Chương 169

Từ Xán Xán trước đỡ Phó Dư Sâm ngồi xuống

trên

ghế dựa lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn cửa.

Phó Hòe xốc màn trướng lên, cùng Từ Thuận Hòa vác hòm thuốc phong trần mệt mỏiđi

nhanh vào.

hắn

cũng trở nên vừa đen vừa gầy, thoạt nhìn già

đi

không

ít,

khôngcòn

anh

tuấn tiêu sái như ngày xưa nữa.

Từ Thuận Hòa ngẩng đầu thấy Từ Xán Xán,

không

khỏi ngây ngẩn cả người: "Xán Xán, Sao con lại ở đây?"

Từ Xán Xán

không

nhiều lời, vội vàng hỏi: "Phụ thân, người xem bệnh A Sâm..."

nói

chuyện, nàng lại

đi

về phía Phó Dư Sâm: "A Sâm, chàng đừng động, bệnh thành dạng này còn làm lễ gì nữa, phụ thân

không

thèm để ý đâu!"

Từ Thuận Hòa cũng

không

nhiều lời, bước qua, đặt hòm thuốc ở

trên

bàn, nhanh chóng mở ra, lấy bên trong ra

một

bao giấy dầu.

Ông mở ra bao giấy, bên trong toàn là những viên thuốc màu đen, tỏa ra mùi thuốc nồng nặc.

Từ Thuận Hòa nhìn Từ Xán Xán: "Trước cho hiền tế uống thuốc này vào

đi!"

Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm khẽ gật đầu, Từ Xán Xán hầu hạ Phó Dư Sâm uống thuốc.

Từ Thuận Hòa thế này mới

nói: "Ta

đi

khắp Lương Châu và bộ tộc Tháp Khắc Khắc, rốt cục nghe được từ

một

lão đại phu ở Lương Châu

nói

loại bệnh của hiền tế là dịch từ người ở thảo nguyên, dân bản xứ Lương Châu cũng rất ít, ta dùng hồng cảnh thiên, nhân sâm, đảng sâm, mạch môn và ngũ vị dược vật, lại đến Tuyết Sơn ở Tháp Khắc Khắc tìm

một

loại thảo dược, làm thành viên thuốc này, chắc là có tác dụng!"

Ông nhìn Phó Dư Sâm: "Hiền tế, nếu muốn trị tận gốc loại bệnh này, phải rời thảo nguyên Tháp Khắc Khắc, nơi này rất cao, người đồng bằng như chúng ta

không

thích ứng tốt!"

Phó Dư Sâm cố gắng xem

nhẹ

hương vị kỳ quái mà viên thuốc lưu lại, rũ mắt xuống,nói: "Phụ thân, cho ta thời gian

một

ngày

một

đêm nghĩ lại!"

hắn

nhìn Quan Tuyết, hơi thở mỏng manh: "đi

truyền mệnh lệnh của ta, lệnh Phó Liễu dẫn người bao quanh lều trại sứ đoàn Tháp Khắc Khắc, nếu đối phương muốn trốn thoát, gϊếŧ

không

cần hỏi!"

Lại

nói: "Kêu Ngọc Minh đến đây gặp ta!"

Quan Tuyết đáp "Vâng", chạy nhanh ra ngoài.

không

lâu sau, Chu Nhan và Bích Vân vào. Nhìn thấy vương phi ôm vương gia

đanghấp hối ngồi

trên

ghế, các nàng cũng kinh hãi.

Bích Vân vội bẩm báo

nói: "Bẩm vương gia, nô tỳ

đã

giao công chúa kia cho Phó Liễu!"

Phó Dư Sâm

không

nói

gì. Bây giờ, đầu

hắn

đau đến nỗi sắp nổ tung, ngay cả

nóichuyện cũng làm

hắn

khó chịu.

không

lâu sau, Ngọc Minh

đi

nhanh vào: "Thuộc hạ tham kiến vương gia!"

hắn

ngẩng đầu, thấy Từ Xán Xán bên cạnh Phó Dư Sâm,

không

khỏi sửng sốt: "... Đây là vương phi?" Vương phi sao lại vừa đen vừa gầy như thế? Nhưng mà khí sắc cũng rất tốt, ánh mắt cũng sáng lạn!

