Chương 189-1

Bích Vân và Chu Tước đứng bên cạnh thấy thế, vội bước lên hầu hạ Từ Xán Xán.

Bích Vân vỗ

nhẹ

lưng Từ Xán Xán, giúp nàng thuận khí; Chu Tước cầm khăn tay đưa cho nàng.

Từ Xán Xán lấy khăn che miệng lại, nôn khan vài cái, nhưng cũng

không

nôn được cái gì, nàng vội vàng bảo Tiểu Hương: "Mau bưng cải thịt này

đi, ta ngửi mùi thịt này

thìthấy khó chịu!" Nàng

không

thích ăn thịt, nhưng lại thích ăn rau cải thịt, hôm nay làm sao vậy? Chẳng lẽ...

Nàng lấy tay sờ bụng mình.

Tiểu Hương nhất thời sững sờ.

Từ Vương thị và Thôi thị

đang

chú ý nhìn Từ Xán Xán, nghe lời

nói

của Từ Xán Xán

thìánh mắt hai người lập tức sáng lên.

Từ Vương thị xua tay với Tiểu Hương: "Mau bưng xuống

đi!"

Tiểu Hương thế này mới bình tĩnh lại, vội vàng bưng khay lui ra.

Mùi thịt trong phòng dần dần tiêu tán, Từ Xán Xán thế này mới khôi phục lại bình thường.

Trong lòng nàng có

một

loại trực giác, mơ hồ cảm thấy bản thân

đang

mang thai, nhưng lại sợ

nói

ra, vạn nhất

không

phải, làm cho mẫu thân lo lắng theo, liền cười

nói: "không

có gì, cổ họng của ta hơi ngứa."

Từ Vương thị trông mong nhìn nàng, cuối cùng cũng chỉ

nói

một

câu: "Về sau uống nước lọc nhiều hơn, đừng uống trà xanh." Bà biết nếu nữ nhi có thai, liên quan quá nhiều,

không

thể phỏng đoán lung tung.

Lúc này, Thôi thị vẫn nhịn

không

được ý cười: "Theo ta

nói, vương phi chắc là có tin vui!"

Từ Xán Xán biết ý tốt của nàng, cũng cười: "không

nhất định là

thật, sao lại huyên náo cả phủ chứ!"

Thôi thị nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, cũng

không

nói

nữa.

Từ Vương thị dẫn theo Đinh ma ma

đi

phòng bếp trong Phúc Thọ viện,

không

bao lâu lại bưng

không

ít món ăn thanh đạm lên, cũng chỉ là cháo loãng bột ngô màn thầu, đều là những món Từ Xán Xán thích ăn.

Từ Xán Xán thấy có món dầu vừng trộn cải bẹ và cà tím lạnh nàng thích ăn, còn cómột

chén cháo khoai lang ngô

đã

lâu

không

ăn, lập tức vui mừng, cầm đũa bắt đầu ăn.

Nhưng hôm nay, nàng

thật

sự

là có lòng mà

không

có sức, ăn

một

chút cháo lại ănkhông

nổi nữa, cảm thấy suy nghĩ trong lòng bế tắc, rất khó chịu.

Từ Xán Xán buông đũa xuống,

nói: "Nương, các ngươi dùng

đi, ta ăn

không

vô!"

Từ Vương thị biết nữ nhân có thai mới có thể như thế, nên vừa vui vừa lo nhìn Từ Xán Xán,

thật

sự

lo lắng.

Thôi thị vẫn cười. Nàng cảm thấy vương phi nhất định

đã

mang thai, nghĩ đến nét mặt sau này của trượng phu, trong lòng lập tức vui mừng.

Sai khi sai Bích Vân tiễn Thôi thị về, Từ Xán Xán ngủ lại ở chỗ mẫu thân.

Tuy nàng nằm xuống, nhưng trong đầu lại lộn xộn,

một

lúc sau vẫn

không

ngủ được.

Từ Vương thị ngồi ở bên giường làm châm tuyến cùng nàng, thấy nàng mở mắt, vội hỏi: "Xán Xán, có muốn ăn gì

không

?"

Ánh mắt Từ Xán Xán lấp lánh nhìn mẫu thân, dịu dàng

nói: "Nương, ta muốn ăn đào, chính là loại tiên đào mật ngọt hơn mật."

Từ Vương thị nghe vậy vội buông châm tuyến trong tay xuống, đứng dậy ra ngoài sai Đinh ma ma

đi

rửa vài quả tiên đào mật bưng vào.

