Chương 167

Gió lạnh bên ngoài gào thét.

một

tháng

đã

qua

đi, tháng hai yên lặng tới nhân gian. Đầu mùa xuân ở Trung Nguyên luôn có gió bắc gào thét cát bụi đầy trời, mãi cho đến vào tháng ba, mới bắt đầu mưa xuân triền miên.

Cho dù vào mùa xuân, nhưng vì Từ Xán Xán bệnh, bên trong nhà giữa biệt trang còn sinh long.

Từ Xán Xán dựa vào đệm nằm

trên

giường, vì bảo vệ đầu,

trên

trán nàng còn mang đai buộc đầu màu son thêu phượng khoan, dùng kim hoàn Hồng Bảo hoa sen làm thành lười búi tóc to,

trên

người mặc áo

nhỏ

trắng thuần bó sát người, trước kia cực kỳ vừa người, chặt chẽ buộc quanh vòng eo, nay lại rộng ra.

Chu Nhan và Bích Vân đứng

một

bên, Tề lão phu nhân ngồi bên giường,

đang

bưngmột

chén cháo loãng đút nàng ăn, vừa đút vừa lải nhải: "Gạo kê này, là loại gạo tốt nhất sản xuất ở Tấn Châu, tẩm bổ tót nhất, ở cữ hoặc sinh bệnh uống cháo gạo kê

thìđặc biệt nhanh khỏi, vương phi ngài về sau buổi sáng mỗi ngày nên uống cháo này..."

Bà dài dòng văn tự

nói

một

tràng, Từ Xán Xán ngoan ngoãn nghe, chỉ "Vâng"

mộttiếng. So với Bạch Liên, tuy nàng xinh đẹp, nhưng mặt nàng lúc đầu cũng

không

tínhnhỏ

mà hôm nay

thật

sự

gầy khoảng chừng

một

bàn tay, hơn nữa da trắng đến nỗi thấy hết đường gân, nhìn rất yếu ớt.

Sau khi thanh tỉnh, Từ Xán Xán rất ít

nói

chuyện, nhưng nên uống thuốc vẫn uống, nên dùng cơm vẫn dùng cơm, cũng

không

phải kiêng uống thuốc hoặc kiêng ăn, vô cùng phối hợp.

Thấy Từ Xán Xán

đã

khỏe hơn, Tề lão phu nhân thế này mới cáo từ Từ Xán Xán, muốn dẫn hai cháu dâu Nhan thị và Ôn thị cáo từ về nhà.

Từ Xán Xán cảm kích Tề lão phu nhân chăn sóc khi mình đau ốm, nàng

không

muốnnói

một

đống lời cảm tạ

không, cho nên nắm tay Tề lão phu nhân, chỉ

nói

một

câu: " Ân tình của

cô, trong lòng ta tất cả đều biết."

Mấy ngày nay, Tề lão phu nhân hầu hạ nàng, cũng có chút cảm tình, lập tức nhân tiệnnói: "Lão thân

không

dám nhận, chỉ cần thân thể vương gia, vương phi khoẻ mạnh, lão thân phải cảm ơn trời đất!"

Lại

nói: " Ngày mai, lão thân phải

đi

Bạch Mã Tự, cầu phúc cho vương gia và vương phi!"

Từ Xán Xán trịnh trọng cảm tạ Tề lão phu nhân, lệnh bọn nha hoàn lấy sáu thớt gấm vóc cống phẩm màu sắc lão làm biểu lễ, tặng Tề lão phu nhân.

Lại lệnh Chu Nhan lấy ra hai bộ đồ trang sức, đồ trang sức ngọc bích nạm vàng cho Nhan thị, đồ trang sức phỉ thúy nạm vàng cho Ôn thị.

Nhan thị và Ôn thị vội quỳ gối tạ ơn.

Tề lão phu nhân vừa rời

đi, Từ Xán Xán lập tức dặn dò Chu Nhan Bích Vân đơn giản thu dọn

một

ít hành lý, chỉ mang vật thiết yếu hằng ngày, sau đó lại mệnh Chu Tước

điphía trước gọi Phó Dương và Hàn Thủy lại đây.

Phó Dương và Hàn Thủy theo Chu Tước vào nhà chính, hành lễ thỉnh an Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn

trên

tháp cẩm.

