Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 160

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi để Ngọc Minh ở lại giữ quân doanh, Phó Dư Sâm dẫn bảy vị vạn phu trưởng Chu Sanh, Tần Việt, Đổng An Bình, Lương San, Tề Nhuận Dương, Từ Nhã Chính và Phó Liễu, cưỡi ngựa đến ngoại ô phía nam Lạc Dương nghênh đón

anh

Hoà với Tần Ngọc Thuận.

anh

Hoà với Tần Ngọc Thuận ngoại trừ mang theo sáu vạn quân, còn hộ tống thêm hai mươi khẩu hồng y đại pháo, chậm rãi vượt sông.

Nhìn thấy Phó Dư Sâm tự mình tới đón tiếp,

anh

Hoà và Tần Ngọc Thuận vội bước lên hành lễ.

Phó Dư Sâm

không

hứng thú với khuôn mặt đen tuấn tú của

anh

Hoà và mặt hào phóng của Tần Ngọc Thuận, ánh mắt chỉ quan tâm đội ngũ phía sau bọn họ, câu đầu tiên

nói

đó là: "Hồng y đại pháo ở đâu?"

anh

Hoà vừa thấy Phó soái, tâm tình kích động, mặt trướng đỏ bừng, môi run run

nóikhông

ra lời.

Vẫn là Tần Ngọc Thuận tuổi lớn hơn

một

chút, bình tĩnh hơn,

hắn

một

phen đẩy

anhHoà

đang

kích động ra, cười hì hì

nói: "Đại soái, mời theo thuộc hạ

đi

bên này!"

hắn

dẫn Phó Dư Sâm

đi

về hướng nam, dừng lại trước xe ngựa được che lại bẳng vải màu đen, hai mắt lấp lánh nhìn Phó Dư Sâm: "Đại soái, ở trong này!"

Tần Ngọc Thuận đưa tay kéo vải che màu đen xuống,

một

cái l*иg sắt lớn xuất

hiệntrước mắt Phó Dư Sâm, bên trong l*иg sắt lớn là bạt che nhung hồng đại pháo.

Phó Dư Sâm giơ tay sờ thân pháo, mắt phượng sáng lên, l*иg ngực gầy yếu phập phồng.

anh

Hoà theo sát sau

hắn, thấy Phó soái cao hứng như thế, trong lòng cũng kích động,nói: "Đại soái, mua hỏa pháo ở Bồ Đào Nha, ít hơn so với mua ở Ba Tư xong chuyển qua bộ tộc Tháp Khắc Khắc rồi mới về đây!"

Phó Dư Sâm nhìn chằm chằm hồng y đại pháo

trên

xe,

nói: "Ngươi viết bản điều trần chi tiêu cụ thể giao cho Thính Vũ."

anh

Hoà đáp "Vâng", tiếp tục giới thiệu cho Phó Dư Sâm làm.

Vạn phu trưởng Chu Sanh, Tần Việt

đi

theo Phó Dư Sâm tới đây cũng ngóng cổ ngheanh

Hoà giới thiệu, trong mắt cũng

không

kiềm chế được hưng phấn.

Tần Ngọc Thuận chỉ huy sáu vạn quân theo

hắn



anh

Hoà tiến trú quân doanh Tôn Kỳ Truân, đám người

anh

Hoà cưỡi ngựa vây quanh Phó Dư Sâm trở về đại trướng.

Đến đại trướng, mọi người dựa theo thứ tự cấp bậc ngồi xuống.

anh

Hoà đứng dậy báo cáo các hạng công việc cho Phó Dư Sâm, ví dụ như số lượng súng và hỏa pháo, số lượng quân có súng, ví dụ như hương

đi

của bộ Ngọc Tinh và bộ Lan Vân

đi

sau

hắn, và quân phí, vân vân các việc.

