Từ Xán Xán trước phái Phó Dương báo tin tức cho Phó Dư Sâm, sau đó mới ngồi kiệu trở về nội viện.
Nàng ngồi
trên
tháp, chậm rãi nghĩ tâm
sự.
Chu Nhan kêu bốn ma ma quản
sự
ở bên trong viện và Hồ ma ma trông giữ gác cổng vào, đứng song song với Bích Vân, chờ vương phi phân phó.
Bích Vân, Chu Nhan và bốn vị ma ma là thân tín trung thành của Từ Xán Xán, các nàngđã
biết chuyện vương phi mang thai, tuy đều đứng im lặng, nhưng ý cười tràn đầy trong mắt các nàng,
không
thể giấu được —— vương phi có thai, địa vị củng cố, người hầu hạ như các nàng cũng sinh lòng vui mừng.
Hồ ma ma là thân tín của Phó Dư Sâm, biết tin tức tốt tự nhiên cũng vô cùng vui mừng.
Từ Xán Xán lẳng lặng dựa
trên
đệm,
nói
hết mọi chuyện qua
một
lần, sau đó mới bắt đầu phân công nhiệm vụ cho từng người đứng trong nhà chính.
Đầu tiên, nàng dặn dò phòng bếp
nhỏ
ở nội viện.
Từ Xán Xán kêu Trần ma ma bước ra khỏi hàng, trầm giọng
nói: "Tầm quan trọng của phòng bếp
nhỏ
đối với ta
không
cần phải nhiều lời nữa, ma ma cũng biết rồi đó, về sau từ việc chọn mua nguyên liệu nấu ăn đến việc dọn cơm, ma ma cần phải cẩn thận để ý,
không
được xảy ra sơ suất gì." Trần ma ma
không
thích
nói
chuyện, nhưng làm người
thật
thà, làm việc cẩn thận, Từ Xán Xán đối với bà ta rất là yên tâm.
Trần ma ma kính cẩn đáp "Vâng", quỳ gối hành lễ, lui sang
một
bên.
Kế tiếp bước ra khỏi hàng là Doãn ma ma.
Từ Xán Xán nhìn Doãn ma ma, trong mắt mang theo
một
chút suy nghĩ sâu xa. So với Trần ma ma, khuyết điểm của Doãn ma ma là tâm tư quá nặng, nhưng vì tâm tư nặng, ưu điểm của bà ta chính là rất thức thời. Vì giống với các quản
sự
ma ma khác, đều muốn dựa vào Từ Xán Xán nàng cả đời, nên
không
làm chuyện trái với lợi ích của Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán
nhẹ
giọng
nói: "Ma ma quản hơn bốn mươi nha hoàn nội viện, trách nhiệm trọng đại, về sau càng phải thêm chú ý, nhất định phải hiểu biết động thái từng nha hoàn và tình huống người nhà các nàng, phòng ngừa có nha đầu bị người khác thu mua, làm chuyện bất lợi với Vương phủ."
Lại
nói: "Ngươi kêu bốn nha hoàn nhị đẳng đến đây cho ta!" Nàng
đang
mang thai, chỉ có hai nha hoàn nhất đẳng Chu Nhan và Bích Vân bên người
thì
không
đủ, chọn thêm hai người từ nha hoàn nhị đẳng mới được.
Khuôn mặt Doãn ma ma trầm tĩnh lộ ra
một
chút kiên nghị, bà đáp "Vâng", lui xuống đứng bên cạnh Trần ma ma.
Người thứ ba bước ra khỏi hàng là Đổng ma ma.
Bà phụ trách chiêu đãi người đến thăm viếng nội viện Vương phủ và nữ khách.
Từ Xán Xán đối với Đổng ma ma rất hài lòng, nghĩ nghĩ,
nói: "Về sau càng phải cẩn thận dụng tâm!"
Đổng ma ma đáp "Vâng", lại
nói: "Lão nô nhất định khắc sâu trung thành, vương phi xin yên tâm!"
Người thứ tư bước ra khỏi hàng là Lý ma ma.
thật
ra mà
nói, Từ Xán Xán
không
quá thích Lý ma ma mưu quyền quá nặng, nhưng ưu điểm của Lý ma ma đó là cái miệng cực kỳ tốt, biết nịnh hót nàng, kể chuyện cười, giúp bày mưu tính kế, thường tâng bốc cho nàng vui vẻ —— đây chẳng phải là nhân tài sao?