Từ Xán Xán sớm quyết định, nên thái độ phá lệ bình tĩnh: "Gọi các ngươi lại đây, là vì ngày mai ta muốn xuất phát

đi

Lương Châu xem vương gia, các ngươi sớm chuẩn bị sẵn sàng

đi."

Phó Dương và Hàn Thủy nghe vậy đều nhìn Từ Xán Xán, bọn họ thế này mới phát

hiệnchỉ mấy ngày ngắn ngủn, vương phi gầy

đi

rất nhiều, vốn dĩ khuôn mặt mập có chút trẻ con mặt cũng gầy thành hình trái tím, ánh mắt ngập nước lớn hơn, sâu kín bình tĩnh

không

lay động.

Hơn nữa, nàng cũng

không

phải thương lượng với bọn họ, mà là báo mệnh cho bọnhắn

làm.

Hàn Thủy rũ mắt xuống,

nói: "Bẩm vương phi, vương gia từng

nói, để ngài ở chỗ này chờ ngài ấy phái người tới đón." Vương gia bệnh tình nguy kịch, vương phi lần này đến, nhất định tránh

không

được cái chết, phải nghĩ biện pháp ngăn cản nàng.

Từ Xán Xán dắt khóe miệng lạnh lùng cười: "Chờ vương gia phái người tới đón sao? Cho dù vĩnh viễn

không

gặp lại, ta vẫn phải chờ?"

Nàng hít sâu

một

hơi, cố gắng ổn định bản thân,

không

lùi bước trước mặt Phó Dương vầ Hàn Thủy: "Các ngươi lui xuống chuẩn bị

đi, chúng ta ngày mai lập tức xuất phát."

Lại nhìn chằm chằm Hàn Thủy mắt mèo đen sâu kín, nàng tăng thêm ngữ khí: "Cho dù phải mướn xe

đi

Lương Châu, ngày mai ta cũng phải

đi!" Lần này sinh bệnh làm nàng hiểu ra, thân thể mình mạnh khỏe như thế mà cũng sinh bệnh, vậy

thì

thân thể Phó Dư Sâm ốm yếu lại

đang

tha hương ở dị quốc,

không

phải càng dễ sinh bệnh sao? Nếu vì nhất thời do dự, bỏ qua thời gian làm bạn gần nhau với Phó Dư Sâm, nàng nhất định

sẽ

hối hận cả đời!

Hàn Thủy biết xưa nay bản tính vương phi nhu nhược, đây là lần đầu tiên thấy nàng kiên trì như thế, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn

không

nói

gì.

hắn

nghĩ: nếu vương phi kiên quyết như thế, ta nên hành

sự

tùy theo hoàn cảnh

thì

tốt hơn!

Đến buổi tối, Chu Nhan và Bích Vân thu dọn hành lý xong, mời Từ Xán Xán đến xem.

Từ Xán Xán bệnh nặng mới khỏi, lười nhúc nhích, dựa

trên

giường

nói: "Ta tin tưởng hai người các ngươi,

không

cần nhìn!"

Vào ban đêm, Phó Dương viết

một

phong thư mật, giao cho ám vệ phụ trách truyền tin đến Tát Mã thành.

Buổi sáng kế tiếp, Hàn Thủy mang theo ba trăm thị vệ dưới trướng, dắt ngựa đứng đợi ngoài cửa.

Phó Dương dẫn xa phu dắt hai chiếc xe chạy tới ngoài cửa, mang theo hai gã sai vặt

đichuyển hành lý vương phi.

Chu Tước và Thanh Yến

đã

nâng hành lý vương phi đến hành lang nhà chính,

đangchờ Phó Dương dẫn người đến chuyển, gặp Phó Dương dẫn theo gã sai vặt đến, cười khanh khách nghênh đón: "Phó Dương ca ca, hành lý vương phi ở trong này, ta và Thanh Yến vừa chuyển ra!"

Phó Dương giương mắt nhìn nhìn, phát

hiện

chỉ có hai cái hòm xiểng và hai bao vây, so với hành lý trước kia xuất hành phải cần ba bốn xe, lần này, vương phi có thể

nói

lànhẹ

nhàng đơn giản, xem ra

đã

quyết tâm muốn gặp vương gia.

hắn

vội

đi

gặp Từ Xán Xán, sau khi hành lễ, nhìn Từ Xán Xán, nghiêm mặt

nói: "Vương phi, hành lý có phải mang thiếu hay

không?"

