Chương 172

Phó Dư Sâm nghĩ nghĩ, thấp giọng

nói

một

câu.

Từ Xán Xán mặt nhất thời nóng rát, rúc vào lòng Phó Dư Sâm,

một

lát sau mới

nói: "Chờ chàng tắm rửa xong

đi."

Từ Xán Xán hầu hạ Phó Dư Sâm tắm rửa xong

đi

ra, trước dùng khăn lụa lớn giúp Phó Dư Sâm lau tóc dài, thế này mới đẩy Phó Dư Sâm ngồi ở bên giường, bản thân cầm cái lót gấm đặt ở trước giường quỳ xuống.

Nàng xốc áo tắm Phó Dư Sâm lên, cầm vật sớm bừng bừng phấn chấn đứng thẳng, cẩn thận quan sát

một

phen.

Phó Dư Sâm nhân sinh tốt, tuy trò này có chút lớn, nhưng so với vật thô đen to mà kiếp trước Từ Xán Xán thấy

trên

mạng, làm sạch bóng loáng vẫn đẹp mắt hơn.

Từ Xán Xán còn tại tỉ mỉ, Phó Dư Sâm

đã

có chút nóng nảy, đưa tay ấn đầu Từ Xán Xán. Từ Xán Xán vội giãy khỏi

hắn, nhíu mi ôn nhu

nói: "Chàng

không

thể dịu dàngmột

chút sao?"

Phó Dư Sâm: "..."

Từ Xán Xán lại làm nũng

nói: "Mỗi lần làm giống như...!"

Phó Dư Sâm: "..."

Từ Xán Xán

nói

hai câu, thấy Phó Dư Sâm

không

nói

gì nên cúi đầu cố gắng ngậm vào miệng.

Sau khi ân ái, Từ Xán Xán đứng dậy đẩy ngã Phó Dư Sâm, cưỡi

trên

người Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm vẫn

không

nhúc nhích nằm

trên

giường, đỡ eo của nàng mặc động tác của nàng, chờ Từ Xán Xán nằm

trên

người

hắn

thở dốc,

hắn

mới

nói

giọng khàn khàn: "Lần này ta đủ dịu dàng chứ?"

Từ Xán Xán nằm

trên

người

hắn, nâng đầu thở hồng hộc

nói: "... Thϊếp

không

còn sức...

không

động đậy nỗi nữa... Chàng tới

đi..."

Hai hai luồng đầy đặn của nàng dán vào ngực Phó Dư Sâm, làm

hắn

tâm ý viên mã.

Phó Dư Sâm lại cố gắng nhịn

không

ấn Từ Xán Xán xuống để rong đuổi du͙© vọиɠ

trênngười nàng, mắt phượng sâu thẳm nhìn nàng, ý tứ là

nói: đây chính là nàng để cho ta tới!

Từ Xán Xán rầm rì vài tiếng, cọ xát

trên

người Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm thế này mới đẩy ngã Từ Xán Xán, thoải mái buông tay chân lên.

hắn

vừa dịu dàng được

một

lúc

thì

lại bắt đầu mạnh mẽ ra sức rong ruổi.

Thân thể Từ Xán Xán được

hắn

va chạm mất

đi

khống chế, đành phải thở hào hển

nói: "Phó... Phó Dư Sâm...

nhẹ...

nhẹ

một

chút..."

Phó Dư Sâm nâng hai chân thon dài của nàng lên vai mình, sau đó

một

tay bóp bầu ngực đầy đặn của Từ Xán Xán,

một

tay nắm eo Từ Xán Xán, mạnh mẽ ra vào.

Mọi chuyện xong xuôi, Từ Xán Xán run run cuộc thành

một

cục. Phó Dư Sâm phát tiết xong cũng rất mệt mỏi, đắp chăn ôm nàng vào ngực, vỗ

nhẹ

lên mông Từ Xán Xán vài cái, nghiêng người nằm nhanh chóng ngủ thϊếp

đi.

Từ Xán Xán ngủ

một

lát

đã

thức dậy.

