Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 152

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phó Dư Sâm ngồi trong đại kiệu tiến vào cửa Tuyên Đức.

hắn

đi

đến bên trái, ý bảo Thính Vũ kéo màn lên.

Đúng vào lúc giữa trưa, vạn dặm bầu trời xanh trong vắt như tẩy, mặt trời vào đông chiếu lên ngói xanh tường hồng san sát nhau

một

tầng vầng sáng màu trắng.

Phó Dư Sâm nhìn cung điện Cửu Trọng hùng vĩ tráng lệ kia, trong lòng

ẩn

ẩn

kích động: sớm muộn gì cũng có

một

ngày, ta muốn mở ra

một

thời đại thuộc về riêng Phó Dư Sâm ta!

Bởi vì Phó Dư Sâm luôn luôn thích sạch

sẽ

tới, cho nên Vĩnh An đế mệnh Chưởng

sựnữ quan Tiền Lục Nhi dẫn người quét dọn Sùng Chính Điện

một

lần, tầng tầng màn che dùng móc treo lên, mùi thuốc trong điện được mùi thơm của hoa và

không

khí mới mẻ hòa tan, đệm gối trong điện được đổi mới toàn bộ, ngay cả bình hoa

trên

giá gỗ hoàng kim cũng được cắm những bông hoa mai mới chớm nở.

Bản thân Vĩnh An đế vừa mới tắm rửa xong, quanh thân sạch

sẽ

ngồi

trên

tháp, trong lòng yên lặng suy nghĩ: ta đây

không

phải chờ nhi tử mà

đang

đợi tổ tông!

Hoàng Lang dẫn Phó Dư Sâm vào tẩm điện Sùng Chính Điện.

hắn

đánh giá bốn phía, cảm thấy dáng vẻ già nua nặng nề, mùi thuốc tràn ngập Sùng Chính Điện rốt cục có thay đổi tốt hơn, trong lòng coi như vừa lòng.

Vĩnh An đế cẩn thận nhìn Phó Dư Sâm ngồi trước tháp, mở miệng

nói: "A Sâm, Từ thị thích cái gì?" Ông quyết định giơ cờ đầu hàng.

Phó Dư Sâm nhận cành ô liu Vĩnh An đế đưa qua, rũ mắt xuống,

nói: "Nàng thích châu báu."

cành ô liu: tượng trưng cho hòa bình, ý

nói

Vĩnh An Đế nhận thua, chiều theo ý Phó Dư Sâm


Vĩnh An đế gật đầu, lệnh Hoàng Lang đứng bên cạnh: "Đến tư khố của trẫm chọn ra mười rương hồng nước sơn mạ vàng!" Nếu Từ thị thích châu báu, vậy

thì

dễ làm hơn nhiều, thưởng nàng nhiều châu báu, để nàng sống

thật

tốt với A Sâm.

Ông nhìn Phó Dư Sâm: "Đây là các đời hoàng hậu Phó thị tích lại, trẫm vẫn đặt trong tư khố

không

nhúc nhích!" Ông vốn dĩ muốn ban cho thái tử phi của cố thái tử Phó Dư Giác,

không

nghĩ tới a Giác

đi

sớm như vậy.

Nhìn sắc mặt trắng bạch của Phó Dư Sâm, Vĩnh An đế thu hồi nội tâm sầu não —— mất

thì

cũng

đã

mất rồi, cần nắm bắt tốt người trước mắt.

Sau khi cho Phó Dư Sâm

một

cây cà rốt, Vĩnh An đế lại phất lên đại bổng.

hắn

lạnh lùng nhìn Phó Dư Sâm,

âm

thanh trầm thấp: "Ngươi có thể sủng Từ thị, nhưng nếu quá độ, vậy

thì

không

phải

yêu

nàng, mà là hại nàng!"

Phó Dư Sâm kính cẩn đáp "Vâng". Mặc dù Vĩnh An đế

không

phải đệ nhất kiêu hùng(người trí dũng kiệt xuất)

, nhưng Đại Lương ở

trên

tay ông, các chư hầu từ chia cắt

điđến thống nhất, nếu ông ta nổi giận lôi đình, sợ là

không

có kết cục tốt đẹp, cho nên Phó Dư Sâm luôn luôn dò xét điểm mấu chốt của ông ta, để tránh giẫm lên giới hạn.

Vĩnh An đế lại

nói: " Mặc dù con nối dòng quan trọng, nhưng thân thể quan trọng hơn, phải biết tiết chế!"

