Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 149

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên ngoài

không

biết khi nào trời bắt đầu nổi gió, quét cành khô trong viện phát ra tiếng động "Ca ca". Bên cạnh án thư của Phó Dư Sâm bày ra

một

bàn trà, nước được đun

trên



nhỏ

đang

sôi, phát ra tiếng"Phốc phốc"—— Nó được Từ Xán Xán sai người đưa tới thư phòng

hắn

,

nói

có thể tùy lúc uống trà, còn có thể thường xuyên nấu nước, hơi nước làm

không

khí trong thư phòng ướŧ áŧ

một

chút.

Đứng trước án thư Phó Quế thấy thế, vội bưng ấm trà lên, đổ nước trà vào bình làm lạnh

một

lúc ——mao tiêm

không

thể dùng nước quá nóng!

Người Phó Dư Sâm tựa vào

trên

lưng ghế, nhìn Phó Quế

đang

bận rộn, trong lòng bắt đầu tính toán.

Nguyên thị nhất định phải chết, nhưng

không

thể chết dưới tay thân tín của

hắn, bởi vì mặc kệ ai gϊếŧ Nguyên thị, diệt khẩu là điều tất yếu.



hắn,

không

muốn để thủ hạ

đi

tới chỗ chết!

Mùi thơm mao tiêm mát lạnh tỏa ra khắp thư phòng.

Phó Quế rót trà vào ly

nhỏ

rồi dâng lên cho Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm nhấm

một

hớp trà, liền có chủ ý —— tìm cơ hội đem chuyện Nguyên thị cho Vĩnh An Đế biết.

Lão cha Định Quốc Công

không

được, ông rất nhân từ nương tay, làm loại chuyện này ông

không

được việc bại

sự

có thừa.

Sau khi đưa ra

một

lời bình cho phụ thân, tâm tư Phó Dư Sâm rộng mở sáng sủa, uống ly trà

một

hơi cạn sạch, sau đó hỏi Phó Quế: "Đến hỏi khách của vương phi

đã

rời

đichưa!"

Phó Quế đáp "Vâng" liền lui xuống.

Thính Vũ biết được nhiệm vụ của Phó Quế, lo lắng vương gia

đi

nội viện lại làm bạn với vương phi nửa ngày

không

ra, vội chạy vào, trong tay còn cầm

một

danh thϊếp: "Vương gia, đây đều là những người chờ gặp ngài, nô tài sàng chọn

một

ít, chọn những người quan trọng, nếu

không

ngài nhìn thử

một

chút

đi?"

Phó Dư Sâm vốn hơi mệt mỏi, nghe vậy đành phải nhận lấy, lật xem vài cái.

trên

cùng là tên của Thái Thường Tự Khâu Vân Hải.

Phó Dư Sâm nhớ tới buổi sáng phê chữa tấu chương.

Khâu Vân Hải

đã

dâng ba tấu chương buộc tội Lam Thiểu Kỳ ngầm chiếm đoạt ruộng đất của dân chúng.

Đối với tấu chương của

hắn, Phó Dư Sâm rất vừa lòng.

Nguyện vọng chung của Phó Dư Sâm và Vĩnh An đế chính là từng bước làm tan rã môn phiệt Đại Lương.

Nay

hắn

đã

đánh ngã môn phiệt Thư thị, phải tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới, nhưng Lam Thiểu Kỳ

không

được, bởi vì

hắn

đại biểu Lam thị của Trịnh Châu nay là đồng minh của Phó Dư Sâm!

Phó Dư Sâm ở trong lòng chuyển

một

vòng tất cả môn phiệt của Đại Lương, cuối cùng có mục tiêu —— nếu Khâu Vân Hải nguyện ý làm quyền đầu của

hắn, vậy mời ông ta tiến vào, chỉ mục tiêu cho

hắn!

"Mời Khâu đại nhân vào

đi!" Phó Dư Sâm

nhẹ

giọng

nói.

Chu Nhan

đang

nhìn Hồng Phất ở cuối hành lang hầm canh hạnh nhân hai quả ngân nhĩ cho vương phi, thấy Phó Dư Sâm dẫn theo Thính Vũ và Quan Tuyết đến, vội quỳ gối nghênh đón: "Bẩm vương gia, vương phi vừa mới ngủ."

Phó Dư Sâm gật đầu, lập tức vào nhà chính.