Nhìn thời gian, vừa mới qua giờ mùi, thấy Phó Dư Sâm còn

đang

ngủ, nàng tự mình rời giường trước.

Từ Xán Xán đứng dậy để Chu Nhan và Bích Vân hầu hạ tắm rửa

một

cái, lại bôi chút cao ngọc dung lê trắng, trang sức

một

phen, thế này mới bắt đầu chải đầu thay quần áo váy.

Chờ hết thảy thỏa đáng, Từ Xán Xán ngồi

trên

tháp cẩm uống trà.

Lúc này đúng vào giờ buổi chiều, Chu Nhan cầm châm tuyến ngồi bên trái tháp thiêu thùa may vá, thêu bạch trù áo tắm hoa hồng cho Từ Xán Xán.

Mà Bích Vân

đang

ngồi dưới hành lang, vừa đóng giày vừa trông coi thị vệ đại môn khách viện thông báo.

Từ Xán Xán vừa uống xong chén trà mao tiêm, Ngô phu nhân dẫn theo nữ nhi Ngô Bảo

âm

đến đây.

Nghe Bích Vân hồi báo xong, Từ Xán Xán nhân tiện

nói: "Mời vào

đi!"

Ngô phu nhân và Ngô Bảo

âm

theo Bích Vân vào khách viện.

Tiến vào phòng, mẫu tử Ngô phu nhân liền thấy vương phi ngồi ngay ngắn

trên

tháp cẩm, vội quỳ gối hành lễ: "Tham kiến vương phi."

Từ Xán Xán nhìn các nàng liếc mắt

một

cái, phát

hiện

Ngô phu nhân mặc Thâm Lam vải bồi đế giầy bạch trù áo kép, Ngô đại



nương mặc nhũ đỏ bạc vải bồi đế giầy thiển phấn áo kép, nhìn rất là thanh lịch.

Ánh mắt nàng đảo quanh

một

vòng mẫu tử Mai thị, lại cười

nói: "Hãy bình thân!"

Lại

nói: "Mời ngồi

đi!"

Mẫu tử Mai thị ngồi xuống ghế bành tây sườn.

Lúc Chu Nhan thượng trà, Mai thị và Ngô Bảo

âm

nhìn Từ Xán Xán, này mới nhìn

rõtrên

đầu nàng đội tương ngân ngọc bích hoa hồng quan, vải bồi đế giầy khấu cũng là ngọc bích tương thành hoa hồng,

trên

người mặc áo kép thiển lam, nguyệt bạch trụ cột cây

anh

đào văn xanh ngọc tương biên đoạn đối mặt khâm vải bồi đế giầy và váy lam, nhìn tươi mát thanh nhã, hơi có chút ý nhị điềm đạm đáng

yêu.

Mai thị lại cười

nói: " Hôm nay, vương phi quả nhiên là lịch

sự

tao nhã xinh đẹp, thϊếp thân nhìn cũng ngây người!"

Từ Xán Xán mỉm cười,

nói: "Đa tạ khen ngợi,

không

dám nhận!"

Ngô Bảo

âm

thấy mẫu thân nịnh hót Từ Xán Xán,

trên

mặt cũng mang vài phần ý cười: "Vương phi so với năm trước gặp mặt gầy

không

ít!" Nàng cố ý nghe được Thanh thân vương cũng ở trong phòng, thế này mới giục mẫu thân tới đây.

Từ Xán Xán "Ừ"

một

tiếng, cũng

không

tiếp lời nàng

nói

chuyện năm trước Kim Minh trì

đã

gặp mặt.

Ngô Bảo

âm

thấy Từ Xán Xán

không

chịu tiếp

nói, liền tự thân

nói: "Khi đó vương phithật

đẹp. Ta thấy vương phi, trong lòng chấn động:

trên

đời này sao lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy?"

Từ Xán Xán nghe ngụ của nàng ý là bản thân

hiện

tại

không

đẹp, cũng

không

tiếp lời, nhìn Mai thị: "Ngô phu nhân, trong nhà có sữa bò mới

không?" Phó Dư Sâm

đang

ở trong phòng ngủ, chắc

đã

dậy, nàng phải nhanh đuổi mẫu tử Ngô phu nhân

đi.