Vì muốn

đi

gặp Phó Dư Sâm, tâm tình Từ Xán Xán khoái trá, mỉm cười giải thích

nói: "Trước kia xuất hành mang nhiều rất phiền toái, lần này ta chỉ cho Chu Nhan các nàng thu xếp sửa sang lại vật thường dùng thôi."

Phó Dương thế này mới

không

hỏi nữa.

một

khắc sau, Hàn Thủy dẫn theo ba trăm thị vệ cưỡi ngựa vây quanh hai xe ngựa Từ Xán Xán

đi

ra biệt trang, Phó Dương mang theo hai gã sai vặt Tảo Diệp và

thì

Hoa cưỡi ngựa

đi

một

bên, đoàn người uốn lượn

đi

về hướng tây.

Từ Xán Xán biết nay thân thể mình suy nhược,

không

nói

thêm nữa, bảo Chu Nhan và Bích Vân mở rộng ghế dựa dài trong ra, trải nệm gấm dày lên, đặt gối đầu, trải thànhmột

cái giường hẹp mềm mại, nàng nằm xuống nghỉ ngơi, kêu Chu Nhan và Bích Vân thay phiên đến sau xe ngựa nghỉ ngơi.

Qua buổi trưa

không

bao lâu, phía trước xuất

hiện

một

quán rượu sơn dã.

Thấy người Hàn Thủy phái

đi

dò đường đợi trước quán rượu, Phó Dương và Hàn Thủy chỉ huy gã sai vặt và thị vệ cắm trại ở bãi đất trống trước quán rượu, chuẩn bị dùng cơm trưa cộng thêm nghỉ ngơi.

Từ Xán Xán

không

xuống xe, Chu Nhan ở trong xe với nàng.

Bích Vân mang hộp cơm vào quán rượu,

không

lâu sau

thì

đi

ra, Phó Dương giúp nàng cầm hộp cơm, còn tay phải nàng bưng

một

chén rượu vừa nóng vừa ngon, tay trái cầm vài cái bánh bao.

Nàng đặt rượu tren bàn ở trong xe,

nói: "Đây là rượu vàng Phó Dương mang theo, bỏ thêm mật, đun nóng uống làm ấm người."

Lại

nói: "đã

vào tháng hai, trời còn giá rét đông lạnh, vương phi trước uống

một

chút làm ấm người

đi!"

Từ Xán Xán nghe nàng

nói

vậy cũng động tâm, bưng rượu vàng lên nhấp

một

ngụm, phát

hiện

trong veo mềm mại, cầm chén rượu vàng uống

một

hơi cạn sạch.

trên

mặt

trên

người nàng nháy mắt nóng lên, huyệt thái dương nhảy lên, mặt nóng rát, giống nhau say rượu.

Bích Vân thấy nàng uống rượu vàng, vội cầm cái bánh bao đưa cho Từ Xán Xán: "Vương phi, bánh bao này là cải củ nhân thịt,

không

ngấy chút nào, ngài nếm thử

đi!"

Tuy Từ Xán Xán

không

thích ăn thịt, nhưng lúc này nàng sợ nhất là thân thể suy yếu ởtrên

đường lại bị bệnh, bởi vậy cũng

không

kiêng ăn, tiếp nhận bánh bao ăn vào.

Bích Vân và Chu Nhan ở

một

bên nhìn nàng, trong lòng

không

khỏi có chút đau lòng —— vương phi vì muốn gặp vương gia, dường như thay đổi thành

một

người khác,không

còn thấy bộ dáng vương phi mềm mại ngày xưa khi có vương gia, chỉ có

mộtvương phi bị bắt đột nhiên lớn lên làm các nàng kinh ngạc!

Trời vào tháng hai,

trên

thảo nguyên Tháp Khắc Khắc trời bắt đầu mưa, tuy mưakhông

lớn, nhưng triền miên vài ngày sau, tâm mọi người đều có chút phiền chán.

Phó Dư Sâm dựa vào đệm

trên

giường, nghe Quan Tuyết ngồi ở bên giường đọc tín báo nhận được hôm nay.

Quan Tuyết cầm lấy

một

phong thư Phó Hòe phụ trách tình báo chuyển đến bắt đầu đọc.

