Chương 163

Hàn Thủy dễ dàng bưng thùng sách lên, đặt ở

trên

bàn, lấy toàn bộ sách bên trong ra, kiểm tra từng cuốn từng cuốn.

Làm tiểu thư khuê các và con dâu danh môn, Nhan thị và Ôn thị vẫn thực tinh mắt, các nàng chọn sách đưa tới toàn là sách đáng tin cậy, tỷ như 《 đào uyên minh tập 》, 《 thế

nói

tân ngữ 》《 sơn dương tạp ký 》 và 《 sơn hải kinh》sách như vậy.

Hàn Thủy phòng bị các loại thoại bản phố phường hí kịch này, trong sách có rất nhiều tình tiết như "tự định chung thân sau hoa viên", là đối tượng trọng điểm mà Hàn Thủy kiểm tra.

Lúc lật đến quyển kịch hí bản gốc, Hàn Thủy phát

hiện

hai cuốn sách có tiêu đề chương mà vương phi

không

nên đọc——《 kim thiền tử túng dục mất thân 》 và 《 đoạt phong tình Xuân Nương tư phó 》.

Hàn Thủy cũng

không

phí lời, trực tiếp lấy loại sách này ra, đưa cho Tôn ma ma, sau đó híp mắt, mắt mèo

âm

trầm nhìn Tôn ma ma: "Ma ma, sách có bị thiếu

không?"

Đôi mắt

hắn

vốn dĩ là mắt mèo đen trắng



ràng, nhíu lại như vậy lại hết sức dọa người, Tôn ma ma trực tiếp run run

nói: "không

thiếu!

không

thiếu!

không

thiếu quyển nào!"

Thấy Tôn ma ma ôm thùng sách vào cửa, Hàn Thủy châm lửa, trực tiếp đốt sách hí kịch bản gốc,

không

để lại hậu họa.

Từ Xán Xán đột nhiên thấy nhiều sách mới như vậy, trong lòng vui mừng, mất ăn mất ngủ bắt đầu đọc, yên tĩnh

một

thời gian.

Từ ngày hôm đó, Từ Xán Xán vẫn

không

diện áo quần, tùy ý búi tóc dài thành

một

đọa kế, vì trong phòng ấm áp, nàng chỉ mặc áo

nhỏ

Tố La và váy màu hồng, từ sáng đến tối chỉ ở trong phòng đọc sách, suốt

một

ngày

không

đi

ra ngoài.

Thấy vương phi như vậy, Chu Nhan và Bích Vân cũng thấy sốt ruột.

Chu Nhan nghĩ nghĩ, nhớ lại buổi sáng, Bạch Liên vừa mới cắm

một

bình hoa mai vàng, nhân tiện

nói: "Vương phi, mai vàng ở hoa viên phía sau nội viện

đã

nở, ở trong viện chúng ta nô tỳ cũng có thể ngửi thấy mùi đó!"

Từ Xán Xán thích nhất hoa thơm này, nghe vậy lập tức buông sách xuống,

nói: "thậtsao? Vậy chúng ta

đi

xem

đi!"

Nàng chú trọng dung nhan nhất, đương nhiên

không

thể giống như bây giờ mà

đi

ra ngoài, nên

đi

phòng tắm tắm rửa

một

lúc, sau đó mới chải đầu thay quần áo lại.

Chu Nhan chia tóc dài của nàng làm sáu, chéo lêи đỉиɦ đầu chi chít thành hồi tâm, cuối cùng cài

một

cây trâm vàng ròng hồng bảo thạch hoa hải đường.

Nàng lại dựa theo xu thế mới nhất

đang

lưu hành ở thành Lạc Dương, vẽ đuôi lông mày nhàn nhạt cho Từ Xán Xán, lại tô thêm hương cao

anh

Đào.

Từ Xán Xán tự mình chọn áo dài trắng thêu hoa hải đường và váy dài tố cẩm, lại mặc thêm áo choàng đỏ thẫm da ngân hồ.

Chờ trang phục chỉnh tề, để La ma ma và Bích Vân lại giữ nhà, nàng dẫn theo năm nha hoàn hầu hạ trong phòng

đi

về hoa viên phía sau ngắm mai vàng.

Hoa viên phía sau

thật

sự

quá lớn, Từ Xán Xán dẫn theo người Bạch Liên

đi

nửa ngày, mới thấy được rừng hoa mai vàng.