Mai thị thấy nữ nhi

nói

kỳ cục, cũng có tâm chuyển hướng đề tài, vội hỏi: "Cũng

khôngphải là

không

có! Vì sáng sớm mỗi ngày thϊếp thân phải uống

một

chén sữa bò, nên trong phủ có nuôi

một

con bò cái, có thể lấy bất cứ lúc nào!"

Lại

nói: "Vương phi ngài cần bao nhiêu?"

Từ Xán Xán lại cười

nói: "Ta là dùng để xoa mặt,

một

lọ đủ rồi!"

Nàng nhìn Chu Nhan: "Chu Nhan, lấy bình ngọc kia tới đây, ngươi

đi

theo Ngô phu nhân lấy sữa bò!"

Chu Nhan quỳ gối làm lễ, đáp "Vâng", lui xuống đến phòng sinh hoạt phía tây, rất nhanh liền cầm

một

bình bạch ngọc tinh xảo

đi

ra.

Mai thị vội đứng dậy

nói: "Vậy thϊếp thân

đi

đây! Vương phi ngài bữa tối muốn dùng gì?"

Ngô Bảo

âm

cũng theo mẫu thân đứng lên.

Từ Xán Xán nhìn Chu Nhan liếc mắt

một

cái, Chu Nhan cười lấy cuốn sổ

nhỏ

trong túi ra,

nói: "Đây là danh sách đồ ăn hàng ngày của vương gia và vương phi, nô tỳ theo Ngô phu nhân ngài

đi

an bài chuyện này

đi!"

Ngô phu nhân vội hỏi: "Vậy phiền toái Chu Nhan



nương!"

Chu Nhan vừa theo Ngô phu nhân và Ngô Bảo

âm

rời

đi, Phó Dư Sâm liền xốc màn phòng ngủ lên

đi

ra,

trên

đầu mang ngân quan,

trên

người mặc thường phục đỏ mỏng, bên hông buộc đai lưng bạch ngọc, bội cho vàng bạc ngư túi, đôi mi thanh tú trơn bóng mắt phượng bích thanh, mặt trắng nõn, nhìn khí sắc rất tốt.

hắn

đến bên người Từ Xán Xán, bưng nửa chén mao tiêm của Từ Xán Xán uống.

hắntỉnh

đã

một

lúc, nghe bên ngoài có nữ khách nên

không

đi

ra.

Từ Xán Xán tự mình nhận chén trà trong tay

hắn, bưng phích nước nóng rót đầy,

nói: "Chàng ngồi xuống chậm rãi uống, thuận tiện bồi thϊếp."

Phó Dư Sâm quan sát nàng liếc mắt

một

cái,

nói: "Ta phải ra ngoài gặp người!" Tinhắn

đến Lương Châu

đã

truyền ra, các cấp quan Lương Châu đều dâng danh thϊếp cầu kiến, vì trấn an quan lại dân chúng Lương Châu,

hắn

đành phải chọn

một

trong những người đó gặp

một

lần.

Từ Xán Xán nghe vậy nở nụ cười: "Ừ, chàng

đi

gặp khách

đi, nhớ trở về ăn cơm tối!" Nàng nghĩ trong thực đơn đêm nay có mấy món hợp khẩu vị

nhẹ

Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm thấy trong phòng

không

có người

thì

cúi người nâng mặt nàng hôn lên môi vài cái, thế này mới xoay người ra ngoài.

Sau khi

hắn

ra ngoài, Từ Xán Xán ôm khuôn mặt đỏ bừng của mình có chút thẹn thùng.

Trước kia, tuy trong phòng ngủ Phó Dư Sâm rất nhiệt tình, nhưng khi ra khỏi phòng lập tức thay đổi, lạnh như băng cũng

không

làm hành động thân mật; nhưng từ khi trở về từ cao nguyên Tháp Khắc Khắc, chỉ cần lân cận

không

có người, Phó Dư Sâm thường làm động tác thân mật với nàng.

