Chương 165

Nam nhân áo đen Phó Hòe cảm thấy lời

nói

Hàn Thủy như thế nào nghe cũng

khôngđược tự nhiên, ánh mắt nhìn tìm tòi nghiên cứu Hàn Thủy.

Hàn Thủy bình tĩnh đối diện với

hắn.

Trong mắt Phó Hòe mang theo chút tàn khốc, nhưng

không

nói

nữa. Nếu

thật

sự

xuấthiện

cục diện xấu nhất, cho dù thân thủ cao cường như Hàn Thủy, trước mặt tử sĩ của vương gia như bọn họ, sợ cũng

không

thay đổi được gì.

Buổi sáng ngày hôm sau, Từ Xán Xán ngồi

trên

cẩm tháp đọc sách, Bạch Liên bước vào hồi báo: "Vương phi, Phó Hòe tới gặp ngài!"

Từ Xán Xán nghe vậy trái tim nhảy "Thình thịch", lập tức đứng lên: "Mau mời

hắnvào!" Hôm qua Phó Dương bẩm báo,

nói

vương gia phái Phó Hòe đến đây, nhưng Từ Xán Xán đợi cả đêm, vẫn

không

biết tung tích của Phó Hòe.

Sau khi Bạch Liên ra ngoài, nàng rốt cuộc ngồi

không

yên,

đi

tới

đi

lui trước tháp đỏ thẫm long phượng.

Chu Nhan đứng

một

bên, thấy thế cười nhắc nhở nàng: "Vương phi, Phó Hòe

sẽ

nhanh đến thôi."

Từ Xán Xán thế này mới kiềm chế trái tim

đang

nhảy nhót, ngồi

trên

cẩm tháp.

Bích Vân rót

một

ly trà dâng lên: "Vương phi, ngài trước uống

một

chén trà trơn cổ

đi!"

Từ Xán Xán nhấp

một

miệng trà, thế này mới bình tĩnh

một

ít.

Hàn Thủy đứng ở ngoài cửa, ánh mắt phức tạp nhìn Phó Hòe theo Bạch Liên

đi

vào.

Trái với Phó Liễu và Phó Dương bọn họ, Từ Xán Xán đối với Phó Hòe có chút xa lạ, chỉ biết

hắn

là đảm nhận tình báo thu thập cho Phó Dư Sâm, còn giám thị tu sửa phủ Thanh thân vương, lại chưa từng thấy qua

hắn.

Bởi vậy khi Từ Xán Xán thấy

một

nam nhân thân thể như ngọc áo đen hành lễ với mình, nàng

không

khỏi có chút giật mình —— khác với vẻ bình thường của Phó Liễu, Phó Dương và Phó Tùng bọn họ, tướng mạo Phó Hòe này có thể

nói

tuấn tú!

Phó Hòe kính cẩn hành lễ, thế này mới ngẩng đầu nhìn vương phi.

hắn

trước kia xa xa thấy qua vương phi

một

lần, còn nhớ



vương phi rất xinh đẹp, cómột

đôi mắt biết

nói.

Lúc này nhìn lại,

hắn

cảm thấy nếu

nói

lúc trước vương phi là

một

nụ hoa mới chớm nởthì

hiện

tại nàng

đã

bắt đầu tràn đầy tươi đẹp!

Phó Hòe là

một

trong những tử sĩ Định Quốc Công bồi dưỡng cho Phó Dư Sâm, cực kỳ trung thành, bằng

không

Phó Dư Sâm cũng

không

phái

hắn

đến làm chuyện này.

hắn

rũ mắt xuống, chờ vương phi hỏi.

Từ Xán Xán hít sâu

một

hơi, mở miệng

nói: "Ngươi ngồi xuống bên này

đi!" Giọng nàng hơi khàn khàn, ngón tay chỉ ghế dài bên phải.

Phó Hòe biết nghe lời ngồi xuống ghế dài bên phải Từ Xán Xán.

Hai mắt Từ Xán Xán chờ mong nhìn Phó Hòe: "Phó Hòe, tình trạng vương gia như thế nào?"