Phó Dư Sâm

không

nói

gì, mắt phượng híp lại lẳng lặng nghe, chờ

anh

Hoà hồi báo xong,

hắn

dựa theo trình tự đưa ra vài nghi vấn.

anh

Hoà lần lượt giải đáp từng việc,

hắn

cảm thấy vừa lòng thế này mới khẽ gật đầu.

Vì buổi tối phải cử hành yến hội khao thưởng ba quân, Phó Dư Sâm cho đám ngườianh

Hoà về trước các bộ tổ chức binh lính, chờ buổi tối lại đến soái trướng của mình tập hợp.

Vạn phu trưởng Tề Ngọc Kính bộ Ngọc Minh ở lại.

Phó Dư Sâm vào sau trướng, Thính Vũ và Quan Tuyết hầu hạ cởi kim giáp xuống, thaymột

bộ đoạn bào thâm lam, thắt đai lưng hắc ngọc, thế này mới chậm rãi

đi

ra.

hắn

ngồi ở sau án thư, bưng lên ly trà xanh uống

một

ngụm, thế này mới nhìn Tề Ngọc Kính

đang

đứng trong đại trướng.

Tề Ngọc Kính cung kính hành lễ,

nói: "Bẩm vương gia, tổ mẫu biết được vương phi theo ngài tới Lạc Dương, cực kỳ vui mừng, lão nhân gia bà hôm nay

đã

dẫn theo nữ quyến trong nhà

đi

biệt trang bái phỏng vương phi."

Phó Dư Sâm nghe vậy gật đầu, lại lười

nói

nhiều lời.

Từ Xán Xán theo

hắn

đi

Lạc Dương, xưa nay chỉ có nha hoàn ma ma làm bạn với nàng,không

khỏi có chút



đơn,

hắn

để Tề Ngọc Kính truyền lời, cho tứ



ở Lạc Dương chọn vài vị nữ quyến ổn trọng đến làm bạn nàng.

Tề Ngọc Kính lặng lẽ dò xét

hắn

liếc mắt

một

cái, thấy Phó Dư Sâm

đang

xuất thần, lạinói: "Vương gia, thuộc hạ truyền lời ngài cho tổ mẫu nghe, tổ mẫu

nói

bà nhất định dựa theo ngài phân phó, cẩn thận chọn vài người làm bạn với vương phi."

Phó Dư Sâm gật đầu,

nói: "Được rồi, ngươi lui ra

đi!"

Dựa theo bối phận thân thích, Phó Dư Sâm là biểu thúc của Tề Ngọc Kính. Nhưng vì Phó Dư Sâm xưa nay nghiêm túc uy nghiêm, cho nên Tề Ngọc Kính thấy

hắn

cũng đặc biệt kính cẩn, bình thường

không

dám lỗ mãng. Phó Dư Sâm cho

hắn

lui ra,

hắn

liền thành

thật

lui xuống.

Đến ngoài trướng, Tề Ngọc Kính thở dài

một

hơi, lau mồ hôi

trên

trán.

Từ Xán Xán đặt viết xuống, ngẩng đầu nhìn Bích Vân liếc mắt

một

cái: "Tề lão phu nhân? Là vị



đứng hàng thứ tư của Vương gia?" Nàng nhớ



Phó Dư Sâm có

một

côgả đến Tề thị Lạc Dương, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa gặp mặt.

Bích Vân vội hỏi: "Đúng vậy!"

Từ Xán Xán nghĩ nghĩ,

nói: "Mời vào

đi!"

Sau khi Bích Vân ra ngoài, Chu Nhan cầm hộp trang điểm giúp Từ Xán Xán sửa sang lại búi tóc, cài trâm vàng ròng tương thành ngọc bích hoa sen lên triều vân hương kế, bôi hương cao lên môi lần nữa, thế này mới giúp đỡ nàng

đi

nhà chính.

Tề lão phu nhân dẫn theo hai con dâu và hai cháu dâu theo Bích Vân bước vào.

