Chương 182

Từ Xán Xán nghe tiếng bước chân từ bên ngoài, đứng dậy đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Trong viện, tuy cây cối mọc sum suê nhưng đèn l*иg treo

trên

cây ở hai bên đường vẫn chiếu sáng



ra Phó Dư Sâm dẫn theo Thính Vũ và Quan Tuyết

đi

tới.

Trong lòng Từ Xán Xán vui mừng

không

thôi, nhưng vẫn

không

đi

nghênh đón, mà rón ra rón rén tránh phía bên phải cửa phòng ngủ, định chờ Phó Dư Sâm vào

thì

sẽ

dọahắn

nhảy dựng.

Bên ngoài lục tục truyền đến giọng Thính Vũ và Quan Tuyết cáo từ, Bích Vân và hai tiểu nha hoàn trực đêm thỉnh an, tiếp theo là tiếng bước chân của Phó Dư Sâm phát ra càng lúc càng gần "Trách trách".

không

lâu sau, có người xốc bức rèm cửa che phòng ngủ lên, Phó Dư Sâm bước vào.

Từ Xán Xán ngừng thở, nhìn Phó Dư Sâm

đi

vào

thì

đột nhiên ló đầu ra: "Ha!"

Phó Dư Sâm bị nàng làm cho hoảng sợ, lúc này đưa tay ôm lấy nàng: "Sao lại bướng bỉnh như vậy?"

trên

mặt Từ Xán Xán tất cả vui mừng: "không

phải chàng

nói

không

trở về sao, sao lại về?"

Phó Dư Sâm thấy tóc đen dài của nàng rũ xuống, nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt long lanh, bờ môi đỏ trơn bóng đầy đặn

thì

lập tức giơ ngón tay sờ sờ, sau đó cúi đầu hôn nàng.

thật

lâu sau, Phó Dư Sâm buông lỏng Từ Xán Xán, mắt phượng sâu thẳm nhìn mặt nàng, sau đó lại cúi đầu hôn lên môi bị sưng đỏ của Từ Xán Xán,

nói: "Vào giúp ta tắm rửa

đi!"

Từ Xán Xán vốn dĩ sợ du͙© vọиɠ Phó Dư Sâm có chút mạnh , nhưng xa nhau chỉ

mộtngày, ngủ

một

mình chỉ hơn

một

canh giờ, nàng lại bắt đầu nhớ Phó Dư Sâm, cho nên nghe vậy liền "Vâng"

một

tiếng.

Phó Dư Sâm thấy nàng nhu thuận như thế, trong lòng nhất thời cực kỳ mềm mại, mắt phượng sâu thẳm nhìn Từ Xán Xán: "đã

hết hai tháng."

Từ Xán Xán đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mặt nàng chậm rãi đỏ lên ——

đã

hết hai tháng, vì nàng và Phó Dư Sâm muốn tạo người mà thân thiết! Từ sau khi nàng sẩy thai, chuyện phòng the với Phó Dư Sâm, vì sợ mang thai, nên cho tới bây giờ đều làm bên ngoài cơ thể hoặc dùng miệng.

Phó Dư Sâm thấy nàng mắt to mơ màng cùng đôi môi sưng đỏ, khuôn mặt tuyết trắng cũng đỏ bừng, trong lòng

không

khỏi rung động, nắm tay Từ Xán Xán

đi

đến phòng tắm.

Mọi chuyện xong xuôi.

Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán song song nằm

trên

giường, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều sung sướиɠ.

hắn

yên lặng nghĩ: đánh nhiều như vậy, chắc là

sẽ

thu hoạchmột

nhi tử

đi? !

không

có nhi tử,

một

khuê nữ đáng

yêu

cũng được!

Nghĩ đến đây, Phó Dư Sâm nghiêng người nhìn Từ Xán Xán, lại phát

hiện

Từ Xán Xán vì mệt mà

đã

ngủ rồi.

hắn

không

khỏi mỉm cười:

thật



một

nha đầu ngốc!

Sau đó, Phó Dư Sâm bắt đầu im lặng mặc sức tưởng tượng: lúc đầu sinh

một

nha đầu ngốc giống như Từ Xán Xán cũng tốt, nhưng mà đứa thứ hai phải là nhi tử, như vậy mới có thể bảo vệ tỷ tỷ, làm chỗ dựa cho tỷ tỷ...

Ngày hôm sau có triều sớm, Phó Dư Sâm dậy rất sớm để vào triều, Từ Xán Xán lại ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới dậy.

Bích Vân và Chu Nhan vừa hầu hạ Từ Xán Xán mặc quần áo, vừa lần lượt bẩm chuyện.

Chu Nhan: "Vương phi, Hàn Thủy đến báo cho ngài,

nói

chuyện ngài giao cho

hắn

đãtìm được!"

Bích Vân: "Vương phi, đại phu nhân ngoại gia

đã

đến, tam



nương cũng

đi

theo!"

