Chương 147

Từ Xán Xán ngồi ở

trên

tháp cẩm, nhìn y phục hôm nay của mình mặc.

Hôm nay, nàng đúng lúc đội mũ hoa vàng ròng, mặc áo tay sam hồng tiêu kim, xem như đủ trang trọng, cũng

không

định thay quần áo, ngồi ngay ngắn ở

trên

tháp cẩm đợi khách vào.

Đổng ma ma tiến lên

nhỏ

giọng

nói: "Bẩm vương phi, Diên Ân Hầu tay cầm quân quyền, trấn thủ quân phương Bắc thị trấn quan trọng Bình Châu; Thừa Ân Bá là ca ca tiên hậu của Vĩnh An đế, cữu cữu của cố thái tử; Mật Hương Hầu tuy có tước vị, lại tham gia võ cử tiến vào hệ thống võ quan, bây giờ là thủ lĩnh hắc y vệ của Vĩnh An đế."

Dứt lời, bà lùi sau đứng bên cạnh.

Từ Xán Xán kinh ngạc nhìn bà

một

cái, trong lòng trấn định rất nhiều.

Phó đại



nương mang theo năm vị muội muội vào Trúc Thanh viện.

Đến cửa nội viện, nàng thấy

một

thanh niên thanh tú mặc giáp trụ mang theo hai binh lính canh gác ngoài cửa,

không

khỏi nhìn thoáng qua, phát

hiện

thanh niên lông mi hình như trăng lưỡi liềm, lông mày, ánh mắt và lông mi đều rất đen, giống như bước ra từ

một

bức tranh.

Mà lúc này, ánh mắt

hắn

nhìn bên này, trầm tĩnh thâm thúy hình dạng tốt đẹp, hình như là... Là mắt mèo.

Phó đại



nương dù hơn bốn mươi tuổi, lúc lại tầm mắt tương giao với thanh niên vẫn

không

khỏi tim đập nhanh hơn.

Nàng ngẩng đầu cao, bày ra bộ dáng càng thêm cao ngạo che dấu nội tâm rung động này.

Hồ ma ma kính cẩn dẫn sáu vị



nãi nãi đến trong viện.

Phó Lục



nương đột nhiên mở miệng hỏi

nói: "Hồ ma ma, ba binh lính canh giữ ngoài cửa nội viện kia là có chuyện gì xảy ra sao?"

Hồ ma ma dừng bước chân lại trả lời: "Bẩm lục



nãi nãi, vài vị kia đều là thị vệ của vương phi."

Phó Lục



nương nghẹn

một

chút, lúc này nàng cũng nghĩ đến thân phận địa vị chênh lệch giữa mình và Từ Xán Xán.

Dừng

một

chút, Phó Lục



nương lại

nói: "Những thị vệ này sao bề ngoài tuấn tú như thế? Tuyển trai lơ sao?"

Hồ ma ma cười như

không

cười

nói: "Bề ngoài tuấn tú? Lão nô

không

nhìn ra! Vẫn là Lục



nãi nãi nhìn ra được!"

Phó Lục



nương: "..." Miệng của ma ma giữ cửa cũng

thật

lợi hại!

Phó đại



nương nhíu mày

nói: "đi

thôi!"

Nàng xây dựng ảnh hưởng rất nặng, Phó Lục



nương đành phải cúi đầu

không

nóithêm nữa.

Hồ ma ma tiếp tục dẫn đường sáu vị này

đi

về phía trước.

Lấy Phó đại



nương cầm đầu, nhóm sáu vị



nãi nãi

đi

tới trước cửa phòng, các nàng lại

không

thấy được nghênh đón như dự đoán,

không

khỏi dừng bước.

Hồ ma ma cười tủm tỉm cầu xin tiểu nha hoàn Hồng Phất đứng cuối hành lang: "Thỉnh cầu tiểu đại tỷ

đi

vào thông báo

một

tiếng,

nói

sáu vị



nãi nãi đến!"

Hồng Phất là

một

nữ hài tử mặt tròn, thân hình

nhỏ

nhắn, mắt hẹn dài, thấy thế gật đầu, vèn màn bông lên vào phòng.

Phó Ngũ



nương thấy tỷ muội mình còn phải ở bên ngoài chờ thứ tiểu tức phụ gặp, trong lòng khó chịu, bước lên từng bước, nhìn Phó đại



nương

nói: "Đại tỷ —— "

Phó đại



nương liếc mắt ra hiệu nàng, ý bảo nàng lui ra xuống.

