Lương Khánh Hạ thấy Phó Dư Sâm
không
nói
lời nào, mặt trầm tư, nghĩ đến lãnh thổ phía đông sông A Nhĩ Tát rộng lớn lấy dễ như trở bàn tay, trong lòng
hắn
không
khỏi có chút vội vàng xao động, nhân tiện
nói: "Vương gia, ngài cũng
không
phải
không
có thϊếp thất, trong Thiên viện Trúc Thanh viện
không
phải đầy thϊếp thất thông phòng của ngài sao? Thêm
một
công chúa Viên Nguyệt có sao đâu? Hơn nữa, nếu ngài
khôngthích công chúa Viên Nguyệt
thì
có thể nhốt nàng trong nhà cao cửa rộng, ngày thường
không
gặp mặt nàng—— "
Giọng
hắn
dần im bặt trong ánh mắt lạnh đến dọa người của Phó Dư Sâm. Từ khi Phó soái bệnh nặng,
hắn
không
tự chủ được có chút nôn nóng.
Tiết
anh
vốn dĩ
đang
tiến lên từng bước, đưa tay kéo Lương Khánh Hạ
đang
gào kêu Phó soái trở về, thấy thế liền rút tay về, ánh mắt lo lắng nhìn Phó Dư Sâm ——linh hồn đại soái dữ dội cường đại, lại bị đặt trong thân thể gầy yếu này, làm
hắn
thổn thứckhông
thôi, cũng càng hận năm đó người khởi xướng Thư phu nhân.
Phó Dư Sâm híp mắt nhìn chằm chằm Lương Khánh Hạ, lạnh lùng
nói: "Ngươi lập tức thả tin tức,
nói
ta
đang
lo lắng việc này; ngày mai đàm phán, ngươi cùng Hư Dĩ Ủy Xà của Tháp Khắc Khắc,
không
thừa nhận, cũng
không
cần phủ nhận việc này, để bên Tháp Khắc Khắc sinh ra hiểu lầm, cho là ta
đang
lo lắng việc này!"
hắn
lần này bệnh nặng, cũng kiểm nghiệm tâm tư những người phía dưới, mà Lương Khánh Hạ,
khôngthông qua kiểm nghiệm lần này.
Trong lòng
hắn
yên lặng nghĩ thu thập Lương Khánh Hạ như thế nào, ánh mắt nhìn Tiết
anh, "Truyền lệnh các bộ chủ tướng Lan Vân, Trác Sam, Trần Tố, Ngọc Minh, Ngọc Tinh,
một
canh giờ sau tập hợp ở đây!"
hắn
muốn tổ chức hội nghị, lập kế hoạch mê hoặc người Tháp Khắc Khắc, sau đó đánh lén bộ tộc Tháp Khắc Khắc lấy phía tây sông A Nhĩ Tát, thừa dịp
hắn
còn sống, gϊếŧ hết người Tháp Khắc Khắc, hoàn toàn chiếm giữ Tháp Khắc Khắc.
Sau khi hội nghị quân
sự
chấm dứt, các tướng lãnh Lan Vân Ngọc Minh đứng ở trong đại trướng, nhìn Phó Dư Sâm
trên
giường bệnh, trong lòng đều
âm
thầm hạ quyết tâm: mặc kệ như thế nào, nhất định phải cho đại soái nhìn thấy quốc thổ Tháp Khắc Khắc nhập vào Đại Lương!
Trong mưa dầm liên miên, đoàn người Phó Hòe ngày đêm chạy tới chỗ trú của Phó quân
trên
thảo nguyên ở bờ sông A Nhĩ Tát.
Đồ Từ Xán Xán đưa tới cho Phó Dư Sâm để trước giường bệnh, Phó Hòe cẩn thận lại bẩm báo cho Phó Dư Sâm.
Nhìn đến ngân phiếu Từ Xán Xán đưa cho Phó Hòe, mặt Phó Dư Sâm trong trẻo nhưng lạnh lùng
không
khỏi
hiện
ra
một
tia mỉm cười —— Từ Xán Xán vẫn đần độn
khôngbiết tích góp tiền riêng, nàng như vậy, sao có thể làm cho
hắn
yên tâm rời
đi...
Nụ cười
trên
mặt
hắn
lướt qua, rất nhanh lại kịch liệt ho khan.
Phó Hòe
không
nghĩ tới bản thân chỉ trở về Lạc Dương
một
chuyến, vương gia liền bệnh thành dạng này, vội hỏi Thính Vũ hầu hạ
một
bên: "Từ tiên sinh đâu?"