Phó Dư Sâm thụ giáo đáp "Vâng".

Bởi vì đạt được mục đích, tâm tình

hắn

rất tốt, nhìn Vĩnh An đế cười

nói: " Tuy rằng thân thể con

không

tốt, nhưng Từ thị cũng

không

sai, phụ hoàng tương lai nhất định phải sống

thật

lâu, xem Từ thị sinh

một

đống con cho con!"

Phó Dư Sâm cười rộ lên khóe miệng có hai xoáy nho

nhỏ

lúc

ẩn

lúc

hiện, nhìn cực kỳ thiên chân khả ái. Thấy dạng này của

hắn, tâm tình Vĩnh An đế cũng tốt lên,

nói: "Được, trẫm

sẽ

chờ ngậm kẹo đùa cháu!"

Ở trong lòng Vĩnh An đế cũng thở dài

một

hơi: A Sâm vẫn quá bảo vệ Từ thị,

nói

cái gì "Từ thị sinh

một

đống con cho con",

nói

tới

nói

lui còn

không

phải

nói

con chỉ có thể do Từ thị sinh? Khi nào Phó thị lại có loại si tình này!

Nghĩ lui nghĩ tới, Vĩnh An đế lại đoán: có phải Từ thị

thật

sự

rất đặc biệt hay

không?

Ông quyết định chờ Phó Dư Sâm

đi

trước phê duyệt tấu chương, rồi sai người tuyên Từ Đình Hòa tiến vào, cùng Từ Đình Hòa

nói

chuyện cho ra lẽ.

Phó Dư Sâm hầu hạ Vĩnh An đế uống thuốc xong,

đang

muốn cáo từ, Vĩnh An đế mở miệng

nói: "A Sâm, hôm qua ngươi chưa đến, tấu chương trong ngự thư phòng

đã

xếp thành núi rồi."

Phó Dư Sâm

nói

ngay: "Con

sẽ

đi

ngay bây giờ!"

Khuôn mặt khô gầy tái nhợt của Vĩnh An đế nở nụ cười hòa ái: "đi

thôi

đi

thôi!" Những khuê nữ nhà quyền quý ở tiệc sinh nhật Từ thị ra sức biểu diễn,

không

nên để A Sâmđi, cho khỏi bị hoa mắt.

Nhớ tới lời Phong Địch

nói

"Hảo nữ phí hán", Vĩnh An đế còn có chút đau, chỉ có thể giữ A Sâm ở lại trong cung!

Tuy rằng Thanh thân vương vừa

đi

thâm cung chưa trở lại, nhưng yến hội sinh nhật của Từ vương phi

không

thể bởi vậy mà ngừng, cho nên đến thời gian, Từ Xán Xán liền tuyên bố bắt đầu yến hội.

Nam khách tiền viện được Phó Dương dàn xếp, nữ khách nội viện cũng bắt đầu tiệc rượu.

Ba vị



kính rượu, Từ Xán Xán ai đến cũng

không

cự tuyệt,

thật

uống vài chén rượu, vừa ngồi xuống, nàng cảm giác say dâng lên, đứng dậy

nói: "Các



tiếp đãi, con cảm thấy hơi say, trước

đi

vào trong..." Nàng

nói

lý do say rượu, cũng tiện nghi.

Diên Ân Hầu phu nhân nhìn mặt trắng noãn của nàng

hiện

ra chút màu đỏ, hai mắt ngập nước tràn đầy ý xuân, liền biết nàng say

thật, tự mình đưa nàng trở về, sau đó cười tự mình cầm ấm kim châm

một

chén rượu: "Mời, hôm nay chúng ta

không

saykhông

về!"

Tuy chúng phu nhân có chút thất vọng, lại cũng

không

thể làm mất mặt mũi Diên Ân Hầu phu nhân, lập tức nịnh nọt cùng nhau đứng lên.

Để Bích Vân và Đổng ma ma ở lại giữ thể diện, Từ Xán Xán làm ra bộ dáng sau rượu,không

để nhóm



đưa nàng về, để Chu Nhan và Phấn Y và các nha hoàn vây quanhđi

đến nội đường, xuyên qua nội đường vào chính thất ở phía sau—— Từ Vương thị, Từ Hàn thị và Thôi thị

đang

chờ nàng!

Từ Vương thị biết hôm nay trường hợp như vậy, nữ nhi nhất định phải uống vài chén rượu, cho nên chuẩn bị nước mật ong trước, lại cắt

một

khay quả lên, lột chút cam, chuẩn bị xong đồ giải rượu này, lại ngồi chờ Từ Xán Xán đến.