Hồng Phất vén màn

đi

ra, cười khanh khách

nói: "Vương phi cho mời!"

Phó đại



nương chờ sáu vị vào nhà chính, liền nhìn thấy Từ Xán Xán đầu đội mũ hoa vàng ròng, mặc áo tay sam hồng tiêu kim, đoan chính ngồi

trên

tháp cẩm gỗ Hoa Lê chạm hoa văn, thấy các nàng bước vào cũng

không

có ý tứ bước xuống nghênh đón,không

khỏi đều sửng sốt —— thấy các nàng bước vào còn

không

nghênh đón, Từ Xán Xán cũng quá kiêu ngạo

đi?!

Từ Xán Xán đoan chính ngồi ở chỗ kia, thấy các nàng tiến vào, cũng chỉ mỉm cười mà thôi.

Sáu vị Phó



nương bất động, Từ Xán Xán cũng

không

động, nhất thời hai bên có chút giằng co.

Lý ma ma biết ý, cười sai tiểu nha hoàn lấy sáu cái lít cẩm đến: "Cũng

không

thể để lúc người ta hành lễ với vương phi phải trực tiếp quỳ xuống mặt đất chứ!"

Hôi Tuệ, Phấn Y và Hạt Y thấy thế, vội lấy sáu cái lót cẩm xếp thành ba hàng để

trênđất nhà chính.

Sáu vị Phó



nương lúc này cũng hiểu ra các nàng đến tự rước lấy nhục, trong lòng căm giận nhưng

không

bỏ kiêu ngạo xuống được, nhất thời tình cảnh trở nên căng thẳng.

Từ Xán Xán

một

chút cũng

không

cấp.

Cho dù Phó Dư Sâm

không

phải hoàng thái tử nhưng thân phận của nàng vẫn là hoàng tử phi, ấn tước vị nàng cũng là Thân vương phi, sáu vị Phó



nương gặp nàng, dựa vào lễ nghĩ cũng phải quỳ lạy nàng.

Phó đại



nương tức giận, phất tay áo bỏ

đi.

Phó nhị



nương phía sau lặng lẽ kéo váy nàng, sau đó dẫn đầu mở miệng

nói: "Tham kiến vương phi!"

Phó nhị



nương quỳ lạy như vậy, các Phó



nương còn lại cũng

không

thể

khônglàm theo, đành phải nghẹn khuất quỳ xuống theo.

Phó đại



nương quỳ rất là nghẹn khuất, lưng thẳng tắp, thân thể cứng ngắc.

Từ Xán Xán cũng rất hài lòng.

Nàng lại cười

nói: "Các tỷ tỷ

thật

đa lễ, đều bình thân

đi!"

Sáu vị Phó



nương vừa được Bích Vân mời ngồi xuống hai bên sườn, Hồ ma ma liền bước vào hồi báo

nói

Diên Ân Hầu phu nhân, Thừa Ân Bá phu nhân và Mật Dương hầu phu nhân

đã

tới.

Từ Xán Xán nghe vậy lập tức đứng dậy

nói: "Ta

đi

nghênh đón các vị



cô!"

Sáu vị Phó



nương nhìn nàng trước kiêu ngạo sau cung kính,

không

khỏi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng các





đến, các nàng cũng đành phải đứng dậy nghênh đón.

Các nha hoàn ma ma vây quanh Từ Xán Xán ra nhà chính.

Sáu vị Phó



nương cũng

đi

theo.

Thấy Hồ ma ma dẫn ba vị hoa y phu nhân vào, Từ Xán Xán vội nghênh đón.

Ba vị phu nhân vị nào ít nhất nhìn qua cũng khoảng bốn mươi tuổi, hình như trẻ hơn so với Phó đại



nương, vừa thấy Từ Xán Xán lập tức muốn hành lễ nhưng Từ Xán Xán lại ngăn cản.

Từ Xán Xán đoán bà chính là mẫu thân Chu

anh

Diên Ân Hầu phu nhân, trong lòngkhông

khỏi thân mật, nắm tay bà, cười

nói: "Các





đại giá quang lâm, cháu dâuthật

sự

thụ sủng nhược kinh!"

Diên Ân Hầu phu nhân cũng thân thiết cười

nói: "Vương phi

không

chê chúng ta già đáng ghét, tỷ muội chúng ta

đã

muốn mang ơn!"

