Vì Phó Dư Sâm sớm "Mang bệnh"
đi
vào triều, Từ Xán Xán
thật
sự
có cảm giác cái lười.
Chờ nàng tỉnh lại,
đã
là giờ tỵ canh ba.
Từ Xán Xán mở to mắt, nghĩ đến trong vương phủ to như vậy mà chủ nhân chỉ có Phó Dư Sâm và mình, nghĩ đến những ngày lành về sau
không
có trưởng bối quản thúc, thân thích quấy rầy, nàng vui mừng muốn thét to.
Sau khi ở
trên
giường mềm mại rộng rãi quay cuồng
một
hồi, Từ Xán Xán mới kéo chuông, gọi người vào hầu hạ.
Rất nhanh nàng nghe được tiếng bước chân
nhẹ
nhàng, tiếp theo là giọng của Chu Nhan: "Vương phi, ngài
hiện
tại dậy sao?"
Nàng vừa đáp, màn vải xanh bảo thạch được
nhẹ
nhàng vén lên, Chu Nhan và Bích Vân đứng ở bên ngoài mỉm cười thỉnh an nàng.
Chu Nhan trước hầu hạ Từ Xán Xán rửa mặt chải đầu.
Nàng
đang
xoa tinh dầu hoa hồng lên tóc dài Từ Xán Xán, Từ Xán Xán bỗng nhiên bảo Bích Vân: "Kéo màn che ở trước cửa sổ trong phòng ngủ lên, cũng mở cửa sổ ra
đi!" Trong phòng long cháy quá nóng, Từ Xán Xán cảm thấy có chút khó chịu; hơn nữa, cho dù mở cửa ra sổ, trong phòng ngủ cũng
sẽ
không
lạnh.
Bích Vân vừa mở cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời ấm áp chen chúc nhau chiếu vào.
Từ Xán Xán
đang
thưởng thức vòng tai trân châu hôm nay đeo, thấy thế nhân tiện
nói: "Hôm nay thời tiết tốt, dùng điểm tâm xong
thì
đi
dạo trong viện!" Vương phủ còn cókhông
ít sân và cảnh trí
không
viết tấm biển, Từ Xán Xán muốn
đi
thử
một
lần.
Chu Nhan
thật
cẩn thận đeo bông tai, lại quan sát
một
phen, thế này mới
nói: "Vương phi ngài ra ngoài
đi
dạo cũng tốt, luôn ở trong phòng cũng dễ dàng sinh bệnh!"
Từ Xán Xán gật gật đầu, phân phó Doãn ma ma đứng cửa ở phòng ngủ: "Ma ma
đi
nóimột
tiếng với Phó Dương,
nói
sau khi ta dùng điểm tâm
thì
muốn
đi
dạo chơi công viên!"
Doãn ma ma đáp "Vâng", quỳ gối làm lễ rồi lui xuống. Khi Phó Dư Sâm đưa bốn vị ma ma cho Từ Xán Xán, nàng có vẻ trầm mặc ít lời, nhưng làm việc lại hết sức thoả đáng, Từ Xán Xán thực tín nhiệm bà.
Bích Vân
đi
tới cẩn thận đánh giá trang dung hôm nay của Từ Xán Xán, rồi
đi
chọn y phục cho phù hợp.
Thấy hôm nay Từ Xán Xán mang
một
bộ trang sức trân châu, nàng chọn
một
áo vạt tím vải bồi đế giầy, áo
nhỏ
bó sát bạch trù cổ chéo và
một
váy dài màu hồng thêu hoa ngọc lan.
Mặc vào xong, Từ Xán Xán đứng trước gương soi lại, Chu Nhan lại cầm
một
viên trân châu và phỉ thúy dùng sợi tơ vàng quấn thành cỏ bốn lá dán lên áo cho nàng, thế này mới cười
nói: "Vương phi, hôm nay ngài ăn diện rất xinh đẹp!"
Từ Xán Xán cũng cảm thấy rất hài lòng.
Hôm qua, nàng mới qua sinh nhật mười sáu tuổi, đúng là tuổi hoa tươi, lúc này
khôngmặc màu hồng, tương lai mặc vào cũng bị người cười già mà
không
biết điều!
Bích Vân cũng cười
nói: "Tất cả là nhờ ánh mắt nô tỳ tốt, chọn y phục làm nổi bật!"
Từ Xán Xán cũng cười: "Tốt, thưởng các ngươi
một
trượng hồng!" Dứt lời nghĩ đến kiếp trước 《 chân huyên truyền 》,
không
khỏi hé miệng mà cười.