Từ Xán Xán được Chu Nhan và Phấn Y nâng vào nhà giữa, thấy mẫu thân ngồi

trêntháp cẩm, lập tức muốn quỳ gối hành lễ.

Từ vương thị vội đỡ Từ Xán Xán đứng lên: "đã

say đến nỗi này, còn làm lễ gì chứ!"

Bà sai Chu Nhan và Phấn Y đỡ Từ Xán Xán ngồi

trên

tháp cẩm, đặt

một

cái đệm gấm vóc hoa hồng ở phía sau Từ Xán Xán, lại đắp chăn lên cho nàng, thế này mới hỏi: "Có muốn lấy mũ hoa

trên

đầu xuống hay

không?"

Từ Xán Xán kỳ

thật

đầu chỉ choáng váng mặt nóng, cũng

không

có gì

không

khoẻ, nàng cười khanh khách nhìn mẫu thân: "không

cần, vạn nhất

một

lát nữa phải gặp người làm sao bây giờ!"

Từ Hàn thị và Thôi thị cũng giúp Từ vương thị, thấy thế liền cười

nói: "Vương phi

đãsay thành dạng này, còn muốn gặp người nào chứ!"

Từ Xán Xán nghĩ lại, cảm thấy Định Quốc Công

sẽ

không

đến đây, trong phủ giống như

không

có trưởng bối cần nàng dập đầu hành lễ, biết nghe lời để mẫu thân giúp mình tháo mũ hồng bảo thạch nạm vàng ròng xuống.

Thôi thị thấy tán hoa tinh xảo hoa lệ này, liền cười

nói: "thật

thật



một

vật tốt, vương phi lấy ở đâu vậy?"

Từ Xán Xán

đang

uống mật ong giải rượu mẫu thân chuẩn bị, nghe vậy nhân tiện

nói: "Là Phó Dư —— Thanh thân vương cho ta!"

Thôi thị quan sát trong chốc lát, cảm thấy kỹ thuật làm tán hoa này vô cùng khéo léo, hồng bảo thạch óng ánh,

không

khỏi nở nụ cười: "Vương gia đối xử với ngài

thật

tốt!"

Từ Xán Xán uống nước mật ong rồi lại ăn lê, phát

hiện



một

chút cũng

không

ngọt, liền cầm lát cam ăn, sau đó mới

nói: "Ta đối với

hắn

cũng tốt lắm!"

Thôi thị

đang

ngồi với Từ Hàn thị và Từ vương thị

không

khỏi đều nở nụ cười: "Ngài đối vương gia tốt là chuyện đương nhiên, vương gia đối ngài tốt là chuyện khó có được!"

Chu Nhan tiếp nhận mũ hoa hồng để vào trong hộp gỗ riêng để mũ hoa,

đi

phòng ngủ cất.

Bên ngoài yến hội vẫn

đang

tiến hành.

Sau

một

hồi ăn uống linh đình, đại đa số người đều cảm giác hơi say, lập tức gan lớn mở miệng

yêu

cầu

đi

hoa viên thưởng thức —— vẫn

không

thấy Thanh thân vương, như vậy cũng có thể ngẫu nhiên gặp ở trong hoa viên

đi?!

Diên Ân Hầu phu nhân thay mặt Thanh thân vương phi chủ trì yến hội lúc này

đã

đáp ứng, trong lòng lại suy nghĩ: mùa đông trời giá rét đông lạnh, hoa viên có thể có cái gì đẹp mắt mà nhìn?

Vì muốn vương gia khi gặp có thể nhìn thấy mặt, nhóm phu nhân dẫn nữ nhi

khôngmang mũ trùm dạo qua

một

vòng lại

một

vòng ở hoa viên, trừ bỏ thưởng chút cành lá khô héo úa và hoa mai thưa thớt,

một

người nam nhân cũng

không

đυ.ng tới,

khôngkhỏi đều cảm thấy có chút quái dị.

Công bộ thượng thư Đổng Tồn Phú phu nhân cười hỏi Hồ ma ma

một

bên chỉ dẫn: "Ma ma, như thế nào hoa viên Vương phủ to như thế này, ngay cả

một

người hầu hạ cũngkhông

có?" Sao

một

nam nhân cũng

không

có?

