Chương 161

Nha hoàn này bộ dáng khoảng mười bốn mười năm tuổi, thân hình cao gầy, mặc dài áo Thâm Lam váy nhạt, khuôn mặt trái xoan, mày kiếm mắt sáng,

anh

khí bừng bừng, chợt nhìn

thật

sự

rất giống Ngọc Minh.

Từ Xán Xán nhịn cười, bàn tay vói lui sau vỗ Phó Dư Sâm: "Vương gia, chàng mau nhìn nha đầu này lớn lên giống ai!"

Phó Dư Sâm

đang

nằm chợp mắt, nghe nàng

nói

như vậy, mở mắt xem xem, phát

hiệnnha đầu này quả thực là phiên bản nữ của Ngọc Minh, cũng cong khóe miệng lên: "Rất giống."

Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi

hắn: "Nếu

không, thϊếp đem nha hoàn này cho Ngọc Minh?"

Phó Dư Sâm lại nhắm hai mắt lại: "Ngọc Minh

đang

ở trong quân, cho

hắn

thì

hắn

an bài như thế nào?"

Từ Xán Xán cúi đầu "Vâng"

một

tiếng, xoay người nhìn phiên bản nữ Ngọc Minh này,nói: "Người thứ hai từ phải sang bước lên đây."

Phiên bản nữ Ngọc Minh bước ra khỏi hàng quỳ gối hành lễ với Từ Xán Xán: "Nô tỳ tham kiến vương phi."

Từ Xán Xán mỉm cười chậm rãi hỏi: "Ngươi tên gì? Mấy tuổi? Quê ở đâu?"

Phiên bản nữ Ngọc Minh lanh lợi lưu loát lạc quỳ gối làm lễ, hơi cúi đầu trả lời: "Bẩm vương phi, nô tỳ nhủ danh tên Tế nương; năm nay mười lăm tuổi; tự nhớ là



nhi, lờ mờ nhớ quên ở Sâm Châu."

Từ Xán Xán thích nàng

nói

chuyện



ràng mồm miệng lanh lợi, nhân tiện

nói: "Ta sửa tên cho ngươi, kêu Thanh Yến được

không?"

Phiên bản nữ Ngọc Minh lúc này mỉm cười, đoan chính hành lễ: "Thanh Yến đa tạ vương phi."

Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán còn chăm chú chọn nha hoàn, có chút

không

kiên nhẫn, đứng dậy tự mình

đi

phòng ngủ.

Những nha hoàn tinh mắt thấy thiếu niên ngân quan áo đỏ ngọc đái cực kỳ tuấn tú phía sau vương phi, đoán là vương gia,

không

khỏi

âm

thầm lấy làm kỳ lạ: tuổi vương gia

nhỏ

như thế sao?

Sau khi Thanh Yến đứng sang

một

bên, Từ Xán Xán lại chọn

một

nha hoàn mặt trái xoan đen xinh đẹp, đặt tên cho nàng Huyền Băng; chọn

một

nha hoàn mặt tròn mắt to mặc dài áo đỏ thẳm, đặt tên Chu Tước.

Sau khi chọn ba người, Từ Xán Xán đếm đếm, nghĩ chọn đủ bốn

đi, lập tức ngồi thẳng nhìn

một

lần nữa, phát

hiện

một

nữ hài tử đẹp nhất trong kia ——nữ hài tử chân dài eo

nhỏ

da trắng đứng cuối hàng bên trái, mày liễu mắt hạnh môi mỏng, còn có cằm nhọ xinh xắn, thoạt nhìn rất xinh đẹp thoát tục.

Từ Xán Xán trầm ngâm

một

lát,

nói: "Người cuối cùng cao nhất kia ra đây!"

Nữ hài tử kia nghe vậy vội bước ra khỏi hàng hành lễ Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán cười

nói: "Bề ngoài

thật

đẹp mắt, đến, đến gần

một

chút cho ta nhìn kĩ!"

Nữ hài tử kia nghe vậy mặt đỏ bừng, liên tục

nhẹ

nhàng bước lên trước, lại quỳ gối hành lễ.

Từ Xán Xán nhìn nàng gần

một

chút, phát

hiện

nàng cũng

không

trang điểm, lại giống như trang điểm mặt mày xinh đẹp môi hồng.

Chu Nhan ghé sát vào Từ Xán Xán, thấp giọng

nói: "Vương phi, người này

không

phải quá xinh đẹp sao?"

