Chương 158

Từ Xán Xán nghe vậy từ từ thẳng lưng, chậm rãi

nói: "Tử Tương?"

Bích Vân vội hỏi: "Chính là Tử Tương kia!"

Thấy Từ Xán Xán nhíu mi, nàng vội giải thích

nói: "

hiện

tại chúng ta

đang

ở Tôn Kỳ Truân, thuộc biệt trang ở Lạc Dương của vương gia. Biệt trang Lạc Dương rất lớn, vì Quốc Công Gia kinh doanh nhiều năm, các loại trang bị rất đầy đủ, ví dụ như trường diễn võ ngay tại địa thế bằng phẳng Tôn Kỳ Truân, mà biệt trang lại hướng về phía đông

một

ít."

Từ Xán Xán chăm chú nghe nàng giải thích.

Bích Vân thấy Từ Xán Xán nghe chăm chú,

đi

qua cầm chén trà đổ

một

ít nước lên án thư, sau đó dùng ngón tay chấm vẽ lên:"Vương phi người xem, chúng ta

hiện

tại

đangở biệt trang phía tây Tôn Kỳ Truân, mà biệt trang lại ở phía tây Lạc Dương. Biệt trang vốn dĩ là tây uyển của Tùy Dương Đế, sau đó Thái Hòa Đế thưởng cho Định Thân Vương, cũng chính là tổ phụ của vương gia."

Trong lòng Từ Xán Xán tính toán

một

chút, sau đó cười hỏi Bích Vân: "Vậy ngươi muốnnói

cho ta biết tổ tông ba đời của vương gia là ai, còn muốn

nói

biệt trang có lịch sử lớn lâu đời phải

không?"

Chu Nhan nghe vậy thấp giọng nở nụ cười: "Bích Vân nha đầu kia dong dài muốn chết!"

Bích Vân biết mình bị lạc đề, ngượng ngùng

nói: "Nô tỳ muốn

nói

cho vương phi biết, nội quản

sự

biệt trang Lạc Dương Lương ma ma, chính là di mụ của Tử Tương; mà ngoại quản

sự

biệt trang Phó Nam là ca ca của Tử Tương. Mặt khác phó quản

sự

nội viện là mẫu thân của Phó Liễu La ma ma, phó quản

sự

ngoại viện là phụ thân của Phó Liễu Phó Tứ Đống!"

Từ Xán Xán lần này hiểu toàn bộ. Nàng khen ngợi nhìn Bích Vân

một

cái,

nói: "Bích Vân hôm nay có tâm!"

Bích Vân được vương phi khen ngợi, trong lòng đắc ý, híp mắt nở nụ cười.

Từ Xán Xán ngưng thần suy tư.

Lúc ở Vân Châu, nàng còn

không

sợ Tử Tương,

hiện

tại lại càng

không

sợ.

Thấy vương phi ngưng thần trầm tư, Bích Vân vội cầm khăn tay lau

đi

nước trà

trên

án thư, sau đó đứng

một

bên, chờ Từ Xán Xán sai bảo.

Từ Xán Xán lười biếng

nói: "Mang gương tới đây!"

Bích Vân vội lui sau trướng cầm gương dâng lên cho Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán soi gương, cảm thấy khí sắc hôm nay của mình rất tốt, trang phục đúng quy cũ, gặp người

không

sao, nhân tiện

nói: "Gọi các nàng vào

đi!"

Làm nội quản

sự

biệt trang ở Lạc Dương của Phó Dư Sâm, Lương ma ma rất có vài phần thể diện, lần này tới gặp Phó Dư Sâm, bà ngồi xe đến, bên người còn dẫn theo ngoại sinh nữ Tử Tương và

một

tiểu nha đầu Uyển Nhi.

Bà vốn nghĩ bản thân là lão nhân bên người vương gia, vương phi nhất định

sẽ

cho vài phần thể diện,

không

ngờ sau khi Bích Vân

đi

vào bẩm báo, bà đợi ở ngoài lan can ước chừng

một

khắc cũng

không

nghe gọi vương phi triệu kiến.

