Chương 126

Hàn Mỹ Nương vừa xấu hổ vừa tức giận ra khỏi Tú Lâu, sau khi chậm rãi từng bước ra khỏi sân, liền chạy vội về nhà chính nội viện.

Nàng

đi

rất vội, xấu nha hoàn Tiểu Vân đành phải lảo đảo che dù chạy sát theo nàng. Chờ chủ tớ hai người vào nhà chính, giày thêu và tất trắng của Hàn Mỹ Nương dính

không

ít bùn, ngay cả váy ngắn đỏ tươi tỉ mỉ chuẩn bị cũng bị bùn làm ướt

mộtđoạn.

Tiểu Vân càng

không

cần phải

nói, vì chỉ lo che dù cho Hàn Mỹ Nương, đầu và quần áo của nàng đều bị mưa làm ướt, thoạt nhìn rất chật vật.

Hàn Tử Hiên và Hàn Trần thị

đang

ăn cơm trưa ở nhà chính, thấyHàn Mỹ Nương chật vật chạy vào như thế, Hàn Trần thị vội vàng đứng dậy bước lên nghênh đón: "Mỹ nương, con làm sao vậy?"

Hàn Mỹ Nương vừa thấy mẫu thân, nước mắt liền chảy xuống, nhào vào lòng Hàn Trần thị khóc thảm thiết.

Hàn Tử Hiên thấy nữ nhi cực kỳ bi thương như thế, cũng vội vàng đến khuyên giải.

Hàn Trần thị đỡ nữ nhi ngồi

trên

tháp ôn nhu an ủi, Hàn Tử Hiên kêu Tiểu Vân vào hỏi kỹ.

Tiểu Vân từ khi tặng giỏ lê

thì

lui xuống, cũng

không

dám trở về thay quần áo, vẫn đứng ở cuối hành lang.

Hàn Tử Hiên hỏi nàng nửa ngày, cũng

không

hỏi được gì.

Chờ đến khi Hàn Mỹ Nương khóc đủ, Hàn Trần thị mới mở miệng hỏi: "Mỹ nương, có gặp Phó Soái

không?"

Mí mắt Hàn Mỹ Nương sưng lên, khóc thút thít

nói: "Gặp... Gặp rồi..."

Hàn Trần thị nhìn Hàn Tử Hiên đứng bên cạnh liếc mắt

một

cái, tiếp tục hỏi Hàn Mỹ Nương: "Kia... Vậy vì sao con khóc?"

Nghĩ nghĩ, nàng lại

nói: "Chẳng lẽ vì tiểu Phó phu nhân?"

Hàn Mỹ Nương ngẩng đầu nhìn mẫu thân, mắt to tràn đầy nước: "Phó Soái đối... Đối đãi rất thân thiết... nhưng... nhưng... Tiểu Phó phu nhân nàng... Nàng đố kỵ ta xấu hổ... Nhục nhã con!"

Hàn Trần thị và Hàn Tử Hiên hai mặt nhìn nhau.

Hai vợ chồng đều đoán rằng Phó Soái chắc là coi trọng nữ nhi, điều này làm cho tiểu Phó phu nhân đố kỵ.

Hàn Tử Hiên suy nghĩ, an ủi thê nữ

nói: "Tiểu Phó phu nhân là chất nữ của Từ thị lang, nhờ vậy mới có thể gả vào Quốc Công phủ. Từ gia là núi mà nàng dựa vào, chỉ cần Từ thị lang ra mặt, tiểu Phó phu nhân cũng phải đồng ý, Mỹ Nương cũng có thể gả vào Quốc Công phủ!

Hàn Mỹ Nương nghe vậy mừng rỡ,không

khóc thút thít nữa, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hàn Tử Hiên: "Phụ thân, vậy người chạy nhanh viết thư cho Từ thị lang

đi!"

Hàn Tử Hiên

nói

ngay: "Bây giờ ta

đi

thư phòng viết thư ngay!"

