Chương 156

Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm ngồi song song trong xe ngựa.

Nàng phát giác xung quanh thực yên tĩnh, nguyên nhân vì tĩnh, xe ngựa tại ngã tư đường phát ra

âm

thanh lộc cộc và tiếng vó ngựa của thị vệ hộ vệ nàng và Phó Dư Sâm hết sức



ràng.

Từ Xán Xán lặng lẽ vén màn xe lên nhìn thoáng ra bên ngoài, phát

hiện

ngã tư đường dài tối tắm mà trống trải, ngoại trừ đoàn người bọn họ,

không



một

người

đi

đường bán hàng rong, mà hai bên đường cách

một

đoạn lại có

một

nha dịch cầm đèn l*иg đứng đó.

Nàng đoán rằng đây đại khái gọi là tĩnh phố

đi, cảm giác cực kỳ phiền toái!

Phó Dư Sâm

đã

lâu

không

nói

gì, Từ Xán Xán nhìn

hắn

một

cái, thấy

hắn

mặt

khôngchút thay đổi ngồi đó, lưng thẳng tắp, giống như

đang

quyết đoán cái gì.

Xe ngựa trực tiếp chạy thẳng vào Quốc Công phủ, chạy dọc theo hành lang dài, sau đó ngừng lại ngoài

một

bậc thang kiến trúc hiên ngang cao lớn.

Sau khi xuống xe ngựa, Phó Dư Sâm đỡ Từ Xán Xán lên mười bậc thang.

Trong đại sảnh trống trải sâu thẳm, chỉ có trong cùng bàn thờ đốt hai ngọn nến, chiếu ra

trên

bàn thờ chi chít bài vị.

Từ Xán Xán cảm thấy hơi khϊếp người, lặng lẽ dịch sát bên người Phó Dư Sâm, mãi cho đến khi đứng sát bên cạnh Phó Dư Sâm mới dừng lại.

Bên trái bàn thờ có

một

người, đứng trước bàn thờ đưa lưng về phía bọn họ, theo y quan nhìn loáng thoáng là Định Quốc Công.

Phó Dư Sâm dẫn Từ Xán Xán

đi

qua, đứng phía trước Định Quốc Công bắt đầu dâng hương bái chúc.

Chờ Từ Xán Xán ngẩng đầu lên, lại phát

hiện

Định Quốc Công

không

biết rời

đi

khi nào.

Thính Vũ đốt đèn l*иg dẫn đường ở phía trước, Phó Dư Sâm nắm chặt tay Từ Xán Xán, dẫn nàng vào phủ Quốc Công, sau quẹo tới quẹo lui, Từ Xán Xán phát

hiện

hai bên trước cửa viện treo đèn l*иg, thượng thư ba chữ "Trúc Thanh viện", thế này mới

nhẹnhàng thở ra, xoa xoa mồ hôi

trên

trán.

Trong thư phòng nến đỏ đốt cao, mùi mao tiêm thơm ngát và hoa nến phát ra hương vị hỗn hợp cùng

một

chỗ,

Bởi vì ăn mặc trang trọng, cho nên Từ Xán Xán chỉ có thể thành

thật

ngồi ngay ngắntrên

tháp với Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm trong tay bưng

một

ly trà xanh, nhưng từ đầu đến cuối lại

không

uống, mắt phượng híp lại mang theo chút thoải mái, mang theo chút mê mang, còn có

mộtchút hồi ức chuyện cũ.

Từ Xán Xán lặng lẽ đưa tay vào tay áo thân lễ phục Phó Dư Sâm, cầm tay

hắn.

Trong phòng mọc ra địa long, cũng

không

tính lạnh, nhưng tay Phó Dư Sâm cũng lạnh lẽo.

Từ Xán Xán dùng tay ấm áp của mình cầm tay

hắn, truyền cho nhau độ ấm.

âm

thanh tiếng mõ giờ tý vừa mới vang lên,

một

hắc y loáng tiến vào, hành lễ

nói: "Bẩm vương gia, thuộc hạ may mắn

không

làm nhục mệnh!"

Từ Xán Xán ngẩng đầu vừa thấy, phát

hiện

là Hàn Thủy,

không

khỏi cả kinh, vội vàng cố gắng ổn định bản thân.

Phó Dư Sâm ngẩng đầu: "Tốt lắm, ngươi lui ra

đi!" Hàn Thủy gϊếŧ người

thật

sự

rõràng lưu loát, rất tốt, đúng là đao ra khỏi vỏ lưỡi đao thấy máu, cho

hắn

theo bên người Xán Xán, cũng thích hợp.

Hàn Thủy hành lễ rồi lập tức lui xuống.

Thấy Hàn Thủy

đi

ra ngoài, Từ Xán Xán vươn ngón tay

nhỏ

bé gãi gãi lòng bàn tay Phó Dư Sâm, nhìn Phó Dư Sâm cười

yêu

kiều: "A Sâm, chỗ kia là gì vậy?"

Tâm trạng Phó Dư Sâm vốn dĩ hơi nặng nề, nhìn Từ Xán Xán cười

yêu

thương, nhân tiện

nói: " Từ đường Phó thị."

Từ Xán Xán có chút kinh ngạc: "Hai chúng ta

không

phải

đi

bái qua thái miếu sao?"

Phó Dư Sâm hơi suy nghĩ

một

chút, cảm thấy

nói

ra rất dài dòng, há miệng thở dốc, lại vẫn

không

nói

gì.

Từ Xán Xán quen

hắn

dạng này, cũng

không

tức giận,

đang

muốn

nói

tiếp, lại nghekhông

biết theo chỗ nào

ẩn

ẩn

truyền đến

âm

thanh "Cạch cạch cạch cạch", giống như tiếng chiêng, nhưng lại trầm mạnh hơn tiếng chiêng.