Nàng thở dài lại

nói: "Ta

một

phong thơ cũng chưa nhận được." Từ lúc Phó Dư Sâm rờiđi

Lạc Dương, nàng chưa từng nhận được

một

phong thơ của Phó Dư Sâm; muốn

đihỏi Phó Dương bọn họ, nhưng Phó Dư Sâm quy củ quá lớn,

không

ai dám

nói

với nàng, chỉ

nói

một

ít chuyện

không

quan trọng với nàng

Bởi vậy sau khi qua năm, Từ Xán Xán bắt đầu đứng ngồi

không

yên, vì lo lắng, nàng lập tức gầy

không

ít, nhìn qua mặt

nhỏ

hơn

một

vòng.

Phó Hòe đứng dậy trả lời: "Bẩm vương phi, vương gia rất khỏe,

đang

đàm phán với tân vương và công chúa Tháp Khắc Khắc."

hắn

nói

chuyện này, Từ Xán Xán mẫn cảm nhất là hai chữ "Công chúa" này. Nàng hoài nghi nhìn Phó Hòe: "... Công chúa? Cái gì công chúa?"

Ánh mắt Phó Hòe lóe lên,

nói: " Tộc Tháp Khắc Khắc thượng võ, công chúa cũng phải ra chiến trường, công chúa Viên Nguyệt là muội muội sinh đôi với tân vương Tháp Khắc Khắc, là người phụ trách đàm phán lần này của Tháp Khắc Khắc."

Từ Xán Xán cúi đầu, trong lòng có chút bàng hoàng. Có nữ nhân như

một

vầng Minh Nguyệt treo

trên

bầu trời, hào hiệp b tùy ý sinh hoạt, mà nàng lại là bình hoa cá chậu chim l*иg của Phó Dư Sâm, càng đáng sợ là, bởi vì

yêu

Phó Dư Sâm, nàng cam tâm tình nguyện trải qua cuộc sống này.

Lúc lễ mừng năm mới, Nhan thị và Ôn thị đến đây chúc tết, các nàng hai bên trao đổi, Từ Xán Xán mới biết có

một

quyến sách trong hòm sách căn bản

không

đến tay nàng.

Nàng đoán rằng Phó Dư Sâm phái người thẩm tra lễ vật đưa cho nàng, lấy lại quyển sách này.

Chuyện này làm nàng hiểu được Phó Dư Sâm đối với nàng

yêu, là có thành phần độc chiếm.

Từ Xán Xán rất nhanh để chuyện này ra sau đầu, hỏi tiếp

nói: "Vương gia thường ngày điểm tâm ăn cái gì? Cơm trưa và cơm tối ăn cái gì?"

Phó Hòe nghĩ nghĩ, bẩm báo

nói: "Vương gia mỗi ngày buổi sáng đều dùng cơm thuốc Từ tiên sinh đưa, cơm trưa dùng

một

chút đồ chay, hoặc là nửa bát cơm, buổi tối ăn cháo, ngẫu nhiên ăn chút thịt dê."

Từ Xán Xán gật gật đầu, hỏi: "Hoa quả và rau dưa có ăn hay

không?"

"Có bắp cải, rau cải trắng và cải củ chuyển đến từ Lương Châu, còn có khoai tây từ Tháp Khắc Khắc, cà rốt và hạt tiêu; hoa quả khô ở Tháp Khắc Khắc

không

ít, hoa quả mới vào đông cũng rất ít, nhưng lê và táo cũng rất ngon, vương gia cũng ăn

mộtchút."

Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, lại hỏi

một

câu: "Vương gia có gầy hay

không?"

Phó Hòe dò xét nàng liếc mắt

một

cái, chậm rãi

nói: "Bẩm vương phi, vương gia quảthật

gầy

một

ít!"

Nghe vậy, sống lưng Từ Xán Xán vốn thẳng nay cong

một

ít,

trên

mặt cũng mang theomột

chút bất đắc dĩ.

một

lát sau, nàng mới

một

lần nữa ngồi thẳng nhìn Phó Hòe: "Ngươi chừng nào

thì

về tây thùy?"

Sau khi biết Phó Hòe ngày mai phải

đi, Từ Xán Xán vội vàng

nói: "Ta chuẩn bị vài thứ cho vương gia, ngươi thuận đường mang trở về

đi!"