Từ Xán Xán trầm ngâm
một
chút,
nói: "Lý ma ma vẫn tiếp tục như trước, hầu hạ ở nhà chính, cùng ta
nói
chuyện, giúp ta giải ưu!"
Nàng nhìn Lý ma ma, cười
nói: " Nhiệm vụ của Lý ma ma là quan trọng nhất, nhất thiết phải làm cho thoả đáng!"
Lý ma ma vốn dĩ cảm thấy so với ba vị ma ma còn lại, bản thân "Nữ môn khách"
thậtsự
là nhân vật
không
đáng giá nhắc tới, nhưng được vương phi tâng bốc như vậy, trong lòng nhất thời dễ chịu, cười
nói: "Chỉ cần vương phi
không
chê lão nô, lão nô liền nhờ vào vương phi!"
Cuối cùng bước ra khỏi hàng là Hồ ma ma.
Hồ ma ma là
một
ma ma gầy gò, mắt môi đều cong cong,
không
cười cũng như làđang
cười. Tài ăn
nói
của bà ta rất tốt, đối nhân xử thế khôn khéo, bởi vậy Phó Dư Sâm đưa bà cho Từ Xán Xán, chuyên môn phụ trách
sự
phòng nội viện.
Bà ta cũng
không
chờ Từ Xán Xán dặn dò, liền cười hì hì
nói: "Vương phi nghỉ
mộtchút uống miếng nước, lão nô
nói
ngài nghe được
không? Lão nô nhất định làm hết phận
sự, những người
không
nên vào, đừng hòng bước qua được cánh cửa lão nô canh giữ để vào quấy rầy vương phi —— "
Hồ ma ma cười đến nỗi mắt
không
thấy mặt trời, giòn giã
nói: "Lão nô phải làm con cẩu tốt canh cửa cho vương phi!"
Từ Xán Xán
không
khỏi bị bà ta chọc cười, khó khăn hô hấp bình thuận lại, thế này mới
nói: "Biết rồi, ngươi lui ra
đi!"
Hồ ma ma cười hì hì quỳ gối hành lễ, thế này mới lui xuống, đứng ở
một
bên.
Từ Xán Xán ngồi thẳng mình, bưng nước dưa hấu Bích Vân làm uống
một
ngụm, thế này mới
nói: " Nếu các ngươi theo ta,
thì
phải hầu hạ ta cho
thật
tốt, ta có vinh quang,trên
mặt các ngươi cũng sáng sủa hà bao phong phú; Nếu ta có chút
không
ổn, nghĩ lại tính tình của vương gia, các ngươi ai cũng
không
trốn thoát!"
Dứt lời, ánh mắt như nước của nàng đảo qua những người này, trong ánh mắt mang theo
sự
uy hϊếp.
Mọi người đều có vẻ sợ hãi, đồng loạt hành lễ rồi lui xuống.
Chờ trong phòng chỉ còn lại Bích Vân và Chu Nhan, Từ Xán Xán thế này mới
nói: "Ai u, mệt chết ta!"
Chu Nhan việc bước lên, nghiêng người ngồi lên mép tháp xoa bóp chân cho nàng.
Bích Vân mỉm cười bưng nước dưa hấu cho nàng: "Vương phi ngài còn muốn dùng cái gì
không?"
Từ Xán Xán được Chu Nhan ấn cho cực kỳ thoải mái, thân mình dựa lui đệm gấm phía sau, uống nước dưa hấu,
nói: "Rửa cho ta vài trái đào mật, cắt thành miếng cho ta!"
Bích Vân vội hỏi: "Vương phi,
không
ổn, hôm nay, ngài
đã
ăn ba quả đào mật!"
Từ Xán Xán liếc nàng
một
cái: "Ta đây ăn cái gì?"
Bích Vân chuyển tròng mắt: "Trần ma ma cso chút dâu tây ở phòng bếp, nô tỳ rửa cho ngài dĩa dâu tây được
không?"
"Vậy cũng được!" Từ Xán Xán lười biếng, "Cắt dâu tây ra, trộn vào với mật hoa hòe nước Tần tiến công!" Mặc dù dâu tây ngon, nhưng lại
không
đủ ngọt.