Nàng vội nhìn Phó Dư Sâm.

Khóe miệng Phó Dư Sâm mỉm cười: "Kẻng bốn phía, chính là tang

âm."

Từ Xán Xán thấy

hắn

thâm trầm, dọa ra

một

thân mồ hôi lạnh: "Chàng đừng dọa người đó!"

Phó Dư Sâm tâm tình vô cùng tốt, ôm eo Từ Xán Xán cười khẽ

một

tiếng.

Bên ngoài truyền đến giọng Quan Tuyết: "Bẩm vương gia vương phi, đại quản gia báo lại, Quốc Công phu nhân

đã

qua đời!"

Trong lòng Từ Xán Xán giật mình, vội vàng kéo Phó Dư Sâm: "Thư phu nhân

đã

chết? Nếu bà ta chết

thì

không

phải chàng phải giữ ba năm hiếu sao?"

nói

vậy, nàng và Phó Dư Sâm sao sinh con được!

Phó Dư Sâm thấy nàng sốt ruột, liếc nàng

một

cái,

nói: "Thư phu nhân là thẩm mẫu của ta,

không

phải đích mẫu."

Từ Xán Xán thế này mới nhớ tới Phó Dư Sâm là con thừa tự của Vĩnh An đế,

khôngphải thứ tử của Thư phu nhân, trong lòng thế này mới

nhẹ

nhõm

một

ít.

Nhưng mà, nàng rất nhanh nghĩ tới Thư hoàng hậu bị giam cầm ở Khôn Trữ cung,không

khỏi nhíu mày: "Nếu Thư hoàng hậu

đã

chết..." Chàng

không

phải giữ đạo hiếu ba năm sao?

Phó Dư Sâm

nói: "Bà ta

một

chốc

không

chết được." Cho dù Thư hoàng hậu chết, tin tức cũng

sẽ

không

truyền ra Khôn Trữ cung,

hắn

cũng

không

nghĩ giữ đạo hiếu cho Thư hoàng hậu.

Hai phu thê sắp rời

đi

lại đến chính viện thỉnh an Định Quốc Công.

Lúc này

đã

đêm khuya, Từ Xán Xán hơi buồn ngủ, nhưng đành phải nỗ lực duy trì.

Phó Vân Chương ngồi

trên

tháp, nhìn

một

đôi giai nhi giai phụ quỳ trước mặt, nghĩ đến Thư thị vừa mới qua đời, trong lòng cũng

nói



là tư vị gì,

một

lúc lâu mới

nói: "Chờ ngươi ở Túc Châu yên ổn, rồi cho người ta đón Từ thị đến!"

hiện

tại tây thùy rối loạn, dẫn Từ thị theo

thật

sự

không

an toàn.

Phó Dư Sâm trước nhìn Từ Xán Xán liếc mắt

một

cái, thấy dưới ánh nến mặt nàng tái nhợt, trong lòng có chút buồn phiền.

hắn

suy nghĩ rồi

nói, trước nghiêm túc hành lễ, sau đó mới

nói: " Gần đây thân thể nhi tử gầy yếu, sáng sớm chóng mặt ù tai, thường

không

thở nổi... phụ thân, cho Từ thị theo chăm sóc nhi tử

đi!"

Phó Vân Chương nhìn thân mình gầy yếu của

hắn, chỉ thở dài: "Tùy ngươi

đi!"

Ông nhìn Từ Xán Xán, trầm giọng

nói: "Cần nhớ



bổn phận của ngươi, chăm sóc cho A Sâm

thật

tốt!"

Tim Từ Xán Xán lúc này mới bình tĩnh lại, lúc lên lúc xuống, ruột gan rối bời, nghe công công

nói

như vậy, sợ ông ta thay đổi tâm ý, cũng

không

để ý ngữ khí Phó Vân Chương

không

tốt, lúc này quỳ gối hành lễ: "Phụ thân xin ngài yên tâm, con dâu nhất định

sẽ

chăm sóc A Sâm chu đáo!"

Phó Vân Chương nhíu mi nhìn Từ Xán Xán, đối với tâm can bảo bối của nhi tử, ông có chút

không

ưa, nhưng lại

không

thể ngang ngược với A Sâm...

Phải cho A Sâm trở về, nếu

không

đi, tin Thư thị chết truyền ra,

hắn

không

dễ

đi

được.

Phó Vân Chương bưng mặt

nói: "Các ngươi

hiện

tại rời

đi

đi!"

Ra Quốc Công phủ, xe ngựa Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm được thị vệ vây quanh, chạy vội vã về hướng cửa tây.

Rạng sáng, đoàn người Phó Dư Sâm tới gần, thành cửa tây chậm rãi mở ra, chờ xe ngựa được thị vệ vây quanh chạy ra, thế này mới lại chậm rãi đóng.

Mới ra cửa thành, Ngọc Minh và Phó Liễu dẫn

một

đội kỵ binh

đi

đón: "Bẩm vương gia, quân đội tập kết

đã

xong!"

Xe ngựa chạy vào Đại doanh thành đông, dừng lại trước soái trướng.

Ngọc Minh, Phó Liễu và chư vị tướng quân tới đón tiếp tướng quân, lại nhìn thấy

mộtgã sai vặt áo đen vóc dáng nho

nhỏ

kéo mở cửa xe, nhảy xuống từ trong xe.

Bọn họ

không

khỏi có chút kỳ quái: gã sai vặt này của vương gia sao lại chưa từng thấy qua?