Bà lôi kéo tay Từ Xán Xán, cười để đại tỷ Thừa Ân Bá phu nhân và tứ tỷ Mật Dương Hầu phu nhân xem: "Đại tỷ, tứ tỷ, đây là nương tử của A Sâm!"

Vì trượng phu của Thừa Ân Bá phu nhân và Mật Dương Hầu phu nhân đều là người của Phó Dư Sâm, cho nên rất nịnh nọt Từ Xán Xán, đều cười khanh khách nhìn Từ Xán Xán.

Diên Ân hầu phu nhân cười

nói: "Các tỷ xem, A Sâm sao lại có phúc như thế nhỉ, cháu dâu xinh đẹp, mỹ lệ như đóa hoa lê vậy!"

Từ Xán Xán chỉ thẹn thùng cười: "Bên ngoài trời lạnh, mời các





vào trong!"

Diên Ân Hầu phu nhân giống như lúc này mới nhìn thấy Phó đại



nương các nàng, miễn cưỡng mở miệng

nói: "Nha, là Lai Dương Hậu phu nhân!"

Phó đại



nương đành phải bước lên hành lễ: "Tham kiến

cô!" Nàng so với tiểu



này còn lớn hơn hai tuổi, khi còn bé ăn

không

ít khổ từ vị tiểu



này, bởi vậy rất kiêng kị vị Diên Ân Hầu phu nhân này.

Từ Xán Xán thờ ơ lạnh nhạt, phát

hiện

ba vị



quả

thật

là khắc tinh của sáu vị tỷ tỷ, trong lòng

không

khỏi vui lên, hoài nghi ba vị



được Phó Dư Sâm mời tới để khắc địch chế thắng áp bãi.

Mọi người ngồi uống trà trong nhà chính.

Diên Ân Hầu phu nhân và Từ Xán Xán đặc biệt thân thiết, ngồi sát bên cạnh Từ Xán Xán ngồi

trên

tháp cẩm, liên miên

nói

chuyện; Thừa Ân Bá phu nhân và Mật Dương Hầu phu nhân ngồi ở bên sườn tháp cẩm mỉm cười nghe, ngẫu nhiên cũng tiếp hai câu.

Sáu vị Phó



nương ngồi

trên

ghế dựa lớn hai sườn, im lặng thưởng trà.

Bởi vì rất sợ Phó Dư Sâm, cho nên các nàng vốn nghe Phó Dư Sâm vào triều, thế này mới nhân cơ hội tới, ai biết đυ.ng phải này ba vị



không

lúng ta lúng túng.

Lúc này Diên Ân Hầu phu nhân

nói

đến sinh nhật Từ Xán Xán, cười hỏi Từ Xán Xán: "Vương phi,



ta có

một

yêu

cầu quá đáng,

không

biết có nên mở miệng

không?"

"cô

mời

nói!" Từ Xán Xán cười

nói.

Diên Ân Hầu phu nhân thế này mới

nói: "Ta nghe

nói

mười sáu tháng mười là sinh nhật mười sáu tuổi của con nên muốn thay con xử lý

một

chút, nhưng Trúc Thanh viện này có chút hẹp, vậy

đi

nơi nào cho tốt đây?"

Từ Xán Xán còn chưa kịp

nói, Mật Dương Hầu phu nhân liền hứng thú

nói: "Ai

nóikhông

có chỗ? phủ Thanh Thân vương chẳng lẽ còn

không

đủ lớn?"

Diên Ân Hầu phu nhân bộ dáng bỗng bừng tỉnh đại ngộ, đọt nhiên vỗ tay

một

cái: "Ai u, đúng vậy, chính là Thanh thân vương phủ!"

Nàng cười nhìn Từ Xán Xán: "Vương phi, thϊếp thân lo liệu tiệc sinh nhật ngài ở Thanh thân vương phủ, ý ngài thế nào?"

Từ Xán Xán biết được chút từ hai tỷ muội kẻ xướng người hoạ, bởi vậy cười

nói: "Vậy do



an bài, cháu dâu

không

từ!"

Diên Ân Hầu phu nhân thế này mới

nói: "Kỳ

thật, ta làm như vậy còn vì bản thân ta!"

Thừa Ân Bá phu nhân vội tiếp lời

nói: "Muội muội đến tột cùng vì cái gì?"

Diên Ân Hầu phu nhân nghiêm trang

nói: "Ta lo liệu tiệc sinh nhật vương phi, đến lúc đó nhiều khuê tú nhà quyền quý

đi

tham dự như vậy, muội chẳng phải vừa vặn nhân cơ hội chọn con dâu cho Chu

anh

nhà muội sao?"

