Chương 151

Mỗi ngày, Từ Xán Xán giả bộ mảnh mai, bây giờ Phó Dư Sâm đổ bệnh, nàng lập tức kiên cường lên, sau khi xin chỉ thị của Phó Dư Sâm, vì để phụ thân nhanh tới chẩn bệnh cho Phó Dư Sâm, nàng trước lệnh Thính Vũ vào cung báo tin cho Vĩnh An Đế, sau đó lại mệnh Phó Dương

đi

báo Định Quốc Công.

Xong xuôi mọi chuyện, nàng lập tức hầu hạ Phó Dư Sâm uống nước.

Phong Địch và Từ Thuận Hòa cùng nhau bắt mạch Phó Dư Sâm.

Chẩn mạch xong, Từ Thuận Hòa nhìn Phong Địch liếc mắt

một

cái, chắp tay

nói: "Tứ ca làm phiền!" Ông để Phong Địch

đi

phòng khách chờ trước, bản thân ở lại

một

lát.

Từ Thuận Hòa thấy nữ nhi còn ở đây,

không

tiện nhiều lời, chỉ viết phương thuốc để Từ Xán Xán

đi

sai người sắc.

Sau khi Từ Xán Xán ra ngoài, ông mới nhìn Phó Dư Sâm: "Hiền tế, mọi việc đều có mức độ..."

Phó Dư Sâm: "..." Nhạc phụ

nói

như vậy,

thật

sự

rất dọa người...

hắn

ỷ vào lông mi mình dài, rũ mắt xuống che khuất sóng mắt

không

nói

lời nào.

Từ Thuận Hòa nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Lúc hồi bẩm thánh thượng,

nói

nặng hay là nên

nóinhẹ?"

Phó Dư Sâm lập tức

nói: "Nên

nói

nặng!"

hắn

nhìn nhạc phụ: "Thánh thượng và phụ ta muốn nạp thứ phi cho ta."

Từ Thuận Hòa nháy mắt nhận ra ý đồ của hiền tế, lúc này vui vẻ

nói: "Giao cho ta

đi!" Ông

không

tiện

đi

nói

với Vĩnh An Đế, vậy xin Phong Địch

đi

nói

đi! Phong Địch là đại ca

anh

em đồng hao của ông, chuyện

nhỏ

này có thể nhờ xin giúp đỡ.

Từ Thuận Hòa

yêu

ai

yêu

cả đường

đi, cũng rất thích vị hiền tế này, lại dặn dò vài câu, thế này mới ra ngoài.

Chờ trong phòng chỉ còn lại có phu thê hai người, Từ Xán Xán hơi hối hận, mặt dán mặt Phó Dư Sâm: "Đều tại thϊếp..."

Kỳ

thật, bệnh Phó Dư Sâm

không

nặng như vậy,

hắn

chính là đêm qua

hắn

chỉ tùy theo tính tình làm càn với Từ Xán Xán, kết quả thân thể có chút

không

khoẻ thôi.

hắn

ghét bỏ Vĩnh An Đế và Định Quốc Công mỗi ngày túng dục ghê tởm

không

biết xấu hổ, bây giờ

hắn

cũng coi như nối gót theo hai người!

Phó Dư Sâm

nhẹ

tay vuốt mặt Từ Xán Xán, trong lòng bỗng nhiên có

một

chút an ủi —— bọn họ là làm loạn còn ta chỉ vì quá

yêu

Từ Xán Xán, bởi vậy thoáng phóng túngmột

chút, cao thượng hơn bọn họ!

Suy nghĩ như vậy, Phó Dư Sâm dễ chịu hơn.

Hai mắt Từ Xán Xán đẫm lệ mờ mịt nhìn

hắn: "Phó Dư Sâm, chúng ta về sau bảy ngày làm

một

lần

đi,

không

cần làm nhiều như vậy!"

Phó Dư Sâm: "... Chuyện này

nói

sau

đi!"