Trong lòng Lương ma ma có chút nôn nóng, có điều

trên

mặt vẫn

nhẹ

nhàng như mây gió.

trên

mặt bà mang theo cười nhìn các thị vệ giáp đen đứng canh ngoài lan can, phát

hiện

người người đều rất

anh

tuấn.

Tử Tương đứng ở

một

bên, cúi đầu móc ngón tay.

Nàng nghe

nói

vương gia và vương phi đến Lạc Dương nên đau khổ cầu xin Lương ma ma, cũng muốn đến đây.

Lương ma ma thấy nàng như thế, đành phải cẩn thận dặn dò nàng

một

hồi, để nàngkhông

được gây chuyện, thế này mới lặng lẽ dẫn theo nàng tới đây.

Bích Vân

đi

ra, xa xa nhìn Tử Tương đứng ở ngoài lan can liếc mắt

một

cái.

Trước kia ở biệt trang Biện Kinh, Tử Tương làm quản

sự

biệt trang, vẫn tự cho mình là nửa chủ nhân, đeo vàng đeo bạc mặc lụa là, ỷ vào là nãi tỷ tỷ của vương gia, vênh váo hung hăng ngạo khí tận trời, ngay cả vương phi mà nàng cũng muốn dùng thế lực khống chế.

Bây giờ nàng ta gầy rất nhiều, khí sắc cũng

không

tốt, vốn dĩ coi như đoan chính mắtmột

mí mặt tròn nay lại nhìn

thật

sự

tiều tụy,

trên

người mặc áo tím bạc màu váy lam, vẻ mặt thoạt nhìn mệt mỏi, thực

không

có tinh thần.

Lúc này

đang

là buổi sáng, nhóm kỵ binh ở trường diễn võ thao luyện trận pháp, quân doanh to như vậy lại trống

không, chỉ có binh lính tuần tra cầm thương

đi

tới

đi

lui.

Từ Xán Xán ở soái trướng của Phó Dư Sâm, ở vị trí chính giữa trại lính, để khác biệt, còn dùng Thanh Trúc và vũ khí bao quanh thành

một

vòng lan can.

Tử Tương trầm mặc

đi

sau Lương ma ma, theo Bích Vân vào đại trướng.

Lương ma ma vào đại trướng vẫn ung dung thoải mái,

một

đôi mắt

một

mí mắt to, phát

hiện

trong đại trướng dọn sạch

sẽ, gia cụ tinh xảo, ngay cả

trên

mặt đất cũng được trải thảm đỏ thẫm, trong góc đặt hai cái lư đồng, bên trong đốt tùng điều, so với gió đông lạnh thấu xương bên ngoài, quả thực là ấm áp như xuân.

Bà mỉm cười gật đầu, lấy đó khen ngợi: "Vương phi bố trí cũng

không

tệ lắm!"

Bích Vân: "..." Vương phi cần ngươi khen ngợi sao? Ma ma, nơi này

không

phải biệt trang để ngươi xưng vương xưng bá!

Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn ở sau án thư, nhìn Lương ma ma quỳ dưới đất hành lễ, Tử Tương và

một

tiểu nha đầu, mỉm cười: "Hãy bình thân!"

Lương ma ma là

một

phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, mặc áo dài tím hoa văn lá cây, váy mặt ngựa lam bảo thạch, lỗ tai đeo hai hoa tai vàng, cổ tay trái đeo hai vòng tay vàng, cổ tay phải mang vòng tay ngọc bích, thoạt nhìn

không

giống như là nữ phó trung niên, ngược lại giống phu nhân nhà phú hộ.

Tử Tương đứng sau Lương ma ma

không

giống lúc trước đàng hoàng,

trên

mặt son phấn chưa tô, quần áo cũng bạc màu, xem ra học được khiêm tốn.