Bích Vân thấy vương phi có bầu nên tham ăn như vậy,
không
khỏi nở nụ cười, nàng nhịn cười, quỳ gối hành lễ rồi lui xuống.
Từ Xán Xán vừa ăn mấy muỗng dâu tây,
thì
nhìn thấy Phó Dư Sâm như
một
trận gió bước vào.
Hôm nay nàng có chỗ dựa, càng thêm tùy ý, liếc Phó Dư Sâm
một
cái, tiếp tục ăn dâu tây.
Mắt phượng của Phó Dư Sâm sáng rực, sải chân dài bước đến trước tháp.
Bích Vân vội lui xuống.
Phó Dư Sâm xoay người ôm mặt Từ Xán Xán,
không
để ý môi Từ Xán Xán còn dính mật, lập tức hôn lên.
Chu Nhan và Bích Vân thức thời,
đã
lặng lẽ lui xuống.
Từ Xán Xán nghĩ đến trong nhà chính còn có người, có chút thẹn thùng, nên đẩy Phó Dư Sâm vài cái, lại bị Phó Dư Sâm hôn càng sâu.
Phó Dư Sâm rốt cục buông Từ Xán Xán ra, mắt phượng sáng rực, nhiệt tình nhìn Từ Xán Xán: "thật
sự
mang thai?"
Môi Từ Xán Xán bị Phó Dư Sâm cắn
một
cái,
đang
dùng tay lau miệng vết thương, nghe vậy sẳng giọng: "Chàng là cẩu à?"
Kế tiếp mặt mày hớn hở
nói: "Là
thật, phụ thân
đã
chẩn rồi!"
Phó Dư Sâm
nói
ngay: "Chúng ta nhất định phải cảm ơn nhạc phụ!"
Lại
nói: "Thánh thượng tới thăm nàng,
đang
chờ trong đại điện, ta dẫn nàng
đi
gặp ông ấy!"
Từ Xán Xán nghe vậy kinh hãi: "Vậy thϊếp
không
cần thay lễ phục sao?"
Phó Dư Sâm cẩn thận nhìn nàng, thấy đầu Từ Xán Xán chải thành búi tóc tròn, chỉ cài Tích Châu Tiểu Phượng,
trên
người mặc áo sam hồng, phía dưới mặc váy dài trắng thuần, mặc dù
không
tính trang trọng, nhưng nhìn rất chỉnh tề giản tịnh.
Lập tức
nói: "Nàng rất ổn,
không
cần thay lại."
Lập tức nâng kiệu
nhỏ
đỉnh đầu màn lụa xanh vào, Từ Xán Xán
đi
ra nhà chính rồi lên kiệu, theo Phó Dư Sâm ra nội viện
đi
đại điện phía trước.
Trong đại điện phía nam Vương phủ, Vĩnh An đế quả thực là đứng ngồi
không
yên.
Ông vừa mới ngồi ở tháp cẩm trong chốc lát, liền đứng dậy
đi
tới
đi
lui;
đi
một
lát rồi lại ngồi xuống, lại ngửa mặt kiển chân chờ mong phu thê Thanh Thân vương đến.
Hoàng Lang và Tiền Tiến hầu hạ ở
một
bên, thấy thế đều có chút buồn cười.
Dừng
một
chút, Hoàng Lang bước lên
nói: "Quan gia, nội viện cách đại điện cũngkhông
gần, Thanh Thân vương và vương phi chắc là
một
lúc nữa mới đến!"
Ngón tay Vĩnh An đế gõ lên tay vịn của ghế dựa lớn gỗ lim: "Biết rồi!"
Ông vẫn rất vội. Phải biết rằng, nam nhân của Phó thị hoàng tộc chỉ còn lại ông, Định Quốc Công và Phó Dư Sâm, Từ thị có thai, quả thực là chuyện lớn rất tốt!
Trong lòng Vĩnh An đế ra
một
cái quyết định: nếu Từ thị sinh ra nhi tử,
thì
sẽ
cho nàng mẹ để nàng ta
một
tước vị!
Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán vào đại điện, làm bộ phải lạy hành lễ.
Vĩnh An đế
nói
ngay: "Miễn lễ!"
Vừa vội la lên: "không
cần hành lễ!"