Phó Dư Sâm

đã

đến quân doanh ngoài thành chủ trì công việc xuất phát.

Bích Vân và Chu Nhan thu dọn hành lý xong, ở trong phòng hầu hạ Từ Xán Xán.

Phó Dương mang theo gã sai vặt đem toàn bộ hành lý lên xe.

Hàn Trần thị dẫn Hàn Mỹ Nương đến cáo biệt Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán nhìn Hàn Mỹ Nương liếc mắt

một

cái, thấy Hàn Mỹ Nương mặc áo lụa tay hẹp tím khóivà váy dàitrắng, so với hôm qua

thì

trầm tĩnh hơn, thuận mắt

không

ít.

Nàng hòa nhã

nói

tạm biệt Hàn Trần thị, còn khách khí mời nàng và Hàn Mỹ Nương có rảnh

thì

đến Biện Kinh, nhất định phải đến Quốc Công phủ chơi.

nói

mấy lời khách khí xong, Từ Xán Xán cũng

không

nói

gì nữa, liếc mắt ra hiệu cho Bích Vân,

nói: "Bích Vân, Chu Nhan, các ngươi đem những lễ vật

đã

chuẩn bị đến đây!"

Bích Vân vội vàng lấy tráp gỗ tử đàn và

một

tráp thỏi bạc dâng lên cho Hàn Trần thị.

Từ Xán Xán lại cười

nói: "Đây là hoa trâm được thợ thủ công Vân Châu làm hai bộ tháng mười hai, thưởng cho hai mẹ con xem, vạn mong

không

cần chối từ." Nàng căn bản

không

đề cập đến tráp thỏi bạc.

Trong lòng Hàn Trần thị cảm thấy khuất nhục, nhưng chỉ có thể quỳ gối hành lễ

nói

lời cảm tạ.

Lễ này hơi lớn, tiểu Phó phu nhân làm như thưởng cho nô tài, nhưng bà

không

dám làm mất mặt tiểu Phó phu nhân, cũng thích lễ vật quý trọng, đành phải cảm động đến rơi nước mắt nhận lấy.

Hàn Trần thị và Hàn Mỹ Nương đưa Từ Xán Xán ra đến cửa viện, thấy bốn xe ngựa tinh xảo đậu bên ngoài, binh lính mặc giáp trụ làm đánh xe,

một

đội kỵ binh dắt chiến mã bảo vệ, khí thế hùng hồn.

Hàn Trần thị nhìn những xe ngựa này, cực kỳ hâm mộ

nói: "Thiếu phu nhân, mấy xe ngựa này đều là của ngài?"

Từ Xán Xán cười: "Hành lý có chút nhiều, đành phải như thế!"

Hàn Mỹ Nương lại nhìn ngây người.

Vì Phó Dư Sâm lo lắng an toàn của Từ Xán Xán nên phân phó Vạn phu trưởng Chu Sanh chọn hai mươi kỵ binh tinh tráng trong đội bảo vệ Từ Xán Xán.

Chu Sanh là người thành

thật, cũng rất nghiêm túc chọn lựa trong đội ngũ của bốn Vạn phu trưởng, chuyên môn chọn lựa những binh lính trẻ tuổi vóc dáng cao gầy, tướng mạo

anh

tuấn,

một

thân võ nghệ. Bởi vậy trải qua

một

hồi chọn

một

trong vạn, Chu Sanh cuối cùng cũng chọn được hai mươi binh lính đủ tiêu chuẩn bảo vệ thiếu phu nhân.

Hàn Mỹ Nương trừng to mắt nhìn những binh lính mặc giáp trụ nắm chiến mã, cảm thấy quả thực đủ các loại mỹ nam tập hợp cùng

một

chỗ, có thanh tú, có tuấn mỹ, có mang theo chút trẻ con, cũng có thoạt nhìn thành thục ổn trọng...