Chu Nhan: "Nô tỳ vào xem ngài ngủ dậy chưa, Đổng ma ma

đã

dẫn ngoại gia đại phu nhân và tam



nương đến Phúc Thọ Viện gặp ngoại gia phu nhân."

Bích Vân: "Vương phi, nô tỳ sai người

đi

mời đại phu nhân hay là vẫn ở đây đợi bà ta tới sao?"

Từ Xán Xán bị hai nàng làm cho đầu đau ầm ỹ, nhân tiện

nói: "Dừng lại hết

đi, chờ ta bên này thỏa đáng rồi

nói

sau!"

Chu Nhan và Bích Vân

không

khỏi nở nụ cười: "Vâng, vương phi!"

Các nàng tiếp tục tay chân lanh lẹ hầu hạ Từ Xán Xán.

Chờ Từ Xán Xán mặc quần áo

đi

ra, Bạch Liên và Chu Tước các nàng

đã

cầm dụng cụ rửa mặt đứng đợi trong nhà chính.

Từ Xán Xán ăn diện xong, lại dùng bữa sáng, thế này mới lệnh Thanh Yến

đi

Phúc Thọ Viện mời ngoại gia đại phu nhân đến đây.

Lúc Thanh Yến

đi

mời, Từ Hàn thị

đang

ngồi

nói

chuyện phiếm với Từ vương thị ở nhà giữa Phúc Thọ Viện, Từ Nghi Liên ngồi ở

một

bên nghe, cầm trong tay

một

cái ngọc liên hoàn chơi.

Từ Hàn thị nghe lời Thanh Yến xong, vội đứng dậy

nói: "Thϊếp thân

đi

qua bái kiến vương phi!"

Từ Nghi Liên vừa nghe, nhân tiện

nói: "Mẫu thân, ta cũng

đi

gặp nhị tỷ tỷ!"

Thanh Yến ở

một

bên mắt lạnh nhìn, thế này mới quỳ gối làm lễ, cười khẽ

nói: "Vương phi chờ đại phu nhân ở nhà chính trong viện!" Lời ngầm là: vương phi chỉ mời đại phu nhân, tam



nương ngươi

không

cần

đi

theo !

Từ Nghi Liên nghe vậy đành phải ngừng công kích, đứng dậy cùng nhị thẩm Từ vương thị tiễn Từ Hàn thị

đi

với Thanh Yến.

Sau khi Từ Hàn thị rời khỏi, Từ vương thị thấy vẻ mặt Từ Nghi Liên mệt mỏi, mỉm cười an ủi nàng: "Tam



nương cứ ở lại nơi này của thẩm thẩm, chắc là vương phi có chuyện muốn

nói

với mẫu thân ngươi, chờ các nàng

nói

xong, thẩm thẩm

sẽ

mang ngươi đến đó!"

Từ Nghi Liên thế này mới gật đầu.

hiện

tại, nàng chịu

sự

xa lánh ở phủ Mã thừa tướng, đích bà bà, thứ bà bà và trượng phu cũng

không

tiếp đãi nàng. Vì nàng vẫn

không

sinh được con, thứ bà bà đưa hai nha hoàn bên người cho Mã Dĩnh Thành, hai nha hoàn này hầu hạ Mã Dĩnh Thành kínkhông

kẽ hở, dần dần trong phòng nàng

không

có chuyện gì, nên Từ Nghi Liên có rảnhthì

về nhà mẹ đẻ với mẫu thân.

Từ Vương thị thương tiếc nhìn Từ Nghi Liên: năm đó lòng dạ rất cao nhân, bây giờ lại biến thành bộ dáng này!

Từ Hàn thị mang theo nha hoàn Mai Lộ và Mai

anh

vào nội viện Vương phủ.

Đến hành lang nhà chính, nhìn thấy nha hoàn xinh đẹp đứng ở cửa

đã

muốn xốc màn trúc lên, Từ Hàn thị để Mai Lộ và Mai

anh

tại hành lang, đứng đợi cùng với tiểu nha hoàn tam đẳng, bản thân

thì

vào nhà chính.



đi

vào

thì

thấy Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn ở

trên

tháp cẩm.

Hôm nay,

trên

đầu Từ Xán Xán đội quan bạch thạch lê hoa, lông mày dài thanh, mặc áo hẹp tay trắng và váy tơ, nhìn thanh nhã như tiên.

Nhìn thấy Từ Hàn thị vào, nàng cũng

không

đứng dậy đón, mà như trước ngông nghênh ngồi ở chỗ kia.

Từ Hàn thị vốn dĩ nghĩ rằng vẫn giống như bình thường hành gia lễ chứ

không

phải Quốc lễ, nhưng Từ Xán Xán vẫn

không

nhúc nhích, cũng

không

mở miệng, bà đành phải quỳ gối quỳ lạy chi lễ.