Bích Vân và Chu Nhan nghe
không
hiểu, vội truy vấn: "Vương phi,
một
trượng hồng là gì?"
Từ Xán Xán cười đến thần bí: "Là
một
loại ban thưởng rất tốt!"
Dứt lời, nội tâm nàng có chút buồn bã: giống như
thật
lâu
không
nghĩ đến kiếp trước, những chuyện cũ sớm như mây bay dần dần tiêu tán, chuyện có thể nhớ
rõ
ràng
rõ
đãkhông
còn nhiều —— đại khái, đây là người ta
nói
"Bừng tỉnh cách
một
thế hệ"
đi!
Từ Vương thị
đã
sớm chờ ở bên ngoài nhà chính.
Vì phòng ngủ là chỗ riêng tư của nữ nhi hiền tế, cho nên bà ở chờ ở bên ngoài nhà chính, cũng
không
đi
vào, nhân tiện dặn dò phòng bếp chuẩn bị mấy món điểm tâm Từ Xán Xán thích ăn.
Thấy nha hoàn vây quanh nữ nhi
đi
ra, xinh đẹp kiều diễm như
một
đóa hoa đào nở rộ trong gió xuân, trong lòng bà vừa đắc ý vừa mất mát, ánh mắt hơi ươn ướt, vội cúi đầu nhịn chua xót xuống, mở miệng
nói: "Xán Xán,
hiện
tại bưng điểm tâm lên chưa?"
Từ Xán Xán thấy mẫu thân bày ra địa vị quản gia,
không
khỏi khẽ cười,
đi
lên ôm lấy cánh tay mẫu thân lắc tới lắc lui, làm nũng
nói: "Nương đút con ăn cơm!"
Từ vương thị vốn dĩ luôn nuông chiều nữ nhi, bởi vậy giống như bình thường
khôngngừng đáp ứng: "Được! Được! Nương đút con!"
Từ Xán Xán đắc ý dào dạt dựa gối ngồi xuống tháp cẩm, Từ vương thị đút nàng ăn cơm.
Chu Nhan và Bích Vân biết
rõ
tính tình Từ Xán Xán, bởi vậy còn bình tĩnh; chỉ có Đổng ma ma, Lý ma ma chưa thấy qua vương phi vô lại như thế, mười sáu tuổi còn để mẫu thân đút,
không
khỏi có chút kinh ngạc.
Trần ma ma cười hì hì nhìn, cảm thấy thực bình thường —— tuy rằng thân phận vương phi cao quý, nhưng dù sao cũng là
một
tiểu
cô
nương mười sáu tuổi, làm nũng với mẫu thân cũng
không
có gì to tát?
Từ Xán Xán ăn mấy muỗng tào phớ ngọt, lại la hét muốn ăn tào phớ mặn.
Tính cách Từ Vương thị vốn dĩ rất hiền lành, thấy nàng bại hoại như thế, cũng
khôngtức giận, mặc kệ mặn ngọt đều đút nàng ăn.
Thừa dịp lúc ăn cơm, Từ Xán Xán hỏi Từ Vương thị: "Nương, Nghi Xuân đến trường rồi sao?"
Từ Vương thị lại đút nàng ăn
một
chén chè đậu đỏ, thế này mới
nói: "Hôm nay Quốc Tử Giám nghỉ, nó đọc sách với Lan tiên sinh ở thư phòng bên ngoài viện!" Từ lúc đón ba người Từ gia đến đây, Phó Dư Sâm mời vi sư Lan Thanh Vân cho Từ Nghi Xuân, chuyên dạy
hắn
bài tập ở trong vương phủ.
Từ Xán Xán thế này mới gật đầu.
Phó Dương an bài công việc dạo chơi công viên, rồi đứng ở ngoài nhà chính, biết vương phi dùng xong điểm tâm rồi, thế này mới
đi
vào bẩm báo mọi việc
đã
làm hoàn tất.
Từ Xán Xán súc miệng, nhìn mẫu thân: "Nương, người
đi
cùng con nhé!"
Từ Vương thị
đang
cầm châm tuyến làm, nghe vậy liên tục xua tay: " Vương phủ các con quá lớn, ta cũng
không
dám
đi, ta nên ở lại làm cho con hai đôi tất
đi!"
Đến cửa chính viện, Từ Xán Xán mới phát
hiện
sự
tình
đã
thoát khỏi tưởng tượng của nàng—— gã sai vặt nâng kiệu đứng ở ngoài cửa, Hàn Thủy mặc đỏ thẫm thêu, đao buộc ở thắt lưng, dẫn theo tám vị thị vệ mặc trang phục giống
hắn
đứng ở bên ngoài.
