Bên cạnh người nọ còn
đang
cùng bằng hữu cùng bàn đàm luận như thế nào giải quyết vấn đề thôn tín ruộng đất ngày càng nghiêm trọng ở Đại Lương, Từ Xán Xán nghe mê mẩn, liền nghiêng người nhìn xem.
Đó là
một
thanh niên hai mươi tư hai mươi năm tuổi mặc nho bào thâm lam, ngũ quan lập thể, ánh mắt màu xanh lam sẫm,
rõ
ràng là người có huyết thống Tháp Khắc Khắc, nhưng ánh mắt trong suốt, thực dễ dàng làm lòng người sinh hảo cảm.
Thư sinh này
đang
cùng hai thư sinh mặc đồng dạng trang phục uống rượu
nói
chuyện phiếm, tập trung thảo luận, nhưng mà đồ ăn
trên
bàn
đã
không
còn dư mấy.
Từ Xán Xán lại nhìn Phó Dư Sâm, phát
hiện
hắn
đang
nhìn Ngọc Minh, mà ánh mắt Ngọc Minh nhìn bên này, liên tục gật đầu.
Nhìn thấy Ngọc Minh đứng dậy dẫn theo Ngọc Tinh
đi
ra ngoài, trong lòng Từ Xán Xánkhông
khỏi nghi ngờ, liền chuyển ghế lại gần Phó Dư Sâm, mãi cho đến khi ngồi sát bên cạnh Phó Dư Sâm, thế này mới thấp giọng hỏi: " Có phải Ngọc Minh và Ngọc Tinh ôm cây đợi thỏ thay chàng mời nhân tài hay
không?"
Phó Dư Sâm
không
nghĩ đến Từ Xán Xán có thể đoán được như vậy,
không
khỏi nhướng lông mày nhìn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán bị
hắn
nhìn như vậy, mờ cờ trong bụng, ngửa đầu híp mắt ngọt ngào nhìn Phó Dư Sâm, chờ
hắn
khen ngợi.
Phó Dư Sâm
nhẹ
nhàng đẩy Từ Xán Xán, mắt phượng có chút trêu tức: "Hai nam nhân ngồi sát thân mật cùng
một
chỗ, giống bộ dáng gì nữa!"
Từ Xán Xán: "..."
Nhưng mà nàng lập tức ý thức được, đây là lần đầu tiên Phó Dư Sâm chủ động
nóigiỡn với nàng, lúc này ngồi thẳng lưng, mắt to sáng lấp lánh nhìn Phó Dư Sâm.
Ánh mắt nhiệt tình của nàng nhìn làm lỗ tai Phó Dư Sâm đỏ lên, dời tầm mắt, mi mắt rũ xuống.
Vì tiên thái tử Phó Dư Giác bị đoạn tu nên Phó Dư Sâm vẫn biết mình là người kéo dài hương khói cho dòng họ Phó thị, nhất định phải cưới thê tử, sinh ra con trai trưởng.
Thê tử lý tưởng lúc đầu trong đầu
hắn
chính là nữ tử mềm mại, dịu dàng và nghe lời.
Sau khi cưới Từ Xán Xán về, lúc mới bắt đầu, nàng dịu dàng khiến cho Phó Dư Sâm rất vừa lòng, nhưng mà ở chung với nhau
một
thời gian dài, Từ Xán Xán dần dần biểuhiện
ra chỗ bất đồng, giống như
sự
nhiệt tình, nghịch ngợm của nàng, nàng mang đếnsự
thoải mái cho
hắn, nàng hay đùa giỡn cùng
hắn...
Phó Dư Sâm
không
chán ghét loại biến hóa này của Từ Xán Xán, ngược lại rất thích.
hắn
sóng mắt lưu chuyển liếc Từ Xán Xán
một
cái, phát
hiện
nàng cũng
đang
nhìnhắn, ánh mắt sáng lấp lánh, tràn đầy tình ý
rõ
ràng.
Trái tim Phó Dư Sâm run lên
một
cái,
hắn
yêu
Từ Xán Xán, bây giờ phát
hiện
Từ Xán Xán đối với
hắn
cũng đồng dạng khắc sâu, làm tâm Phó Dư Sâm hơi co rút đau đớn.
hắn
nhìn Từ Xán Xán
đang
chuẩn bị dịch ghế về phía bên kia, ôn nhu
nói: "Đừng nhúc nhích!"
Lại
nói: "Còn muốn ăn gì nữa
không?"
Lúc này, Từ Xán Xán buông ghế dựa ngồi xuống, cười hì hì nhìn Phó Dư Sâm: "Kêu thêm xôi ngọt thập cẩm
đi!" Nàng đột nhiên muốn ăn đồ ngọt.