Các nàng vừa tiến vào, liền hành lễ với Từ Xán Xán, làm tư thế lạy bái.

Tề lão phu nhân là



Phó Dư Sâm, cho nên Từ Xán Xán vội lệnh Bích Vân nâng Tề lão phu nhân đứng lên,

nói: "Đều là người nhà với nhau,

không

cần phải đa lễ!"

Tề lão phu nhân là

một

lão nhân hơn sáu mươi tuổi, mập mạp,

trên

mặt mang theo ý cười, cũng rất chú trọng lễ tiết,

không

cao ngạo cùng con dâu và cháu dâu làm lễ với Từ Xán Xán, thế này mới ngồi xuống ghế gỗ lim cao khắc hoa ở đông sườn và tây sườn.

La ma ma mang theo hai vị ma ma hầu hạ nước trà ở ngoài hành lang,

đã

ngâm trà đãi khách, thấy Bích Vân đến, liền dùng khay bưng chén trà và ấm trà đưa cho Bích Vân.

Bích Vân dâng trà, Tề lão phu nhân mỉm cười đứng dậy, uốn gối hành lễ Từ Xán Xán, xưng thanh "Vương phi", chỉ vào phụ nhân trung niên sau mình

nói: "Đây là con dâu cả tức Tần thị của lão thân." Dáng người Tần thị trung đẳng, có chút gầy, mặt dài thoạt nhìn có chút nghiêm túc, nghe bà bà giới thiệu, bà ta vội đứng dậy hành lễ

nói: "Thϊếp thân tham kiến vương phi!"

Tề lão phu nhân lại chỉ vào

một

phụ nhân trung niên khác

nói: "Vương phi, đây là tứ con dâu Đinh thị!"

Bà lại giới thiệu hai người khác: "Vóc dáng cao gầy là đại cháu dâu Nhan thị, thấp hơnmột

chút là lục cháu dâu Ôn thị."

Dòng dõi lão phu thê Tề lão phu nhân đông, cháu dâu có đến chín người, Nhan thị và Ôn thị là hai người trong số đó, thế này mới mang đến gặp vương phi.

Nhan thị ước chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần,

nói

riêng về diện mạo khí chất, tuyệt đối là cấp bậc nữ thần.

Lúc cụ bà bà giới thiệu nàng, nàng đứng dậy quỳ gối vái chào, mang theo ý cười dễ thân nhìn Từ Xán Xán.

Ôn thị nhìn qua khoảng mười bảy mười tám tuổi, nở nụ cười

thì

trên

hai má xuất

hiệnhai lê xoáy

thật

sâu, dáng người kiều

nhỏ

đầy đặn, là

một

tiểu mỹ nhân ngọt ngào. ánh mắt của nàng cũng rất quyến rũ, nheo lại nhìn Từ Xán Xán, Từ Xán Xán nhìn cũng cảm thấy động tâm.

Từ Xán Xán

không

biết ý đồ đến của các nàng, mỉm cười nghe, cũng

không

vô nghĩa, có vẻ phá lệ ung dung trầm tĩnh.

Tề lão phu nhân và hai vị con dâu có vẻ như khẩn trương, mà hai vị cháu dâu lại thả lỏng hơn nhiều,

trên

mặt mang theo ý cười cúi đầu nghe vương phi và cụ bà bà với bà bà

nói

chuyện.

Tề lão phu nhân là thứ xuất, tỷ muội con vợ cả đều gả cho người có tước vị, chỉ có bà gả cho Tề thị con vợ kế ở Lạc Dương. Sau khi bà xuất giá

thì

rất nịnh bợ phu thê đích huynh Định Quốc Công, lúc Thư phu nhân làm chủ nhà đối với bà rất thờ ơ, bây giờ vương phi đối với bà thân cận như thế, Tề lão phu nhân tất nhiên có

đi

có lại, đối xử với Từ Xán Xán kín

không

kẽ hở.