Nhìn thấy Từ Xán Xán mặc áo cáo trắng mang mũ trùm
đi
ra, mọi người đồng thời hành lễ với Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán thực có chút khâm phục, bởi vậy thấy chín vị mỹ nam mặc trang phục giống nhau, tuy rằng biết Phó Dư Sâm dấm chua cực đại, lại vẫn
không
tự chủ được liếc mắt
một
cái, nhìn
một
lượt các mỹ nam đồng phục.
Vẻ mặt nàng đứng đắn lên kiệu, nghĩ rằng: trong chín vị này, Hàn Thủy
không
tính đẹp nhất, thị vệ mặt tròn đứng phía sau tựa hồ càng đẹp mắt... Nhưng, bọn họ đều kém xa Phó Dư Sâm của ta!
Nghĩ đến khuôn mặt tuyệt thế của Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán
không
khỏi tâm thần nhộn nhạo, cho dù trời vào đông, cũng
không
ngăn được đường làm quan rộng mở.
Từ Xán Xán cưỡi ngựa xem hoa quanh Thanh thân vương phủ nửa ngày, mỗi khi quamột
chỗ chưa có biển tên, đều nghĩ ra
một
cái tên để gã sai vặt
thì
Hoa
đi
theo của nàng lấy giấy bút ghi lại, định nghĩ để họ ghi lại toàn bộ.
đi
qua
một
sân có đủ loại lê, Từ Xán Xán ngồi ở
trên
kiệu cũng
không
xuống dưới, nghĩ nghĩ,
nói: "... Đến mùa xuân nhất định là
một
sân đầy hoa Lê... Vậy
thì
gọi viện Tố Lêđi!"
thì
Hoa là đệ đệ của Thính Vũ, hôm nay mới mười
một
tuổi, rất chăm chỉ, mỗi lần vương phi
nói
một
cái tên,
hắn
còn cẩn thận nghiêm túc ghi lại.
Phó Dương và Hàn Thủy: "..." Xem ra, vương phi đề tên vẫn tương đối đáng tin.
đi
dạo tới gần
một
cái hồ lớn ở cửa đông Vương phủ, Từ Xán Xán nhân tiện
nói: " Hồthật
lớn, vậy gọi Đại Hồ
đi!"
Phó Dương, Hàn Thủy: "..." Tên này đúng là ngắn gọn.
Dạo quanh viện thư phòng của Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán cảm thấy rất khó đề tên, cuối cùng nhìn thấy vườn hoa ngoài hành lang có
không
ít hoa hồng, suy nghĩ
một
chút nhân tiện
nói: "đã
vậy gọi Mân Côi Viên
đi
"
Phó Dương và Hàn Thủy: "..." Vương phi à, đây là thư phòng hằng ngày vương gia làm việc gặp khách đó!
Thấy ánh mắt Hàn Thủy chăm chú nhìn mình, Phó Dương đành phải bước lên từng bước,
nói: "Vương phi, tên này ——"
"Rất đẹp đúng hay
không?" Từ Xán Xán cười đắc ý.
Phó Dương: "... Ách, Vâng."
Từ Xán Xán thấy bọn họ người người ủ rũ,
không
khỏi
âm
thầm cười trộm.
Kiệu ngừng lại ở trước cửa chính viện, đám người Phó Dương hành lễ cung tiễn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán
đi
tới bậc thang, thế này mới quay đầu lại
nói: "Phó Dương, ta nghĩ những tên này bỏ hết
đi, vẫn nên giao cho Lương tiên sinh, để ông ta nghĩ
đi!"
Phó Dương lúc này vừa mừng vừa sợ, lập tức khom người
nói: "Vâng!"
Từ Xán Xán xoay người vào đại môn, ánh mắt cười cong lên ——lần này nàng thành công trêu cợt
không
ít người đó!
Lúc Từ Xán Xán dạo quanh phủ, Phó Dư Sâm
đang
ở ngự thư phòng xử lý
một
đại
sự—— Tướng quân Ngô Quý Dương trấn giữ ở vùng biên giới phía tây Đại Lương liên tiếp phát ba mật tín khẩn cấp ba ngàn dặm đến Kinh Thành: đại quân Tháp Khắc Khắc xâm lấn đồng minh Tích Lâm của Đại Lương!
Vì quân Ngô Quý Dương lệ thuộc vào quân,Phó gia cho nên Phó Dư Sâm tự mình hỏi việc này, cùng Binh bộ thượng thư Sướиɠ Tử Kỳ cùng nhau tiếp kiến tín sứ của Ngô Quý Dương, biết chân tướng
sự
tình.