Phó Dư Sâm "Ừ"
một
tiếng, ngoắc gọi tiểu nhị đến: "Làm thêm
một
phần xôi ngọt thập cẩm!"
Mắt Từ Xán Xán sáng lấp lánh nhìn
hắn: "Cảm ơn chàng Phó Dư Sâm!"
Phó Dư Sâm đưa tay gõ lên đầu nàng
một
cái:
cô
nương ngốc này sao lại dễ dàng cảm động như vậy!
Từ Xán Xán vuốt đầu: "... Sao lại gõ đầu thϊếp? Gõ đến ngốc làm sao bây giờ?
Khuôn mặt Phó Dư Sâm trầm tĩnh, mắt phượng sâu thẳm: "Dù sao cũng ngốc rồi, gõ thêm hai lần cũng
không
ngốc hơn đâu!"
Từ Xán Xán: "..." Phó Dư Sâm
đang
liếc mắt đưa tình với nàng sao?
Vị thư sinh kia còn
đang
đàm luận vấn đề này: "... Thôn tín ruộng đất Đại Lương còn có
một
vấn đề rất lớn——trung ương tập quyền suy yếu, giúp cho thế lực địa phương bành trướng!"
Giọng
nói
và màu mắt màu xanh lam sẫm của
hắn
giống nhau, rất trong suốt: "Mà Đại Lương ta từ khi Thái Hòa Đế
thì
đã
có
một
vấn đề rất lớn—— môn phiệt*!"
* môn phiệt: chỉ những gia đình có quyền có thế trong xã hội phong kiến."Những môn phiệt này chiếm giữ ruộng đất các nơi, nắm giữ triều chính, nắm giữ quân quyền, triều đình vừa mới buông lỏng
thì
lập tức hình thành quân phiệt cắt cứ, cuộc phản loạn thời tiên đế
không
phải vì mất kiểm soát các môn phiệt này sao..."
Từ Xán Xán càng nghe càng kinh hãi, cảm thấy cánh cửa của
một
thế giới mới mở ra trước mắt nàng, nhưng thế giới mới này lại xấu xí!
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán, đôi mi thanh tú nhíu lại.
hắn
không
muốn Từ Xán Xán tiếp xúc với chuyện đáng ghê tởm này, nghĩ bảo vệ nàng,
yêu
quý nàng, dùng sức mạnh của mình để xây cho nàng
một
tòa hoa mỹ, để nàng vẫn có thể nũng nịu mà sống, trong cuộc sống chỉ có châu báu và hoa tươi, chuyện quan trọng nhất đó là mặc trang phục xinh đẹp ở cùng
hắn...
Nhưng mà, vì lần ra ngoài này mà Từ Xán Xán
đã
nghe được những chuyện
không
nên nghe.
Phó Dư Sâm
âm
thầm quyết định, về sau dẫn Từ Xán Xán ra ngoài, nên dẹp đường vẫn hơn!
Sau khi ăn được
một
nửa, Từ Xán Xán ngoắc tiểu nhị đến, cố ý hạ giọng
nói: "Làm thêm vài món rồi bỏ vào hộp mang
đi!"
Nàng quay đầu nhìn thực đơn treo
trên
tường, thấp giọng chậm rãi gọi món ăn: "lẩu ngó sen... gà xào ớt... sườn non chua ngọt... thịt cừu vàng,
một
phần đậu hủ trúc!" Lần này, phụ thân
không
đi
cùng nên mang về cho người
một
ít thức ăn
yêu
thích.
Phó Dư Sâm đoán Từ Xán Xán mang về cho nhạc phụ, nhớ đến nhạc phụ thích ăn ma lạt bàn thiện, liền bổ sung
một
câu: "Thêm
một
đĩa gai cay!"
Sau khi tiểu nhị rời khỏi, Phó Dư Sâm thế này mới
nói: "Khi trở về nàng sai người đưa cho nhạc phụ
một
vò rượu mới đưa tới."
Từ Xán Xán cười gật đầu. Rượu đưa cho Phó Dư Sâm, tuyệt đối
không
phải vật phàm, tuy phụ thân
không
nghiện rượu. Nhưng uống chút rượu ngon cũng được!
Lúc này, mấy vị thư sinh bàn bên kia tính tiền ra về.
Từ Xán Xán nhìn bóng dáng bọn họ, nghĩ rằng: huynh đệ Ngọc Minh và Ngọc Tinh nhất định đứng đợi ở bên ngoài!
Quả thực
không
lâu sau, Ngọc Minh và Ngọc Tinh
đã
trở lại, xa xa gật đầu với Phó Dư Sâm, hai huynh đệ liền ngồi xuống.