Thừa Ân Bá phu nhân, Mật Dương Hầu phu nhân và Từ Xán Xán đều nở nụ cười. Sắc mặt sáu vị Phó



nương cương cứng, quả thực ngoài cười nhưng trong

không

cười.

Từ Xán Xán

một

bên

nói

chuyện phiếm với các

cô,

một

bên lặng lẽ đánh giá ba vị

cônày. Sau khi được Đổng ma ma nhắc nhở, nàng đối với tình huống của ba vị



này có chút hiểu biết.

Trượng phu ba vị



này người người quyền cao chức trọng, nay xem ra, cũng theo phe Phó Dư Sâm, xem ra thế lực Phó Dư Sâm càng lúc càng lớn.

Suy nghĩ như vậy, nàng càng vui mừng, đối đãi ba vị



càng thêm thân thiết.

Phó đại



nương và Phó nhị



nương nhìn sắc mặt như bình tĩnh, kỳ

thật

trong lòngđang

tính toán.

Các nàng phát

hiện

ba vị



này hoàn toàn tới nịnh bợ nịnh hót Từ Xán Xán, này chứng minh cái gì? Chứng minh Diên Ân hầu, Thừa Ân Bá và Mật Dương hầu đều

đitheo Phó Dư Sâm, cho nên bọn họ mới có thể

không

để ý tôn ti cao thấp nịnh bợ như thế!

Như thế xem ra, thế lực Phó Dư Sâm sớm sâu

không

lường được!

Sắc mặt Phó đại



nương tái nhợt, trong lòng bàn tay ra

không

ít mồ hôi lạnh —— Mật Dương hầu là thủ lĩnh hắc y vệ của Vĩnh An đế, nếu ông ta theo phe Phó Dư Sâm vậy Phó Dư Sâm kế vị

đã

không

còn gì bất ngờ!

Phó nhị



nương nhìn về phía Diên Ân Hầu phu nhân ngồi ngay ngắn

trên

tháp cẩm thân mật trò chuyện với Từ Xán Xán ——mỹ nhân hiền lành

nhỏ

tuổi này, chẳng lẽ

thậtsự

sẽ

trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Lương sao?

Sau khi tan triều, Vĩnh An đế mang theo Phó Dư Sâm trở về Sùng Chính Điện.

Phó Dư Sâm kiên nhẫn hầu hạ ông nằm

trên

ngự tháp, lại cầm

một

đệm vàng đặt ở phía sau ông, tận lực làm Vĩnh An đế nằm thoải mái

một

chút.

Từ Thuận Hòa

đã

ở lại Sùng Chính Điện nhiều ngày, đến thời gian

thì

lên điện châm cứu cho Vĩnh An đế.

Bó châm xong Từ Thuận Hòa liền lui xuống.

Phó Dư Sâm cầm

một

cái khăn tay vàng lau mồ hôi

trên

trán Vĩnh An đế, vẻ mặt trầm tĩnh,

không

có chút thiếu kiên nhẫn nào.

Vĩnh An đế im lặng trong chốc lát, mới mở miệng

nói: "A Sâm, vì sao ngươi cự tuyệt sắc phong?"

Phó Dư Sâm nhìn ông ta, sau đó thành

thật

nói: "Con cảm thấy hoàng... Phụ hoàng người

không

phải thực tình nguyện."

Vĩnh An Đế: "..."

Lúc ấy, ông quả

thật

không

quá tình nguyện. Nếu

không

có biến cố, ông nhất định

sẽlàm từng bước đem giao tất cả cho A Sâm ; nhưng lúc ấy A Sâm máu me đầm đìa sát khí đầy người

đi

đến, có thể làm cho ông nghĩ như thế nào?

Phó Dư Sâm bưng chén thuốc

trên

bàn, dùng thìa bạc quấy

nhẹ

nhàng, làm chén thuốc nguội

một

chút.

Lúc này, mi mắt

hắn

rũ xuống, lông mi đen dày ngay tại mí mắt tạo ra hai bóng dày đặc, đôi môi đỏ mím chặt, thoạt nhìn trong ủy khuất mang theo quật cường.

Tâm Vĩnh An đế nháy mắt mềm lại, nhìn Phó Dư Sâm, nhớ tới hoài nghi trước kia

thậtlâu.