Cửa sổ trong phòng ngủ mở ra, cũng

không

tính ấm áp. Phó Dư Sâm bước tới cửa sổ, đem gió lạnh lập tức chắn bên ngoài.

hắn

mở cửa giường đóng chặt ra, phát

hiện

Từ Xán Xán ôm chăm gấm đỏ thẫm ngủ say, tay chân tuyết trắng đều lộ ra bên ngoài,

không

khỏi cười, cầm chăn đắp lại cho Từ Xán Xán, sau đó đóng cửa giường

đi

tắm.

Tắm rửa xong

đi

ra, Phó Dư Sâm cũng lên giường.

Trong lúc ngủ mơ Từ Xán Xán cảm thấy có chút nóng, sau lưng hơi lạnh, liền nhích người qua, dán sát vào vật lạnh lạnh kia, dùng sức cọ xát vài cái, cảm thấy rất mát mẻ thoải mái, đơn giản xoay người ôm lấy vật kia bắt đầu vuốt ve.

Vừa nhẵn bóng vừa mát mẻ, vuốt rất thoải mái!

Phó Dư Sâm được Từ Xán Xán vuốt ve lập tức có phản ứng, nhìn Từ Xán Xán giống như con chó

nhỏ

ở trong lòng mình xoay lui xoay tới sờ tới sờ lui,

hắn

không

khỏi thở dài

một

hơi, cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng thân thể bộ vị nào đó sớm dựng thẳng lên.

Từ Xán Xán cọ xát trong chốc lát, dứt khoát nằm

trên

người Phó Dư Sâm, mặt chôn ở trước ngực Phó Dư Sâm cọ xát rầm rì.

Phó Dư Sâm xác định nàng

đang

nằm mơ, hơn nữa là mộng xuân,

không

khỏi có chút kiềm chế

không

được.

hắn

cởi toàn bộ trung y tiết khố của Từ Xán Xán ra đặt ở

một

bên, sau đó đè lên người nàng.

Trong nháy mắt Phó Dư Sâm tiến vào, Từ Xán Xán vì đau mà tỉnh dậy, mở to mắt phát ra

một

tiếng thở

nhẹ, thanh

âm

lại bị Phó Dư Sâm nuốt xuống.

Phó Dư Sâm cảm thấy bên trong Từ Xán Xán vừa nóng vừa chặt, gắt gao hút chặthắn, bao vây lấy

hắn, khi Từ Xán Xán động tình, bên trong từng trận kịch liệt co rút làm Phó Dư Sâm như lên tiên cảnh.

hắn

sợ bản thân bắn nhanh, lập tức cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của Từ Xán Xán, dùng sức mυ"ŧ vào, cũng đẩy phía dưới tiến vào càng sâu, động tác nhưng chậm lại.

Từ Xán Xán bị

hắn

làm cho cả người run rẩy bắt đầu co rút,

một

cảm giác chưa từng có bao phủ nàng, phía dưới co rút lại mất

đi

khống chế.

Phó Dư Sâm

không

chịu nổi nàng mãnh liệt co rút, đành phải vững vàng đẩy vài cái, sau đó suy sụp ngã xuống.

Tuy rằng

hắn

đã

mềm nhũn nhưng vẫn như trước có thể cảm thấy nơi đó của Từ Xán Xán

đang

đè ép mấp máy mất hồn.

Hai mắt Từ Xán Xán mông lung nâng hai chân lên quấn chặt eo Phó Dư Sâm, như trước cảm thụ rung động vừa rồi—— thành thân lâu như vậy, lần đầu tiên nàng cảm giác được cùng

một

chỗ với Phó Dư Sâm

thì

ra cũng có thể đẹp như vậy.

Chờ hai người ngồi dạy, trời

đã

bắt đầu tối.

Từ Xán Xán để Phó Dư Sâm ngồi

trên

tháp cẩm tháp, sau đó bảo Bích Vân múc hai chén canh quả ngân nhĩ hạnh nhân bưng lên, nàng tự mình hầu hạ Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm từ từ ăn canh song quả ngân nhĩ hạnh nhân, ngẫu nhiên liếc mắt Từ Xán Xán

một

cái, thấy nàng ánh mắt ướt đẫm, môi cũng hơi sưng, khuôn mặt trắng noãn ửng đỏ, hoàn toàn là bộ dáng sau khi được

yêu

thương... Trong lòng

hắn

không

khỏi rung động, thân thể lại có phản ứng.

Từ Xán Xán xấu hổ mang e sợ hầu hạ Phó Dư Sâm.