Đến buổi chiều, Từ Xán Xán tự hầu hạ Phó Dư Sâm uống thuốc, lại nghe Đến giọng Hồ ma ma vội vàng hoang mang rối loạn từ bên ngoài truyền Đến: "Chu Nhan tiểu đại tỷ, chạy nhanh

đi

bẩm báo vương phi, thánh thượng dẫn theo Quý phi nương nương Đến rồi!"

Từ Xán Xán nghe vậy vội buông chén thuốc: "Thϊếp

đi

gặp Đổng quý phi!"

Vĩnh An Đế, Hoàng Lang và Định Quốc Công cùng vào phòng ngủ Phó Dư Sâm.

Ông đánh giá trang trí trong phòng, phát

hiện

ấm áp tinh xảo thoải mái, quả thực chính là "Ôn nhu hương", trong lòng

không

khỏi thở dài.

Hoàng Lang đứng

một

bên, Vĩnh An Đế và Định Quốc Công ngồi xuống ghế dài trước giường cẩm, nhìn về phía Phó Dư Sâm thần sắc có bệnh, hai người đều đầy mặt sầu khổ lại

nói

không

nên lời.

Lúc ông và Phó Vân Chương còn trẻ, trong chính trị là huynh đệ tốt, là bằng hữu khi trêu hoa theo liễu, lại

không

nghĩ rằng lại bị báo ứng lúc về già, ngàn dặm đất đai chỉ còn Phó Dư Sâm cây dòng độc đinh.

Vĩnh An Đế cảm thấy bản thân và đường đệ Phó Vân Chương

không

có tư cách giảng đạo, im lặng

một

lúc lâu mới

nói: "Ngươi

yêu

Từ thị như vậy sao?"

Phó Vân Chương nghe vậy cũng nhìn Phó Dư Sâm, chờ Phó Dư Sâm trả lời vấn đề này.

Phó Dư Sâm ốm yếu, lại cố gắng dậy

nói: "Con chỉ thích nàng,

không

có nàng con sống

không

nổi!"

Vĩnh An Đế và Phó Vân Chương nhìn nhau, đều mặt mang vẻ sầu lo—— Gia tộc Phó thịkhông

biết tạo nghiệt gì, dòng độc đinh lại là loại tình!

Phó Dư Sâm bị bệnh, sắc mặt càng trắng bệch, lông mày và lông mi đen, môi đỏ bừng, nhưng

thật

ra chính là điểm non nớt mà tuổi thiếu niên như

hắn

nên có.

Nhìn bộ dáng Phó Dư Sâm ốm yếu, sau khi thở dài, Vĩnh An Đế khàn giọng

nói: "Vậy cũng phải có tiết chế!"

Phó Dư Sâm bệnh thành dạng những vẫn còn đúng lý hợp tình

nói: "không

phải hai người muốn con sớm sinh nhi tử sao!"

Lại

nói: "Nữ nhân đặt bên người, ai làm Liễu Hạ Huệ được!"

Vĩnh An Đế và Phó Vân Chương lần này cảm thấy vấn đề lớn hơn, Phó Dư Sâm luôn trầm tĩnh thận trọng lại: phù hợp

hắn

mười tám tuổi này!

Bọn họ đều cảm thấy

không

thể cùng Phó Dư Sâm

đã

sinh bệnh đến nỗi này mà connói

lý, dặn dò Phó Dư Sâm vài câu rồi đứng dậy ra ngoài.

Phó Dư Sâm

hiện

tại là dòng độc đinh của Phó thị,

hắn

luôn lấy thân thể mình ra uy hϊếp Vĩnh An Đế và Định Quốc Công, mà Vĩnh An Đế và Phó Vân Chương cũng xác thực bó tay, chỉ có thể gửi gắm hy vọng cho Đổng quý phi

nói

chuyện với Từ thị.