Nàng dặn La ma ma và Bích Vân: "Dẫn người bưng những thứ ta chuẩn bị cho vương gia lên đây!"

Phó Hòe đứng

một

bên, rũ mắt xuống

không

nói

chuyện. Vương gia sở dĩ phái

hắn

trở về, nguyên nhân rất lớn là vì

hắn

sợ bản thân

không

sống được bao lâu, muốn Phó Hòe thay

hắn

nhìn xem Từ Xán Xán, mang những vật Từ Xán Xán lưu làm làm nhớ nhung.

Bích Vân và La ma ma dẫn vài người bưng mấy thùng từ phòng ngủ vương phi

đi

ra, sắp xếp đặt trong nhà chính.

Từ Xán Xán phất tay, La ma ma dẫn theo nhóm tiểu nha hoàn lui xuống, chỉ giữ lại Phó Hòe, Bích Vân và Chu Nhan.

Nàng bảo Bích Vân cầm chìa khóa mở thùng ra, đứng dậy

đi

qua, dựa theo thứ tự giới thiệu

một

lần cho Phó Hòe: "Hai thùng này là quần áo của vương gia, thùng này làmột

ít quả táo quả cam lê ta chuẩn bị cho vương gia, dọc theo đường

đi

hỏng

thì

ném xuống, có thể chuyển đến bao nhiêu

thì

chuyển bấy nhiêu!"

Nàng

đi

đến phía tây, chỉ vào cái thùng thứ tư

nói: "Vương gia ngày ngày uống thuốc, ở đây là chút mứt, tương hoa quả, mật linh tinh ở biệt trang, để

hắn

uống thuốc xongthì

ngậm

một

cái, cũng ngọt ngọt miệng."

Từ Xán Xán

nói

xong nước mắt chảy ra.

Nàng cũng

không

dùng khăn tay lau nước mắt, tiện tay lau

một

cái, lau nước mặt

trênmặt, xoay người mở

một

cái thùng đậy lụa đỏ cuối cùng—— ngoại trừ

một

hộp gỗ nhonhỏ, trong rương tất cả đều thỏi vàng

nhỏ.

Từ Xán Xán cầm lấy hộp gỗ, nhấn mở nút cho Phó Hòe nhìn sấp ngân phiếu dày bên trong: "Những thứ này là ta tích góp lại vốn riêng, ngày thường cũng

không

xài bao nhiêu, ngươi thay ta giao cho vương gia, cho

hắn

dùng làm quân phí." Phó Dư Sâm luôn sợ nàng bạc

không

đủ xài, cho nàng rất nhiều cửa hàng kiếm tiền, riêng tiền năm trước của cửa hàng Lạc Dương và Biện Kinh, nàng kiếm gần mười vạn lượng bạc.

Nàng lại lệnh Chu Nhan lấy

một

phong thư

đã

chuẩn bị giao cho Phó Hòe: "Đây là thư cho vương gia, nhớ nhắc nhở

hắn

hồi

âm

cho ta!"

Thấy mấy thứ này, lại thấy vương phi chảy nước mắt, cảm xúc Phó Hòe phập phồng, ánh mắt cũng ươn ướt.

hắn

quì

một

gối trước mặt Từ Xán Xán: "Xin vương phi yên tâm, nô tài nhất định truyền lời cho vương gia!"

Tiễn đoàn người Phó Hòe

không

lâu, Từ Xán Xán cũng bị bệnh. Nàng sốt cao đến nỗi sắp cháy khét.

Chu Nhan và Bích Vân đều nóng nảy ——

một

câu châm ngôn kêu "Xinh đẹp cũngkhông

chịu nổi bệnh tật triền miên", ngày thường thân thể cường tráng

không

sinh bệnh nhưng khi bị bệnh lại rất đáng sợ!

Các nàng vội báo cho Phó Dương

đi

vào thành Lạc Dương mời danh y đến đây, lại lúc nào cũng canh giữ trước giường, cẩn thận chăm sóc Từ Xán Xán.

Tề phủ nhận được tin tức, Tề lão phu nhân vội vàng dẫn theo Nhan thị và Ôn thị ngồi xe đến biệt trang thăm bệnh.