Sau khi Lương ma ma đứng dậy nhìn vương phi liếc mắt

một

cái, phát

hiện

tuy vương phi xinh đẹp nhưng cũng chỉ là tiểu



nương mười lăm mười sáu tuổi, trong lòngkhông

khỏi có chút ngạo mạn.

trên

mặt bà ta vẫn kính cẩn: "Bẩm vương phi, lão nô

đã

thu dọn biệt viện Lạc Dương, ngài có thể vào ở."

Từ Xán Xán nhìn bà ta và Tử Tương mặt tròn giống nhau, mở miệng

nói: "Ai cho ngươi thu dọn biệt trang Lạc Dương? Khi nào? Cho ngươi thu dọn như thế nào?"

Lương ma ma

không

nghĩ tới nhìn vương phi lại hỏi cái này trước, nghĩ nghĩ, thế này mới quỳ gối hành lễ,

nói: "Bẩm vương phi, hôm qua vương gia phái Phó Xuân mang theo người từ Biện Kinh đến đây, dặn dò phải quét dọn biệt trang, chờ ngài tới Lạc Dương

thì

vào ở."

Ngón tay dài

nhỏ

trắng noãn của Từ Xán Xán

nhẹ

nhàng gõ

một

chút

trên

án thư,

nói: "Biệt trang Lạc Dương có bao nhiêu người?"

Lương ma ma vẫn ung dung: "Bẩm vương phi, trong danh sách biệt trang Lạc Dương có ba trăm hai mươi tư nam đinh, bốn trăm hai mươi sáu nữ tử." Chủ yếu còn bao gồm nhóm nữ đồng nam đồng đưa tới huấn luyện từ biệt trang Biện Kinh.

Ánh mắt Từ Xán Xán lướt qua Lương ma ma, nhìn Tử Tương đứng phía sau, thu hồi tầm mắt cười chậm rãi

nói: "Nhưng đêm qua ta mới tới Lạc Dương."

Lương ma ma thấy nàng xảo quyệt như thế, lập tức nghĩ tới tính tình vương gia, lúc này

trên

lưng toát ra

một

tầng mồ hôi lạnh.

Bà ta cúi đầu, thu liễm ý cười

trên

mặt, kính cẩn

nói: "Vương phi thứ tội, tại tay chân lão nô quá chậm."

Từ Xán Xán nở nụ cười: "Chờ ta

đi

biệt trang nhìn kỹ rồi

nói

sau!"

Tử Tương thấy Từ Xán Xán vẫn

không

quan tâm mình, lúc này liền "Phù phù"

mộttiếng quỳ xuống, nâng vẻ mặt ai oán lên nhìn Từ Xán Xán: "Vương phi!"

Từ Xán Xán nghe tiếng "Phù phù" quỳ xuống, trong lòng đau thay cho nàng ta, nhưngtrên

mặt vẫn thản nhiên.

Tử Tương quỳ gối đến trước án thư, ngửa đầu nhìn Từ Xán Xán, khuôn mặt gầy đến nỗi thoát hình tràn đầy nước mắt: "Vương phi, nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ biết sai rồi! Cầu ngài tha thứ cho nô tỳ!"

Từ Xán Xán thấy nàng ta làm như thế, lòng sinh chán ghét, lập tức kêu

một

tiếng "Bích Vân", ý bảo Bích Vân dìu nàng

đi

ra ngoài.

Tử Tương thấy Từ Xán Xán như vậy, thẳng cổ

nói: "Vương phi, ngài

không

tha thứ nô tỳ, nô tỳ cũng

không

muốn sống nữa!" Dứt lời, đầu nàng ta hướng tới chân án thư đập tới.

Lúc này, Bích Vân đến đỡ nàng, thấy nàng ta tìm cái chết, trong tiếng kêu sợ hãi của Lương ma ma chen chân vào cản lại.

Đầu Tử Tương đánh vào

trên

đùi Bích Vân, vội lui ra phía sau muốn đập vào thêm

mộtlần nữa.

Chu Nhan và Bích Vân cùng nhau chế trụ nàng.