Trong phòng khách đông sương nội viện, Đổng quý phi ngồi ngay ngắn

trên

tháp cẩm, mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Từ Xán Xán ngồi

trên

ghế bành đông sườn, muốn nhìn

một

chút nữ tử có thể làm cho Thanh thân vương luôn luôn bình tĩnh tự tin mà lại "Miệt mài quá độ" rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Từ Xán Xán dựa theo dự tính trước của mình, Đổng quý phi vừa hỏi nàng, nàng lập tức xấu hổ khóc sướt mướt.

Đổng quý phi đánh giá nửa ngày, cảm thấy vị Từ vương phi này chỉ là

một

tiểu nha đầu có chút ngây ngô mà thôi, ngoại trừ bộ ngực hơi đầy đặn

một

ít, mông hơi vểnh cao

một

ít, mang theo

một

loại phong tình động lòng người

thì

những nơi khác đềukhông

có tác dụng.

Hơn nữa cực kỳ ngốc, thấy mình cũng

không

giải thích, chỉ biết khóc —— như vậy xem ra, hẳn là Thanh thân vương chủ động, nàng

nhỏ

như vậy, biết cái gì!

Nhân tài như vậy trong cung mạnh hơn nhiều so với nàng, chỉ

nói

riêng chất nữ Đổng Mẫn Lỵ cùng tộc với mình, so với nàng còn mạnh hơn

không

ít.

Đổng quý phi nhớ tới lời gia chủ Đổng thị Đổng Tồn Phú dặn dò, bên trong đôi mắt to long lanh

một

chút tính kế.

Buổi tối trở lại cung, Đổng quý phi hướng Vĩnh An Đế phục mệnh: "Quan gia, thϊếp thân

đã

hỏi



ràng, toàn vì nữ nhân A Sâm quá ít, chờ tương lai

hắn

có nhiều nữ nhân,

sẽ

không

không

giống như mèo tham ăn như vậy nữa!"

Thân thể Vĩnh An Đế quá kém, hơn nữa ông ra cung

một

chuyến nghi thức hỗ vệ cực kỳ phiền phức, cho nên chỉ ra cung dò xét bệnh của Phó Dư Sâm mà bây giờ ông mệt đến nổi

không

động đậy nổi.

Ông dựa vào

trên

tháp lẳng lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đổng quý phi,

một

lát sau mới

nói: "Ngươi lui ra

đi!" A Sâm



ràng rất thích Từ thị mới sinh bệnh, đến nơi Đổng quý phi lại biến thành "Nữ nhân quá ít", chẳng lẽ muốn nạp nhiều người phụ nhân cho A Sâm, ví dụ như đích thứ nữ bà con xa chất nữ Đổng Tồn Phú của nàng, bảo vệ phú quý ngập trời của Đổng thị.

Nữ nhân này, chỉ lo cho bản thân, hoàn toàn

không

thay ông lo lắng.

Đến buổi tối, Từ Xán Xán bảo người hầu hạ trong nội viện ra ngoài.

Chờ toàn bộ nội viện chỉ còn lại nàng và Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán giúp Phó Dư Sâm phủ thêm áo choàng chồn bạc, đội mũ trùm, lại giúp Phó Dư Sâm mang khăn quàng cổ tơ đen, bản thân cũng mặc dầy, sau đó hai vợ chồng cùng

đi

tản bộ trong hoa viênnhỏ

phía sau.

Phó Dư Sâm giả bệnh chỉ

một

ngày, nằm

trên

giường cả người khó chịu, Từ Xán Xán liền cùng

hắn

đi

lại.

Hoa viên tinh xảo vào đông chỉ có chút cây trúc hoang thương khô, càng

không

cần phải

nói

vào ban đêm, lại

không

có gì đẹp để nhìn.

Phó Dư Sâm nắm tay Từ Xán Xán, hai người cứ như vậy chậm rãi bước

đi.