Từ Xán Xán biết
sự
tình
đã
làm xong,
không
khỏi cũng cười.
Nàng đoán Phó Dư Sâm
đã
bất mãn với việc thôn tính ruộng đất ngày càng nghiêm trọng, thấy
hắn
sắp có được nhân tài, trong lòng cũng vui mừng.
Ra tửu lâu, Phó Dư Sâm
đang
đưa Từ Xán Xán lên xe ngựa, Ngọc Minh bước tới, thấp giọng
nói: "Bẩm đại soái, thư sinh kia tên là Lý Chính, thuộc hạ
đã
đưa bái thϊếp chohắn, hẹn
hắn
tối nay đến phủ tướng quân thăm viếng!"
Lại
nói: "Hàn Thủy
đã
phái người theo dõi
hắn
!"
Phó Dư Sâm gật đầu, nhấc chân theo sau Từ Xán Xán lên xe.
Ngọc Minh: "..." Đại soái à, bây giờ vương phi
đang
giả nam trang, hai đại nam nhân thân mật lên cùng chiếc xe
thì
còn ra thể thống gì nữa!
Quả thực, xe ngựa còn chưa chạy, bên cạnh
đã
có đệ tử nhàm chán đứng ở dưới tửu lâu lớn tiếng nghị luận: "Xem
đi, mới vừa rồi là
một
đôi con thỏ, bộ dáng
thật
khuynh quốc khuynh thành! Chỉ là tiểu đệ
không
hiểu, vẻ ngoại đẹp như vậy
thì
đến tột cùng ai
trên
ai dưới chứ?"
một
người khác lập tức tiếp lời
nói: "Chắc là người thấp hơn
đi?! Ha ha!"
Phó Dư Sâm ngồi ở trong xe, nghe bên ngoài
âm
thanh nghị luận, mắt phượng nhíu lại, đẩy màn ra muốn xuống xe.
Ngọc Minh và Hàn Thủy bước lên nghênh đón.
Phó Dư Sâm thấy thế, dặn dò phó liễu: "Ngô Kỳ Sâm ở lại dẫn người giữ ngựa, ta và vương phi
đi
trước!" Hai người này dám to gan vũ nhục
hắn
và Từ Xán Xán, quả thực là chán sống.
Từ Xán Xán cũng nghe thấy, sợ Phó Dư Sâm tức giận, thấy khuôn mặt
hắn
bình tĩnh, thế này mới yên lòng.
Xe ngựa Từ Xán Xán vừa
đi
tới trước cửa phủ tướng quân, đám người Ngọc Minh và Hàn Thủy liền chạy trở về,
trên
mặt thanh thản, cưỡi ngựa theo xe ngựa vào đại môn.
Xe ngựa ngừng lại ở trước cửa khách viện, Phó Dương dẫn người ra đón, chạy chậm tiến lên, đem ghế
nhỏ
đặt ở dưới cửa xe.
Phó Dư Sâm nhanh nhẹn xuống xe ngựa trước, thế này mới xoay người nâng Từ Xán Xán xuống xe.
Ngọc Minh cười hì hì chắp tay,
nói: "Bẩm vương gia,
sự
tình
đã
hoàn thành!"
Phó Dư Sâm dừng bước, vươn tay ôm eo Từ Xán Xán, lạnh lùng
nói: "Hai người kia đâu?"
Ngọc Minh: "Đánh chết!"
Phó Dư Sâm: "Tốt!"
hắn
ôm eo Từ Xán Xán bước vào cửa khách viện.
Thính Vũ, Quan Tuyết và Bích Vân vội
đi
theo.
Các tướng lĩnh Ngọc Minh, Lan Vân, Trác Sam và Trần Tố khom người tiễn
hắn.
Từ Xán Xán chỉ cảm thấy
không
hiểu ra sao cả,
không
thể tin được hai mạng người cứ như vậy mà
không
có, chỉ vì miệng bọn họ rất tiện!
Nhưng khi nhìn khuôn mặt tuấn tú mang theo hàn ý của Phó Dư Sâm, nàng lại
khôngdám mở miệng hỏi.
Từ Xán Xán hơi mệt, để Bích Vân và Chu Nhan hầu hạ Phó Dư Sâm rửa tay uống trà, còn nàng dựa
trên
tháp cẩm nghỉ ngơi
một
chút.
Phó Dư Sâm cũng hơi mệt, liền kéo nàng
nói: "Theo ta ngủ
một
lát
đi!"
Nghĩ đến chuyện mới xảy ra, lòng Từ Xán Xán còn sợ hãi, cũng
không
dám đùa giỡn với
hắn, ngoan ngoãn theo Phó Dư Sâm vào phòng ngủ.