Thính Vũ nhìn Phó Dư Sâm
đang
ho khan kịch ̣liệt liếc mắt
một
cái, cắn cắn môi,
nói: "Từ tiên sinh
đi
tìm dược vật cho vương gia, đến nay còn chưa trở về."
Tìm thuốc? Phó Hòe
nói
ngay: "Từ tiên sinh tìm thuốc ở đâu?"
Thính Vũ nhíu mày
nói: "Nghe
nói
phải
đi
núi
cô
Ưng Tuyết."
"Chắc chắn chứ?" Mắt Phó Hòe sáng lên.
"Là đồ đệ Từ tiên sinh Thường Liễu
nói, chắc là đúng." Thính Vũ nghĩ nghĩ, có chút khẳng định
nói.
Phó Hòe nhìn Phó Dư Sâm vừa mới bình tĩnh trở lại: "Vương gia, nô tài
hiện
tại
đi
tìm Từ tiên sinh!" Dứt lời
không
đợi Phó Dư Sâm đồng ý, sải chân bước
đi
.
Phó Dư Sâm che ngực,
không
thèm nhắc lại.
Kế tiếp ngày, Đại Lương và Tháp Khắc Khắc tiến hành đàm phán rơi vào trạng thái giằng co, nhưng tin tức Phó soái muốn nạp công chúa Tháp Khắc Khắc Viên Nguyệt làm thϊếp
đã
truyền khắp quân doanh hai bên.
Lính Phó Quân đa số cảm thấy đại soái mình nạp địch quốc công chúa làm thϊếp, quả thực chiếm tiện nghi
thật
to, đồng thời cũng vũ nhục bộ tộc Tháp Khắc Khắc xưng bá mấy trăm năm ở thảo nguyên, cho nên vô cùng đồng ý, dư sức kêu gào: " Thân phận công chúa cao quý, đại soái chơi
đã
thì
tặng công chúa cho ta!"
Bên Tháp Khắc Khắc cũng im ắng, tuy binh lính cảm thấy công chúa
một
nước mà lại làm thϊếp, có chút
không
ra thể thống gì, nhưng bộ tộc Tháp Khắc Khắc vốn còn có thị tộc nữ hệ lưu lại, công chúa Viên Nguyệt ở quốc nội rất uy danh, cho nên bọn họ
đangyên lặng oán thầm, cũng
không
có người dám đến kêu gào trước mặt công chúa Viên Nguyệt.
Mấy ngày nay, vì Phó Dư Sâm bệnh nặng,
không
xuất
hiện
trước mặt người khác, bọn lính vẫn chẳng hay biết gì.
Nhưng từ khi
một
khắc Phó Dư Sâm hạ lệnh, từ chủ tướng Phó Quân đến vạn phu trưởng, từ vạn phu trưởng đến thiên phu trưởng, từ thiên phu trưởng đến tầng binh sĩ thấp nhất bách phu trưởng, lại đến binh lính bình thường, từng tầng từng tầng truyền lại tin tức Phó soái bị bệnh là do người Tháp Khắc Khắc truyền bệnh.
Phó Quân là dòng chính qui của Phó Dư Sâm, binh lính biết tin đại soái bệnh tình nguy kịch, nghĩ đến vẫn ủng hộ đại soái, người thừa kế duy nhất ngôi vị hoàng đế Đại Lương nay tính mạng nguy hiểm, cảm xúc bi phẫn và oán hận lập tức bắt đầu trong binh lính Phó Quân lặng lẽ lan tràn ——vì người Tháp Khắc Khắc mà Đại soái mới bệnhkhông
dậy nổi!
Phó Dư Sâm muốn "Ai binh tất thắng" hiệu quả
đã
bắt đầu
hiện
ra.
Ai binh tất thắng: quân đau thương tất chiến thắng.Lúc này Phó Dư Sâm lẳng lặng nằm
trên
giường, lắng nghe Tử Thần tới gần.
hắn
không
ho ra máu nữa, nhưng đau đầu, hoảng hốt, mệt mỏi, tay chân tê dại, nhịp tim tăng nhanh, những bệnh trạng này vẫn còn, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Cùng lúc Tháp Khắc Khắc mất cảnh giác, Phó Quân im ắng tập kết.
Tiết
anh
dẫn theo quân đội thừa dịp ban đêm lẻn vào bờ sông phía tây sông A Nhĩ Tát, chuẩn bị chờ đại soái ra lệnh
một
tiếng, trực tiếp vòng đến phía tây đại doanh tân vương Tháp Khắc Khắc Đa Cát đóng quân.