Nàng cảm thấy làm phu nhân Phó Soái

thật

sự

rất diễm phúc, kiềm chế

không

được lòng hiếu kỳ, nhìn Từ Xán Xán mở miệng hỏi: "Thiếu phu nhân, những người này là thị vệ của người?" Trải qua chuyện hôm qua, nàng cũng

không

dám gọi Từ Xán Xán "Biểu di" nữa.

Kỳ

thật

Từ Xán Xán cùng Chu Nhan và Bích Vân cũng rất kinh ngạc khi nhìn những thị vệ tuấn mỹ này!

Các nàng đại khái đều biết bình dấm chua Phó Dư Sâm lớn bao nhiêu, cho nên cảm thấy rất kỳ quái khi

hắn

cư nhiên phái những mỹ nam này đến bên cạnh Từ Xán Xán, vậy càng thêm kinh ngạc.

Từ Xán Xán nghe nàng mở miệng hỏi, suy nghĩ

một

chút mới

nói: "Đúng vậy!" Nàng chính là

không

giải thích.

Hàn Mỹ Nương: "..." Làm nữ nhân của Phó Soái thiệt tình rất sướиɠ, còn có cơ hội thưởng thức các loại mỹ nam!

Đây là lần đầu tiên những thị vệ này nhìn gần Phó Soái phu nhân, trong lòng đều run sợ

không

dám nhìn, người người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm rất đứng đắn.

Phó Dương nhìn thấy những thị vệ xinh đẹp này cũng rất kinh ngạc, nhưng

không

nghĩ nhiều như vậy, chờ Bích Vân và Chu Nhan hầu hạ Từ Xán Xán lên xe,

hắn

liền cưỡi ngựa theo sát bên cạnh xe ngựa hộ tống.

Hàn Tử Hiên sớm lệnh cho nha dịch trong huyện trước tiên lặng lẽ xuống phố, cho nên xe ngựa Từ Xán Xán và bọn thị vệ ra khỏi Hàn phủ

thì

hắn

dọc theo đại lộ vắng vẻ chạy vội vã ra ngoài thành.

Binh lính dựa theo đội ngũ tương ứng lục tục xuất phát, vì Phó Dư Sâm có thương tích

không

thể cưỡi ngựa nên phải ngồitrên

xe ngựa với Từ Xán Xán.

Kỵ binh bảo vệ Từ Xán Xán thấy đại soái đến, lập tức đều nhịp xuống ngựa, lấy mũ chiến cầm

trên

tay, theo hiệu lệnh của tiểu đội trưởng cùng nhau hành lễ với Phó soái.

Chu Nhan và Bích Vân xuống xe ngựa, sau khi quỳ gối hành lễ mới phát

hiện

mắt phượng Phó Dư Sâm sâu thẳm,

đang

cau mày đánh giá kỵ binh xung quanh xe ngựa.

Phó Dư Sâm nhíu mi nhìn những kỵ binh

anh

tuấn này, quay đầu, mắt mang lãnh ý nhìn Chu Sanh.

Chu Sanh cảm thấy

không

hiểu gì, chắp tay hành lễ giải thích

nói: "Bẩm đại soái, thuộc hạ dựa theo

yêu

cầu của ngài, cẩn thận chọn lựa những thị vệ này, để bảo vệ

sự

an toàn của phu nhân!"

Phó Dư Sâm: "..."

hắn

vẫn

không

thể

nói

"Chu Sanh, ngươi

không

thể tìm thị vệ xinh đẹp như vậy bảo vệ thê tử của ta"?!

Mặc dù Phó Dư Sâm phải cắn răng chịu đựng, nhưng trước khi lên xe ngựa vẫn nâng chân dài đá Chu Sanh cực kỳ ngu dốt này

một

cước.

Chu Sanh

không

biết tâm tình của Phó Soái,

một

tay nâng mũ chiến,

một

tay xoa mông bị đá đau, đần độn mà cười.

