Chương 177

Phó Dư Sâm đối với Từ Xán Xán tràn ngập mong chờ, tuy khuôn mặt tuấn tú

không

có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại

đang

nhảy nhót hoan hô,

hắn

ngoan ngoãn cho Từ Xán Xán nắm tay, cất bước đến trước giường.

Từ Xán Xán xoay người lấy gối màu đỏ thêu hoa đặt lại, đẩy Phó Dư Sâm ngã xuống giường, sau đó lắc lắc chuông đầu giường.

Phó Dư Sâm: "..." Lúc này gọi người vào làm gì?

Chu Nhan đến ngoài cửa phòng ngủ,

âm

thanh giòn giã kêu

một

tiếng "Vương phi".

Từ Xán Xán quay đầu bảo nàng: "Mau bưng cho ta chén sữa trộn mật ong vào đây!"

Thân mình Phó Dư Sâm cứng ngắc: "Làm cái gì?"

Từ Xán Xán cười ngọt ngào: "Thϊếp thân làm mặt nạ sữa mật ong cho vương gia!"

Phó Dư Sâm nghe vậy biểu tình

trên

mặt dại ra

một

giây, sau đó lập tức đứng dậy, cầm áo trắng

trên

giá áo bắt đầu mặc, rất nhanh buộc lại đai lưng. Mặt nạ mà Từ Xán Xán

nói

hắn

đã

thấy qua, nhớ lại lập tức cảm thấy khủng bố, vẫn nên

đi

trước rồi

nóisau!

Từ Xán Xán xoay quanh người

hắn: "Phó Dư Sâm, chàng thử chút

đi, hiệu quả rất tốt, chàng xem thϊếp

đã

dùng vài lần, da thịt non mịn trắng nõn như vậy..."

Phó Dư Sâm nhanh chóng buộc xong đai lưng, sải chân dài

đi

ra ngoài, miệng

nói: "Tađã

đủ trắng,

không

cần!"

Thấy

hắn

chạy trối chết, Từ Xán Xán: "..." (⊙o⊙)...

Chu Nhan dẫn theo Huyền Băng và Thanh Yến trực ban hôm nay, bưng kim bồn,

đanglàm sạch khăn lụa, cao ngọc dung lê trắng và lê trắng thanh lộ vừa mới vào phòng, vương gia lập tức xuất

hiện

trước mặt.

Các nàng vội quỳ gối hành lễ: "Tham kiến vương gia."

Phó Dư Sâm cũng

không

nhìn các nàng, chân dài sải bước như

một

cơn gió ra ngoài.

Ngoại trừ lần vương phi sẩy thai, Chu Nhan chưa thấy vương gia

đi

gấp như vậy,không

khỏi có chút kinh ngạc.

Chu Nhan chỉ huy Huyền Băng và Thanh Yến đặt mấy cái này lên bàn, còn mình

đi

vào gặp vương phi —— Huyền Băng, Thanh Yến cùng với Bạch Liên và Chu Tước, vẫn chưa có tư cách vào hầu hạ trong phòng ngủ vương phi!

Nàng

đi

vào lập tức nghe tiếng cười phát ra từ

trên

giường, vội

đi

đến xem.

Từ Xán Xán

đang

nằm nhoài

trên

giường, vừa cười vừa lấy tay đấm xuống giường.

Nàng chỉ cần nghĩ đến câu "Ta

đã

đủ trắng,

không

cần" và bộ dáng chạy trối chết của Phó Dư Sâm, lập tức

không

thể nhịn cười.

"Vương phi, đồ đắp mặt

đã

chuẩn bị xong ——" Chu Nhan thấy hơi kỳ quái, lời

nói

còn chưa dứt, lập tức sửa miệng hỏi: "Vương phi, ngài làm sao vậy?"

Từ Xán Xán ngồi cười nhìn Chu Nhan, mặt trắng nõn vì cười to mà lộ ra sắc hồng, mắt to sáng lấp lánh: "Hắc hắc, ta

không

nói

cho ngươi!" Thân mật như Chu Nhan và Bích Vân, nàng cũng

không

nói

chuyện khuê phòng của mình và Phó Dư Sâm cho các nàng.

Chu Nhan: "..."