Đến lúc này, Tử Tương còn luôn mồm: "Vương phi, ngài

không

phải muốn ép ta chết sao? Ngài

không

nên ép chết ta! Vương gia biết ngài bức chết ta, ngài ấy

sẽ

nhìn người như thế nào?"

Bích Vân và Chu Nhan muốn kéo Tử Tương

đi

ra ngoài, Từ Xán Xán lại nâng tay ngăn các nàng lại.

Nàng vững vàng ngồi ở ghế

trên, lưng thẳng tắp ngồi

trên

cao nhìn xuống Tử Tương tóc tán loạn mặt đầy nước mắt, đè nặng thanh

âm

nói: "Tử Tương, ngươi có thân phận gì? Thân phận của ta là gì? Đừng

nói

ta

không

ép ngươi chết, cho dù ta bắt ngươi

đi

chết,

thì

ngươi phải làm thế nào đây?"

Khóe miệng Từ Xán Xán cười lạnh: "Cho dù bây giờ ta sai người đánh ngươi chết tươi,thì

người

sẽ

làm gì?"

Tử Tương ngơ ngác nhìn nàng, giống như

không

quen biết Từ Xán Xán.

Lương ma ma

đã

quỳ gối từ lúc Tử Tương khóc lóc om sòm, lúc này cũng sửng sốt nhìn Từ Xán Xán:

thì

ra A Sâm mới cưới vương phi ngoan độc như thế? A Sâm biếtkhông? Tỷ tỷ dưới suối vàng có biết

không, chắc rất đau lòng! Bởi vì phần tình cảm năm đó của tỷ tỷ, A Sâm vẫn tận lực chăm sóc, dễ dàng tha thứ người

một

nhà chúng ta,

không

nghĩ tới vương phi cũng

không

nể mặt mũi chúng ta.

Chu Nhan và Bích Vân gặp Từ Xán Xán nhiều là lúc nàng giống cái bánh bao, lúc này thấy nàng

không

hề giống bánh bao, nhất thời vừa mừng vừa sợ, ánh mắt mang theo sùng bái nhìn Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán phát ra

một

chút tính tình, cuối cùng dễ chịu

một

ít, lạnh lùng

nói: "Ta ghét nhất người khác dùng cái chết uy hϊếp ta! Bích Vân

đi

tìm Phó Dương, cho

hắn

đibẩm báo vương gia,

nói

ta đến biệt trang xem Lương ma ma chuẩn bị nghênh đón vương gia!"

Lại

nói: "Trói Tử Tương lại, bịt miệng, cũng đem nàng theo!"

Bích Vân đáp "Vâng" rồi lui xuống.

Mặt Lương ma ma hơi trắng.

Bà ta ỷ vào tỷ tỷ

đã

chết là bà vυ" của vương gia để cứu vương gia thoát chết, thấy vương gia phái Phó Xuân đệ đệ của Phó Liễu đến, nghĩ tới Phó Liễu nay đắc ý, bà cậy già lên mặt cố ý qua loa

một

phen, vẫn chưa

thật

sự

đi

thu dọn.

Giờ phút này nhìn vương phi, nàng

không

khỏi kích động đứng lên, vội quỳ xuống

nói: "Vương phi, thời gian

thật

sự

rất gấp rút..."

Từ Xán Xán nở nụ cười: "Vương gia và ta là

một

thể, ta

đi

xem biệt trang của ta, chẳng lẽ

không

được sao?"

Lương ma ma

không

nói

gì nữa, ở trong lòng im lặng suy nghĩ đối sách.

Bà vừa muốn lui ra

thì

nghe giọng trêu tức của Bích Vân: "Ồ? Lương ma ma

đi

đâu vậy? Vẫn nên dẫn vương phi

đi

biệt trang

đi!"

Kỵ binh

trên

trường diễn võ chia làm đội ngũ bảy hình vuông,

đang

im lặng chờ lệnh của Phó soái.

Phó Dư Sâm và Ngọc Minh đứng ở

trên

đài cao, bàn bạc chiến lược sắp triển khai.