Trác Sam dẫn quân đội lặng lẽ di chuyển, mỗi đêm di chuyển
một
ít, rốt cục vòng đến phía bắc Tháp Khắc Khắc đóng quân.
Mà huynh đệ Ngọc Minh
thì
lại trấn thủ đại doanh Phó Quân.
Màn đêm
đã
buông xuống.
đang
lúc nửa tỉnh nửa mê, Phó Dư Sâm ngờ ngợ nghe được giọng nữ xa lạ bên ngoài truyền đến—— "Ta là công chúa Viên Nguyệt, ta muốn gặp vương gia các ngươi!"
Thính Vũ và Phó Xuân ngăn cản thanh
âm
mơ hồ truyền tới.
Phó Dư Sâm
không
tiếng động thở dài, mở mắt, ngưng thần nghe bên ngoài động tĩnh.
không
lâu sau
hắn
nghe được giọng nữ quen thuộc: "Ngươi là ai?"
Thân thể Phó Dư Sâm lập tức cứng ngắc.
hắn
ngừng thở, tiếp tục lắng nghe.
"Ta là Phó soái tiểu thϊếp mới nạp!" Là giọng nữ xa lạ kia, chắc là công chúa Viên Nguyệt.
Giọng Thính Vũ, Phó Xuân và thị vệ ngoài trướng truyền tới —— "Tham kiến vương phi!"
Là Từ Xán Xán! Hô hấp Phó Dư Sâm dồn dập, giãy dụa muốn đứng lên. Quan Tuyết hầu hạ
một
bên vội
nói: "Vương gia, ngài trước đừng nhúc nhích, nô tài ra xem!"
Từ Lạc Dương đến Túc Châu, lại đến Lương Châu, sau đó lại đến Tát Mãthành, cuối cùng đến bờ sông phía đông sông A Nhĩ Tát, Từ Xán Xán thúc giục Phó Dương và Hàn Thủy
đi
cả ngày lẫn đêm, rốt cục tìm được đại trướng Phó Dư Sâm.
Từ đầu tháng hai đến cuối tháng hai, Từ Xán Xán trở nên đen hơn, gầy hơn, khuôn mặt xinh đẹp ban đầu bị che dấu bằng khuôn mặt đen gầy và làn da thô ráp, nếukhông
phải chải búi tóc nữ nhân
đã
kết hôn, bây giờ Từ Xán Xán chỉ là
một
cô
gáinông thôn da thịt ngăm đen mắt to linh động.
Hàn Thủy trơ mắt chứng kiến
một
mỹ nhân tuyệt thế vì thường thường
không
rửa mặtkhông
bảo dưỡng,
một
đường màn trời chiếu đất, vì hỏi thăm nơi vương gia trú quân mà phải
đi
bộ dưới ánh nắng chói chang của mùa xuân, ngay cả mũ cũng lười mang, quần áo cũng
không
chú ý, cuối cùng biến thành
cô
gái
da thịt thô ráp ngăm đen bình thường
trên
trấn.
Lúc đến Tát Mã thành, ngồi ở chỗ đánh xe bên cạnh Chu Nhan nhìn vương phi, Hàn Thủy nhịn
không
được
nói
một
câu
nói: "Vương phi, ngài suy nghĩ
một
chút, ngươihiện
tại loại này cam chịu bộ dáng, nếu vương gia thấy, ngài ấy có thể hay
không
—— "
"hắn
sẽ
không!" Từ Xán Xán đánh gãy lời của Hàn Thủy thích xen vào việc của người khác, "Mặc kệ ta biến thành bộ dáng gì
đi
nữa,
hắn
cũng
không
ghét bỏ ta!" Theo Từ Xán Xán đoán, Phó Dư Sâm chắc là lần đầu tiên thấy nàng ở trấn Lạo Hà, liền nhất kiến chung tình thích nàng. Lúc đó, tuy nàng đẹp, nhưng cũng chỉ là
cô
gái
bình thường ở trấn
nhỏ
thôi.
Phó Dư Sâm xinh đẹp như vậy, Từ Xán Xán kiên định cho rằng Phó Dư Sâm
không
cần diện mạo của nàng!
Hàn Thủy thấy nàng tự tin như thế,
không
khỏi nghẹn họng nhìn trân trối: "Vương phi..." Ngươi cũng quá tự tin đó?! Ta là nam nhân, ta chẳng lẽ
không
hiểu được ý tưởng của nam nhân?
Hàn Thủy và Phó Dương tìm được tướng quân Ngô Quý Dương ở trấn tây, đoàn người theo Ngô Quý Dương tìm được rồi soái trướng của Phó Dư Sâm, lại gặp công chúa Viên Nguyệt mang theo hai nữ binh
đang
tranh chấp với Thính Vũ, Phó Xuân ở trước cửa đại trướng.