Chờ Từ Xán Xán bình tĩnh lại, Chu Nhan mới cười

nói: "Vương phi, đêm nay còn đắp mặt

không

?" Đêm nay vốn chính là ngày vương phi đắp mặt.

"Đắp " nghĩ đến mình trêu đùa Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán vừa cười, "Vì sao

khôngđắp!"

Phó Dư Sâm đến thư phòng, lệnh Phó Xuân kêu mưu sĩ Tằng Ngọc Pha và Tô Thủy

âmở trong thiên viện thư phòng đến, Thính Vũ ngâm nước trà, ba người ngồi xuống quanh bàn

nhỏ

gỗ lê, vừa thưởng thức trà, vừa

nói

chuyện xây dựng hành chính sau chiến tranh ở cao nguyên Tháp Khắc Khắc, rất vui sướиɠ.

Mặc dù trước kia, Tằng Ngọc Pha và Tô Thủy

âm

được Phó Dư Sâm tín trọng, nhưng có Lương Khánh Hạ ở trước, bọn họ vẫn

không

đủ đắc ý, bây giờ người có địa vị cao như vương gia lại ngồi uống trà với người có địa vị thấp như bọn họ, hai người quả thực là đường làm quan rộng mở, cho nên dưới

sự

dẫn đường của vương gia, hai người thoải mái ngôn vô bất tẫn

(biết gì

nói

nấy).


Phó Dư Sâm mỉm cười lắng nghe, ngẫu nhiên

sẽ

nói

lại

một

hai câu, tiến hành dẫn dắt đề tài.

Lương Khánh Hạ cũng ở trong thiên viện thư phòng, phòng

hắn

vừa vặn ở giữa phòng của Tằng Ngọc Pha và Tô Thủy

âm, lúc gã sai vặt Phó Xuân của Phó Dư Sâm đến mời Tằng Ngọc Pha và Tô Thủy

âm, Lương Khánh Hạ ở trong phòng nghe rành mạch, trong lòng nhất thời nổi lên ghen tỵ, vò đầu bứt tai đứng lên.

Từ sau

sự

kiện kia ở cao nguyên Tháp Khắc Khắc, Phó Dư Sâm bắt đầu vắng vẻ

hắn, mà thân cận với Tằng Ngọc Pha và Tô Thủy

âm.

Thất sủng Lương Khánh Hạ tự giác kiểm điểm bản thân cộng thêm hối hận nửa ngày ở trong thiên viện, cuối cùng tự nhiên hiểu ra, lập tức hùng hục

đi

thư phòng tìm vương gia.

Sau khi hứng gió đêm nửa ngày ở ngoài cửa sân thư phòng, Lương Khánh Hạ cuối cùng nhìn thấy Phó Xuân tiễn Tằng Ngọc Pha và Tô Thủy

âm

đi

ra.

hắn

trước chắp tay với Tằng Ngọc Pha và Tô Thủy

âm, sau đó trông mong nhìn Phó Xuân.

Tuy Phó Xuân tuổi

nhỏ

nhưng làm người lõi đời, đoán được vương gia muốn giày vò Lương quân sư, cho nên thấy Lương Khánh Hạ nhìn mình, lại cố ý mỉm cười

không

nóilời nào.

Chờ

trên

trán Lương Khánh Hạ toát ra mồ hôi lạnh,

hắn

mới

nói: "Lương tiên sinh, vương gia cho mời!"

Lương Khánh Hạ nghe vậy quá đỗi vui mừng, lúc này kéo Phó Xuân đến chỗ người khác

không

thấy, thấy thị vệ nhìn

không

tới, thế này mới lấy ra

một

cái hà bao căng phồng đưa cho Phó Xuân.

Phó Xuân kinh hãi, vội lùi lại, miệng

nói: "Lương tiên sinh, ta

không

dám nhận, vương gia biết rồi, ta

không

muốn chết đâu!"

Lương Khánh Hạ nghe vậy cũng nghĩ đến quy củ của vương gia,

trên

lưng

không

khỏi lại toát ra

một

lớp mồ hôi lạnh.

hắn

vội vàng thu hà bao lại, thành

thật

đi

theo Phó Xuân vào thư phòng.

Phó Dư Sâm thả lỏng dựa vào

trên

ghế nằm trong thư phòng, cầm quyển sách bên cây đèn đồng. Lúc Lương Khánh Hạ vào,

hắn

cũng

không

thèm liếc mắt

một

cái, vẫn tiếp tục đọc sách.