Hồ ma ma quỳ gối làm lễ, lại cười

nói: " Vương gia chúng ta trị gia

không

giống người thường, sau hoa viên ngay cả người trồng hoa cũng là nữ!" Lời ngầm là: vương gia dấm chua quá lớn, chỉ cần là nam nhân, đừng nghĩ đến chuyện vào hoa viên sau Vương phủ!

Đổng Phu Nhân nghe vậy cảm thấy có chút hoảng, lén lút chà xát hai tay giấu trong ống tay áo,

nói: "Bên kia hoa mai nở, chúng ta qua xem

đi!"

Hồ ma ma cười tủm tỉm dẫn mọi người cùng nhau

đi

về phía trước.

Từ Xán Xán ngồi

trên

tháp, cảm giác say rút

đi, còn đặc biệt sai Chu Nhan lấy rượu nho Ngọc Minh mang về từ Tây Vực đến, thỏa mãn ẩm

một

ly.

Từ Hàn thị và Từ Vương thị cũng theo nàng uống

một

ly.

Từ Xán Xán thấy Thôi thị bưng ly rượu

không

dám uống, liền cười

nói: "Đại tẩu có thai,không

nên uống, miễn cho thai nhi trong bụng cũng bắt chước uống rượu!"

Thôi thị vội mỉm cười trả ly rượu lại cho Hôi Tuệ châm rượu cho nàng, lấy

một

hộp vuông

nhỏ

trong túi áo ra, có chút khó khăn làm lễ với Từ Xán Xán, cười

nói: "Vương phi, đây là quà sinh nhật thϊếp thân cho ngài!" Dựa theo quy củ bình thường, lễ đại thọ phải đưa tới từ hôm qua, cho nên cái hộp

nhỏ

này nàng mang bên người.

Từ Xán Xán nhận hộp vuông Chu Nhan đưa, mở ra vừa thấy, phát

hiện

bên trong viếtmột

phương thuốc,

không

khỏi nhìn về phía Thôi thị.

Thôi thị vội giải thích

nói: "Đây là phương thuốc sinh con nhà mẹ đẻ ta nhiều thế hệ truyền lại, sắc theo phương thuốc, uống mấy tháng

thì

có thể hiệu nghiệm."

Thấy mặt Từ Xán Xán do dự, vội bổ sung

nói: " Nhân số Thôi thị ở Biện Kinh thịnh vượng, quan hệ lớn đến phương thuốc này. Vẫn do gia chủ Thôi thị bảo quản,

khôngtruyền cho người ngoài, người bình thường cũng

không

biết."

Từ Xán Xán nghe hiểu, đây là đầu danh trạng của gia tộc Thôi thị.

Nàng

không

dám làm chủ cho Phó Dư Sâm, liền cười

nói: "thật

sự

cảm ơn đại tẩu!"

Lại

nói: "Chờ vương gia trở về, ta cho

hắn

nhìn thử xem!"

Đúng lúc này, Hạt Y canh giữ ở cuối hành lang nhà giữa vào bẩm báo,

nói

Diên Ân Hầu phu nhân, Thừa Ân Bá phu nhân và Mật Dương Hầu phu nhân đến.

Từ Xán Xán nghe vậy, lập tức nằm trở lại, sờ sờ mặt, xác định nong nóng, liền nheo mắt lại làm bộ dáng giống như mờ mịt say rượu.

Thấy Từ Xán Xán say

thật, tỷ muội Diên Ân Hầu phu nhân cũng

không

thể

nói

gì hơn,nói

an ủi

một

lúc lâu.

Diên Ân Hầu phu nhân nhớ tới Phó Dư Sâm nhờ vả, lại cười

nói: "Nếu hôm nay Vương phi

đã

say vậy

thì

ở trong này nghỉ ngơi

đi,

không

cần trở về Quốc Công phủ!"

Từ Xán Xán bộ dáng gắng gượng

không

ngủ, khàn giọng

nói: "Cảm ơn



thương cảm, khách nhân phía trước còn phải làm phiền



..."

Diên Ân Hầu phu nhân cười hòa ái dễ gần: "Người trong nhà

không

cần phải khách khí, vương phi an tâm nghỉ ngơi, bác giúp con tiễn khách!"

Từ Xán Xán mảnh mai đưa tay cầm tay Diên Ân Hầu phu nhân: "Đa tạ

cô..."

Tỷ muội ba người ra khỏi nhà giữa, Mật Dương Hầu phu nhân nhíu mi

nói: "A Sâm vẫnkhông

trở lại, đại ca dặn chúng ta

không

có cách nào khác hoàn thành!"