Hoa Mai vàng xinh đẹp, lung linh, mùi thơm ngát, Từ Xán Xán đứng trước

một

gốc cây mai vàng,

đang

hái

một

đóa hoa

nhỏ

màu vàng cầm chơi, bỗng nhiên cảm thấy ngón tay có chút lạnh. Nàng ngẩng đầu vừa thấy, phát

hiện

phía chân trời tối tăm

khôngbiết từ khi nào bắt đầu những bông hoa tuyết

nhỏ

lại rơi xuống dày đặc.

Lúc này, Từ Xán Xán lại nghĩ đến Phó Dư Sâm: Phó Dư Sâm

đang

hành quân, tuyết rơi,

hắn

có lạnh hay

không? Tay có bị lạnh hay

không? Ban đêm có ngủ hay

không? Thính Vũ và Quan Tuyết hầu hạ như thế nào...

Nghĩ đến đây, Từ Xán Xán

không

còn tâm tình ngắm hoa.

Chờ đoàn người Từ Xán Xán trở lại nội viện, tuyết

đã

rơi rất lớn, từng tảng lớn tuyết lả tả

nhẹ

nhàng rơi xuống, ở

trên

bậc thang, đĩa tuyến dưới hành lang,

trên

hành lang, ngói lưu ly

trên

nóc nhà đều bao trùm

một

lớp tuyết mỏng manh.

Sau khi Chu Nhan hầu hạ cởϊ áσ choàng, Từ Xán Xán ngồi xuống

trên

tháp cẩm, tiếp trà xanh Bích Vân dâng lên, thừa dịp nóng uống

một

ngụm, rồi kêu Bích Vân lại đây, hỏi: "Lúc xếp hành lý cho vương gia, Tố La ti áo có vài bộ "

Bích Vân vội

nói: "Nô tỳ dựa theo ngài dặn dò, Tố La ti áo và quần đều lấy sáu bộ."

Từ Xán Xán nghĩ nghĩ lại hỏi: "Trung y dây lưng mấy bộ?"

Bích Vân

không

khỏi nở nụ cười: "Vương phi, vương gia nội y đều là ngài thu xếp!" Vương phi

thật

sự

là quá thích ghen tị, ngay cả nội y của vương gia đều phải tự mình xếp.

Từ Xán Xán thấy buồn cười: "Đúng nha, ta tổng cộng xếp tám bộ!"

Nàng nghĩ nghĩ, lại

nói: "Áo choàng xếp mấy bộ?"

Bích Vân nghĩ nghĩ,

nói: " Áo choàng Cáo đen và chồn bạc, hai cái áo choàng hắc đoạn, hai áo choàng đỏ thẫm đoạn lông chim."

Từ Xán Xán lại nghĩ tới chuẩn bị mấy đôi giầy cho Phó Dư Sâm, chờ đến lúc xác định được toàn bộ mới thoáng yên tâm.

không

giống như phòng Từ Xán Xán ấm áp như xuân hương thơm hợp lòng người, Phó Dư Sâm lúc này

đang

ngồi

trên

lưng ngựa giẫm tuyết mà

đi.

Hôm nay,

hắn

khoác áo choàng hắc đoạn,

trên

mũ trùm có

một

lớp tuyết,

hắn

lại phảng phất như

không

biết, vẫn giục ngựa chạy nhanh như trước.

Phó Dư Sâm vừa nhận được tình báo —— thích khách

hắn

phái

đi

đã

ám sát thành công nữ vương bộ tộc Tháp Khắc Khắc, bây giờ các con của nữ vương

đang

vội vàng tranh đoạt vương vị, huynh muội sinh đôi Đa Cát vương tử và Viên Nguyệt công chúa mà Phó Dư Sâm

âm

thầm ủng hộ

đang

chiếm thế thượng phong.

Mà đại quân ba mươi sáu vạn của Phó Dư Sâm, nhất định phải xuất binh đến trước khi nội loạn ở bộ tộc Tháp Khắc Khắc chấm dứt để viện trợ cho liên bang Tích Lâm.

Đại quân ba mươi sáu vạn của Phó Dư Sâm mạo hiểm gió tuyết ngày

đi

đêm nghỉ, rốt cục chạy sớm tới Túc Châu.