Chu Nhan và Ngô phu nhân chọn thực đơn bữa tối ở tại phòng bếp, thế này mới nhận bình sữa bò trở lại.

Bích Vân

đang

dùng nước giặt khăn mặt mỏng của Từ Xán Xán, thấy nàng trở về, vội hỏi: "Trở về

thật

khéo, ta vừa vặn giặt khăn mặt

một

lần!"

Chu Nhan đưa bình ngọc sữa bò cho Bích Vân, còn mình

thì

rửa tay, thế này mới vào hầu hạ Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán quay về phòng, nằm

trên

tháp.

Chu Nhan bưng ghế gấm dài, ngồi hầu hạ Từ Xán Xán.

Nàng rửa mặt cho Từ Xán Xán trước, lại bôi

một

lớp cao mỏng lên sau đó mát xa

nhẹnhàng.

Bích Vân bưng

một

bát Thanh Ngọc nho

nhỏ

vào, bát Thanh Ngọc đựng hơn nửa bát sữa bò, lụa trắng ngâm trong sữa.

Chờ Chu Nhan mát xa xong, lại dùng nước trong lau mặt cho Từ Xán Xán, thoa

mộtlớp cao lê trắng, Bích Vân thế này mới lấy lụa trắng ra, hơi ép lụa trắng, vắt sữa dư ra, sau đó đắp lên mặt Từ Xán Xán, lại

nhẹ

nhàng đè cho bằng, để lụa trắng dính chặt mặt Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán sau giữa trưa ở trong phòng với Phó Dư Sâm trong chốc lát, căn bảnkhông

ngủ nhiều, lúc này mới bắt đầu ngủ.

Thấy nàng ngủ, Chu Nhan và Bích Vân cầm lấy châm tuyến thêu thùa.

Chờ Từ Xán Xán tỉnh lại

thì

mặt trời

đã

xuống núi.

Lúc nàng ngủ, Chu Nhan và Bích Vân

đã

rửa sạch mặt cho nàng, lại thoa

một

lớp cao ngọc dung lê trắng mỏng, bôi

một

lớp cao hương hồng lên môi nàng, ăn diện chỉnh tề.

Chu Nhan dẫn theo ba gã sai vặt

thì

Hoa, Tảo Diệp và Phó Xuân

đi

phòng bếp nội viện Ngô phủ lấy hộp cơm đựng bữa tối, lại bảo Tảo Diệp đến thư phòng thông báo với vương gia, bản thân mang theo

thì

Hoa và Phó Xuân cầm hộp cơm đến khách viện, dọn xong bữa tối, thế này mới

đi

phòng ngủ mời Từ Xán Xán

đi

ra.

Từ Xán Xán

không

đổi áo kép, chỉ cởi vải bồi đế giầy bên ngoài và váy lam bên trong, thay

một

bộ vải bồi đế giầy màu xanh thêu phong lan và

một

cái váy dài trắng thuần.

Đứng trước gương

trên

bàn trang điểm, nàng luôn cảm thấy tán hoa ngọc bích

trênđầu và quần áo

không

quá nổi bật, liền bảo Bích Vân giúp nàng bỏ tán hoa xuống, sơmột

đọa kế lại lần nữa, cài

một

cây trâm ngọc bích, lại thay

một

đôi khuyên tai hình giọt nước mưa, rồi cài lên ngọc bích nhật nguyệt tinh, cầm kính soi lại soi.

Bích Vân nhìn, thấy nàng

đã

đẹp lắm rồi,

không

khỏi nở nụ cười: "Vương phi,

đã

rất đẹp rồi,

không

cần lại sửa soạn thêm!"

Từ Xán Xán từ từ

nói: "Ta chỉ cảm thấy mình rất đẹp,

không

thể dời mắt nổi!"