Đào được rửa xong nhanh chóng bưng vào, Từ Vương thị rửa sạch tay, ngồi ở bên giường cẩn thận gọt đào.

Đào mật được trồng trong vườn ở tây Thiên viện Thân vương phủ, bây giờ đều chín,nhẹ

nhàng gọt vỏ ra.

Từ Vương thị vẫn làm như khi Từ Xán Xán còn bé, lấy

một

cái khăn tay để trước ngực Từ Xán Xán, sau đó cầm đào mật đút Từ Xán Xán ăn.

Đào mật

đã

chín, vừa bỏ vào miệng liền hóa thành nước ngọt ngào, Từ Xán Xán ngay ba quả, ăn

không

vô nữa thế này mới

nói: "Nương cũng ăn vài cái

đi!"

Trong lòng Từ Vương thị có tâm

sự, làm sao nuốt trôi?

Bà cầm khăn lau khóe miệng Từ Xán Xán, lại lệnh Bích Vân bưng chén nước ấm hầu hạ Từ Xán Xán súc miệng, thế này mới cẩn thận giúp đỡ Từ Xán Xán nằm xuống.

Từ Xán Xán nghĩ tâm

sự

rất nhanh ngủ thϊếp

đi.

Sau khi ngủ trưa dậy, Từ Xán Xán vẫn

không

chịu

đi, Từ Vương thị ngồi thiêu thùa may vá

trên

tháp trúc ở nhà chính, nàng cầm

một

quyển sách thuốc của phụ thân nằm sát bên Từ Vương thị đọc —— Từ Xán Xán tính đợi phụ thân trở về, vừa vặn xem mạch cho nàng.

Đến buổi chiều, Từ Thuận Hòa từ ngoài thành

đã

trở lại.

Bước vào Phúc Thọ viện, ông lập tức thấy Phó đội thị vệ Viên Thân Vũ dẫn theo vài thị vệ

đang

đứng canh gác ngoài cửa, biết Xán Xán cũng ở trong này, vui mừng nở nụ cười —— tuy đều ở tại Vương phủ, nhưng Vương phủ quá lớn, hơn nữa vợ chồng bọn họ lại

không

tiện ngày ngày chạy đến nội viện, nên cũng

không

thường xuyên gặp mặt, ông rất nhớ nữ nhi!

Từ Vương thị nghe nha hoàn báo lão gia

đã

trở lại, vội đứng dậy ra ngoài đón.

Từ Thuận Hòa nghe Từ Vương thị

nói, trái tim đạp mạnh, nhấc chân

đi

vào nhà giữa.

Từ Xán Xán

đang

dựa

trên

tháp trúc, Bích Vân và Chu Tước đứng ở

một

bên.

Thấy phụ thân bước vào, nàng kêu

một

tiếng "Cha", liền vươn tay cho phụ thân xem mạch.

Sau

một

lát, Từ Thuận Hòa kinh hỉ ngẩng đầu lên, giống như

không

dám tin, ông lại tiếp tục thăm dò

trên

cổ tay Từ Xán Xán.

Sau khi xác nhận chắc chắn, mũi ông lập tức chua xót, ánh mắt cũng

không

tự chủ được ươn ướt: "Xán Xán, ngươi

đã

mang thai." Đối với Xán Xán

không



sự

trợ giúp của nhà mẹ đẻ mà

nói, có thai

thì

có bảo đảm, có thân phận, có chỗ dựa!

Từ Xán Xán vốn dĩ ra vẻ trấn định, nghe xong lời

nói

của phụ thân, ánh mắt của nàng nháy mắt ươn ướt —— Phó Dư Sâm lần này

không

cần sốt ruột rồi.

Nghĩ đến áp lực mà Phó Dư Sâm phải nhận khi nàng

không

mang thai, nước mắt Từ Xán Xán

không

khống chế được mà chảy ra.

Buổi sáng, Phó Dư Sâm dẫn Vĩnh An đế

đi

thành tây Biện Kinh Hạnh Hoa doanh,

đithăm thợ và quân lính phục chế súng và hỏa pháo.

Tuy cố gắng đơn giản người

đi

theo, nhưng ngoại trừ cấm vệ quân hộ vệ thánh giá, còn có ít đại thần thân tín

đi

theo Vĩnh An đế, ví dụ như đám người Mã Minh Vũ, Sướиɠ Tử

anh

và Lam Thiểu Kỳ.