Chờ phu thê Phó Soái ngồi xe ngựa

đi

xa, mặt khác ba vạn phu trưởng Đổng An Bình, Lương San vàTừ Nhã Chính thế này mới dám mở miệng giải thích cho Chu Sanh.

Trong đó Từ Nhã Chính nhanh mồm nhanh miệng: "Chu Sanh ngươi ngốc à? Chọn thị vệ cho Phó Soái phu nhân, sao ngươikhông

chọn những người thô đen

một

chút? Vì sao toàn chọn mỹ nam? Ngươi chọn thị vệ hay chọn trai lơ?!"

Chu Sanh bừng tỉnh đại ngộ,

không

khỏi đấm ngực dậm chân hối hận ——

hắn

chỉ lo để cho phu nhân nhìn thư thái,

đã

quênsẽ

làm đại soái nhìn khó chịu!

Xe ngựa lộc cộc mà

đi.

trên

lưng Phó Dư Sâm có thương tích, chỉ có thể ngồi lệch

trên

tháp lót đệm gấm, Từ Xán Xán nghiêng người về phía Phó Dư Sâm, đầu gối để lên bụng Phó Dư Sâm, thưởng thức bộ hai mươi tư phiên mùa hoa hoa trâm tinh tế mà Phó Dư Sâm vừa mới cho nàng.

Phó Dư Sâm đưa cho nàng tám bộ hoa trâm—— bốn bộ hoa trâm tháng mười hai và bốn bộ hoa trâm hai mươi tư phiên mùa hoa. Nàng đưa cho hai mẹ con Hàn Trần thị hai bộ hoa trâm làm tháng mười hai, thưởng cho Chu Nhan và Bích Vân hai bộ hoa trâm làm tháng mười hai, để toàn bộbốn bộ hoa trâm hai mươi tư phiên mùa hoa lại cho bản thân.

Lúc này nàng

đang

thưởng thức cây trâm hoa quỳnh cực kỳ tinh xảo. Cánh hoa quỳnh màu trắng dần dần chồng lên nhau, trong suốt ở phần cuối, giống như dưới ánh trăng mà tỏa ra theo thứ tự, mang theo hơi thở của hoa lá, quả thực đẹp đến nỗi làm người ta nghẹt thở.

Thấy Từ Xán Xán nhìn mê mẩn, Phó Dư Sâm

không

khỏi nở nụ cười —— Xán Xán

thật

sự

rất dễ dụ,

một

chút trò

nhỏ

cũng có thể làm nàng say mê như thế.

Những hoa trâm này đều được thợ thủ công họ Cung chế tạo, là tân tổng binh Vân Châu đưa đến cho Phó Dư Sâm.

Sau khi Phó Dư Sâm nhận những hoa trâm này, rất thán phục,

đã

mời vị thợ thủ công này đến Biện Kinh, an bài vào cửa hàng bạc Hứa thị, về sau chuyên môn chế tạo trang sức cho Từ Xán Xán.

Tâm tư của Phó Dư Sâm nhanh chóng chuyển đến chuyện khác.

Hoàng Lang rất nghe lời

hắn, phối hợp với Phong Địch cứu Vĩnh An đế.

Nhưng mà qua chuyện này, Phó Dư Sâm thấy trong hoàng cung hiểm ác, sau khi hồi kinh

hắn

định tiến hành

một

cuộc tẩy trừ lớnở trong cung, xử lý toàn bộnhững người có tâm tư bất chính,

không

tuân thủ quy củ và tay sai Thư thị!

Tiếp theo Phó Dư Sâm lại nghĩ đến Cổ thị màHoàng Lang nhắc trong thư.

Nếu Cổ thị

thật

sự

có thai, phải nghĩ biện pháp tìm

một

nơi

ẩn

nấp ngoài cung để nuôi dưỡng, nếu sinh hạ nam tự,

sẽ

giáo dưỡng

thật

tốt.

Tay

hắn

cách váy

nhẹ

nhàng vuốt ve

trên

bụng Từ Xán Xán.