Trong phòng ngủ Từ Xán Xán long cháy sạch lửa nóng, mấy người Tề lão phu nhân bên trong mặc áo tơ tằm,

đi

vào nóng ra

một

thân mồ hôi, nhưng Từ Xán Xán vẫn thấy lạnh.

Ý thức nàng hỗn loạn, co người lại lạnh run.

Tề lão phu nhân bước lên sờ trán nàng, cảm thấy nóng dọa người, lại lau mũi Từ Xán Xán, phát

hiện

nàng thở ra khí nóng, vội hỏi Chu Nhan: "Đại phu đến bắt mạch chưa?"

Chu Nhan

một

ngày

một

đêm

không

ngủ, ánh mắt đều hồng:"đã

xem qua, đại phu bốc thuốc uống, nhưng vẫn chưa thuyên giảm!"

Tề lão phu nhân nhân tiện

nói: "hiện

tại trước bưng hai bồn nước đặt trong phòng ngủ, sau đó chuẩn bị cho ta ba thứ —— ngọc cạo gió, rượu mạnh và nước sôi để nguội, ta đến thử

một

lần!"

Thấy bà lão đạo, Chu Nhan và Bích Vân nhất thời cảm thấy ngưỡng mộ, vội

đi

tìm mảnh ngọc, lại bảo Phó Dương đem vò rượu mạnh vương gia cất giữ lại đây, thấy nước sôi để nguội cũng chuẩn bị tốt, thế này mới đến bẩm báo Tề lão phu nhân.

Tề lão phu nhân bảo Chu Nhan và Bích Vân cởi hết y phục

trên

người Từ Xán Xán, sau đó

nói

Chu Nhan dùng khăn lụa chấm rượu mạnh chà lau toàn thân cho Từ Xán Xán, kêu Bích Vân dùng thìa đút nước cho Từ Xán Xán.

Sau khi mọi thứ thỏa đáng, bà bắt đầu cạo gió cho Từ Xán Xán.

Đến ngày hôm sau, Từ Xán Xán vẫn

không

tỉnh táo lại, môi nàng trắng bệch, da mặt cũng nứt ra, ngày xưa trắng noãn mặt cũng biến thành tái nhợt —— nàng

đã

hoàn toàn biến thành bộ dáng của

một

người bệnh!

Sáng sớm hôm nay, công chúa Viên Nguyệt dẫn theo người Tháp Khắc Khắc đến đây đàm phán, Phó Dư Sâm bị nàng thỉnh thoảng phóng tới tầm mắt sáng quắc kí©h thí©ɧ, rất muốn làm thịt nàng, cho nên

không

chịu đến, đem chuyện đàm phán giao lại toàn bộ cho Lương Khánh Hạ, bản thân đứng ở trong đại trướng nghiên cứu bản đồ.

Nhiều ngày ngực

hắn

có chút khó chịu, còn có chút tim đập nhanh, giống như

khôngthở nổi, cho nên vừa nhìn bản đồ

trên

vách đá trong đại trướng, vừa dùng sức xoa ngực mình.

Thính Vũ bưng

một

chén thuốc

đi

vào đại trướng: "Vương gia, có thể thuốc rồi!"

Phó Dư Sâm tiếp chén thuốc, vừa đưa đến bên miệng

thì

đã

ho kịch liệt.

hắn

đưa chén thuốc cho Thính Vũ, cúi thắt lưng dùng khăn lụa che miệng lại kịch liệt ho khan.

Thính Vũ vội lấy tay vỗ lên lưng

hắn.

Ánh mắt

hắn

đã

ươn ướt, thấp giọng

nói: "Đến tình trạng này, vì sao vương gia

khôngcho Phó Hòe đón vương phi đến đây..."

Phó Dư Sâm đứng thẳng, ném khăn dính máu vào trong chậu,

nói

giọng khàn khàn: " Nay trong quân doanh xuất

hiện

vài binh lính bệnh giống ta, ta sao có thể cho nàng đến đây chịu tội?"

hắn

vẫn ôm hi vọng cuối cùng, hy vọng mình hết bệnh, khải hoàn hồi triều, mỗi ngày bảo vệ Từ Xán Xán, mà

không

phải cho Từ Xán Xán đến đây cùng chịu bệnh với

hắn.