Ngọc Minh tiện tay lấy
một
cây đuốc từ trong tay bọn binh lính, muốn thấy
rõ
ràng gã sai vặt này rốt cuộc là ai.
Lúc này gã sai vặt hắc y tay chân lanh lợi giúp đỡ Phó Dư Sâm xuống dưới, sau đó theo Phó Dư Sâm
đi
tới.
Cây đuốc trong tay Ngọc Minh cháy hừng hực,chiếu lên mặt gã sai vặt gần trong gang tấc
rõ
ràng —— da thịt trắng trẻo mặt mày như họa,
không
phải vương phi
thì
là ai?
Bỗng nhiên, tim Ngọc Minh đập nhanh hơn.
Từ Xán Xán cười khanh khách nhìn về phía này.
Mặc dù nàng hơi mệt, nhưng đầu óc lại hưng phấn muốn chết —— đây chẳng những là lần đầu tiên trong đời nàng nữ giả nam trang mà còn là lần đầu tiên nàng
đi
vào đại doanh thành đông của Phó Dư Sâm!
Từ Xán Xán đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.
Lúc này vẫn còn rạng sáng, rạng sáng vào đông khác với rạng sáng ngày xuân, trời đất giống như được bịt kín
một
tầng lụa mỏng sâu thẳm, tiếng gà gáy liên tiếp ở thôn trang xa xa thanh,
không
khí lạnh và khô ráo đập vào mặt.
Từ Xán Xán
thật
sâu hít
một
ngụm, cảm thấy mát mẻ trong lành, làm lòng người khoan khoái.
Sau nhìn thoáng qua, Phó Liễu và vài vị vạn phu trưởng Chu Sanh, Tần Việt, Đổng An Bình, Lương San, Tề Nhuận Dương và Từ Nhã Chính lập tức cúi đầu
không
dám nhìn. Chỉ có Ngọc Minh vụиɠ ŧяộʍ nhìn vài cái, cuối cùng nhìn Từ Xán Xán mặt đỏ rần, nhấc chân vào soái trướng.
Phó Dư Sâm nhíu mi nhìn Ngọc Minh: "Xoay qua chỗ khác!"
Ngọc Minh thấy
hắn
mông cũng bị đạp, cũng
không
biết nhục, ngược lại cười hì hì xoay người sang chỗ khác: "Đại soái, ngươi đá
đi! Đá
đi!"
Thấy
hắn
chủ động như thế, Phó Dư Sâm
không
muốn
cô
phụ
hắn, nhấc chân đạp tới.
Thân mình Ngọc Minh
không
tự chủ được nhào tới trước, tốc độ cực nhanh nhào vào ngực vạn phu trưởng Tề Nhuận Dương mới mười tám tuổi.
Tề Nhuận Dương vô cùng nghịch ngợm, trước làm ra động tác đưa tay ra đỡ, đến lúc thân mình Ngọc Minh nhào đến lại đột nhiên nhảy ra, để Ngọc Minh "Phốc"
một
tiếng ngã thành cẩu gặm bùn.
Ngọc Minh nhất thời thẹn quá thành giận, đứng lên đuổi đánh Tề Nhuận Dương, Tề Nhuận Dương sợ tới mức chạy nhanh đến sau lưng Phó Dư Sâm: "Biểu thúc, cứu ta!"hắn
là tôn tử của tứ
cô
gả đến Lạc Dương của Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm cũng
khôngbiểu thúc của
hắn!
Phó Dư Sâm
không
nói
chuyện, mắt phượng híp lại nhìn Ngọc Minh, Ngọc Minh nhất thời nghiêm chỉnh lại.
Thấy trường hợp ổn định lại, Phó Dư Sâm thế này mới
nói: "Truyền quân lệnh của ta, lập tức nhổ trại, chạy tới Lạc Dương nghĩ ngơi hồi sức!"
hắn
thừa dịp trước khi tin tức Thư thị truyền ra ngoài, suất lĩnh quân đội chạy như điên đến Lạc Dương, cho Từ Xán Xán tránh phiền toái.
Cũng may đội ngũ bảy vạn người tất cả đều là kỵ binh, hoàn thành nhiệm vụ cũngkhông
khó.
một
khắc sau đại quân xuất phát.
Vì chưa đến giờ dần, bảy vạn kỵ binh trong bóng đêm mờ mịt uốn lượn như trường xà bơi lội, cấp tốc chạy nhanh đến Lạc Dương.
Từ Xán Xán vốn nghĩ muốn nếm thử cảm giác cưỡi ngựa,
không
nghĩ tới còn chưa kịp mở miệng
thì
bị Phó Dư Sâm xách vào trong xe ngựa.
Nàng sợ Phó Dư Sâm tức giận bỏ lại nàng, bởi vậy vô cùng hiền dịu, ngoan ngoãn ngồi sát bên Phó Dư Sâm.
Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm
một
đêm
không
ngủ, chịu đựng đến nỗi ánh mắt có vành đen, vội thu xếp muốn hầu hạ Phó Dư Sâm nằm xuống ngủ
một
hồi.
Xe ngựa này được Phó Dư Sâm đặc chế, chuyển tòa xe
thì
thành
một
cái giường cẩm nho
nhỏ,
một
người ngủ dư thừa, hai người ngủ
thì
hơi chật chội.
Phó Dư Sâm thấy nàng
thật
sự
mệt mỏi, ánh mắt lại rất sáng, biết nàng bị mất ngủ, lấy trong ngăn kéo
một
bình rượu ngọc bích, rút nút lọ ra uống
một
hớp rượu lớn, sau đó đưa bình rượu cho Từ Xán Xán —— loại người
một
chén rượu vào bụng liền ngủ gà ngủ gật như Từ Xán Xán, uống vào vừa vặn ngủ.
Từ Xán Xán lại làm nũng
không
chịu nhận, ngược lại sát gần Phó Dư Sâm,
yêu
kiềunói: "Phó Dư Sâm, chàng mớm cho thϊếp
đi!"
Phó Dư Sâm còn chưa trải qua cảnh kiều diễm này, hơi nóng trong miệng Từ Xán Xán thổi vào trong tai
hắn, Phó Dư Sâm nhất thời xương sống tê dại,
hắn
uống
một
ngụm rượu, chậm rãi để sát vào miệng Từ Xán Xán,
nhẹ
nhàng tách môi Từ Xán Xán ra, đẩy rượu vào miệng nàng.
Từ Xán Xán nhân cơ hội vươn đầu lưỡi dây dưa cùng
hắn, cùng Phó Dư Sâm trằn trọc cọ xát.
thật
lâu sau, Phó Dư Sâm ôm chặt lấy cả người Từ Xán Xán xụi lơ nằm xuống nhuyễn tháp, kéo chăn mỏng lên, rất nhanh ôm nàng ngủ thϊếp
đi.
Chờ Từ Xán Xán tỉnh lại, Phó Dư Sâm
đã
không
còn bên người.
Lúc này, nàng mới phát
hiện
bản thân
không
phải ngủ
trên
nhuyễn tháp trong xe, mà là
trên
giường chiếu mềm dày trong lều trại, cùng chăn thơm ngát mềm mại, ngay cả gối đầu cũng mang theo từ trong vương phủ.
Ngoài trướng tựa hồ có người
đang
nói
chuyện, Từ Xán Xán nghiêng tai lắng nghe, giọng Phó Dư Sâm
nói
chuyện với người khác cách lều vải da trâu
ẩn
ẩn
truyền đến.
thì
ra
đã
dựng trại đóng quân.
Từ Xán Xán búi tóc đổi quần áo xong, vẫn giả trang như trước, lặng lẽ theo vách
đi
ra, chuẩn bị nấu nước pha trà cho Phó Dư Sâm.
Lúc này, Phó Dư Sâm
đang
họp với các vị tướng lãnh.
Trác Sam và Trần Tố dẫn quân Uyển Châu đến lạc dương tụ họp nên Phó Dư Sâm tính thừa dịp trong khoảng thời gian chờ bọn họ, dẫn Ngọc Minh thao luyện kỵ binh ở Lạc Dương.
Phó Dư Sâm chậm rãi quét
một
vòng, trầm giọng
nói: "Nửa tháng sau, ta muốn nhìnmột
chi kỵ binh
không
phụ thanh danh "Phó thị thiết kỵ"!"
Thính Vũ dẫn theo binh lính mang củi gỗ tới, cùng nhau dựng lên
một
kệ bếp.
Thấy tất cả xong xuôi, Từ Xán Xán cùng gã sai vặt
thì
Hoa bắt đầu bận túi bụi.
Từ Xán Xán nấu nước nóng ngâm
một
bình mao tiêm, vừa dùng khay bưng ấm trà và trà trản giao cho
thì
Hoa, để
hắn
vào tiền trướng dâng trà cho chư vị tướng quân
thìnghe
một
trận tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.
Nàng quay đầu nhìn, phát
hiện
Chu Nhan và Bích Vân nâng váy chạy tới, Phó Dương và Hàn Thủy theo phía sau.
Bích Vân và Chu Nhan đồng thời quỳ gối hành lễ, Phó Dương và Hàn Thủy cũng chắp tay làm lễ.
Từ Xán Xán vội đem khay giao cho
thì
Hoa, xoay người nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Chu Nhan và Bích Vân, cùng Phó Dương và Hàn Thủy ở phía sau, ôn nhu
nói: "Các ngươi vất vả, trước
đi
nghỉ
đi!"
Chờ hết thảy yên ổn lại, Phó Dư Sâm
đi
dò xét quân đội, Từ Xán Xán thả lỏng ngồi trong đại trướng, cho Chu Nhan mát xa thân mình cho nàng.
Bích Vân bước nhanh vào: "Vương phi, Lương ma ma dẫn theo Tử Tương đến đây!"