Từ Xán Xán kỳ

thật

cũng

thật

sự

cảm thấy nữ hài tử này quá đẹp,

không

an toàn lắm.

Nhưng nàng lại nghĩ, nếu Phó Dư Sâm có tâm, bên người nàng

không

có mỹ nữ

hắncũng

sẽ

tìm ở bên ngoài, nguyên nhân bên trong quyết định tất cả, nhân tố bên ngoài chỉ phụ trợ, bởi vậy cười

nói: "Ta đặt tên cho ngươi, kêu Bạch Liên được

không?"

Nha hoàn kia vô cùng vui mừng, vội quỳ gối hành lễ: "Bạch Liên tạ ơn Vương phi!" Nếu nàng

không

được chọn hầu hạ vương phi, bằng dung mạo của nàng, nhất định

sẽ

bị chọn ra ngoài làm lễ vật tặng người làm mật thám, vương phi

thật

sự

đã

cứu nàng!

Nàng ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán, ánh mắt sáng lấp lánh, trong lòng tràn đầy cảm kích.

Từ Xán Xán bị ánh mắt sáng quắc của mỹ nữ nhìn như vậy, cảm thấy là lạ, nhân tiệnnói: "Các ngươi về sau chính là nha hoàn bên người ta, quy củ Bích Vân

sẽ

dạy cho các ngươi, bắt đầu từ tam đẳng, dựa theo biểu

hiện, hoặc là đuổi

đi, hoặc là nâng lên làm nha hoàn nhị đẳng, hoặc là làm nhất đẳng đại nha hoàn!"

Bốn vị nữ hài tử đứng đó đồng thời quỳ gối hành lễ.

Những nữ hài tử phía sau cúi đầu, nhìn qua cực kỳ uể oải.

Từ Xán Xán thế này mới

nói: "Còn mười hai người

thì

phân ở nội viện phụ trách tạp vật việc vặt, La mẹ

sẽ

quản lý!"

Những nữ hài tử này nghe vậy, đều vừa mừng vừa sợ, vội vàng quỳ gối hành lễ cảm tạ.

Phó Dư Sâm ngâm mình trong thùng tắm, Từ Xán Xán quỳ gối

trên

sập hoa mềm, cầm dây mướp dính chút tinh dầu bạc hà

nhẹ

nhàng xoa xoa lưng Phó Dư Sâm.

Nàng đều đều xoa xoa, trong lòng thực bình tĩnh thực an nhàn.

Phó Dư Sâm nằm nhoài

trên

vách thùng tắm, thấp giọng

nói: "Xán Xán, hôm nay chọn nha hoàn, còn có

một

biện pháp là để mười sáu người này ở lại nội viện, đặt ra

một

kỳ hạn nhất định, dựa theo biểu

hiện

các nàng, phân công chức vị bất đồng."

"Ồ, biện pháp này rất tốt, " Từ Xán Xán sau khi nghe

thì

hơi hối hận, "Sao chàngkhông

nói

sớm?"

Nàng nghĩ lại nghĩ, dù sao nàng để mấy nha hoàn này ở lại nội việ, còn có thể chậm rãi quan sát.

Phó Dư Sâm nghe nàng nửa ngày

không

nói

gì, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Từ Xán Xán

đang

ngưng thần suy tư, dạ minh châu góc tường phát ra vầng sáng nhu hòa, ngũ quan nàng ôn nhu

không

gì tả được.

hắn

không

biết đây là tình nhân trong mắt hóa tây thi, còn tưởng rằng Từ Xán Xán hàng đêm trải qua

hắn

tưới chăm, trở nên càng ngày càng đẹp.

Ý nghĩ như vậy, tiểu Phó phía dưới lại rục rịch.

Ngày hôm sau, Phó Dư Sâm thức dậy từ sáng sớm.

Từ Xán Xán bị

hắn

ép buộc hơn nửa đêm, mệt mỏi đến nỗi ánh mắt

không

mở ra được, nhắm mắt lại lẩm bẩm

nói: "Phó Dư Sâm, thϊếp

không

thể đưa chàng..."

Phó Dư Sâm cúi người hôn lên môi nàng

một

hồi, bàn tay vói vào trong áo ngủ bằng gấm, cằm nơi nhô lên đó

một

lúc lâu rồi mới đứng dậy

nói: "Ngày mai có lẽ

sẽ

có người đến tặng lễ, nàng có thể gặp

một

lần!"