Sau khi Phó Dư Sâm dẫn Vĩnh An đế xem bọn lính diễn luyện tự tạo súng hỏa pháo, lại mang theo cảm xúc mênh mông dẫn Vĩnh An đế

đi

Kim Minh trì xem thuỷ binh thao luyện.

Ngọ thiện mọi người dùng ở Kim Minh Uyển.

Trong lúc diễn ra yến hội, Phó Dư Sâm tạm thời

đi

ra ngoài trong chốc lát.

Nhìn Lâm Uyển tráng lệ của hoàng gia bị Thanh Thân vương biến thành nơi thuỷ binh thao luyện, có vài vị văn nhân mặc khách xuất thân quan viên nhân cơ hội kín đáo bày tỏ

sự

bất mãn trước hành vi đốt đàn nấu hạc của Thanh Thân vương ở trước mặt Vĩnh An đế.

* đốt đàn nấu hạc: phá hoại phong cảnh.

Vĩnh An đế nghe xong, cười

nói: "Chúng ái khanh

nói

rất đúng, nhưng mà Kim Minh Uyển này đối với trẫm mà

nói, cũng chỉ là lâm viên đến khi ngẫu nhiên thôi, nếu giao cho A Sâm,

thì

lại có tác dụng to lớn!"

Ông thuận tiện ban Kim Minh Uyển cho Phó Dư Sâm.

Vài vị quan viên này ăn trộm gà

không

thành còn mất nắm gạo,

không

thể

nói

gì hơn nữa.

Phó Dư Sâm cũng chỉ

đi

ra ngoài

một

lát, lúc trở về lại được

một

khu nhà hoàng gia lâm uyển nổi tiếng

trên

đời, nhưng cũng

không

kinh ngạc, chỉ mỉm cười cảm tạ thánh ân.

Ngồi xuống bên trái Vĩnh An đế, mắt phượng Phó Dư Sâm híp lại quét vài quan viên lợi dụng cơ hội

nói

lời gièm pha, sau đó bình tĩnh dời tầm mắt. Thế lực sau lưng vài người này theo thứ tự là tứ đại môn phiệt, trong đó có Trịnh Châu Lam thị và Liêu Châu Triệu thị, làm như vậy cũng chỉ muốn tăng áp lực cho

hắn, nhưng cũng để

hắn

càng thêm xác minh đám hỏi kết minh của bọn họ mà thôi.

Dùng ngọ thiện xong, mọi người lại nhìn thuỷ quân diễn luyện bên ngoài,

đã

đến chạng vạng.

Vĩnh An đế hơi mệt, Phó Dư Sâm sắp xếp cho Vĩnh An đế nghỉ ngơi ở Phi Vân điện.

Hầu hạ Vĩnh An đế ngủ xong, Phó Dư Sâm

đi

Lâm Thủy điện.

Phó Dư Sâm ngồi trong điện Lâm Thủy vừa uống

một

ngụm trà, Hàn Thủy bước vào thông báo: "Bẩm vương gia, Lam đại nhân tới!"

Lam Thiểu Kỳ

đi

thẳng vào vấn đề

nói

đến chuyện đám hỏi.

Lần này, Phó Dư Sâm

không

lập tức cự tuyệt, mà đáp ứng suy tính

một

chút. Thấy trong mắt Lam Thiểu Kỳ vui mừng, Phó Dư Sâm lập tức bỏ thêm

một

câu: "Hàn thị, Trần thị, Triệu thị cũng có đề nghị như vậy, nhưng sườn phi chỉ có thể có hai người, tađang

lo lắng." Tuy

hắn

không

hề cự tuyệt trực tiếp, nhưng

không

có nghĩa là

hắn

sẽđáp ứng nữ nhân của tứ đại môn phiệt vào Vương phủ, bây giờ

nói

đến, cũng chỉ gợi lên hứng thú của Lam Thiểu Kỳ mà thôi!

Lam Thiểu Kỳ rũ mắt xuống, trong lòng tính toán.

Hàn Thủy đứng ngoài lều vải cửa điện, ánh mắt nhìn mặt nước ánh vàng dưới ánh mặt trời ở phía trước.

Đối thoại trong đại điện mơ hồ truyền đến, làm

hắn

có chút thấp thỏm.

Đúng lúc này, Quan Tuyết

một

thân hạ bào lam trù dẫn Phó Dương chạy nhanh tới, nhìn thấy Hàn Thủy,

hắn

mỉm cười tùy ý chắp tay: "Thủy Đội trưởng, Dương ca phụng mệnh vương phi tới gặp vương gia!"