Đến giữa trưa, Từ Xán Xán giữ các nàng ở lại dùng cơm trưa, Tề lão phu nhân lại kiên quyết từ chối, lại đoan chính hành lễ với Từ Xán Xán,

nói: "Vương phi ban thưởng cơm, vốn

không

dám từ, nhưng vì vương phi mới đến, sợ là

không

quá tiện lợi. Chờ vương phi sắp xếp thỏa đáng hết nơi, lão thân lại đến dùng cơm

đi!"

Từ Xán Xán thấy bà kiên quyết, đành phải lệnh Chu Nhan và Bích Vân dâng quà đáp lễ.

Tề lão phu nhân đưa lễ vật là hai tiểu lâu phục linh sương.

Từ Xán Xán nghe

nói

phục linh sương này được làm từ Vân Nam, dùng vυ" bò hoặc dùng bạch thủy điều, là hàng cao cấp dùng để chăm sóc sắc đẹp và bồi bổ máu, cực kỳ trân quý.

Cho nên chờ đến lúc các nàng cáo từ, năm vị nữ quyến Tề thị, Từ Xán Xán tặng năm người năm lễ vật —— Tề lão phu nhân là

một

đai buộc đầu nhung đen, mặt

trên

dùng kim tuyến thêu hoa văn, còn gắn thêm vào mấy khối mã não; Tần thị là

một

đôi vòng tay ngọc xanh, màu sắc thanh thấu, vừa thấy

thì

biết là ngọc tốt nhất; cho Đinh thị là vòng tay Hồng Bảo vàng ròng, mặc

trên

gắn thêm vài viên Hồng Bảo thạch;

một

đôi khuyên tai lục bảo thạch cho Nhan thị, khuyên tai hình nước mắt, xanh mơn mởn ; Ôn thị là

một

sợi dây vàng ròng tương ngọc bích, mặt

trên

gắn từng cái từng cái vàng ròng Tiểu Linh

đang.

Từ Xán Xán đưa đoàn người Tề thị đến ngoài hành lang

thì

Tề lão phu nhân ngăn Từ Xán Xán: "Vương phi, người ngài yếu,

không

nên

đi

ra trúng gió, miễn cho ngọc thể bị cảm lạnh!" Kiên quyết muốn Từ Xán Xán trở về phòng.

Từ Xán Xán lại cười

nói: "cô

quá khách khí!"

Lại

nói: "Ta ngày ngày ở trong ăn

không

ngồi rồi, nếu



có thời gian

thì

mời dẫn theo chư vị biểu tẩu và biểu cháu dâu đến đây, thân cận với ta hơn

một

chút!"

Tề lão phu nhân lúc này luôn miệng đáp ứng.

Cuối cùng lại nhún nhường lẫn nhau

một

phen, Từ Xán Xán cũng

không

kiên trì nữa, chỉ phải dừng lại đứng cuối hành lang, mắt thấy Tề thị rời

đi.

Đến giờ ngủ trưa, Từ Xán Xán gọi La ma ma vào, lại cười

nói: "La ma ma, ta muốn chọn vài nha hoàn."

La ma ma vội hỏi: " Phía tây biệt trang có

một

trang viên

nhỏ, gọi là Tây thôn trang, là nơi huấn luyện hạ nhân của Vương phủ, bây giờ nơi đó có hơn hai trăm nha đầu! Chỉ là

không

biết vương phi muốn chọn người như thế nào?"

Từ Xán Xán chóng cằm nghĩ nghĩ,

nói: "Muốn người thành

thật

một

chút, chịu khó

mộtchút, từ mười bốn tuổi tuổi đến mười bảy tuổi, còn những cái khác

thì

ta

không

có ý kiến." Làm nữ nhân, Từ Xán Xán cảm thấy chọn nha hoàn hầu hạ mình, nhân phẩm tốt, tướng mạo cũng quan trọng.