Hai người cởϊ áσ chỉ còn lại trung y rồi nằm song song
trên
giường, hai chân dính sát vào nhau.
Từ Xán Xán có chút bệnh khao khát da thịt, thích nhất cùng Phó Dư Sâm gần nhau như vậy, vì dán sát chân Phó Dư Sâm, chân nàng cũng thấy tê dại, cực kỳ thoải mái.
Nhưng hôm nay, nàng chỉ im lặng nằm,
không
giống thường ngày cọ lui cọ tới lên đùi Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm
đã
nhận ra Từ Xán Xán khác thường.
Dựa theo tính cách của
hắn,
thật
sự
lười
nói
nhiều, nên
hắn
nhấm mấy môi định
nóinhưng cuối cùng lại
không
nói
câu nào.
Nhưng lúc Phó Dư Sâm thấy mặt Từ Xán Xán cực kỳ bình tĩnh, trong lòng
không
ngăn được hoảng sợ, cuối cùng
hắn
không
thể nhịn được nữa, đành phải giải thích
nói: "Nàng là thê tử của ta, người khác dám vũ nhục nàng như vậy, ta
không
trừng trị cả gia tộc bọn họ
đã
quá nhân từ!"
Từ Xán Xán ngồi dậy, kinh ngạc nhìn
hắn, trong lòng
rõ
ràng: Phó Dư Sâm là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, tương lai là hoàng đế,
hắn
đương nhiên nhẫn nhịnkhông
được người khác vũ nhục thê tử của
hắn! Hơn nữa,
hắn
tuấn tú như vậy, trước kia ra ngoài nhất định cũng bị người khác chỉ vào nghị luận là con thỏ
nhỏ, khẳng định có bóng ma tâm lý!
Suy nghĩ như vậy, Từ Xán Xán cảm thấy Phó Dư Sâm làm
thật
sự
quá đúng!
Nghĩ đến Phó Dư Sâm
đã
từng bị vũ nhục như vậy, l*иg ngực Từ Xán Xán nhảy phù phù, nhảy ra
một
đóa hoa thương tiếc.
Nàng nằm nghiêng gối lên tay trái
hắn, mắt to long lanh gợn sóng nhìn Phó Dư Sâm, sau đó ngón tay trắng noãn tinh tế chậm rãi mở vạt áo ra, lộ áo ngực đỏ thẫm bên trong.
Da Từ Xán Xán trắng, áo ngực đỏ thẫm lộ ra, mang theo
một
loại kí©h thí©ɧ đặc biệt, hơn nữa trải qua
một
tháng bổ sung dinh dưỡng và Phó Dư Sâm chịu khó vò nặn, hai luồng đầy đặn trước ngực nàng tăng lên
không
ít, vì nàng mở ra như thế nên nó lập tức nhảy ra ngoài hơn phân nửa...
Yết hầu Phó Dư Sâm nhất thời hơi khô.
không
biết Từ Xán Xán trêu chọc
hắn
như thế nào, liền biến thành tư thế Phó Dư Sâmtrên
nàng dưới...
Vương gia và vương phi vào phòng, Đổng ma ma, Trần ma ma, Chu Nhan và Bích Vân dẫn theo bọn nha hoàn ra ngoài, đứng chờ ở ngoài hành lang.
Đúng vào lúc sau giữa trưa, ánh mặt trời cuối xuân
đã
bắt đầu có hơi nóng của mùa hè, mùi hoa thơm nhè
nhẹ
thổi đến, trong viện im ắng, nóng nhưng thơm.
Nhưng mà,
một
trận
âm
thanh có tiết tấu "Kẽo kẹt kẽo kẹt" truyền đến, đánh vỡ
sựyên tĩnh trong viện.
Bọn nha hoàn
không
có phản ứng, vẫn trầm tĩnh đứng đó.
Từng có kinh nghiệm Trần ma ma và Đổng ma ma hai mặt nhìn nhau, đọc ra ý tứ trong mắt đối phương—— tuy rằng được coi là ban ngày tuyên da^ʍ, nhưng tình cảm của vương gia và vương phi
thật
tốt!
Khuôn mặt già nua của Đổng ma ma và Trần ma ma đều có điểm đỏ, cũng cúi đầu, làm bộ như
không
nghe thấy.
Qua
một
lúc sau,
âm
thanh "Kẽo kẹt kẽo kẹt" lại truyền đến.
Đổng ma ma: "..." Vương gia thể lực
thật
tốt, người trẻ tuổi chính là phải như vậy!
Trần ma ma: "..." Thân Vương phủ nên có thêm thế tử, Quốc Công Gia nhất định
sẽrất vui...