Phong thư này báo là mưu sĩ Tô Thủy

âm

của Phó Dư Sâm ở Biện Kinh truyền tới, trong đó có

một

đoạn

nói, ngày hôm trước, Đổng quý phi ở Kỳ Ngọc điện phái thái giám thân tín

anh

Lượng xuất cung gặp tổ huynh Đổng Tồn Phú, đêm ngày hôm sau liền có thích khách xông vào Khôn Trữ cung bị phong bế, ý đồ ám sát Thư hoàng hậu.

Phó Dư Sâm lẳng lặng nghe, mặt trắng nõn gầy đến mức chỉ còn lại

một

chút, mắt phượng sâu thẳm híp lại, vì lông mi quá dài, hơn nữa đuôi mắt hơi nhếch lên, mắt phượng như dùng bút vẽ nên, tinh xảo đến nỗi khó có thể dùng từ diễn tả, môi đỏ bừng mím chặt, giống như có tâm

sự.

hắn

thật

có tâm

sự.

Nếu như ngày xưa Phó Dư Sâm có tình báo này, nhất định

sẽ

sai người khiển tráchmột

chút đồng minh Đổng quý phi và Đổng thượng thư dám can đảm tự tiện hành động.

Nhưng nay vì Phó Dư Sâm bệnh triền miên

trên

giường, hiểu rằng mình

không

còn sống được bao lâu, suy nghĩ chỉ có hai việc —— thứ nhất là ký hiệp định với Tháp Khắc Khắc,

một

lần nữa phân chia biên giới hai nước, xác định lấy sông A Nhĩ Tát làm biên giới giữa Tháp Khắc Khắc và Đại Lương, vì Đại Lương khai cương khoách thổ; thứ hai là lập di chúc chính thức, xác định sau khi chết có thể cùng Từ Xán Xán trăm năm gần nhau.

khai cương khoách thổ: ý

nói

mở rộng lãnh thổ mới


Quan Tuyết đọc xong phong thư báo này, ánh mắt nhìn Phó Dư Sâm, đợi

hắn

phê chỉ thị.

Phó Dư Sâm kịch liệt ho khan.

Quan Tuyết mắt sắc, nhìn thấy khăn lụa trắng trong tay Phó Dư Sâm nhuộm

một

màu đỏ huyết.

Quan Tuyết thấy thế, trong lòng

một

trận đau nhức, sống mũi cay cay.

hắn

hít sâu

một

hơi, bức nước mắt sắp tràn mi trở về, cố gắng cười

nói

sang chuyện khác: "Vương gia, khăn tay này là vương phi làm cho ngài sao?" Vương gia lúc trước sử dụng khăn đều trắng thuần, chỉ đơn giản khóa biên, cũng

không

thêu chút hoa hoa thảo thảo linh tinh. Nay vương gia sử dụng khăn đều là thêu

một

bụi phong lan nhonhỏ

ở góc, đường may lớn

nhỏ

không

đồng đều, ngoại trừ vương phi

thì

không

có ai châm tuyến tệ như vậy.

Phó Dư Sâm nghe được từ " Vương phi" này,

không

khỏi giật mình,

đang

muốn ném khăn tay vào chậu than đầu giường —— đây là khăn tay Từ Xán Xán tự mình làm chohắn, bây giờ đều bị dính máu

hắn

...

Tim đập mạnh và loạn nhịp

một

lát, Phó Dư Sâm vò khăn tay thành

một

cục ném vào chậu than. Chậu than lửa cháy hừng hựt, khăn lụa ném vào liền cháy phật lên, tạo ra mùi kỳ quái giống như tóc cháy.

Trần Tố và Trác Sam cùng nhau tới gặp Phó Dư Sâm.

Bọn họ vào đại trướng, tay để sau lưng, bộ dáng thần thần bí bí, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng rốt cục Trác Sam ôm quyền hành lễ: "Thuộc hạ thỉnh an vương gia!"

Phó Dư Sâm nhìn bọn họ,

không

nói

gì, mà chờ động tác kế tiếp của bọn

hắn.

Trần Tố nhìn Trác Sam liếc mắt

một

cái, bàn tay đưa về phía trước, trong tay cầm

mộtbao giấy dầu.

hắn

mở giấy dầu đến trước mặt Phó Dư Sâm, lộ ra bên trong vật dính máu.

Phó Dư Sâm

không

nhìn màn thầu dính máu, chỉ nhìn Trần Tố, đợi Trần Tố giải thích.