Phó Dư Sâm ngẩng đầu nhìn đội ngũ kỵ binh chia làm bảy hình vuông, im lặng suy tính vị trí đặt đại pháo hồng y.

anh

Hòa tạo thuyền rất lớn, hộ tống thương đội Trần Tô Hoa ra biển, mượn Trần Tô Hoa

một

khoản tiền lớn, mua hai mươi khẩu đại pháo hồng y của người Tây Dương.

anh

Hòa vốn định chuyển hai mươi khẩu đại pháo hồng y này

đi

kinh thành trước nhưng nhận được lệnh tập hợp ở Lạc Dương của Phó Dư Sâm, trực tiếp chuyển hướng tây đến Lạc Dương.

Tuy Ngọc Minh làm người

không

nghiêm chỉnh nhưng gặp chính

sự

lại vô cùng đáng tin, lúc này

hắn

đang

suy tính vị trí đặt đại pháo hồng y ở trong chiến trận.

Phó Dư Sâm trầm giọng

nói: "Chờ

anh

Hòa đến, tính toán tầm bắn cho chính xác, rồi sắp xếp vị trí cụ thể

đi!" Để tránh trong lúc tác chiến làm ngộ thương binh lính bên ta.

Ngọc Minh gật gật đầu: "Đại soái

nói

đúng!"

Phó Dương

đi

trường diễn võ, ở phía sau đài giao tờ giấy vương phi viết cho Quan Tuyết, để

hắn

đưa cho vương gia.

Phó Dư Sâm nhìn tờ giấy, nhân tiện

nói: "Bảo Hàn Thủy

đi

theo bảo vệ vương phi."

Bây giờ, Từ Xán Xán theo

hắn

ở tại quân doanh,

thật

sự

hơi

không

tiện, nhất là bên người

hắn

có Ngọc Minh nhìn chằm chằm người như vậy.

hắn

vốn dĩ tính bảo Phó Nam và Lương ma ma thu dọn biệt trang Lạc Dương sạch

sẽ

rồi mới cho Từ Xán Xán vào ở, chờ

hắn

dàn xếp xong ở Túc Châu, lại phái người tới đón Từ Xán Xán.

hiện

tại cho Từ Xán Xán

đi

xem, dàn xếp ở nơi đó cũng tốt.

Quan Tuyết thấp giọng

nói

"Vâng", lặng lẽ lui xuống.

Ngọc Minh ở

một

bên thấy chữ viết của Từ Xán Xán, phát

hiện

chữ viết của nàng tròn mềm đáng

yêu, cảm thấy rất thú vị.

Nếu Từ Xán Xán định

đi

biệt trang

thì

phải làm tốt tất cả chuẩn bị.

Phó Dương nhận lệnh của vương gia trở lại đại doanh, phát

hiện

Hàn Thủy

đã

dẫn theo hai mươi vệ sĩ dắt ngựa đứng ở ngoài cửa. Vào quân doanh,

hắn

lại nhìn

thì

Hoa và xa phu chạy xe ngựa của vương phi đứng ở cửa đại trướng.

Phó Dương

không

khỏi cười: xem ra vương phi quyết tâm muốn

đi

biệt trang,

khôngđợi vương gia hồi

âm

đã

sai người làm tốt chuẩn bị ra ngoài.

Lương ma ma ngồi xe ngựa ở phía trước, xe Từ Xán Xán ở phía sau, Phó Dương và Hàn Thủy

một

trước

một

sau vây quanh ra đại doanh, dọc theo đại lộ

đi

về hướng đông.

Bích Vân vén màn xe lên thành

một

khe

nhỏ, nhìn ra bên ngoài

một

cái, quay đầu cườinói

cho Từ Xán Xán: "Vương phi, bên ngoài cũng chỉ có chút cảnh tượng vào đông,không

có gì hay nhìn."