Diên Ân hầu phu nhân cười

nói: "Là quan gia tuyên tiến cung A Sâm, tỷ muội chúng ta cũng

không

có biện pháp, chờ

một

lát nữa

đi

Quốc Công phủ gặp đại ca, giải thích chuyện này



ràng!"

Định Quốc Công gặp ba vị muội muội ở trong thư phòng.

Khi ông nghe

nói

con dâu vì say rượu mà

không

có trở về Quốc Công phủ, Diên Ân Hầu phu nhân khuyên bảo ở tại Thân vương phủ, lúc này liền thay đổi sắc mặt —— nguy rồi, sợ là kế của A Sâm!

A Sâm luôn luôn dính Từ thị,

một

khi Từ thị ở lại Vương phủ, vậy A Sâm nhất định

sẽđi

theo,

hắn

nhất định

sẽ

bắt lấy cơ hội này, thừa cơ

không

trở về Quốc Công phủ!

Nghĩ đến con xưa nay làm việc thích nhất

một

ũi tên trúng nhiều con chim, Phó Vân Chương

đã

hiểu Vĩnh An đế

đã

thỏa thuận với Phó Dư Sâm, lập tức nỗi lòng phức tạp, có mừng lại có bi.

Diên Ân Hầu phu nhân luôn luôn thông tuệ, nhìn biểu tình đại ca cứng ngắc, lập tức đoán được tám chín phần mười.

Bà cười cười,

nói: "Đại ca, có phải ca lo lắng A Sâm nhân cơ hội chuyển đến Vương phủ,

không

trở về Quốc Công phủ hay

không?"

Phó Vân Chương bị muội muội

nói

trúng tâm tư,

không

khỏi im lặng.

Thấy đại ca cam chịu, Diên Ân Hầu phu nhân liền cười

nói: "Muội muội ta có

một

chủ ý, nhưng mà đại ca phải đáp ứng muội muội

một

chuyện!"

Phó Vân Chương trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ

đã

tường,

đang

nóng vội, thuận miệngnói: "nói

đi!"

Diên Ân Hầu phu nhân cười

nói: "Đại ca triệu hồi A

anh

của muội về Biện Kinh

đi!"

Phó Vân Chương nhìn bà ta

một

cái: "Chu

anh

là A Sâm an bài đến Liêu Nam, takhông

thể can thiệp!"

Diên Ân Hầu phu nhân lập tức lại

nói: "Vậy phong hầu tước cho A

anh!" Đại Lương tước vị là đời đời xuống dần, chờ đến lúc Chu

anh

nhận tước,

sẽ

thành Diên Ân Bá!

Như thế Phó Vân Chương có thể làm được, ông lập tức đồng ý.

Diên Ân Hầu phu nhân đắc ý nở nụ cười: "Đại ca, A Sâm

không

trở về Quốc Công phủ, chẳng lẽ ca

không

thể

đi

Quốc Công phủ xem con?" Cho dù là Vĩnh An đế, cũng chưanói

muốn chặt đứt đại nghĩa phụ tử giữa Định Quốc Công với Thanh thân vương!

Định Quốc Công bừng tỉnh đại ngộ, quả thực là xua tan mây đen thấy trời xanh.

Thừa Ân Bá phu nhân và Mật Dương Hầu phu nhân đứng xem thấy tình trạng vậy,không

khỏi hối hận, quấn quít lấy Định Quốc Công, xin ông ta cũng đồng ý

không

hạ chức tước con nhà mình.

Phó Vân Chương gặp bọn muội muội lên mặt, liền

không

nuông chiều, đuổi tất cả ra ngoài.

Buổi tối Phó Dư Sâm trở lại Thanh thân vương phủ, vào nội viện nhà giữa, nhìn Từ Xán Xán vẻ mặt xinh

nhẹ

nhàng khoan khoái nghênh đón

hắn, liền khẽ cười.

Từ Xán Xán lại cười

nói: "Lần này chúng ta được an nhàn mấy ngày!"

Từ Xán Xán đón

hắn

vào, lại lấy phương thuốc của Thôi thị cho Phó Dư Sâm xem.

Phó Dư Sâm nhìn

không

ra nguyên cớ, nhân tiện

nói: "Chờ ngày mai cho phụ thân nhìn xem!"

Từ Xán Xán muốn an nhàn cũng

không

có.

Ngày hôm sau trong triều xảy ra

một

đại

sự.
« Chương TrướcChương Tiếp »