Phó Dư Sâm vẫn sợ mình và Từ Xán Xán

không

sinh con được, sau đời Phó thị

hắn, cho nên dù là con nối dõi của Vĩnh An đế,hắn

cũng nguyện ý giáo dưỡng thành người —— điều kiện tiên quyết là

không

ảnh hưởng địa vị của

hắn.

Phó Vân Chương như thường ngày so võ nghệ với mấy thị vệ trẻ tuổiở tiền viện Quốc Công phủ.

Tuy rằng ông

đã

quá sáu muơi tuổi, nhưng vì xuất thân võ tướng gừng càng già càng cay, vẫn có

một

chút thể lực, mấy thị vệ kia cũng

không

phải đối thủ của ông, Phó Vân Chương nhanh chóng đánh họ đến

không

còn sức chống đỡ.

Phó Vân Chương tay cầmtrường thương đưa cho Phó Đại Lương đứng

một

bên, hứng thú rã rời

nói: "Chờ A Sâm trở về, để A Sâm chọn cho ta vài thị vệ có võ công khá hơn, mấy người này đều kém cỏi!"

Những thị vệ bịông đánh giá "kém cỏi " nghe vậy rất xấu hổ, hổ thẹn hành lễ rồi lui xuống.

Thấy

trên

trường diễn võ chỉ còn lại Quốc Công Gia và mình, Phó Đại Lương xem tâm tình Phó Vân Chương khá tốt, cân nhắcmột

hồi rồi mở miệng

nói: "Kỳ hạn ba tháng ngày mai

sẽ

đến, có nênthả phu nhân ra hay

không

? Bằng

không, cũng

khôngtiện ăn

nói

với Thư gia..."

Phó Vân Chương ngơ ngán nhìn cây liễu trước trường diễn võ.

Cây Liễu được trồng vào đêm tân hôn của ông và Thư thị

Khi đó, mặc dù Thư thị

không

tính xinh đẹp, nhưng khôn khéo giỏi giang, đảm đương hết mọi việc nhà, là

một

bà chủ tốt,một

thê tử tốt.

Tuy rằng tình

yêu

không

làm lòng người sợ hãi, nhưng là phu thê bình thường nhà cao cửa rộng có thể tương kính như tân như vậy cũng

không

sai!

Sai là sai ở chỗ nhân số Phó thị đơn bạc, Vĩnh An đế chỉ có thái tử là hậu tự, mà qua bốn mươi tuổi ông chỉ có toàn



nươngkhông

có nhi tử, cho nên đành nghe theoVĩnh An đế an bài, nạp Nguyên thị Vĩnh An đế ban cho, sanh ra A Sâm.

Nghĩ đến mẹ đẻ Nguyên thị của Phó Dư Sâm, Phó Vân Chương

không

khỏi

một

trận ghê tởm, quả thực đều muốn ói ra.

Cho dù như thế nào ông cũng

không

nghĩ ra năm đó

một

Nguyên thị xinh đẹp như vậy, vì sao lại biến thành

một

da^ʍ phụ kiêm tiện nhân làm người ta muốn ói! Phó Vân Chương

không

chỉ

một

lần may mắn con trai độc nhất Phó Dư Sâm này giống ông mà

không

giống Nguyên thị!

Ở trong mắt Phó Vân Chương, hai nữ nhân từng thân cận nhất thay đổi,

không

quan hệ đến ông,

hắn

mới là người bị hại.

Nghĩ đến Nguyên thị, Phó Vân Chương

thật

sự

rất ghê tởm,

không

chút suy nghĩ nữa. Ông mở miệng

nói: "A Sâm sắp trở lại, chờ

hắn

trở về để

hắn

làm chuyện này!" Đến lúc đó phụ tử hai người hợp diễn

một

tuồng kịch, để A Sâm đau khổ cầu xin mình thả Thư thị, cho mọi người đều biết A Sâm hiếu thuận với mẹ cả!