Công chúa Viên Nguyệt
một
thân hồng y sáng rực, dáng người cao gầy bộ ngực đầy đặn, nhìn thấy Từ Xán Xán mặc áo lam cũ quần trắng xinh xắn lanh lợi, nàng cảm thấy nguy cơ.
Đứng ở trước mặt Từ Xán Xán, bộ ngực cao ngất của nàng biến Từ Xán Xán thành
mộttiểu
cô
nương non nớt chưa phát dục!
Từ Xán Xán nhìn bộ ngực cao ngất cúp d của công chúa Viên Nguyệt, nhìn lại bản thân vì sinh bệnh mà biến cúp C thành cúp A, hướng cửa đại trướng lui từng bước, vẫn duy trì phong độ như trước, nhưng lời hỏi ra cũng rất
không
khách khí: "Ngươi là ai?"
"Ta là tiểu thϊếp Phó soái mới nạp!" Công chúa Viên Nguyệt ngạo mạn đáp.
Nghe vậy Từ Xán Xán
không
khỏi sửng sốt: có khả năng như vậy?
Nàng còn chưa
nói
gì,
một
bên Thính Vũ, Phó Xuân và thị vệ khom mình hành lễ: "Tham kiến vương phi!"
Từ Xán Xán lười biếng
nói: "Đứng dậy
đi!"
Lúc này, công chúa Viên Nguyệt ngây ngẩn cả người. Nàng biết dựa theo lễ nghi Đại Lương, bản thân phải thỉnh an vương phi bình thường này, nhưng nàng nhất thời bất động đứng đó.
Từ Xán Xán ngạo mạn cười,
nói: "Đem gian tế vương gia quấy rầy xuống
đi!"
Thính Vũ và Phó Xuân nhìn nhau, Phó Xuân lui từng bước, bảo vệ vương phi đứng ở cửa đại trướng, mà Thính Vũ lúc này hất tay mệnh thị vệ đại trướng: "Lôi gian tế tự tiện xong vào đại trướng ám sát vương gia xuống
đi!"
Công chúa Viên Nguyệt nghe vậy giận dữ, xoát
một
cái rút đao thắt lưng ra, cùng hai nữ binh lưng tựa lưng làm ra tư thế phòng hộ.
Từ Xán Xán biết năng lực những người Thính Vũ này, cũng
không
dây dưa nhiều, trực tiếp nhấc màn trướng bước vào.
Khi nàng nhìn thấy Phó Dư Sâm dựa vào cây cột đứng ở trong đại trướng, ánh mắtTừ Xán Xán lập tức đỏ: "Phó Dư Sâm, chàng làm sao vậy?"
Trước mắt Phó Dư Sâm gầy gò đến mức thoát hình, sắc mặt trắng bệch, lộ ra khuôn mặt đen kịt môi đỏ bừng, mang theo
một
loại rực rỡ đến nỗi sắp tiêu tán
không
còn tồn tại nữa...
Trái tim Từ Xán Xán
đang
nhìn Phó Dư Sâm nháy mắt đình trệ
một
lát, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, chỉ trông mong nhìn Phó Dư Sâm.
Nàng thầm nghĩ ôm Phó Dư Sâm vào trong lòng, bảo vệ
hắn
yêu
thương
hắn!
Từ Xán Xán cực kỳ hối hận, nàng hối hận mình
không
kiên trì
đi
theo Phó Dư Sâm đến đây, hối hận trễ như vậy mới tới tìm Phó Dư Sâm...
Phó Dư Sâm nhìn mặt Từ Xán Xán bị phơi nắng ngăm đen giống như
cô
gái
tiểu thôn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cái mũi ê ẩm, tuy biết nam tử hán đại trượng phu đổ máu
không
đổ lệ nhưng
hắn
lại cảm thấy cực kỳ ủy khuất, nước mắt chảy xuống.
Môi Từ Xán Xán run nhè
nhẹ, hai chân như đổ chì bước từng bước chậm về phía Phó Dư Sâm.
Nàng ôm Phó Dư Sâm vào lòng, dùng thân hình
nhỏ
nhắn của mình bảo vê
hắn,
yêuthương
hắn.
Từ Xán Xán ôm chặt Phó Dư Sâm, hỏi Quan Tuyết khom mình hành lễ, hạ giọng: "Phụ thân ta đâu? Phụ thân ta
đi
nơi nào?"
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, giọng Phó Hòe vọng vào: "Vương gia, Từ tiên sinh
đã
trở lại!"