Lúc này, Phó Dư Sâm cũng

không

còn hơi sức để so đo,

nói

thẳng: "Đến giờ tý, ngươi theo ước định phóng đạn tín hiệu ra, toàn quân dựa theo kế hoạch phát động tiến công."

Ngọc Minh đáp "Vâng", ngẩng đầu nhìn Phó Dư Sâm, ánh mắt sáng lấp lánh: "Vương gia, chúng ta nên sớm làm như vậy, ba mươi vạn đại quân, hơn nữa còn có hồng y đại pháo và súng, chúng ta dựa vào cái gì nghe Lương Khánh Hạ

đi

đàm phán với Tháp Khắc Khắc nhân!"

Phó Dư Sâm nhắm hai mắt lại: "Mau

đi

đi!" Còn

không

phải vì

hắn

ngã bệnh, nhưng mà Lương Khánh Hạ cũng

không

đúng!

Sau khi Ngọc Minh rời khỏi, dưới

sự

trợ giúp của Chu Nhan và Bích Vân, Từ Xán Xán đỡ Phó Dư Sâm nằm xuống giường.

Từ Thuận Hòa vẫn

không

ngừng ra ra vào vào, mang theo Phó Xuân và Thường Liễu chuyển

một

đống chậu hoa vào nội trướng, đặt trước giường Phó Dư Sâm.

Từ Xán Xán thấy là cây Tiên Nhân Chưởng, cây Tiên Nhân Cầu, Hồng Cảnh Thiên, Lan Điếu, Lô Hội cùng Lệnh Tiễn, trong lòng giống như hiểu được

một

chút, nhìn Từ Thuận Hòa: "Phụ thân, Phó Dư Sâm

không

phải bệnh cũ tái phát, là bệnh cao nguyên?"

" Bệnh cao nguyên?" Từ Thuận Hòa

đang

nhìn Thường Liễu đem

một

chậu cây Thùa thả xuống, nghe vậy

nói, "Loại bệnh này là đến cao nguyên mới có, nhưng mà

khôngphải kêu bệnh cao nguyên, người Lương Châu biết rất ít, bọn họ

nói

đây là " Bệnh khí đoản ", người Tháp Khắc Khắc

nói

là "Thiên thần trừng phạt". Con thấy quân đội chúng ta hơn ba mươi vạn binh lính, bệnh cũng có vài người như vậy. Hiền tế khi còn bé

đãtừng trúng kịch độc, hơn nữa dễ dàng bị bệnh!"

Từ Thuận Hòa trước dặn Thường Liễu và Phó Xuân: " Ban đêm đặt hoa cỏ này ở nội trướng, ban ngày nhất định phải chuyển ra ngoài!" Những hoa cỏ này đều được

hắntrả giá cả cho người chuyển tới từ Lương Châu, nghe

nói

ban đêm đặt ở trong phòng ngủ, có thể dịu

đi

" Bệnh khí đoản ".

Từ khi trở về ông vẫn bận rộn, lúc này mới liếc mắt nữ nhi

một

cái, lại

không

thấy nữ nhi từ

nhỏ

nuôi dưỡng nũng nịu, mà là

một

nha đầu đen gầy,

không

khỏi nhíu mày.

Từ Xán Xán thấy phản ứng của phụ thân, lập tức biết được suy nghĩ của ông, lúc này cuộn tay áo Thâm Lam thêu hoa lên, lộ ra hơn phân nửa cánh tay, lộ cơ bắp cho Từ Thuận Hòa xem: "Phụ thân, người xem con

hiện

tại cường tráng hơn nhiều!"

Từ Thuận Hòa

không

biết nên khóc hay cười: con là Thân vương vương phi cao quý, chỉ để nuông chiều là được, muốn cơ bắp gì chứ!

Vì hiền tế ở đây, ông

không

tiện nhiều lời, chỉ có thể

nói: "Nhanh trắng lại

đi, đen thui đẹp mắt lắm sao?"

Ông nhìn Phó Dư Sâm

đang

bình tĩnh nhìn Từ Xán Xán, cười

nói: "Hiền tế, ngươi đừng thấy giờ Xán Xán đen, nó chỉ cần dưỡng

một

chút

thì

trắng lại thôi!"

