Chương 127

Bình Nam đại nguyên soái Phó Dư Sâm khải hoàn hồi kinh, đương nhiên hình thức phải long trọng mà nhiệt liệt.

Từ Xán Xán giống như nằm mơ,

không

có chút cảm giác chân

thật.

Khi nàng ngồi

trên

đại kiệu vàng óng dừng trước Sùng Chính điện, theo đại kiệu đặt xuống cảm giác như mất trọng lượng, Từ Xán Xán mới hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Đại thái giám Hoàng Lang bước lên nghênh đón, nhấc màn kiệu lên, Phó Dư Sâm mặc giáp bào kim giáp choàng đen đưa tay nắm chặt tay Từ Xán Xán, nâng nàng xuống kiệu.

Từ Xán Xán hơi khẩn trương, trái tim đập rất nhanh.

Tay Phó Dư Sâm hơi lạnh, vậy nên càng làm cho nàng khẩn trương hơn.

Cảm thấy Từ Xán Xán khẩn trương, Phó Dư Sâm liếc nàng

một

cái, thấp giọng

nói: "Có ta ở đây, nàng yên tâm."

Nghe thế, Từ Xán Xán lập tức ổn định lại —— đúng vậy, có Phó Dư Sâm ở đây, nàng sợ hãi gì chứ?

Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm cười

yêu

kiều, hoàn toàn bình tĩnh lại.

Vĩnh An đế và Thư hoàng hậu mặc đại lễ phục song song ngồi

trên

tháp ở chính điện.

Nhìn thấy Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán bước vào, khuôn mặt tái nhợt của Vĩnh An đế mỉm cười.

Thư hoàng hậu cười rất từ ái, nhưng sau khi nhìn thấy

trên

người Từ Xán Xán mặc lễ phục hoàng tử phi, đáy mắt bà

hiện

lên hận ý.

Sau khi làm đại lễ, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán song song ngồi phía bên trái

trên

tháp cây tử đàn.

Chưởng

sự

nữ quan Sùng Chính điện Tiền Lục Nhi mang theo cung nữ dâng trà thơm rồi lui xuống.

Vĩnh An đế nhìn Phó Dư Sâm, cảm thấy sắc mặt Phó Dư Sâm mặc dù có chút tái nhợt, nhưng mắt phượng trầm tĩnh, thân thể như ngọc, tựa có

một

loại phong thái.

Ông ho khan vài tiếng, nhìn Phó Dư Sâm mở miệng hỏi: "A Sâm, nghe

nói

ngươi bị thương?"

Phó Dư Sâm sớm thượng tấu chuyện bình định Lan Khảo cho Vĩnh An đế, nghe xong cúi đầu

nói: "Là chất nhi lỗ mãng!"

Vĩnh An đế thấy

hắn

tinh thần sa sút như thế, trong lòng cũng khổ sở, liền ngoắc

nói: "A Sâm, lại đây để trẫm xem thương thế của ngươi!"

Mắt phượng Phó Dư Sâm nhìn Vĩnh An đế, suy nghĩ

một

chút, nghe lời bước đến, dưới

sự

hỗ trợ của Hoàng Lang cởi kim giáp xuống, xốc áo kép tơ lụa lên, lộ ra miệng vết thương

trên

lưng, nghiêng người quỳ gối trước mặt Vĩnh An đế.

Vĩnh An đế nhìn vết thương chưa khỏi hẳn

trên

tấm lưng trắng nõn gầy yếu của Phó Dư Sâm,

không

khỏi đau lòng. Mặc dù ông vẫn đề phòng Phó Dư Sâm, nhưng cũng

yêu

thương Phó Dư Sâm, bởi vậy hơi chần chừ mở miệng

nói: "A Sâm, theo trẫm đến Đại Khánh điện, bách quan

đang

chờ ở đó!"

Vĩnh An đế và Phó Dư Sâm lên liễn xe

đi

Đại Khánh điện, trong chính điện của Sùng Chính điện nhất thời chỉ còn lại Thư hoàng hậu và Từ Xán Xán.

Thư hoàng hậu rất hứng thú đánh giá Từ Xán Xán, tầm mắt dừng

trên

bụng Từ Xán Xán

thật

lâu.

Nhưng lễ phục hoàng tử chính phi rộng thùng thình, bà nhìn cũng

không

thấy được gì.

Bà ta nhìn làm nàng cảm thấy tim đập nhanh hơn, cả người chảy đầy mồ hôi, nhưng nghĩ đến câu kia của Phó Dư Sâm "Có ta ở đây, nàng yên tâm", tâm tình của nàng chậm rãi bình phục lại, rũ mắt xuống mặc cho Thư hoàng hậu đánh giá.

Trong chính điện im ắng, chỉ có kim đồng hồ Tây dương bên cạnh phát ra

âm

thanh"Ca ca ca ca".