Quân sư Lương Khánh Hạ và Từ Thuận Hòa

đã

đến Túc Châu trước,

đang

nha môn tổng binh Túc Châu chờ quân đội Phó Dư Sâm tới.

Chạng vạng mùng

một

tháng chạp, quân Phó Dư Sâm ngược gió đạp tuyết ngàn dặm bôn ba, rốt cục chạy tới biên giới phía tây Thương Châu, sau đó ban đêm hôm đó, Phó Quân tập kích bất ngờ thành Phi Ưng.

Đội Trác Sam và Trần Tố tấn công cửa đông thành, đội Ngọc Minh và Ngọc Tinh tấn công cửa nam, đội

anh

Hòa và Tần Ngọc Thuận tấn công cửa tây, đội Tiết

anh

và Lan Vân tấn công cửa bắc—— Ba mươi sáu vạn quân đội Phó Quân bao quanh thành Phi Ưng.

Phó Dư Sâm lệnh binh lính suốt đêm xây đài cao, sau đó đội đại pháo hồng y của

anhHòa và Tần Ngọc Thuận xuất

hiện



trên

đài cao, từ

trên

đài cao bắt đạn pháo vào thành.

Hai ngày sau, thành Phi Ưng đình trệ, thành chủ A Da bị bắt.

Phó Dư Sâm để Phó Liễu và Tề Ngọc Kính dẫn hai vạn binh lính bảo vệ cho thành Phi Ưng, mà

hắn

suất lĩnh quân đội tiếp tục hướng về địa phận trung tâm của bộ tộc Tháp Khắc Khắc, ép thẳng đến thành lớn thứ hai Di Lăng Thành của bộ tộc Tháp Khắc Khắc, hai ngày sau Di Lăng đình trệ.

Ba ngày sau, Phó Quân dựa vào kỵ binh, súng và đại pháo, công chiếm thành Tô Vũ, lúc này khoảng cách giữa Phó Quân và Đô thành cùng Tát Mã thành của Tháp Khắc Khắc chỉ còn ba trăm dặm.

Quân đội Tháp Khắc Khắc xâm nhập Tích Lâm lập tức trở về thủ thành Tát Mã nhưng lại bị Phó Quân bao vây.

Lúc này

đã

là ngày cuối cùng của tháng chạp—— giao thừa.

Cơm tất niên của Phó Quân sủi cảo, đồ uống là

một

người

một

chén rượu trắng, tiền mừng tuổi là

một

người ba lượng bạc, mà Phó soái trước mặt mọi người ưng thuận lời hứa: "Nếu chiếm lĩnh Tháp Khắc Khắc, ngoại trừ luận công ban thưởng, mỗi vị tướng sĩsẽ

được thưởng thêm hai mươi lượng bạc!"

Phó Dư Sâm truyền đạt từ các đám quân quan, nhóm binh lính Phó Quân tất cả đều được thông báo.

Bọn lính được Phó soái đồng ý, tự nhiên cao hứng phấn chấn sĩ khí tăng vọt.

Lúc binh lính ăn sủi cảo uống rượu trắng, Phó Dư Sâm

đang

ở trong đại trướng,

trênngười trống

không

, lộ ra sống lưng gầy mạnh mẽ, chỉ mặc tiết khố ngồi

trên

l*иg hấp,đang

được nhạc phụ đại nhân dùng nước thuốc chưng.

Thính Vũ và Quan tuyết hầu hạ ở trong màn.

Thính Vũ cầm khăn lau mồ hôi cho Phó Dư Sâm, Quan Tuyết bưng thuốc Từ Thuận Hòa đặc chế cách

một

lúc lại đút

một

lần.

Từ Thuận Hòa lại dùng bàn chải xoa nước thuốc màu xanh nhạt lên người Phó Dư Sâm.

Lương Khánh Hạ cũng ở đây,

hắn

không

có việc làm, sau khi đứng xem trong chốc lát, cảm thấy vương gia chắc có thể

nói

chuyện với mình, lập tức đứng

một

bên, mở miệng hỏi Phó Dư Sâm: "Phó soái, ta muốn thỉnh giáo ngài

một

vấn đề nho

nhỏ: hai mươi lượng bạc ngài hứa cho binh lính từ chỗ nào ra? Phải biết rằng, quốc khố Đại Lương chúng ta

không

đủ cho

sự

khẳng khái của ngài!"