Từ Xán Xán mơ màng nghe bản thân phải gặp người tặng lễ, liền đáp ứng, xoay người ngủ tiếp.

Phó Dư Sâm trở lại quân doanh, chia mười ba vạn quân thành mười ba đội, giao cho mười ba vạn phu trưởng tiến hành huấn luyện.

Buổi trưa huấn luyện mới ngừng lại.

Phó Dư Sâm và đám người Ngọc Minh

anh

Hòa vừa vào soái trướng

thì

Thính Vũ dẫn theo Tiết

anh

một

thân giáp trụ đến đây.

Mấy tháng

không

gặp, Tiết

anh

tựa hồ đen

không

ít, cũng gầy

không

ít, thoạt nhìn càng thêm dũng mãnh.

hắn

mang theo thủ hạ bảy vạn phu trưởng

đi

nhanh tới, quỳ xuống: "Thuộc hạ tham kiến đại soái!"

Nhìn phương thức hành lễ hiên ngang của Tiết

anh

kia, trong lòng

anh

Hòa có

mộtchút nho

nhỏ

tiếc nuối: ta sao lại

không

nghĩ đến hành lễ đại soái như vậy chứ?

trên

mặt Phó Dư Sâm bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui mừng —— ban đầu mười ba vạn, hơn nữa Tiết

anh

dẫn đến bảy vạn tướng sĩ, tổng cộng có hai mươi vạn.

Chờ Trác Sam và Trần Tố dẫn sáu vạn quân đóng ở Uyển Châu, Lan Vân mang theo bốn vạn đóng quân ở Nam Hải, đệ đệ Ngọc Tinh của Ngọc Minh dẫn dắt sáu vạn quân Ngọc Khê coi giữ tề tựu Lạc Dương, như vậy dưới trướng tướng sĩ

hắn

có ba mươi sáu vạn, đủ để đánh

một

trận chiến với nữ vương bộ tộc Tháp Khắc Khắc!

Khi đêm đến, Trác Sam, Trần Tố, Lan Vân, Ngọc Tinh suất lĩnh lần lượt

đi

tới đại doanh Phó quân.

Màn đêm buông xuống, Phó Dư Sâm lúc này tổ chức đại hội động viên toàn quân.

trên

đài điểm tướng lộ ra vẻ sức lực bão táp, chiếu lên Phó Dư Sâm mặc kim giáp được các tướng lĩnh vây quanh ở

trên

đài, làm

hắn

càng thêm tuấn mỹ bất phàm, cao lớn vĩ đại, phảng phất như thần linh.

Bọn lính chỉnh tề tập hợp

trên

phạm vi trăm mẫu của trường diễn võ, ba mươi sáu vạn ánh mắt nhìn chằm chằm đại nguyên soái chinh tây

trên

đài điểm tướng, Thanh thân vương Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm tiến lên chiến lược động viên, giọng

hắn

qua loa truyền

anh

Hòa mang đến từ Tây Dương

đi

ra ngoài, vang vọng toàn bộ trường diễn võ: " Kỵ binh bộ tộc Tháp Khắc Khắc tàn sát bừa bãi biên giới Đại Lương ta, gϊếŧ chết nam nhân và trẻ em, cướp

đi

nữ nhân, cướp

đi

lương thực, súc vật và tài sản, tiến hành cướp bóc Đại Lương ta hơn hai trăm năm, làm Lương Châu vốn dĩ giàu có và đông đúc nay khó gặp người ở. Bây giờ, bộ tộc Tháp Khắc Khắc nội loạn

không

ngừng, lại xâm chiếm đồng minh Tích Lâm của Đại Lương ta, Đại Lương ta dốc hết toàn lực cả nước, toàn dân người tài, cung ứng tướng sĩ chúng ta tây chinh, các ngươi

nói, chúng ta có nên thua haykhông?"

"không

thể thua!" Thanh

âm

ba mươi sáu vạn binh lính vang lên như núi hô sóng thần, tràn ngập trời đất.

Từ Xán Xán đợi suốt

một

ngày, cũng

không

thấy người nàng tặng lễ đến; đến lúc giờ tý ban đêm, nàng lại đợi thấy Phó Dư Sâm mang theo

một

thân hàn khí trở về.

Mà Phó Dư Sâm, mở miệng muốn

nói

cho nàng, bản thân ngày mai phải xa cách nàng, lao tới ngàn dặm chiến trường xa xôi.