Tầng tầng màn che Bác Sơn đắm chìm trong mùi thơm từ lư hương, khói

nhẹ

ở trong quang cảnh phiêu du, trong điện yên tĩnh đến kỳ dị.

Thư hoàng hậu

không

nói

gì, Từ Xán Xán lại càng

không

chủ động mở miệng, rũ mắt xuống nhìn ngón tay trắng nõn lộ ra trong ống tay áo đỏ thẫm thêu phượng.

Nàng

không

sơn móng tay,

trên

ngón út có

một

viên hồng bảo thạch, ngón tay trắng nõn và màu đỏ của viên hồng bảo thạch tạo ra

sự

đối lập, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.

Nữ quan Tiền Lục Nhi dẫn theo mấy cung nữ đứng ngoài điện,

không

nghe bên trong có động tĩnh gì, nàng đưa tay ý bảo cung nữ bưng trò ngon vào, chuẩn bị dâng trà cho Thư hoàng hậu và tiểu Phó phu nhân.

Chưởng

sự

nữ quan Khôn Trữ cung Tào Đức Chiêu và Giang Yến Thu thấy thế, lại làm bộ như

không

thấy, vẫn thưởng thức cây Sơn Chi bên ngoài Sùng Chính điện—— hoa

không

có, màu xanh của lá cây vẫn còn, đúng lúc có thể thưởng thức

mộthai.

Từ Xán Xán tiếp nhận Tiền Lục Nhi dâng bát trà bích sứ có nắp, cười cười với Tiền Lục Nhi. Nàng biết Tiền Lục Nhi là Phó Lục, là thân tín của Phó Dư Sâm, cho nên

không

chút do dự nhận bát trà, dùng nắp khêu khêu vài cái, tao nhã uống

một

hớp. Mỗi lần đến lúc này, nàng thấy phải cảm tạ đại bá Từ Đình Hòa bồi dưỡng nàng, để nàng

không

bị khiếm khuyết gì về phương diện lễ nghi.

Trà mát lạnh đắng, là mao tiêm nàng thích nhất!

Từ Xán Xán hé miệng nở nụ cười, nhìn Thư hoàng hậu

đang

ngồi

trên

ngự tháp.

Thư hoàng hậu đặt bát trà có nắp lên bàn gỗ tử đàn, mỉm cười

nói: "Từ thị, thành thân cũng

đã

nửa năm, ngươi

đã

có thai chưa?"

Từ Xán Xán đứng dậy hành lễ, kính cẩn hồi bẩm: "Bẩm nương nương, thϊếp thân vẫn chưa có thai."

Thư hoàng hậu

không

nghĩ đến Từ Xán Xán lại thành

thật

như vậy, cười cười, làm ra thái độ từ ái: " Con cháu Phó thị luôn luôn đơn bạc, quan gia cũng rất sầu lo, A Sâm

đã

thành thân, ngươi lại

không

mang thai, nên nạp thϊếp thất vì Phó thị khai chi tán diệp."

Vẻ mặt Từ Xán Xán kính cẩn: "Vâng, nương nương."

Thư hoàng hậu: "..." Sao lại đáp ứng nhanh như vậy? Khiến người ta

không

có cảm giác thành tựu khitranh đấu thành công!

Hôm nay là ngày Bình Nam đại nguyên soái Phó Dư Sâm khải hoàn hồi kinh, nên mặc dù

không

phải mồng

một, triều đình lên triều đến giờ ngọ như trước.

Lúc này văn võ bá quan tụ tập ở ngoài cửa Đông Hoa, chờ giờ ngọ bắt đầu.

Tiếng chuông vang lên, cửa Đông Hoa mở ra.

Chờ bách quan đứng vững, đại thái giám Hoàng Lang tự mình đẩy kim câu, kéo ra màn che Minh hoàng.

Sau khi cùng hô vạn tuế, quần thần ngẩng đầu lên nhìn Vĩnh An đế và Bình Nam đại nguyên soái Phó Dư Sâm ngồi ở ngự tòatrên

cao. Thể trạng hai người đều gầy cao, có mắt phượng giống nhau, cũng có sắc mặt tái nhợt, huyết thống Phó thị

trênngười Vĩnh An đế và Phó Dư Sâm giống nhau kỳ diệu.

Đại bộ phận văn võ quan lớn đều hơi kinh ngạc, lại cảm thấy đương nhiên —— Phó thị hoàng tộc chỉ có Phó Dư Sâm căn dòng độc đinh, cũng chỉ có thể như thế, càng

không

cần phải

nói

công lao mà Phó soái vừa mới bình định hải tặc Việt Quốc.

Thư Liên Vân cảm thấy mắt tối sầm, cũng

không

nháy mắt an bài những vây cánh như Hà Nguyên Nhất, Lương Tử Vi vàĐàm Thiên Văn, tự mình ra khỏi hàng bước lên bẩm tấu.