Từ Xán Xán lại cười

nói: "Vén màn xe lên

một

chút, để ta cũng nhìn xem!" Những ruộng đất này đều thuộc biệt trang Lạc Dương,

trên

đường sao lại người

đi

đường? Thị vệ bảo vệ nàng lại đều cưỡi ngựa, ai

sẽ

nhàm chán tập hợp nhìn xe nàng như vậy.

Màn xe vừa vén lên

thì

một

luồng khi lạnh phả vào mặt.

Từ Xán Xán sợ nóng

không

sợ lạnh,

thật

sâu hút

một

ngụm

không

khí mới mẻ.

Đúng là lúc trời giá rét đông lạnh, cái gọi đại lộ cũng chỉ là vùng hoang vu, hai bên đại lộ tất cả đều là cây bạch dương, nhánh cây bạch dương trơ trụi, thấy nhiều ổ chim

trênchạc cây, mặt sau bạch dương đó là ruộng lúa mạch màu xanh vô biên vô hạn.

Mây vào mùa đông thưa thớt ở phía chân trời,

một

trận gió lạnh bỗng nhiên nổi lên thổi bay cát

trên

mặt đất.

Từ Xán Xán vội kéo màn xe lại.

Nhìn cảnh đông tiêu điều lạnh buốt, trong lòng nàng có chút thê lương lạnh lẽo.

Chu Nhan thấy vương phi hình như sợ lạnh, vội cầm lò sưởi vàng ròng đưa tới.

Từ Xán Xán ôm lò sưởi tay ấm áp, thế này mới tỉnh lại chút.

Chỗ quân doanh Tôn Kỳ Truân cách biệt trang cũng

không

xa,

đi

không

bao lâu

thìxuất

hiện

một

tòa trang viên hùng vĩ phía trước đại lộ.

Hồ sâu bao bọc phía ngoài tường cao trang viên, sông đào có tác dụng bảo vệ thành,một

cây cầu treo nối liền cửa lớn trang viên và đại lộ, lúc này lại treo lên

trên

cao cao.

Phó Dương cưỡi ngựa tiến lên, lấy ra kim bài ở thắt lưng giơ lên, người bên trong thả cầu treo xuống.

Hàn Thủy vô cùng cẩn thận, cho thị vệ che chở xe ngựa vương phi, bản thân và Phó Dương

đi

lên cầu treo trước.

Xe ngựa Từ Xán Xán

đi

qua cầu treo, chạy vào trang viên, dọc theo đường hành langđi

vào rồi dừng lại trước cửa.

Lương ma ma sớm khôi phục trấn tĩnh, cũng bất chấp quản Tử Tương, vội vàng xuống xe đón vương phi.

Bích Vân và Chu Nhan nâng Từ Xán Xán xuống xe.

Tử Tương ca ca Phó Nam, cha Phó Liễu Phó Tứ Đống và mẫu thân La ma ma nhận được thông báo,

đã

dẫn các quản

sự

đi

tiếp đón, quỳ xuống dập đầu: "Tham kiến vương phi!"

Từ Xán Xán lại cười

nói: "Bình thân." Nàng mơ hồ nhìn thoáng qua, nam tử mặc áo chồn xanh thẫm khoác ngoài quỳ gối trước mặt ngũ quan hơi giống Tử Tương, hẳn là ca ca Phó Nam của Tử Tương. Nam tử trung niên l*иg mày

nhỏ

mắt hẹp dài phía sau chắc là cha Phó Liễu Phó Tứ Đống, áo tro váy xanh bề ngoài giống Phó Liễu là mẫu thân Phó Liễu La ma ma.

Từ Xán Xán muốn lập uy trước những người này, dù thấy bọn họ đứng lên hết nhưng nàng cũng

không

nói

gì, ánh mắt như nước nhìn quét

một

vòng ( đây là nàng học Phó Dư Sâm).

Tất cả mọi người lần đầu tiên gặp vương phi,

không

khỏi lặng lẽ đánh giá nàng liếc mắt

một

cái.