Phó Vân Chương rất chán ghét tập tục lấy hiếu làm gốc của Đại Lương, nhưng vì hiếu đạo là gốc rễ lập quốc của Đại Lương, ông cũng

không

thể làm gì. Phó Vân Chương mang theo Phó Đại Lương và hai gã sai vặt

đi

nhanh đến phòng tắm trường diễn võ, bước vào phòng tắm kia

một

khắc, trong đầu ôngxẹt qua

một

ý nghỉ —— sao

không

ra tay thay cho A Sâm, gϊếŧ Nguyên thị xong hết mọi chuyện? Miễn cho tương lai chờ đến lúc ông chết, Nguyên thị áp chế A Sâm.

Phó Vân Chương nghiêm túc tự hỏi.

Phó Vân Chương tắm rửa

đi

ra, trong lòng còn

đang

suy nghĩ chuyện gϊếŧ chết Nguyên thị.

không

phải ông do dự, mà do Nguyên thị là mẹ đẻ của Phó Dư Sâm, ông sợ Phó Dư Sâm tương lai bởi vì

sự

kiện này mà hận ông.

Phó Đại Lương vui mừng chạy tới bẩm báo: "Quốc Công Gia, công tử

đã

đến cửa đôngHoàng thành, thánh thượng phái Mã thừa tướng và Sướиɠthượng thư sắp xếp nghi thức

đi

đónngài ấy vào cung!"

"thật

sao?" Phó Vân Chương mừng rỡ, nhưng là sắc mặt vui mừng lập tức tan thành mây khói —— Nếu A Sâm làm con nối dõi củaVĩnh An đế, chính phụ thân như ông phải

ẩn

nấp

đi!

Đội Phó Dư Sâm trực tiếp tiến vào đại doanh Đông Biện Kinh.

Dàn xếp quân đội xong, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán vội vàng tắm rửa thay quần áovào cung yết kiến.

Bích Vânvà Chu Nhan hầu hạ Từ Xán Xán thay quần áoở phía sau trướng, Thính Vũ và Quan Tuyết hầu hạ Phó Dư Sâm ở phía trước trướng thay quần áo.

Trang phục của Từ Xán Xán do Lễ Bộ chuyên môn đưa tới, cực kỳ phức tạp, chói mắt nhất là mũ phượng và lễ phục hồng thêu mẫu đơn phượng hoàng.

Nàng nhìn trang phục hoa lệ này, có chút kinh ngạc, liền hỏi Chu Nhan: "không

phải chỉ có hoàng hậu mới có thể mặc trang phụcthêu phượng?"

Chu Nhan cũng kinh ngạc, thấp giọng

nói: "Thiếu phu nhân, đây là lễ phục củahoàng tử chính phi."

Từ Xán Xán gật đầu, hơi suy nghĩ.

Bởi vì muốn diện thánh, Phó Dư Sâm mặc là bộ hoàng kim giáp trụ.

hắn

đến xem Từ Xán Xán, thấy

trên

người Từ Xán Xán mặc lễ phục hoàng tử chính phi, trong lòng sáng tỏ,

trên

mặt cũng bình tĩnh: "Nhìn rất đẹp!"

Từ Xán Xán bước đến trước người

hắn, thấp giọng hỏi

nói: "Lễ bộ đưa tới bộ lễ phục này, có phải chứng minh thánh thượng rốt cục hạ quyết tâm

không?"

Lòng của nàng nhảy rộn, ánh mắt sáng lấp lánh, trông mong nhìn Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm thấy nàng khẩn trương,

không

khỏi mỉm cười, cúi người hôn lên trán Từ Xán Xán, ôn nhu

nói: "Nàng là thê tử của ta, ta nhất định

sẽ

làm nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đông Phương đại lục!"

Từ Xán Xán ánh mắt lóe sáng, tay chắp trước ngực: "A Sâm, chàng rất lợi hại!"

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm nháy mắt đỏ bừng: "..." nữ nhân âu yếm nhất khen

thật

rất hạnh phúc có phải haykhông!