Vĩnh An đế mệt mỏi nhìn Thư Liên Vân, khoát tay áo, ý bảo

hắn

về nhóm, sau đó chậm rãi

nói: "Từkhi Linh Vũ thái tử hoăng thệ, trẫm khó có hậu về sau,

một

là suy nghĩ vì thiên hạ, hai là an ủi tổ tiên Phó thị

trên

trời có linh thiêng, chọn Phó Dư Sâm làm con nối dõi của trẫm!"

Thấy Thư Liên Vân lại rục rịch, Vĩnh An đế tiếp tục trầm giọng

nói: "Việc này

đã

định,

không

cần bàn lại!"

Thư Liên Vân đến lúc này mới phát

hiện

con nối dõi Phó Dư Sâm

đã

mất nay quay về đường sống,

không

khỏi ủ rũ như mất, thở dài.

Theo điện đầu quan

âm

thanh "Có việc ra ban sớm tấu, vô

sự

rèm cuốn bãi triều", quần thần lui xuống, theo nghi lễ phân ra hai cửa mà

đi, chờ tản ra

thì

âm

thanh ồn ào mới nổi lên.

Có người cực kỳ vui mừng, như đám người Binh Bộ thượng thư Sướиɠ Tử

anh, biểu đệ Chu

anh

của Phó Dư Sâm; có cười màkhông

nói, như mấy người thừa tướng Mã Minh Vũ, Lại bộ thị lang Từ Đình; cũng có người mặt

không

chút thay đổi nhưng trong lòng phát khổ, như vây cánh của Thư Liên Vân,Hà Nguyên Nhất, Lương Tử Vi và Đàm Thiên Văn.

Chờ chúng thần tản

đi, Vĩnh An đế thế này mới suy sụp xuống, tựa vào đệm minh hoàng mà Phó Dư Sâm mới dọn xong.

Sắc mặt ông tím đen, môi cũng

hiện

ra màu xám trắng.

Phó Dư Sâm vừa giúp đỡ Vĩnh An đế vừa phân phó Hoàng Lang: "Nhanh

đi

Thái Y viện mời thái y đến!"

Vĩnh An đế nằm

trên

ngự tháp, Thư hoàng hậu và Phó Dư Sâm đứng bên cạnh, Tiền Lục Nhi hầu hạ Từ Xán Xán uống trà nghỉ tạm ở trong thiên điện.

Phong Địch

đã

đến, trước mở phương thuốc, sau đó bắt đầu châm cứu.

Chờ ông hết châm cho Vĩnh An đế, chén thuốc cũng hầm xong.

Phó Dư Sâm bưng chén thuốc nếm nếm, cảm thấy độ ấm vừa vặn, thế này mới đút cho Vĩnh An đế.

Vĩnh An đế uống

một

hớp chén thuốc, giương mắt thấy Thư hoàng hậu còn đứng đó, vẫy vẫy tay: "Hoàng hậu cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi

đi!"

trên

mặt Hoàng hậu

hiện

vẻ lo lắng, quỳ gối hành lễ, sau đó lui xuống. Nếu Vĩnh An đế

nói

bà "Cũng mệt mỏi ", vậy bà cũng mệt mỏi

đi!

Sau khi Vĩnh An đế châm cứu xong, tuy rằng sắc mặt vẫn

không

được tốt, nhưng tinh thần

đã

khôi phục bình thường. từ khi ông xác định Phó Dư Sâm là con nối dõi, trong lòng liền sinh ra

một

loại biến hóa kỳ diệu, cảm thấy Phó Dư Sâm

đã

con của mình, bởi vậy

không

nỡ để Phó Dư Sâm rời

đi, nghiêng người dựa

trên

ngự tháp

nói

chuyện với Phó Dư Sâm.

Ông nghĩ nghĩ,

nói: "A Sâm, ngươi tùy ý chuyển vào Đông cung

đi!"

Phó Dư Sâm

không

muốn vào Đông cung ở, thuận tiện cự tuyệt, dùng lý do vẫn

không

muốn quấy rầy

sự

thanh tĩnh của tiên thái tử, trong lòng Vĩnh An đế cũng có

sự

thông cảm, dừng

một

chút, thế này mới hỏi: "Nương tử của ngươi vẫn chưa mang thai?"

Phó Dư Sâm nhíu mi

nói: "Con mới thành thân nửa năm!"

Vĩnh An đế thấy Phó Dư Sâm mất hứng, cũng

không

tức giận, cười

nói: "Nhà chúng ta

không

giống với nhà khác, hoàng hậu nhất định

sẽ

ban tiểu mỹ nhân cho ngươi khai chi tán diệp, chính ngươi nhìn làm

đi!"