Lúc này, Chu Nhan dọn cơm tối xong, bước vào bẩm báo Từ Xán Xán, vừa vặn nghe lời nàng,

không

khỏi mỉm cười: "Vương phi,

không

cần soi nữa, ngài là nữ nhân xinh đẹp nhất của Đông Phương đại lục chúng ta!"

Từ Xán Xán nghe vậy nghiêm túc

nói: " "Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên", ta cũng

không

dám tự cho mình là người xinh đẹp nhất, tỷ như, tỷ như Đổng quý phi trong cung, chính là mỹ nhân hiếm có, còn có Bạch Liên, nàng cũng rất đẹp!"

“Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên”:

trên

trời còn có trời,

trên

người còn có người.


Chu Nhan và Bích Vân đồng loạt nở nụ cười, Bích Vân

nói: "Đổng quý phi năm nay

đãba mươi tuổi, cũng quá già

đi; Bạch Liên xinh đẹp là loại tiểu



nương xinh đẹp,không

đạt tiêu chuẩn —— các nàng làm sao so được với ngài!"

Từ Xán Xán trong lòng nghĩ: trời ạ, ba mươi tuổi

đã

cho là già, tiêu chuẩn này cũng quá hà khắc rồi?!

Ngoài miệng lại

nói: "Đa tạ hai người các ngươi tuệ nhãn thức châu, cảm thấy

trên

đời này ta đẹp nhất, tuy thực chủ quan, nhưng trong lòng ta vẫn đắc ý!"

“tuệ nhãn thức châu”: con mắt tinh tường, biết nhìn người.

Nghe nàng

nói

như vậy, Chu Nhan và Bích Vân liền cười

không

nói.

Phó Dư Sâm rất nhanh

đã

trở lại, Thính Vũ, Quan Tuyết

đi

theo sau

hắn, mỗi người ômmột

thùng mạ vàng hồng nước sơn tinh xảo, theo

hắn

vào khách viện.

Từ Xán Xán nghe

nói

hắn

đã

trở lại, có tâm cho Phó Dư Sâm nhìn mình ăn diện, liền dẫn theo Chu Nhan ra ngoài đón.

Phó Dư Sâm

đi

trên

hành lang gạch xanh, xa xa liền thấy Từ Xán Xán tươi mát thanh nhã như sáng sớm hoa lan,

không

khỏi cười: Từ Xán Xán gần đây rất chú ý ăn diện,một

ngày mấy bộ dáng, làm cho

hắn

có mắt mà

không

kịp nhìn!

Từ Xán Xán đón Phó Dư Sâm, kéo cánh tay

hắn

cùng nhau vào phòng, vừa

đi

vừa thấp giọng hỏi: "Phó Dư Sâm, hôm nay thϊếp đẹp

không?"

Phó Dư Sâm thấy nàng cười

yêu

kiều

không

ánh chiều tà, giật mình,

nói

giọng khàn khàn: "Chờ tối ta lại

nói

cho nàng!"

Chờ phu thê hai người ngồi ở tháp cẩm, Thính Vũ và Quan Tuyết đặt thùng mạ vàng hồng nước sơn ở trong phòng, mở khóa rồi lui xuống, đứng ngoài hành lang đợi mệnh.

Từ Xán Xán tò mò nhìn về phía Phó Dư Sâm: "Trong này là cái gì?"

"Lễ vật các quan ở Lương Châu tặng, ta cho Thính Vũ và Quan Tuyết chọn ra vài món, còn lại đều thưởng người khác!"

Từ Xán Xán liếc

hắn

một

cái: "Hừ, tham quan ô lại!"

Phó Dư Sâm rất vô tội: "Nếu bọn họ đưa mà ta

không

nhận, chẳng phải phụ tâm ý của bọn họ sao?"

Thấy Từ Xán Xán mắt to vụt sáng nhìn

hắn, bên trong có khiển trách, Phó Dư Sâm thế này mới

nói: "Ta chỉ nhận những quan lại có thể làm việc và thuộc hạ của ta đưa. Có năng lực có thể tham còn hơn là có thể tham

không

thể làm và kẻ bất lực liêm khiếtđi?"