Hàn Thủy nhìn Phó Dương liếc mắt

một

cái,

nhẹ

nhàng vung tay lên, hai thị vệ phụ trách canh gác lui về phía sau từng bước, nhường đường cho

hắn.

Phó Dương hướng gật đầu Hàn Thủy, rồi cùng Quan Tuyết vội vã

đi

vào.

Phó Dư Sâm

đang

ngồi đối diện phẩm trà với Lam Thiểu Kỳ, nhìn thấy Quan Tuyết ở góc màn vải cửa điện, biết

hắn

có việc bẩm báo, nâng chén trà lên, làm tư thế tiễn khách.

Thấy Thính Vũ tiễn Lam Thiểu Kỳ

đi, Phó Dư Sâm thế này mới mở miệng

nói: "Vào

đi!"

Phó Dương

đi

đến, quỳ xuống trước tháp Phó Dư Sâm, dập đầu

một

cái thế này mới bẩm báo

nói: "Bẩm vương gia, vương phi có thai."

Đầu óc Phó Dư Sâm lập tức trống rỗng, cái gì cũng mất, cái gì cũng

không

nghĩ ra,một

lát sau

hắn

dùng

âm

thanh khàn khàn hỏi Phó Dương: "Ngươi

nói

cái gì? Ta vừa rồi

không

nghe

rõ!"

Ánh mắt hẹp dài củaPhó Dương lóe sáng, giọng

nói

bình tĩnh: "Bẩm vương gia, vương phi có thai!"

Phó Dư Sâm nhất thời nhắm hai mắt lại.

Phó Dương nhìn đầu ngón tay

hắn

run nhè

nhẹ, trong lòng cũng chua xót —— vương gia mong vương phi có thai, mong

thật

lâu!

Hôm nay, Phó Dư Sâm mặc sa bào xanh nhạt thêu vân vàng, hai tay

hắn

lúc này đặt ngửa

trên

vạt áo, hai tay trắng nõn thon dài

không

hề theo

sự

khống chế của

hắn, nhưđang

run rẩy.

một

lát sau, khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm nở nụ cười hoảng hốt: "Xác định?"

Phó Dương vội

nói: "Từ tiên sinh

đã

chẩn đoán qua."

Khóe miệng Phó Dư Sâm

không

tự chủ được cong lên, lúc này,

hắn

đứng dậy

nói: "Các ngươi

đi

chuẩn bị

một

chút, ta bẩm thánh thượng rồi trở về!"

Đám người Phó Dương vội đáp"Vâng", lui xuống.

Sau khi Phó Dư Sâm

đi

vài vòng trong đại điện, chờ bản thân bình tĩnh lại, thế này mới xuất phát

đi

Phi Vân điện gặp Vĩnh An đế.

Vĩnh An đế

đang

ngủ mơ màng, bị Phó Dư Sâm lay tỉnh mà miễn cưỡng tỉnh lại. Ông mở to mắt

đang

muốn tức giận, thấy Phó Dư Sâm, lửa giận kia mới lập tức

đi

trảo oa quốc, lúc này nhắm mắt lại ổn định tâm thần, sau đó được Phó Dư Sâm nâng ngồi dậy, mở to mắt nhìn Phó Dư Sâm: "A Sâm, có việc gấp?"

Khuôn mặt trắng nõn Phó Dư Sâm vui mừng lộ ra chút đỏ ửng,

một

đôi mắt phượng lưu tỏa sáng đến loá mắt: "Phụ hoàng, xán —— Từ thị mang thai!"

Vĩnh An đế nghe vậy ngây ngẩn cả người, quả thực

không

thể tin được lỗ tai của mình: "Từ thị có thai?"

Phó Dư Sâm liên tục gật đầu: "Vâng." Luôn luôn bình tĩnh như

hắn

nháy mắt trở nên giống như số tuổi thực tế của

hắn.

Vĩnh An đế hít sâu

một

hơi: "Ta bây giờ cùng ngươi đến vương phủ!" Vì ông quá mức vui mừng, ngay cả "Trẫm" cũng biến thành "Ta". Phải biết rằng, từ mười chín năm trước Phó Dư Sâm sinh ra, Phó thị hoàng tộc

không

còn sinh ra nam tự nữa, nếu Từ thị hoài nam thai,

thì

không

còn sợ hãi tình thế chính trị nguy hiểm do tứ đại môn phiệt rục rịch gây ra vì

không

có người kế thừa nữa!

Tâm Phó Dư Sâm từ lâu

đã

bay đến người Từ Xán Xán, nghe vậy lập tức gật đầu,

nói: "Được!"