Vương phi tuổi còn

nhỏ, mặt mày như họa, eo

nhỏ

lả lướt, chải oa ti toàn kế, dùng trứng chim bồ câu hồng bảo thạch nạm thành vàng ròng bọc quanh cố định búi tóc, khoác áo choàng cáo trắng, quả nhiên là

một

vị mỹ nhân xuất chúng.

Vì tính tình trong mắt

không

vò hạt cát của vương gia, lại thấy vương phi làm việc có chút tương tự vương gia, cho nên những người này đối với vương phi cũng rất cung kính, cũng

không

dám thở mạnh, lúc này đều trông mong nhìn Từ Xán Xán, chờ nàng sai bảo.

Lương ma ma ăn thiệt ở chỗ Từ Xán Xán, cũng

không

dám

nói

lời nào, lập tức cũng có chút yên tĩnh.

Từ Xán Xán thế này mới mở miệng hỏi: " Chỗ nghỉ của ta và vương gia là ai chủ trương thu dọn?"

Mặt Lương ma ma lại trắng.

La ma ma uốn gối làm lễ,

nói: "Bẩm vương phi, thư phòng hằng ngày vương gia nghỉ do lão nô dẫn người thu dọn, quản

sự

Phó Cửu Vân sai người thu dọn nội viện chuẩn bị cho ngài."

nói

xong, ánh mắt bà nhìn Lương ma ma, ý tứ Lương ma ma chính là người nhà Phó Cửu Vân.

Từ Xán Xán liếc Lương ma ma

một

cái,

nói: "La ma ma và Lương ma ma cùng dẫn tađi

nội viện nhìn xem!"

Hàn Thủy nhìn bóng dáng Từ Xán Xán được nha hoàn vây quanh, híp mắt đánh giá bốn phía, sau đó khoát tay áo.

Hai mươi thị vệ

đi

theo

hắn

nhất thời tản ra bốn phía, trong đó

một

thị vệ cao to mặtđi

sau Hàn Thủy đuổi kịp đoàn người Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán hôm nay khoác áo choàng son hồng nên cực kỳ bắt mắt, Hàn Thủy rất nhanh

đi

theo.

Nhà giữa nội viện cao lớn hiên ngang, bên ngoài là cột sơn hồng, vào nhà giữa, bên trong toàn gia cụ gỗ lim, nhìn cũng sạch

sẽ.

Từ Xán Xán lười nhìn kỹ, bảo Chu Nhan: "Lấy khăn tay trắng lau

một

chút!"

Chu Nhan lấy khăn lụa trắng trong vạt áo tay trái, lau

trên

bàn bát tiên

một

cái, sau đó giơ cao cho mọi người thấy.

Khăn lụa trắng

đã

bị bụi nhiễm đen.

Tất cả mọi người nhìn về phía Lương ma ma.

Mặt Lương ma ma lúc đỏ lúc trắng, lập tức nhân tiện

nói: "Đều tại tiểu nha đầu nàykhông

quét dọn sạch

sẽ!"

"Đám tiểu nha đầu đều ngoan ngoãn nghe lời, muốn xen vào chuyện làm cái gì?" Từ Xán Xán khẽ cười, "Ta đứng trong này, Chu Nhan theo Lương ma ma

đi

xem tiền viện hậu viện

một

lần, La ma ma

đi

theo ta!" Bích Vân thích Phó Liễu, cho nàng ở chỗ này thân thiết gần gũi với mẫu thân Phó Liễu

đi!

La ma ma vội hỏi: "Bẩm vương phi, thư phòng tiền viện là lão nô dẫn người sửa sang lại, coi như sạch

sẽ, nếu

không

nô tỳ dẫn người

đi

nghỉ tạm

đi?

Bên ngoài sân thư phòng thu dọn quả thực thỏa đáng, trong viện cây hoa được chăm sóc tốt, mặt gạch xanh sạch

sẽ

không

nhiễm

một

hạt bụi

nhỏ.

Vào nhà chính, chỉ thấy mấy bức tranh sơn thủy nhở treo

trên

bốn vách tường,

trêntháp trải đệm mới tinh thêu lá trúc xanh ngọc, đặt vài cái đệm cũng là đại thêu lá trúc xanh ngọc.