Phó Dư Sâm cũng
không
nhún nhường, ôm eo Từ Xán Xán đứng thẳng.
Vĩnh An đế ngồi ở
trên
chủ tháp, cười tủm tỉm đánh giá Từ Xán Xán.
Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán song song ngồi ở tháp phía đông.
Vĩnh An đế đánh giá Từ Xán Xán, Phó Dư Sâm cũng xem Từ Xán Xán, nhìn nhìn rồi mím môi nở nụ cười.
Từ Xán Xán bị hai người nhìn rất là ngượng ngùng, đỏ mặt rũ mắt xuống
không
hé răng.
Vĩnh An đế trầm ngâm
một
lát,
nói: "Từ thị phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu sinh nam tự, trẫm lập tức ban thưởng hầu tước cho nhà mẹ đẻ ngươi; nếu sinh nữ nhi, trẫm cũng ban tước vị bá tước cho nhà mẹ đẻ ngươi!"
Từ Xán Xán
không
biết đây là phúc hay họa, vội nhìn Phó Dư Sâm, thấy Phó Dư Sâm khẽ gật đầu, vội đứng dậy quỳ gối hành lễ: "Tạ phụ hoàng. Con dâu nhất định nghỉ ngơi tốt, vì dòng tộc Phó thị sinh ra hậu duệ!"
Vĩnh An đế
nói
liên tục ba tiếng được,
nói: "Từ thị, Phó thị khai chi tán diệp phải dựa vào ngươi, nếu có thể vì trẫm sinh ra mười tôn tử, trẫm lập tức tiến phong nhà mẹ đẻ ngươi tước vị công tước cha truyền con nối!" Ai, A Sâm đối với Từ thị rất si tình, nếu bằng
không, lập tức nạp cho
hắn
năm sáu sườn phi thị thϊếp, còn
không
phải sinh ramột
đống đứa
nhỏ?
Từ Xán Xán: "... Con dâu Tạ phụ hoàng!" Sinh mười cái? Nàng cũng
không
phải heo! Sinh hai cái liền
không
chịu nổi!
Sau khi cung tiễn Vĩnh An đế hồi cung, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán ở lại
nói
chuyện phiếm trong đại điện này.
Phó Dư Sâm nhìn như bình tĩnh, nhưng
thật
ra trong lòng vẫn
đang
nhảy nhót hoan hô,
hắn
ôm Từ Xán Xán, để Từ Xán Xán rúc vào trong lòng mình, lòng tràn đầy vui mừng lại
không
biết nên
nói
như thế nào.
Sau
một
lúc lâu,
hắn
nhớ tới chuyện làm bộ cố ý nạp đích nữ của tứ đại môn phiệt làm sườn phi, sợ Từ Xán Xán biết được tức giận động thai khí, nên lập tức mười mươi
nóimột
lần cho Từ Xán Xán biết.
Phó Dư Sâm chưa bao giờ bàn công việc với Từ Xán Xán, nên Từ Xán Xán nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong thấy mắt phượng của Phó Dư Sâm nhìn nàng chằm chằm, lòng nàng tràn đầy ghen tuông
không
được bốc lên: "không
được. Nếu chàng diễn giả thành
thật
với các nàng
thì
thϊếp làm sao bây giờ?"
Thấy Phó Dư Sâm muốn mở miệng, nàng lại
nói: "Dù sao
không
được! Cho dù chàng làm bộ, nhưng khuê danh nữ tử nhà người ta
sẽ
không
còn!"
Dứt lời, Từ Xán Xán liếc mắt
một
cái
không
sai nhìn Phó Dư Sâm, sợ
hắn
tức giận, chê nàng dấm chua quá lớn.
Ai biết Phó Dư Sâm lần này lại cực kỳ nhu thuận, lúc này ôn nhu
nói: "Được, ta nghe lời nàng!"
Từ Xán Xán: "..."
Hoài nghi đánh giá Phó Dư Sâm
một
lát, Từ Xán Xán ý thức được bản thân nay mẫu bằng tử quý, có thể lấy cái bụng sai khiến Phó Dư Sâm, liền híp mắt nở nụ cười: "Phó Dư Sâm, chàng cõng ta về!"
Phó Dư Sâm nhìn chằm chằm nàng: "Được!"
Nghĩ nghĩ, lập tức sửa lại: "Ta ôm nàng trở về!"