Phó Dư Sâm lạnh lùng

nói: "Bà ấy cho, con

sẽ

nhận!"

Trở lại Khôn Trữ cung, sau khi ngồi

trên

tháp Điện Phúc Yên, biểu tình

trên

mặt Thư hoàng hậu thế này mới biến mất, đổi thành mặt lạnh ngàn năm

không

thay đổi.

Nàng và huynh trưởng dùng hết toàn lực, nhưng người tính

không

bằng trời tính,

không

thể cứu vãn xu hướng suy tàn, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ bà cũng

không

biết.

Nhưng mà, chỉ cần có thể làm cho phu thê Phó Dư Sâm sốt ruột, làm gì bà cũng nguyện ý.

Giang Yến Thu dâng lênThư hoàng hậu

một

bát hồng trà, lại hầu hạ Thư hoàng hậu ngồi, liền đứng bên cạnh

không

hé răng.

Tào Đức Chiêu bước vào, kính cẩn bẩm báo

nói: "Bẩm hoàng hậu, công chúa Ngọc Trân đến!"

Mặc dù Vĩnh An đế chỉ có cố thái tử là con trai duy nhất, nhưng lại có mười sáu vị công chúa, trong đó bát công chúa Ngọc Trân là con chính thê.

Từ khi Vĩnh An đế làm chủ cho bát công chúa và trưởng tử Lạc Dương hầu Ôn Tử Dực, sinh sống lâu năm ở Lạc Dương, rất ít vào kinh, Thư hoàng hậu rất nhớ nhung, cho nên lập tức

nói:"Mau tuyên!"

Đời này bà chỉ sinh công chúa Ngọc Trân, đương nhiên là tâm can thịt, Ngọc Trân công chúa nhất thời còn chưa vào, bà liền đứng dậy nghênh đón.

Mẹ con gặp lại, tất nhiên có rất nhiều lời tri kỷ muốn

nói. Phu thê Ngọc Trân công chúa vào kinh để yết kiến công công, nàng mới từ trượng phu Ôn Tử Dực biết được Phó Dư Sâm thành con nối dõi, trong lòng cũng

nói

không



cảm giác gì, nên tiến cung gặp mẫu thân.

Nhìn những nếp nhăn

trên

mặt mẫu thân, trong lòng Ngọc Trân công chúa cực kỳ khó chịu, mở miệng an ủi Thư hoàng hậu: "Mẫu hậu, cho dù Phó Dư Sâm kế thừa ngôi vị hoàng đế, ngôi vị thái hậu nhất định là của ngài, Đại Lương chúng ta lấy hiếu trị quốc, Phó Dư Sâm

không

dám vô lễ với ngài!"

Thư hoàng hậu nhìn nữ nhi trẻ tuổi xinh đẹp, nghĩ đến Phó Dư Sâm

âm

hiểm giả dối,

không

muốn làm nàng lo lắng, liền

nóisang chuyện khác: "Ngọc Trân, ta bảo con chọn mấy mỹ nhân ở Lạc Dương đâu?" Từ xưa Lạc Dương nổi tiếng đầy mỹ nữ, trước đó vài ngày bà sai người đưa thư cho Ngọc Trân công chúa, để Ngọc Trân công chúa chọn

một

ít mỹ nhân ở Lạc Dương đưa đến đây.

nói

đến đề tài này, Ngọc Trân công chúa liền vui vẻ lên, cười hì hì

nói: "Con và Tử Dực cùng nhau chọn ba mươi sáu người, cuối cùng mang hai mươi người vào kinh!"

Thư hoàng hậu nghe vậy nhíu mày hỏi: "Mười sáu người còn lại

đi

đâu vậy?"

Ngọc Trân công chúa che miệng cười: "Bà bà luôn khi dễ con, con liền đem mười sáu tiểu mỹ nhân

yêu

kiều kia cho công công!"

Thư hoàng hậu: "... nha đầu bướng bỉnh này!"

Ngọc Trân công chúa rúc vào lòng mẫu thân cười run rẩy hết cả người: "Bà bà cũng

không

dám khi dễ con nữa! Lần này công công nhập kinh yết kiến

không

mang bà bà theo, mà dẫn theo bốn tân sủng!"

Thư hoàng hậu nhìn bộ dáng ngây thơ của nữ nhi, trong lòng đau đớn —— có

một

Ngọc Trân ngây thơ non nớt như thế, bà sao lại

không

đề phòng Phó Dư Sâm

âm

hiểm kia chứ?

Từ Xán Xán nhàn nhã thưởng thức trà, Tiền Lục Nhi bước vào, rót nước cho nàng,

nói

nhỏ: "Thiếu phu nhân, hoàng hậu dẫnmột

đám mỹ nữ Lạc Dương đến đây,

nói

là ban cho công tử!"

Từ Xán Xán: "..."