Gió lạnh mùa đông thổi vào mặt Từ Xán Xán, giống như bị

một

cây dao

nhỏ

cắt, nhưng vì nàng cảm thấy có Phó Dư Sâm, cho dù ban đêm như vậy cũng rất tốt đẹp.

Vòng vo vài vòng trở về, hai người liền buồn ngủ.

Người Phó Dư Sâm nóng nóng, nằm sát bên cạnh thực thoải mái, Từ Xán Xán cởi tiết khố ở trong chăn, cũng cởi tiết khố của Phó Dư Sâm, sau đó dịch chăn dính sát vào Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm tối nay cũng có chút hoạt bát, nằm sát bên người nàng cọ tới cọ lui.

Từ Xán Xán rất ít thấy

hắn

ngây thơ như thế, cũng vui mừng, hai người náo loạn nửa ngày.

Từ Xán Xán thấy trán

hắn

ra mồ hôi,

không

khỏi mừng rỡ: "Phó Dư Sâm, chàng hạ sốt!"

Nàng cũng

không

mặc áo khoác, nhảy xuống giường rót chén nước, hầu hạ Phó Dư Sâm uống, sau đó lại chui vào chăn.

Hai người

một

đêm ngủ đến bình minh.

Ngày hôm sau, Từ Xán Xán vừa tỉnh dậy, liền vươn tay xoa lên mặt Phó Dư Sâm, pháthiện

da lạnh lạnh thế này mới yên lòng.

Hầu hạ Phó Dư Sâm uống nước xong, nàng cười hì hì hỏi Phó Dư Sâm: "Phó Dư Sâm, tiệc rượu sinh nhật hôm nay của thϊếp có hủy bỏ hay

không?"

Mặc dù Phó Dư Sâm cũng vừa tỉnh, nhưng mắt

đã

rất tỉnh táo,

hắn

vừa ngồi dậy vừanói: "Đương nhiên cử hành!" Chẳng những

không

hủy bỏ,

hắn

còn phải ôm bệnh tham gia vởi vẻ mặt đầy xuân sắc, dọa phụ hoàng và phụ thân

hắn

một

lần!

Bởi vì

trên

người ra mồ hôi, Phó Dư Sâm muốn

đi

tắm rửa ngay.

hắn

lại

không

để cho người khác hầu hạ, Từ Xán Xán

không

có biện pháp, đành phải hầu hạ

hắn

vào phòng tắm.

Lúc giúp Phó Dư Sâm cởϊ qυầи áo, Từ Xán Xán vừa cởi đai lưng của Phó Dư Sâm, vừanói: "Phó Dư Sâm, chàng đừng thú tính quá, bằng

không

hai ta

không

thể

đi

ra ngoài!"

Phó Dư Sâm liếc nàng

một

cái,

không

nói

chuyện, đưa tay nâng mặt Từ Xán Xán, cúi đầu hôn nàng.

Phó Dư Sâm hôn làm người Từ Xán Xán mềm nhũn,

hắn

lại buông lỏng ra, ánh mắt long lanh chưa thỏa mãn nhìn Phó Dư Sâm.

Mắt phượng Phó Dư Sâm híp lại: "hiện

tại, nàng và ta ai là người thú tính quá độ?"

Từ Xán Xán: "..."

Hôm nay, phủ Thanh thân vương khách quý chật.

Thanh thân vương Phó Dư Sâm vì cho Từ vương phi mặt mũi, ôm bệnh ở trước điện chiêu đãi khách.

trên

đại sảnh nội viện hiên ngang tráng lệ, Từ vương phi ngồi ngay ngắn

trên

tháp cẩm hoa mỹ, khuôn mặt xinh đẹp cười hạnh phúc, nhận nhóm nữ khách nhà quyền quý ở Biện Kinh quỳ lạy chúc phúc.