Sau khi Tích lâm kết minh với Đại Lương, lại phái Tây Mẫn công chúa dẫn đầu sứ đoàn đến Đại Lương triều kiến, cũng trải qua lúc bị quân Tháp Khắc Khắc rình gϊếŧ, mà quân đội Tháp Khắc Khắc nhân cơ hội xâm lấn Tích Lâm.
Lúc này, Phó Dư Sâm lập tức vào cung gặp Vĩnh An đế.
Kết quả hai người thương lượng đó là xuất binh đến Tích Lâm, chi viện cho Tích Lâm chống lại bộ tộc Tháp Khắc Khắc.
Phó Dư Sâm
không
nhường ai chủ động xin
đi
gϊếŧ giặc,
yêu
cầu nắm giữ ấn soái chinh phạt.
Vĩnh An đế lo lắng mãi, vẫn bị Phó Dư Sâm thuyết phục —— bây giờ ông còn khả năng chống đỡ, nếu Phó Dư Sâm tây chinh, đúng là cơ hội tốt cho Phó Dư Sâm tạo uy tín!
Phó Dư Sâm và Vĩnh An đế thương lượng tất cả các tình tiết, thế này mới nhớ tới Từ Xán Xán.
hắn
yêu
Từ Xán Xán, nhưng khi đặt Từ Xán Xán và toàn bộ quốc gia cùng
một
chỗ đểhắn
lựa chọn,
hắn
tất nhiên
sẽ
chọn quốc gia!
Vĩnh An đế thấy Phó Dư Sâm cúi đầu trầm tư, đoán
hắn
lo lắng vương phi Từ thị, nhân tiện
nói: "Từ thị..."
Ông vốn dĩ muốn
nói
lưu Từ thị ở lại Kinh Thành, nhưng nghĩ đến cảm tình Phó Dư Sâm đối với Từ thị, chỉ có thể muốn
nói
lại thôi, xem Phó Dư Sâm tự mình an bài như thế nào.
Phó Dư Sâm nhíu mi trầm tư.
Nếu theo ý muốn ban đầu của
hắn, mặc kệ
hắn
đến chỗ nào, đều phải dẫn Từ Xán Xán theo.
Nhưng bây giờ
không
phải
đi
Vân Châu non xanh nước biếc, mà là biên giới phía tây ngàn dặm hoang mạc,
không
phải ăn Vân Châu mỹ vị hải sản, mà là thịt dê thô ráp tanh nồng...
Trước khi Từ Xán Xán xuất giá được phụ mẫu nuông chiều, sau gả cho
hắn
lại đượchắn
nuông chiều, như
một
đóa hoa mềm mại tươi đẹp vừa mới nở ra,
hắn
sao có thể dẫn nàng
đi
quan ngoại hoang mạc chịu khổ?
Nhưng mà, nếu
không
dẫn Từ Xán Xán theo,
hắn
lại luyến tiếc Từ Xán Xán...
Vĩnh An đế hiếm thấy Phó Dư Sâm luôn luôn quả quyết lại nhìn thấy thần sắc do dự, nhìn
hắn
rối rắm như vậy,
không
khỏi thở dài ở trong lòng.
Từ Xán Xán còn
không
biết chuyện xảy ra trong cung.
Vì chuẩn bị cơm tối phong phú cho Phó Dư Sâm, nàng và Chu Nhan cùng nhau nghiên cứu nửa ngày, rốt cục định ra thực đơn cơm tối, tất cả đều là đồ ăn Phó Dư Sâm thích.
Sau khi định ra thực đơn, Từ Xán Xán
đi
phòng tắm, định tắm
một
lần nước rải hoa hồng, ăn diện xinh đẹp, buổi tối câu dẫn Phó Dư Sâm.
Nàng buộc tóc dài lêи đỉиɦ đầu, dùng
một
cây trâm mã não trụ lại, dựa vào vách thùng tắm, bộ ngực tuyết trắng đầy đặn lộ
một
nửa ở
trên
mặt nước, yên lặng suy nghĩ ban đêm đánh lén Phó Dư Sâm như thế nào, nghĩ đến chi tiết cụ thể, mặt Từ Xán Xán
không
tự giác được đỏ bừng.
Lúc Phó Dư Sâm vào, đầu tiên mắt nhìn thấy cánh hoa hồng vờn quanh bầu ngực tuyết trắng đầy đặn đó của Từ Xán Xán được, yết hầu
hắn
lập tức giật giật.