Dược vật đại khái có tác dụng, Phó Dư Sâm đau đầu, tim đập nhanh và ngực khó chịu giảm bớt

không

ít,

hắn

lẳng lặng nhìn Từ Xán Xán, cảm thấy có nàng bên người,

thậtsự

là chuyện tốt đẹp nhất

trên

thế giới.

Nghe xong nhạc phụ tát mét mặt mày giải thích, khuôn mặt gầy của Phó Dư Sâm mỉm cười, giọng

nói

mỏng manh lại kiên định: "Nàng như thế nào cũng đẹp."

Từ Thuận Hòa: "..." Đây là "Tình nhân trong mắt hóa tây thi" sao?

hắn

nghĩ nghĩ, cảm thấy làm nhạc phụ

không

thể quấy nhiều hiền tế và nữ nhi đoàn tụ, nhân tiện

nói: "Ta

đi

đưa dược liệu cho Chu Nhan và Bích Vân, để các nàng nấu thuốc, chờ hầm rồi cho người y doanh đưa binh lính ngã bệnh uống!"

Tiễn phụ thân ra ngoài, Từ Xán Xán

đi

trước cẩn thận rửa tay, trở về ngồi ở giường đưa tay sờ mặt Phó Dư Sâm.

Sờ sờ, nàng chỉ cảm thấy mặt Phó Dư Sâm vẫn thực mềm thực mịn, chỉ là

không

có chút thịt nào, hơn nữa so với mình đen gầy khỏe mạnh, da thịt Phó Dư Sâm

không

cómột

chút huyết sắc, trắng sắp thấy cả gân xanh.

Trong lòng Từ Xán Xán quặn đau, ngón tay chạm môi Phó Dư Sâm, môi

hắn

cũng lạnh...

Phó Dư Sâm thấy đôi mắt to của Từ Xán Xán long lanh đến nỗi sắp chảy nước, biết nàng đau lòng mình, cố ý dẫn dắt chuyển đề tài: "Sao nàng lại đen như vậy?"

So với Phó Dư Sâm, ý nghĩ Từ Xán Xán

thật

sự

đơn giản, quả thực bị

hắn

dẫn dắt chuyển đề tài: "Thϊếp muốn tới gặp chàng, nhất định phải rèn luyện thân thể

thật

tốt, cho nên có cơ hội

sẽ

không

ngồi xe, mà cùng Chu Nhan và Bích Vân

đi

bộ!"

Nàng sáng sủa cười: "Chàng xem Bích Vân và Chu Nhan, các nàng cũng đen!"

Phó Dư Sâm thấy nàng miệng cười sáng lạn, trong lòng yên tâm, lại đưa tay sờ ngực Từ Xán Xán: "... Nơi này cũng

nhỏ

rất nhiều..."

Từ Xán Xán: "... Ăn nhiều đặc sản đu đủ ở Nam Hải

một

chút, chàng lại xoa xoa nhiều hơn, về sau

sẽ

lớn lại..."

Mắt phượng Phó Dư Sâm bỗng dưng sâu thẳm, tay trái cách áo kép nắm ngực Từ Xán Xán.

Thân mình Từ Xán Xán run lên,

một

cảm giác tê dại theo nơi Phó Dư Sâm bóp sinh sôi, nhanh chóng truyền khắp toàn thân, nàng cũng có chút động tình. Lúc Phó Dư Sâm cùng nàng ở

một

chỗ, tuy chất lượng

không

cao, nhưng số lần cũng cực vì khả quan, nàng cũng được Phó Dư Sâm thành thói khẩu vị nặng, mấy ngày nay

không

gặp Phó Dư Sâm, nàng cũng

không

có cảm giác gì, nhưng vừa thấy Phó Dư Sâm, thân thể nàng lại có chút rục rịch.

Nhưng vì thân thể Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán vẫn có vài phần lý trí,

trên

mặt đỏ ửng dần dần tiêu tán, thấp giọng

nói: "Chờ ngươi khỏe rồi

nói

sau!"

Mắt phượng Phó Dư Sâm ẩm ướt nhìn Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán

không

có cách nào ứng phó với ánh mắt này của

hắn, có chút bất đắc dĩ chui bàn tay vào chăn gấm, nắm vật

đang

dựng đứng bành trướng kinh người của Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm nơi nơi đều thanh tú, chỉ có nơi này thực dữ tợn.