Bàn

trên

tháp đặt

một

bình hoa sứ trắng eo

nhỏ, bên trong cắm mấy cành mai vàng, tỏa ra mùi thơm ngát sâu kín.

Từ Xán Xán vô cùng vừa lòng, ngồi xuống tháp cẩm.

La ma ma vội

đi

ra ngoài tự mình ngâm vào nước trà bưng vào, rót

một

chén trà dâng lên cho Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán nếm nếm, phát

hiện

trà mao tiêm nàng thích nhất.

không

quá lâu sau, Chu Nhan và nhóm ma ma trở lại, trong tay cầm mấy khăn lụa trắng ——đều bị nhiễm đen!

Nàng quỳ gối hành lễ bẩm báo

nói: "Bẩm vương phi, nội viện quá bẩn, phải dọn dẹp thêm

một

lần nữa."

Từ Xán Xán nhìn quỳ Lương ma ma

trên

mặt đất, nghiêm mặt: " Nếu Lương ma makhông

hoàn thành việc vương gia dặn, vô dụng như thế vậy

thì

đuổi cả nhà ra ngoàiđi!"

Lương ma ma nghe vậy mắng to lên: "Từ thị ngươi này tiện —— "

Bích Vân

một

chưởng đánh bà hôn mê.

Từ Xán Xán nhìn Lương ma ma uể oải

trên

mặt đất, lại nghĩ đến Tử Tương, liền dặn dò: "Lột áo ngoài và trâm cài của Tử Tương cùng vị ma ma này, đánh hai mươi bản tử ở bên ngoài hành lang hạ, lại giao cho Hàn Thủy nhốt lại!" Nàng mới tới nơi đây, nhất định phải trước chặt sau lỏng, tạo uy tín bản thân, bằng

không

về sau gặp phiền toái.

Nàng nhìn nhìn La ma ma đứng

một

bên, nhân tiện

nói: "Về sau nội viện do La ma ma quản

đi!"

La ma ma chạy nhanh tiến lên hành lễ.

Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, cảm thấy còn chưa đủ an toàn, kêu Hàn Thủy vào, dặn

nói: "Ngươi tìm người đến nhìn phó nam!"

Hàn Thủy đáp "Vâng", giương mắt nhìn Từ Xán Xán liếc mắt

một

cái, cúi đầu lui xuống.

Bích Vân và La ma ma dẫn người thu dọn nội viện, Từ Xán Xán lệch qua

trên

tháp cẩm, nghĩ đến mình rốt cục xả được cơn giận, tâm tình vui sướиɠ

không

ít.

Chu Nhan ở

một

bên thấy tâm tình nàng giống như được thả lỏng, thế này mới hỏi: "Vương phi, cơm trưa ngài muốn dùng cái gì? Nô tỳ

đi

dặn phòng bếp làm!"

Từ Xán Xán nghĩ nghĩ,

nói: "Cơm trưa chỉ có

một

mình ta, tùy tiện làm bát mỳ rau xanh đưa đến

đi!"

Lại

nói: "Nghe

nói

đồ ăn Lạc Dương rất nổi danh, ví dụ như đồ ăn yến tiệc ở Lạc Dương, bảo Phó Dương

đi

tửu lâu nổi danh trong thành đặt cái bàn tiệc mang về, dùng làm cơm chiều!" Nếu nàng ở trong này, buổi tối Phó Dư Sâm xong việc nhất định cũng

sẽ

tới, cho người chuẩn bị

một

tiệc đồ ăn Lạc Dương, cùng Phó Dư Sâm uống hai chén rượu, cũng rất tốt.

Lúc buổi tối, Phó Dương vừa mang theo

một

bàn tiệc trở về, Phó Dư Sâm cũng đúng lúc cưỡi ngựa tới. Trong số những người đến cùng

hắn, Ngọc Minh



ràng cũng ở trong hàng ngũ đó.