Lương Khánh Hạ vừa bước vào

thì

lập tức quỳ xuống,

nói

ra

một

chuỗi dài lời nhận sai.

Phó Dư Sâm vẫn tiếp tục đọc sách,

không

có chút ý tứ quan tâm

hắn. Người có

một

ít trí tuệ và tài cán giống như Lương Khánh Hạ, thường tự cho mình siêu phàm, là thông minh,

hắn

muốn mượn chuyện lần này mà sửa chữa Lương Khánh Hạ

một

lần!

Lương Khánh Hạ quỳ thẳng, trầm giọng

nói: "Thuộc hạ

không

nên xúi giục vương gia nạp công chúa Viên Nguyệt kia,

không

nên coi

nhẹ

tâm ý của vương phi."

hắn

cố ý để những câu này

nói

sau.

Phó Dư Sâm thế này mới thả sách trong tay xuống, mắt phượng sâu thẳm nhìn Lương Khánh Hạ: "không

nạp công chúa Viên Nguyệt, ta cũng dẹp xong Tháp Khắc Khắc. Vương phi và ta phu thê nhất thể, đây là chuyện người dưới trướng ta phải biết, cũng phải để ở trong lòng."

hắn

nhìn Lương Khánh Hạ, lạnh lùng

nói: "không

kính trọng vương phi cũng giống nhưkhông

kính trọng ta, ngươi hãy truyền đạt ý tứ của ta xuống!"

hắn

khinh thường tự xưng "Tiểu vương", bởi vì

hắn

biết sớm hay muộn

sẽ

lấy "Trẫm" tự xưng!

Lương Khánh Hạ trầm giọng

nói: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

hắn

quỳ rạp xuống đất, đập đầu

trên

đất

một

cái rồi hành đại lễ.

Cất bước mở cửa giường ra, màn vải buông xuống, đèn Ngọc Liên Hoa sáng trưng.

Sau khi Phó Dư Sâm rửa tay, vén màn vải thêu hoa hồng lên, từ ánh sáng đèn Ngọc Liên Hoa, ngồi ở bên giường tinh tế nhìn Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán ngủ rất quy củ, cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, mặt non mịn màng đỏ ửng, hô hấp đều đều.

Phó Dư Sâm đưa tay sờ mặt Từ Xán Xán, cảm giác trơn mịn, tiếp tục

đi

xuống, chui vào trong trung y trắng Từ Xán Xán mặc, cầm nơi đầy đặn bên phải xoa xoa.

Từ Xán Xán bị ép buộc tỉnh, phát

hiện

tay mình bị Phó Dư Sâm đặt

trên

vật kia, nàng đành phải cố gắng hết sức, lại bận rộn nửa đêm, thế này mới chui vào lòng Phó Dư Sâm ngủ.

Sáng sớm nàng vừa mở mắt, phát

hiện

Phó Dư Sâm

đã

dậy, lười biếng trở mình, muốn tiếp tục ngủ, lại cảm giác được môi có chút tê nóng.

Từ Xán Xán vuốt ve môi, chuyện tình đêm qua tất cả đều xuất

hiện

trong đầu.

Nàng cực kỳ xấu hổ và giận dữ, kéo mạnh chăn che người lại, sau

một

lúc lâu cũngkhông

nhúc nhích.

Chu Nhan

đang

cầm

một

nam trang mới tinh,

đi

vào phòng ngủ với Bích Vân, hầu hạ Từ Xán Xán dậy.

Từ Xán Xán ngồi dậy, nhìn trong tay Chu Nhan cầm trung y màu trắng, áo màu xanh, thắt lưng bạch ngọc, khăn bằng vải đay màu đen và giày tạo văn,

không

khỏi vui mừng, thầm nghĩ: cho dù môi chịu khổ sở, nhưng mặc nam trang tự do tự tại

đi

chơimột

ngày, vẫn rất tốt!

Đổi quần áo, búi tóc mang theo khăn bằng vải đay xong, Từ Xán Xán đứng trước gương soi soi, phát

hiện

bản thân

đã

biến thành

một

tiểu thư sinh thanh tú, lúc này cực kỳ đắc ý,

nói: "Bích Vân,

đi

lấy quạt giấy của vương gia đến cho ta!"