Từ Xán Xán nghe vậy lâm vào suy nghĩ sâu xa, nhìn về phía Phó Dư Sâm ánh mắt dần dần mang theo sùng bái.

Phó Dư Sâm được nàng nhìn như vậy, trong lòng đắc ý, mắt phượng sóng mắt như nước liếc Từ Xán Xán

một

cái,

nói: "Nàng sai Chu Nhan và Bích Vân đem mấy thứ này ghi vào sổ

đi!"

Chu Nhan và Bích Vân tự chuyển hai cái thùng đến phòng sinh hoạt bắt đầu sửa sang lại ghi vào sổ.

Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán cùng nhau rửa tay, ngồi xuống bên bàn bát tiên, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Từ Xán Xán thấy có bánh quẩy, liền cầm

một

cái đưa cho Phó Dư Sâm: "Ăn món chính trước rồi ăn canh!" Phó Dư Sâm rất gầy, ăn nhiều

một

chút, tăng thể trọng.

Phó Dư Sâm cũng

không

phản đối, nhận bánh quẩy rồi bắt đầu ăn.

Vợ chồng son

đang

dùng cơm tối,

thì

hoa canh giữ ở cửa khách viện lại đây bẩm báo,nói

Ngô đại



nương tới thăm vương phi.

Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm im lặng ăn cơm, trong lòng

không

khỏi đoán Ngô đại

cônương này có phải cố ý hay

không, vào lúc này, nhất định vương gia

đang

ăn cơm trong phòng,

một

đại



nương như nàng đến đây

thì

không

tiện cho lắm?!

Nàng dừng

một

chút, chậm rì rì

nói: "Truyền lời ta, lúc này

không

tiện, chờ rảnh lại mời Ngô đại



nương đến!"

thì

Hoa đáp "Vâng", lui xuống.

Phó Dư Sâm người này bao che khuyết điểm, thấy Từ Xán Xán rốt cục học được mở miệng cự tuyệt người,

không

khỏi cực kỳ trấn an, buông đũa

nói: "Nàng làm đúng, ta phải thưởng nàng

thật

tốt."

hắn

bỏ tay vào túi áo, lấy ra

một

quyển ngân phiếu

thật

dày, đặt

trên

bàn bát tiên, khuôn mặt tuấn tú rất nghiêm túc,

nói: "Đây là phần thưởng của nàng!"

Từ Xán Xán tò mò cầm lấy ngân phiếu, phát

hiện

tất cả đều là ngân phiếu ở ngân hàng tư nhân Long Phúc Tường

trên

danh nghĩa của Phó Dư Sâm, đếm đếm, trong lòng lại tính toán, thế này mới

nói: "Có phải hay

không

thϊếp..."

"Nàng bảo Phó Hòe đưa cho ta, ta trả lại gấp đôi!" Phó Dư Sâm

nói, "Cũng

không

thể vì chuyện quốc gia mà để thê tử của ta bỏ tiền ra được?"

Từ Xán Xán: "..."

Mắt nàng ngập nước nhìn Phó Dư Sâm, cảm thấy

hắn

thật

sự

là nam tử hán đại trượng phu, ra tay rộng rãi đầu đội trời chân đạp đất.

Phó Dư Sâm thích nhất bộ dáng này của Từ Xán Xán, được nàng dùng loại ánh mắt sùng bái nâng lên lâng lâng, lại nghe Từ Xán Xán

nói

thêm

một

câu: "Vương gia, đâykhông

phải ngài tham ô quân phí chứ?"

Phó Dư Sâm: "... Đều

nói

, ta khinh thường tham ô!"

Từ Xán Xán

âm

mưu thực

hiện

được, đắc ý nở nụ cười.

Phó Dư Sâm: "... Càng ngày càng

không

ngoan!"

Dùng xong cơm tối, Phó Dư Sâm vừa súc miệnh, Thính Vũ hồi báo,

nói

bên Tháp Khắc Khắc có cấp báo đưa tới,

hắn

lập tức đứng dậy dẫn theo Thính Vũ Quan Tuyết ra ngoài.