Vì Phó Dư Sâm tuổi trẻ nóng tính, ép buộc nàng làm phía dưới bây giờ vẫn còn têt dại, cũng may chỉ tê, cũng

không

đau.

Từ Xán Xán nhớ tới việc sung sướиɠ lần đầu tiên từ xưa đến nay lúc buổi chiều,

khôngkhỏi lặng lẽ quan sát Phó Dư Sâm liếc mắt

một

cái.

Ai biết Phó Dư Sâm

đang

nhìn nàng, mắt phượng sâu thẳm tựa hồ như có tia sáng lóe lên.

Nghĩ đến lúc đó Phó Dư Sâm điên cuồng, mặt Từ Xán Xán hoàn toàn đỏ, vội dời ánh mắt

đi.

Phó Dư Sâm buông bát ngọc trong tay, trầm giọng

nói: "Đều lui ra

đi!"

Bích Vân vội mang theo bọn nha hoàn hầu hạ ở trong phòng đều lui xuống.

Từ Xán Xán ngẩng đầu nhìn

hắn, ánh mắt tựa như chảy nước, giọng

nói

cũng mềm mại cực kỳ đáng

yêu: "A Sâm, chàng muốn làm gì?"

Trong lòng Phó Dư Sâm rung động, đứng dậy lôi kéo nàng vào phòng ngủ.

Ngồi

trên

nhuyễn tháp trước cửa sổ ở trong phòng ngủ, Phó Dư Sâm nâng cằm Từ Xán Xán lên, dùng sức hôn nàng.

Môi Từ Xán Xán mềm mại thơm ngọt, Phó Dư Sâm bỗng nhiên khó nhịn muốn cắn nát môi nàng, sau đó ngậm môi nàng dùng sức mυ"ŧ.

hắn

muốn vĩnh viễn ôm Từ Xán Xán vào ngực, muốn nàng hòa tan trong lòng mình, vĩnh viễn

không

chia cách...

Lúc tiến vào thân thể Từ Xán Xán, lúc nước bên trong mặt mềm mại bao vây lửa nóng, Phó Dư Sâm có

một

ý nghĩ đáng sợ: nếu trong lòng Từ Xán Xán có nam nhân khác

thìhắn

sẽ

gϊếŧ nàng, đốt thành tro ôm vào trong chăn, để nàng vĩnh viễn ở cùng

hắn.

Từ Xán Xán

không

biết ý tưởng lúc này của Phó Dư Sâm, nàng lại

đang

nghĩ lúc phá bình phá ngã: ôi, ngày mai

đi

đường sợ

sẽ

rất khó coi!

Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Dư Sâm ra ngoài từ sớm, Từ Xán Xán vẫn ngồi

trênnhuyễn tháp đọc sách.

Bích Vân thấy nàng vẫn còn đọc sách, sợ mắt nàng chịu

không

nổi, nhân tiện

nói: "Vương phi, Duyên Ân Hầu phu nhân phái người đưa tới tám chậu hoa mai kia nay đặt ở cuối hành lang, trong đó có mấy chậu mai vàng

đã

nở, nô tỳ

đi

xem với ngài nha!"

Từ Xán Xán vừa nghe, cũng thực có hứng thú, nhưng vừa giật giật, phía dưới vừa tê vừa đau khó chịu, đành phải lúng túng

nói: "Ta nghỉ ngơi

một

chút lại

đi

đi!"

Bích Vân có chút nghi hoặc: Ồ? Vương phi nghỉ đến trưa mới dậ, còn có gì mệt vậy?đi

ra ngoài mới tốt cho thân thể!

Tuy rằng cả đời Đổng ma ma chưa gả, nhưng dù sao cũng xuất thân từ thông phòng, đoán vương gia tuổi trẻ khí thịnh, vương phi chắc có chút

không

tiện.

Gặp Bích Vân đần độn còn muốn khuyên vương phi ra ngoài, bà vội mở miệng

nói: "Bích Vân, ngươi dẫn người chuyển chậu mai vàng kia vào

đi, để vương phi ở trong phòng xem, chẳng phải rất tốt sao?"

Bích Vân vừa nghe, cảm thấy thực có đạo lý, liền bẩm Từ Xán Xán

đi

ra ngoài.

Từ Xán Xán

không

khỏi nở nụ cười.

Bích Vân đôi khi thực thông minh, đôi khi lại ngu ngốc

một

cách đáng

yêu!
« Chương TrướcChương Tiếp »