Lúc ăn điểm tâm, Từ Xán Xán mới nhớ tới hỏi Chu Nhan: "Vương gia đâu?"

Chu Nhan cười

nói: " Sáng sớm hôm nay, các vị tướng quân dẫn bộ đến Lương Châu, bọn họ tới gặp vương gia, vương gia gặp bọn họ,

nói

là chờ

một

lát rồi trở về đón ngài!"

Nàng

nói

hơi trúc trắc nhưng Từ Xán Xán nghe vẫn hiểu nên

không

hỏi nhiều nữa.

Phó Dư Sâm tới đón Từ Xán Xán, lại thấy Từ Xán Xán

một

thân nam trang thiếu niên tuấn tú,

không

khỏi

một

trận khó chịu.

Tuy trong lòng

đã

chuẩn bị nhưng Phó Dư Sâm vẫn thích Từ Xán Xán nũng nịu kia hơn, mà đối với thiếu niên thanh tú này nhìn

không

vừa mắt.

Hàn Thủy và Phó Liễu dẫn theo thị vệ, mặc trường bào bình dân thường mặc, đứng đợi ngoài cửa khách viện.

Trong lòng Phó Dư Sâm cảm thấy nhìn,

không

quen nhưng lúc dẫn Từ Xán Xán ra ngoài biểu

hiện

vẫn thực bình thường, chỉ là lúc đỡ Từ Xán Xán lên xe nhìn nàng, thấp giọng

nói

một

câu: "Vẫn là trang phục trước kia đẹp hơn!"

Từ Xán Xán: "Hừ, thϊếp cảm thấy

hiện

tại vừa đẹp vừa tiện!"

Nàng nhịn

không

được

nói: "Chàng

không

biết nữ nhân ăn mặc phiền phức biết bao nhiêu, đầu đầy châu ngọc, động tác lớn

một

chút

thì

trâm

sẽ

rơi; áo ngực rất thấp, chỉ cần khom lưng

sẽ

lộ ra; gấu váy quá dài, hơi chút

không

cẩn thận

thì

sẽ

ngã sấp xuống..."

Phó Dư Sâm thấy

một

câu dẫn của mình dẫn đến nàng thao thao bất tuyệt nên

khôngnói

nữa, buông màn xe cưỡi ngựa

đi.

Từ Xán Xán: "..."

Nàng nghĩ vẫn là nên ở trong phủ,

không

có gì bất tiện, lập tức xốc lên màn xe

đi

tìm Phó Dư Sâm: "Phó Dư —— "

âm

thanh của nàng lập tức im bắt sau khi thấy đám người Ngọc Minh, Ngọc Tinh, Lan Vân và Ngô Kỳ Sâm

đang

mỉm cười nhìn nàng khi, mặt "Đằng"

một

cái đỏ bừng, vội buông xuống màn xe.

Bích Vân thành gã sai vặt cũng lên xe, thấy thế liền cười

nói: "Phó Liễu

nói

Ngọc tướng quân bọn họ

không

nên

đi

theo ngài và vương gia

đi

chơi đâu!"

Từ Xán Xán sóng mắt lưu chuyển cười như

không

cười nhìn Bích Vân: "Ồ? Phó Liễunói..."

Mặt Bích Vân nhất thời đỏ bừng, cúi đầu: "Vương phi —— "

Từ Xán Xán hưng phấn hai mắt lóe sáng: "Khi nào Mạnh Quang tiếp Lương Hồng?"

( mọi người lên gg search truyện về Mạnh Quang và Lương Hồng nhé)

Bích Vân: "..."

Từ Xán Xán: "Ách, khi nào người thổ lộ tâm ý với Phó Liễu?"

Bích Vân vỗ khuôn mặt nóng bừng, giọng như muỗi: "không

có đâu! Còn phải nhờ vương phi ngài lo lắng..."

Từ Xán Xán cười: "Chờ

một

lát ta tìm cơ hội hỏi Phó Liễu!" Trong lòng lại suy nghĩ: hy vọng Phó Liễu cũng thích Bích Vân!

Nàng vẫn cảm thấy tâm Phó Liễu giống như

không



trên

người Bích Vân.

Cho dù vậy, lần này nhất định phải hỏi

rõ, bằng

không

Bích Vân vẫn dán

trên

cây liễu xiêu vẹo Phó Liễu này!

Đoàn người chậm rãi ra Ngô phủ,

đi

đến phố phồn hoa nhất Lương Châu. Mọi người tản ra, Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán và Bích Vân bắt đầu dạo tiệm sách.

Từ Xán Xán chọn sách rất dứt khoát,

không

do dự, rất nhanh chọn

một

đống sách lớn.

Nàng

đang

muốn sai người đem sách về khách viện, Phó Dư Sâm liền bảo Hàn Thủymột

thân hắc y: "Đem sách về, trở về sửa sang lại tốt rồi đưa cho nàng!" Xét về phương diện kiểm tra sách

thì

nay vẫn

không

có ai bằng Hàn Thủy.

Phó Dư Sâm đem trọng

âm

đặt ở "Sửa sang lại" và "Nàng".

Hàn Thủy hiểu được, đưa tay định nhấc bao sách về.

Từ Xán Xán nhìn dáng người Hàn Thủy như cây liễu bay trong gió, vội hỏi: "Hàn Thủy, rất nặng, chắc ngươi mang

không

nổi, đổi người khác to khỏe đến mang

đi!"

Hàn Thủy: "..."

hắn

cui thắt lưng, thoải mái mà nhấc bao sách lên,

đi

nhanh về phía xe ngựa.

Từ Xán Xán: "..."

Nàng đưa tay nắm tay Phó Dư Sâm: "Tìm tửu lâu ngon dùng cơm trưa

đi!"

Phó Dư Sâm được bàn tay mềm mại nàng nắm, vô cùng thoải mái, nhưng nhìn lại ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, nhất thời ý thức được hai nam nhân bên đường lôi kéo tay

không

ra thể thống gì, chỉ biết phẫn nộ buông tay Từ Xán Xán ra: "Tửu lâu ở phía trước!"

Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán ngồi ở lầu ba tửu lâu, vị trí cửa sổ, đám người Lan Vân, Phó Liễu và Hàn Thủy phân tán ngồi ngồi xung quanh bảo vệ bọn họ.

Từ Xán Xán

đang

nói

chuyện với Phó Dư Sâm, bỗng nhiên nghe có người bên cạnhđang

nghị luận chính

sự: "... Bây giờ Đại Lương chúng ta là quốc gia mạnh nhất Đông Phương đại lục, Thanh Thân vương là

anh

tài ngút trời, mở rộng biên giới, khếch đại lãnh thổ cho Đại Lương, nhìn chúng ta càng ngày càng phồn hoa, kỳ

thật, Đại Lươngđang

gặp nguy cơ tứ phía!"

Người bên cạnh nhanh hỏi: "Hưng thịnh như thế, vì sao

nói

nguy cơ tứ phía?"

Người nọ lại

nói: "Nay Đại Lương thôn tín ruộng đất nghiêm trọng, ruộng đất dần dần tập trung vào tay nhà quyền quý, thuế má hỗn loạn, giàu nghèo

không

đều, nông dânkhông

có ruộng đất, còn phải giao nộp nhiều thuế má hơn so với nhà quyền quý, sớm muộn gì cũng

sẽ

khởi nghĩa vũ trang!"

Người bên cạnh nghe

hắn

nói

nghiêm trọng, lập tức hỏi: "Vậy giải quyết như thế nào?"

Người nọ khẽ cười

một

tiếng: "Từ khi Thanh Thân vương tự mình hạ lệnh, thanh tra đo đạc ruộng đất cả nước, xác nhập tất cả thuế má, dựa theo có bao nhiêu ruộng đất

thìgiao nộp thuế má bấy nhiêu!"

Người bên cạnh lúc này nở nụ cười: "Nhà quyền quý

đã

khống chế triều chính, liên hệ mật thiết với nhau, bọn họ sao có thể buông tha lợi ích bản thân chứ!"

Người này

nói: "Đại Lương có Thanh Thân vương, việc này có gì khó!"

Từ Xán Xán nghe thấy mà cảm xúc phập phồng, nhìn Phó Dư Sâm, phát

hiện

lưng

hắnthẳng tắp, mắt phượng tỏa sáng,



ràng cũng nghe mê mẩn.