Trần Tố dập đầu

nói

lắp bắp: "Bẩm vương gia, thuộc... quê thuộc hạ... Có... Có

mộtcách

nói... Được lao... Bệnh lao...

thì

ăn... Ăn màn thầu chấm máu tươi... Nhất... Nhất định thuốc đến bệnh trừ!" Phó soái vẫn hộc máu,

không

phải bệnh lao

thì

còn gì? Nhanh ăn màn thầu máu người, mau mau sinh long hoạt hổ dẫn bọn

hắn

đi

đánh giặcđi!

Thấy lông mày Phó Dư Sâm nhíu lại,

hắn

lập tức

không

lắp bắp, rành mạch

nói: "Vương gia, mau cam đoan là tươi mới, là thuộc hạ và Trác Sam cùng nhau... Cùng nhau gϊếŧ lính gác Tháp Khắc Khắc!"

Phó Dư Sâm nhắm mắt lại,

không

còn gì để

nói.

Khi mở mắt ra,

hắn

thấp giọng quát: "Cút xéo

đi!"

Trần Tố sợ

hắn

thành thói quen, lúc này

đang

cầm màn thầu máu người suýt nữa tè ra quần cút chạy ra ngoài.

Trác Sam

đang

bày ra bộ dáng

không

liên quan đến mình, cũng nghĩ đại soái quênhắn,

một

tiếng " Vì sao ngươi

không

cút" đánh tan ảo tưởng của

hắn, đành phải xám xịt

đi

ra ngoài.

Nghe

nói

vương gia tỉnh lại, Lương Khánh Hạ vội dẫn theo Tiết

anh

đến đây.

hắn

thật

cẩn thận nhìn Phó Dư Sâm, do dự

một

hồi lâu, mới

nói: "Vương gia, chúng ta đàm phán với Tháp Khắc Khắc sắp có kết quả."

Phó Dư Sâm nhìn

hắn, chờ

hắn

nói

tiếp.

Nhìn bệnh vương gia xinh đẹp, nghĩ đến công chúa Viên Nguyệt dũng mãnh, Lương Khánh Hạ cảm thấy mình rất khó mở miệng, thở dài

một

hơi,

nói

tiếp: "Vương gia, công chúa Viên Nguyệt tuyên bố, chỉ cần ngài cưới nàng, lãnh thổ phía đông sông A Nhĩ Tát xem như là đồ cưới của nàng, còn

nói

tân vương Tháp Khắc Khắc Đa Cát cũng đồng ý!"

Phó Dư Sâm thực hoài nghi lỗ tai mình có tật xấu, nhíu mi

nói: "Đùa giỡn gì vậy!"

Lương Khánh Hạ dừng ở

hắn,

nói: "Vương gia,

không

phải

nói

giỡn, công chúa Viên Nguyệt mang thư Đa Cát tự tay viết đến!"

"Ta

đã

thành thân!" Phó Dư Sâm chán ghét, "không

cần nhắc lại chuyện này!"

hắn

nói

một

câu lá phổi đều khó chịu, thực

không

muốn dây dưa tiếp chuyện này.

Lương Khánh Hạ

không

thuận theo. Tuy rằng

không

biết công chúa Viên Nguyệt nhìn trúng cái gì của Phó soái, nhưng làm

một

người dân Đại Lương,

hắn

không

muốn buông tha cơ hội tốt này để khai thổ khoách cương cho Đại Lương.

hắn

đến gần Phó Dư Sâm, đoan chính làm đại lễ: "Vương gia, công chúa Viên Nguyệtnói

nàng nguyện ý làm thϊếp."

Lương Khánh Hạ nhìn biểu tình Phó Dư Sâm dần dần nghiêm túc, lại bổ sung

một

câu: "Công chúa Viên Nguyệt

nói, nàng

sẽ

theo quy củ của Đại Lương, kính trà hành lễ cho vương phi!"

Phó Dư Sâm còn chưa

nói

gì, Tiết

anh

một

bên có chút giận: "Vương gia



ràng có vương phi,

không

cần nữ nhân

không

biết xấu hổ tự mình tiến cử!"

Phó Dư Sâm lại ngưng thần tự hỏi.

hắn

là người sắp chết, mà quy củ mấy trăm năm của hoàng tộc Phó thị đều là trượng phu chết, thê thϊếp

không

con toàn bộ phải tuẫn táng...