Đổng ma ma và Chu Nhan đứng hai bên Từ Xán Xán, giúp nàng xác nhận khách nhân, miễn cho nàng phạm sai lầm; Chu Nhan đứng sau bình phong, chuyên chuẩn bị vật thưởng người; các nha hoàn Hôi Tuệ, Phấn Y, Hạt Y, Hồng Phất phụ trách phần việc của người

đi

qua

đi

lại, an bài mọi việc thoả đáng.

Ba vị



phu nhân Diên Ân Hầu, phu nhân Thừa Ân Bá và phu nhân Mật Dương Hầu đứng ngoài phòng khách nghênh đón khách nhân, Hồ ma ma, Lý ma ma, Trần ma ma và Doãn ma ma

thì

lại đứng

một

bên, chuyên phụ trách tiếp dẫn khách nhân đến phòng ở chỉ định.

Dưới

sự

dẫn dắt của Doãn ma ma, năm



nương đích nữ Lễ bộ thượng thư Mã Minh Quang Mã Tuệ Dĩnh, chất nữ Ngự sử Cận Vĩ Hoán Cận Mỹ Vận, đích thứ nữ Công bộ thượng thư Đổng Tồn Phú Đổng Mẫn Lỵ, tiểu nữ tắc sơn tướng quân Tống Thế Phi Tống Hồng Vân và cháu ruột Nghĩa Đình Hầu Chu Tố Thọ Chu Chính Khiết dắt tay nhau bước vào,

nhẹ

nhàng quỳ

trên

đệm thêu nha hoàn chuẩn bị sẵn,

nói: "Cung chúc vương phi xuân xanh vĩnh kế!"

Từ Xán Xán nhìn nhóm khuê tú xinh đẹp long lanh quỳ dưới tháp, trong lòng đắc ý Phó Dư Sâm chỉ

yêu

một

mình nàng,

không

khỏi khẽ cười: "Hãy bình thân!"

Trong năm người này, nàng

đã

gặp Mã Tuệ Dĩnh, Tống Hồng Vân và Đổng Mẫn Lỵ, chính là ở Kim Minh Trì tuyển thê cho Phó Dư Sâm,

không

nghĩ tới thời gian thấm thoát, bây giờ lại gặp mặt.

So với lần trước gặp mặt, Mã Tuệ Dĩnh, Tống Hồng Vân và Đổng Mẫn Lỵ tựa hồ thành thục hơn rất nhiều, tình cảm

không

hề lộ ra ngoài, kính cẩn nhìn nàng, nụ cười

trênmặt thỏa đáng.

Từ Xán Xán thân ở trong sắc màu rực rỡ, bên tai tất cả đều là nịnh bợ xu nịnh, trước mắt tất cả đều là y hương tấn ảnh —— tất cả mọi người ngầm hiểu lòng để nhóm khuê tú chưa xuất giá vây quanh nàng.

Nàng thản nhiên cười, làm

một

mỹ nhân hiền lành, cùng đợi thời khắc

đã

thương lượng với Phó Dư Sâm đến.

Đổng ma ma nhìn Tây Dương kim đồng hồ báo giờ, quỳ gối làm lễ, mở miệng hỏi

nói: "Vương phi, vương gia

không

phải

nói

đến mừng thọ ngài sao? Sao còn chưa đến?"

Trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh, nhóm khuê tú đều muốn nhìn

một

chút Thân vương Phó Dư Sâm nổi tiếng mỹ mạo rốt cuộc bề ngoài như thế nào.

Trong mắt Từ Xán Xán mỉm cười quét

một

vòng,

nói: "Ma ma dẫn người

đi

tiền viện nhìn xem!"

không

bao lâu, Đổng ma ma trở lại: "Bẩm vương phi,

một

quý nhân trong cung đến, tuyên vương gia tiến cung rồi!"

Từ Xán Xán "Nha"

một

tiếng, vẻ mặt

không

thèm để ý, trong lòng lại suy nghĩ: sao lạikhông

hợp với kịch bản Phó Dư Sâm định ra?