La ma ma cười

nói: "Vậy lão nô bây giờ chọn

một

ít người theo điều kiện của ngài rồi dẫn đến đây cho ngài tự mình chọn lựa."

Từ Xán Xán nhìn khuôn mặt giống nhau cuả bà ta và Phó Liễu, trong lòng cảm thấy thân thiết, liền cười

nói: "Để Bích Vân

đi

với ngươi!"

La ma ma cũng là lão nhân tinh,

đã

dần dần nhìn

đi

ra Bích Vân này đại khái có tâm tư con mình Phó Liễu,

một

nhà bà đều là gia nô của vương gia, nên mặc dù Phó Liễu

đãcó chức hàm tướng quân, bà cũng nguyện ý con cưới nha hoàn bên người vương phi—— vương gia sủng ái vương phi như vậy, vương gia mặt lạnh tâm lạnh bà

không

dám nịnh bợ, ai mà

không

muốn thân cận với vương phi ôn nhu hòa khí chứ?

Nghe vương phi dặn dò xong, La ma ma nhã nhặn tiếp đón Bích Vân

đi

với bà.

Lường trước La ma ma và Bích Vân còn lâu mới về, Từ Xán Xán dẫn theo Chu Nhan và vài ma ma, bảo Hàn Thủy dẫn người

đi

theo, dạo chơi biệt trang

một

vòng.

Biệt trang này rất lớn, bên trong nơi nơi đều là Bạch Dương và cây Hòe vài năm tuổi, Từ Xán Xán nghĩ: nếu đến mùa hè, nhất định

sẽ

rất mát mẻ.

Nước sâu và tường cao bao quanh bốn phía thôn trang, có thể xưng tụng dễ thủ khó công.

Tường cao thôn trang như Trường thành, bức tường, tường chắn mái, lỗ châu mai, thành lâu và vọng lâu mọi thứ câu toàn, bên ngoài còn có sông đào bảo vệ thành, mặt khác có thể

đi

trên

tường cao.

Đoàn người Từ Xán Xán

đang

đi

trên

lối

trên

nơi tường cao.

đi

tới phía tây biệt trang, chân Từ Xán Xán đau đến nỗi

không

đi

được, nàng đứng ở đó, nhìn về hướng tây, hy vọng có thể nhìn đến quân doanh Phó Dư Sâm.

Mặt trời chiều ngã về tây, tịch dương phủ

một

tầng ánh sáng vàng lên cả vùng đất, mà phương xa, nơi trời và đất giao nhau, giống như

một

tòa nguy nga.

Từ Xán Xán chỉ thấy núi,

không

thấy được quân doanh Phó Dư Sâm.

Biết chân Từ Xán Xán

không

thể

đi

đường, Chu Nhan lập tức

nói: "Vương phi, để nô tỳ cõng ngài!"

Từ Xán Xán nhìn thân mình gầy yếu của nàng, nhìn lại thân hình đầy đặn của mình,thật

sự

không

có dũng khí để Chu Nhan cõng mình.

Hàn Thủy dẫn theo thị vệ đứng

một

bên, rũ mắt xuống yên lặng

không

nói, hai tay giấu trong ống tay áo nắm chặt rồi lại buông ra, lại nắm chặt, lại nhịn xuống

không

lên tiếng.

Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, liền gọi

một

ma ma đến đây: "Ngươi

đi

tìm quản gia Phó Dương, bảo

hắn

phái cái kiệu tới đón ta!"

Ma ma nhận mệnh

đi

tới

một

đoạn rồi lại tìm tường thang

đi

xuống.

Từ Xán Xán và Chu Nhan cùng nhau ghé vào lỗ châu mai

trên

tường cao nhìn ra bên ngoài, vừa xem vừa

nói

chuyện phiếm, đoán phía sau núi tây là chỗ nào.

Hai chân nàng đều đau mỏi, bởi vậy khi trò chuyện, hai chân luân phiên đứng thẳng, thay phiên nghỉ

một

lát.