Nàng thở dài, đưa tay cởϊ qυầи Phó Dư Sâm, sờ sờ vật

đang

bệnh mà vẫn cứng đầu cứng cổ, xốc chăn gấm lên chui vào, ngậm đỉnh đầu của Phó Dư Sâm, sau đó cố gắng nuốt vào, gian nan chuyển động đầu lưỡi lấy lòng Phó Dư Sâm.

Đầu lưỡi Từ Xán Xán linh hoạt, mang theo xúc cảm ấm áp ướŧ áŧ, giống như

một

hồ ly tinh trêu người, khıêυ khí©h mỗi

một

đầu dây thần kinh của Phó Dư Sâm.

Sắc mặt Phó Dư Sâm ửng hồng, cảm thấy bản thân giống như bước vào

một

vùng biển ấm áp, lại nhanh chóng nóng như vậy, linh hoạt như vậy, thoải mái làm

hắn

muốn thở dài.

Vẻ mặt

hắn

mê mang, cảm thụ được Từ Xán Xán phun ra nuốt vào làm cho

hắn

có cảm giác co rút khuây khoả, nhanh chóng trút ra như đổ.

Từ Xán Xán nuốt toàn bộ chất lỏng của Phó Dư Sâm xuống.

Đương nhiên

không

thể ăn, nhưng nàng

yêu

Phó Dư Sâm đến tận xương tủy, vì muốnhắn

thoải mái, chuyện như vậy

thì

tính gì?

Từ Xán Xán chui ra từ chăn phủ gấm, khóe môi còn dính chất lỏng của Phó Dư Sâm, lập tức vươn đầu lưỡi liếʍ vào.

Nhìn thấy cảnh sắc tình này, da đầu Phó Dư Sâm căng thẳng, phía dưới lại có phản ứng.

Lại qua

một

lần phát tiết, tất cả lỗ chân lông

trên

người

hắn

giống như đều được mở ra, hô hấp đột nhiên trở nên tươi mát thoải mái, tứ chi thư thái.

Từ Xán Xán nhanh chóng cởϊ áσ và váy ra, tháo trâm

trên

đầu xuống, xốc chăn lên chui vào, thân thể

nhỏ

gầy ấm áp chui vào lòng Phó Dư Sâm: "Thϊếp và chàng cùng nhau ngủ

một

lúc

đi!"

Phó Dư Sâm "Ừ"

một

tiếng, ôm lấy thân thể giống như lò lửa

nhỏ

của Từ Xán Xán, hưởng thụ cảm giác thoải mái tiếp xúc da thịt, nhắm hai mắt lại.

Chiến

sự

tối nay

hắn

đã

chuẩn lâu, chắc

sẽ

không

xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ để ý ôm nàng dâu kê cao gối mà ngủ.

Hàn Thủy và Phó Dương dàn xếp thị vệ của vương phi ở doanh trướng phía trước, ánh mắt nhìn đại trướng xa xa đèn đuốc sáng trưng, yên lặng nghĩ tâm

sự.

Trong lòng Phó Dương

đang

thấy may mắn: may mắn vương phi kiên trì đến đây, bằng

không...

Trong lòng Hàn Thủy lại khó chịu.

hắn

nghĩ: vương phi và vương gia cửu biệt gặp lại, nhất định

thật

sự

vui mừng!

Lại nghĩ: vương gia bệnh thành như vậy, nhất định

sẽ

không

xằng bậy; vương phi biến thành

một

hắc nha đầu, vương gia

nói

không

chừng chướng mắt nàng... Như thế chuyện tốt...

hắn

lén lút cảm thấy may mắn vương gia bị bệnh.

Gió đêm mang theo mùi cỏ xanh thơi ngát đặc trưng của thảo nguyên thổi tới, thổi tỉnh mộng đẹp của Hàn Thủy.

Sau khi tỉnh táo lại, Hàn Thủy rất xấu hổ: ta sao lại đáng khinh như vậy...

Lúc này, Phó Liễu dẫn theo hai binh lính

đi

tới,

trên

mặt tựa hồ còn dính vết máu.

Trong lòng Phó Dương và Hàn Thủy rùng mình, lúc này nghênh đón, ngăn cản Phó Liễu.

Tay phải Hàn Thủy lặng lẽ sờ phi đao bên hông.

Phó Dương mỉm cười: "Phó Liễu, nửa đêm ngươi tới làm gì vậy?"