Từ Xán Xán thế này mới lại cười

nói: "Hãy bình thân!"

Từ Hàn thị nghĩ Từ Xán Xán

sẽ

sai nha hoàn đưa ghế cho bà ngồi, ai biết Từ Xán Xán đứng dậy

nói: "Đại nương

đi

theo ta!"

Bà lập tức vào phòng sinh hoạt phía tây.

Từ Hàn thị vội

đi

theo.

Trong phòng sinh hoạt, hương trà lượn lờ, Chu Nhan

đang

pha trà.

Từ Xán Xán ngồi xuống

trên

tháp.

Bích Vân dẫn Từ Hàn thị ngồi xuống ghế bành ở bên trái.

Sau khi Chu Nhan dâng trà liền lui xuống, rồi lại nhanh chóng bước vào, lấy ra

mộtphong thơ trong tay áo, dâng cho Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán nhận thư, mở thư ra nhìn lại

một

lần nữa, sau đó đưa thư cho Từ Hàn thị: "Đại nương, đây là thư đại bá hôm qua đưa tới cho ta!"

Lúc Từ Hàn thị đọc thư, Từ Xán Xán phân phó Bích Vân: "Kêu Hàn Thủy vào đây!"

Bích Vân đáp "Vâng", kính cẩn làm lễ, lui xuống.

Từ Hàn thị có thời gian ngắn ngủi thoải mái, ngẩng đầu nhìn Bích Vân, nhìn nàng kính cẩn đáp "Vâng", hành lễ, lui ra.

Đến lúc này, Từ Hàn thị mới

thật

sự

cảm nhận được Từ Xán Xán hôm nay

không

hề giống Từ Xán Xán xưa nữa, nàng

đã

thành vương phi Thanh Thân vương, tương lai là nữ nhân tôn quý nhất Đại Lương!

Từ Xán Xán liếc mắt Từ Hàn thị

một

cái, dùng dĩa ngân ăn dưa hấu và quả dưa hồngtrên

bàn —— Từ Hàn thị ngồi

trên

ghế bành bên cạnh cũng có

một

cái bàn đặt dĩa hoa quả thập cẩm.

Nàng luôn luôn cảm thấy đại nương thông minh hơn đại bá, nên

đã

gọi đại nương đến đây, trước gõ bên bà ta, cũng là giữ thể diện cho nhau.

Từ Hàn thị nhìn nhìn, mặt càng ngày càng trắng, cuối cùng thành trắng bệch.

Từ Xán Xán từ từ

nói: "Đại bá muốn đưa hai ca cơ cho vương gia!"

Từ Hàn thị nghe vậy, mặt nhất thời thành trắng bệch, hận

không

thể lập tức bóp chết Từ Đình Hòa.

Bà ta yên lặng đứng dậy, hướng Từ Xán Xán hành lễ: "Vương phi, chuyện này thϊếp thân

sẽ

giải quyết!"

Từ Xán Xán cũng

không

định thả Từ Hàn thị

đi, thái độ nàng ôn hòa, ý nghĩa lời

nói

lại kiên quyết: "Ta cảm thấy đại nương ngài vẫn nên ở lại nghe thêm chút nữa!"

Bích Vân rất nhanh dẫn Hàn Thủy

đang

đứng đợi ở cửa viện vào.

Hàn Thủy trước chắp tay hành lễ, sau đó rũ mắt xuống bắt đầu hồi báo chuyện bước đầu

hắn

điều tra ra: "Ngoại gia đại lão gia định dâng cho vương gia hai ca cơ,

một

vị là nữ nhi Hàn Mỹ Nương của bàng chi Hàn thị Hàn Tử Hiên,

một

vị khác là bàng chi thứ nữ Lam thị Lam Thụy Hà ở Trịnh Châu."

Dứt lời,

hắn

lẳng lặng nhìn Từ Hàn thị.

Từ Hàn thị cũng sắp hôn mê —— ai lại ngốc giả mạo chi nữ con nhà quyền quý thành ca cơ tặng người, đây

không

phải để người ta bắt được điểm yếu sao? !

Bà cố gắng kiên trì, hành lễ với Từ Xán Xán,

nói: "Vương phi, nô tì nhất định

sẽ

giải quyết chuyện này !"

Từ Xán Xán nhìn bà ta, lạnh lùng

nói: "Nếu đại nương giải quyết

không

được, chuyện này hãy giao cho ta!"

trên

lưng Từ Hàn tất cả đều là mồ hôi, lúc này

đi

Phúc Thọ Viện đón nữ nhi, trực tiếp theo cửa đông môn

đi

về.

Bà vốn muốn mang Từ Nghi Liên đến van cầu Từ Xán Xán, nhờ nàng ra mặt làm chỗ dựa cho nữ nhi ở nhà chồng, ai biết trượng phu căn bản

không

thương lượng với bà

đãlàm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!