười

nói: “Ngươi tự xem xem thích cái gì, ta chuẩn bị của hồi môn cho ngươi!”

Bích Vân đôi mắt hồng hồng uốn gối hành lễ, đáp “Vâng”, được Huyền Băng cùng Chu Tước đỡ lui xuống—— Chu Tước cùng Huyền Băng là chủ động muốn cùng Bích Vân cùng chọn rể.

Từ Xán Xán cười nhìn các nàng, lại thêm

một

câu: “Giúp Bích Vân tuyển tốt, Huyền Băng Chu Tước cũng có thể nhìn xem,

nói

coi trọng mỹ nam nào, chúng ta trước định ra việc hôn nhân!”

Nàng

nói

một

câu này làm Huyền Băng cùng Chu Tước đỏ mặt, các nàng lập tức bước nhanh chân hơn, chạy trối chết.

Các ma ma cùng bọn nha hoàn đứng hầu ở nhà chính đều nở nụ cười.

Thấy Bích Vân các nàng

đi

ra ngoài, Từ Xán Xán lúc này mới nghiêm mặt

nói: “ Lấy Bích Vân làm khởi đầu, chỉ cần các ngươi hầu hạ tốt, tương lai ta chẳng những cho các ngươi tự mình chọn lựa trượng phu, còn tặng

một

bộ của hồi môn, hơn nữa thành thân xong còn có thể ở nơi này hầu hạ ta!”

Các ma ma đối với việc nam nữ

không

còn gì theo đuổi còn tốt, bọn nha hoàn liền ở trong lòng so đo những cái đó. Bích Vân cho các nàng

một

tấm gương —— chỉ cần dụng tâm hầu hạ Vương gia Vương phi, Vương phi liền

sẽ

thay mình an bài tốt hết thảy!

Nghĩ đến

một

ngày kia có thể chọn lựa trượng phu từ trong nhóm thị vệ của Vương gia Vương phi, bọn nha hoàn này đó trong lòng đều sung sướиɠ. Phải biết rằng, dưới trướng Tiêu đội trưởng rất nhiều mỹ nam tử!

Các nàng đồng thời uốn gối hành lễ: “Nô tỳ nhất định trung tâm hầu hạ Vương gia Vương phi!”

Sau

một

canh giờ, Bích Vân

không

trở về, Chu Tước cùng Huyền Băng

đã

trở lại. Chu Tước nhịn cười bẩm báo

nói: “Bẩm Vương phi, Bích Vân chọn được rồi, thị vệ nàng ưng tên là Triệu xuyên, mày kiếm mắt sáng, vóc dáng cũng cao cao, rất đẹp!”

Nàng duỗi tay hướng về phía trước so đo: “Đều cao như vậy!”

Từ Xán Xán mỉm cười gật đầu, đem việc hôn nhân của Bích Vân giao cho Trần ma ma cùng Đổng ma ma

đi

an bài, nàng chỉ lo xuất giá trang.

Trần ma ma làm người thiện lương,

sẽ

không

hố Bích Vân; Đổng ma ma làm người khôn khéo,

sẽ

đem việc hôn nhân làm thỏa đáng nhất!

Từ Xán Xán mới vừa dùng xong cơm trưa, Phó Dư Sâm liền

đã

trở lại.

hắn

hôm nay nghỉ hưu mộc, ở nhà gặp khách, dùng xong cơm trưa liền trở về nội viện.

Sau khi hai người phân biệt tắm xong rồi, liền nằm song song ở

trên

giường đọc sách.

Từ Xán Xán như cũ

đang

đọc 《Ghi chép về cuộc sống hàng ngày của Định An Hoàng Hậu》.

Phó Dư Sâm tự xem thư, sau đó liếc mắt quét Từ Xán Xán

một

cái, phát

hiện

đoạn Từ Xán Xán xem đến là Định An Hoàng Hậu bị trúng độc sau khi ra khỏi lãnh cung, cuối cùng tra ra là do Trọng Quý Phi hạ. Bởi vì vậy Thái Cùng Đế ban chết Trọng Quý Phi kia.

Nhìn Từ Xán Xán xem chuyên chú như vậy, hờ hững đối với

hắn, Phó Dư Sâm liền có chút ghen tị, lạnh lạnh

nói: “Độc kia là Định An Hoàng Hậu vì muốn đẩy ngã Trọng Quý Phi, tự mình hạ dược mình. Nhưng hóa ra lại là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, cuối cùng vẫn là nàng tuẫn táng, thành ra tiện nghi cho Lam Quý Phi được nhận nuôi con của Trọng Quý Phi, trở thành Thái Hậu!”

Từ Xán Xán

đang

vò đầu bứt tai trầm tư suy nghĩ nguyên nhân, bị Phó Dư Sâm

một

câu

nói

toạc ra, lập tức liền vươn nắm tay đấm

một

chút ở

trên

trán Phó Dư Sâm: “Ai mượn chàng

nói

toạc ra đâu?!”

Phó Dư Sâm bỡn cợt mà cười —— Từ Xán Xán đánh mềm như bông,

một

chút cũng

không

đau.

Nhưng mà nàng rất nhanh lại nghĩ tới

một

cái điểm: “A Sâm, chàng từ nơi nào nhìn ra là Định An Hoàng Hậu hạ độc chính mình a?” Hồng Châu ghi lại là hoàn toàn khách quan, nàng

không

tìm được

một

chỗ viết sai

sự

thật.

Phó Dư Sâm trước liếc mắt ngó nàng

một

cái (editor: bà tác giả này suốt ngày bắt ngta liếc mắt nhỉ, vc nhà này 1 chương liếc cả chục lần haha),

nói

“Nha đầu ngốc”, sau đó lấy sách trong tay Từ Xán Xán, giở đến

một

tờ trong đó: “Nàng xem mấy chương này!”

Đợi Từ Xán Xán xem xong, lại giở tiếp tới phía trước: “Nàng lại nhìn nhìn lại nơi này!”

Xem xong những chỗ Phó Dư Sâm chỉ, Từ Xán Xán cảm thấy khai thông bế tắc, bội phục Phó Dư Sâm sát đất ” trong sách Hồng Châu viết “sau khóc thảm thiết ’, từ dùng chính là ‘ khóc ’, mà

không

phải ‘ đau ’, chứng minh Định An Hoàng Hậu cũng hối hận, Phó Dư Sâm chàng

thật

lợi hại a!”

Nhìn đôi mắt Từ Xán Xán tràn ngập sùng bái, Phó Dư Sâm đắc ý đến cả người bay lên, thoải mái cực kỳ.

hắn

thành

thật



nói

một

câu với Từ Xán Xán: “Nàng xem ta

thật

tốt với nàng chưa, ngay cả cơ hội cung đấu đều

không

có!”

Từ Xán Xán trừng

hắn

một

cái: “ Cứ chờ xem

đi!”

Hai vợ chồng son

nói

nói

một

hồi, liền cùng nhau ngủ.

Đợi Xán Xán ngủ trưa dậy, uống xong nước mật ong mới thanh tỉnh lại, phát

hiện

Phó Dư Sâm

không

còn ở, liền thuận miệng hỏi Chu Nhan

một

câu: “Vương gia đâu?”

Chu Nhan trả lời: “Vương gia bị thánh thượng tuyên vào trong cung rồi ạ!”

Từ Xán Xán có chút buồn bực:

đã

đến buổi chiều còn tiến cung làm cái gì a?
« Chương TrướcChương Tiếp »