Hàn THủy đứng sau nàng, nhìn mép phía dưới áo choàng chồn bạc của Từ Xán Xán lộ ra quả lựu váy đỏ.

Phía dưới váy loáng thoáng là đoạn giày thêu chân hồng. Tuy chân nàng

không

bó lại giống những khuê tú khác nhưng cũng

không

lớn.

Hàn Thủy nhìn giày thêu của nàng, trong lòng im lặng tưởng tượng chân Từ Xán Xán như thế nào, nhất định trắng noãn mềm mại xinh xắn lanh lợi.

Màn đêm dần dần buông xuống, bốn phía chìm trong hoàng hôn, ngẫu nhiên

sẽ

cómột

hai con chi xẹt qua, phát ra

một

tiếng kêu "Dát".

Tuy rằng bên cạnh có

không

ít người, Từ Xán Xán lại hơi sợ, co rúm lại trong gió lạnh.

Đúng lúc này,

một

trận tiếng bước chân từ mặt dưới xa xa truyền đến, Từ Xán Xán theo tiếng nhìn qua.

Hàn Thủy lấy ra

một

hộp quẹt đốt, đưa cho

một

thị vệ, ý bảo

hắn

đến xem, còn mình lại đốt

một

cái khác.

Thị vệ mới vừa

đi

đến cửa thang lầu, liền kêu

một

tiếng "Vương gia", vội quỳ gối hành lễ.

Từ Xán Xán nội tâm nhảy nhót, trông mong nhìn Phó Dư Sâm càng

đi

càng gần.

Đuốc trong tay Hàn Thủy chiếu sáng đám người Phó Liễu Thính Vũ

đi

sau Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm giống như hơi say, trong ánh lửa, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, mắt phượng đầy nước, thoạt nhìn hết sức xinh đẹp.

Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm đến gần, trong lòng

không

khỏi

thật

sự

ủy khuất, dịu dàng

nói: "Phó Dư Sâm, chân thϊếp đau quá!"

Phó Dư Sâm đến trước người nàng, cũng

không

nói

gì, xoay người đưa lưng về phía Từ Xán Xán quỳ gối ngồi xuống.

Từ Xán Xán vừa mừng vừa sợ lại ngượng ngùng: "Chàng

không

phải uống rượu sao..."

Phó Dư Sâm: "Cõng nàng

không

thành vấn đề!"

Từ Xán Xán nằm

trên

tấm lưng gầy yếu của Phó Dư Sâm, thân mình theo nhịp chân Phó Dư Sâm nhích lên nhích xuống, kỳ

thật

cũng

không

thoải mái, nhưng lòng nàng lại tràn đầy thỏa mãn và ấm áp.

Phó Dư Sâm cõng Từ Xán Xán đến dưới tường thành, gã sai vặt

đã

nâng

một

cái kiệu hai người tới.

Từ Xán Xán trượt xuống dưới, lôi kéo Phó Dư Sâm: "Phó Dư Sâm, chàng ngồi với thϊếp!"

Mặc dù Phó Dư Sâm cảm thấy đại nam nhân ngồi kiệu là lạ, thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Từ Xán Xán trong bóng đêm, lập tức đồng ý.

Từ Xán Xán hầu hạ Phó Dư Sâm nằm xuống tháp cẩm, bản thân dùng cơm tối đơn giản

trên

bàn, dùng hồng trà súc miệng, rồi bảo La ma ma và Bích Vân dẫn theo nha hoàn

đã

chọn tiến vào, nàng chuẩn bị cẩn thận chon vài cái.

Hai tòa đèn hình cánh trong nhà chính, chiếu trong phòng giống như ban ngày.

Từ Xán Xán ngồi

trên

tháp cẩm, ánh mắt như nước đảo qua mười sáu nha hoàn đứng trước mặt, khi nhìn đến nha hoàn thứ hai từ bên phải sang, trợn to hai mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »