Lưng Phó Dư Sâm bị thương, phải nằm nghiêng người ôm Từ Xán Xán.
Cuối mùa thu, trời mưa vừa ẩm ướt vừa lạnh, Phó Dư Sâm có chút lạnh, nhưng muốn thân thể đầy đặn mềm mại ấm áp của Từ Xán Xán rúc vào trong lòng
hắn, nhiệt độ xuyên thấu qua trung y làm
hắn
ấm áp.
Bên trong tiếng mưa rơi tí tách, Phó Dư Sâm nghĩ tâm
sự.
Chờ hết mưa lớn,
hắn
phải hành quân gấp về Biện Kinh.
hắn
không
thể vẫn ở thế bị động được.
Thư gia căn cơ quá sâu, nếu
hắn
muốn thực
hiện
tham vọng của mình
thì
phải nhổ tận gốc Thư gia.
hắn
bắt đầu đối phó Thư gia từ rất sớm, nhưng vẫn chưa đủ, cần phải mạnh tay hơn với Thư gia!
Trải qua phân tích và suy nghĩ có trật tự, Phó Dư Sâm
đã
thấu hiểu tất cả các vấn đề, cũng hạ quyết tâm, rồi
nhẹ
nhàng dán Từ Xán Xán ngủ tiếp.
Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm cùng có cảm giác ngủ say sưa, chờ bọn
hắn
tỉnh lại, trời vẫn chưa hết mưa. Từ Xán Xán tỉnh trước, nàng lặng lẽ xuống giường gọi Chu Nhan lên lầu, ở cửa cầu thang dặn dò nàng
đi
phòng bếp sai người ta chuẩn bị lẩu uyên ương, rồi chuẩn bị
một
thức ăn chay và cá thịt, thế này mới rón rén trở lại phòng ngủ.
Phó Dư Sâm cực kỳ cảnh giác, lúc Từ Xán Xán tỉnh
thì
hắn
cũng tỉnh, ngồi dậy.
Thấy Phó Dư Sâm muốn đứng lên, Từ Xán Xán vội
nói: "Phó Dư Sâm, chàng dựa vào
trên
giường nghỉ
một
lát
đi, thϊếp rửa mặt chải đầu rồi giúp chàng mặc quần áo!"
Phó Dư Sâm biết nghe lời dựa vào giường, híp mắt nhìn Từ Xán Xán, chờ Từ Xán Xán đến hầu hạ mình.
Từ Xán Xán trước lấy phích nước nóng rót cho Phó Dư Sâm
một
ly nước sôi uống, rồi mới
đi
trang điểm mặc áo quần.
Nàng rất nhanh búi xong tóc dài.
Từ Xán Xán
không
muốn phiền Chu Nhan lên chải đầu, tự mình vấn tóc đọa kế, cài trâm bạc trắng Lê Hoa, lại mặc váy bát phúc hoa quả bốn mùa mà Bích Vân thêu và giày đen gấm, lấy gương soi, cảm thấy mình thanh nhã thuần khiết, khuôn mặt vẫn là thiếu phụ xinh đẹp, thế này mới vừa lòng.
Hầu hạ Phó Dư Sâm búi tóc mặc quần áo, Từ Xán Xán kéo Phó Dư Sâm cùng nhau đứng trước gương.
Phó Dư Sâm giương mắt vừa thấy, bên trong gương là
một
đôi phu thê thiếu niên, đúng là
hắn
và Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán cười nhìn trong gương đôi phu thê thiếu niên xinh đẹp.
Thiếu phụ tuổi còn
nhỏ
mặt
nhỏ
mày như họa, thiếu niên phong thái tài giỏi dung mạo tuấn tú, đều mặc quần áo trắng đen, đúng là
một
đôi phu thê xinh đẹp.
Nàng
không
nhìn mình, chỉ nhìn Phó Dư Sâm trong gương, cảm thấy bề ngoài Phó Dư Sâm
thật
quá tốt!
Hôm nay, Phó Dư Sâm mang mão bạc trắng, càng
hiện
ra vẻ tuấn mỹ trắng thuần khiết; mặc bào gấm đen, thân thể thon dài, bên hông buộc đai lưng xanh ngọc, càng lộ ra vòng eo
nhỏ
ngọc thụ lâm phong hơn người.
Phó Dư Sâm nhìn ánh mắt Từ Xán Xán
thì
đoán được suy nghĩ trong đầu nàng, nhưng cố ý
không
vạch trần, chỉ đợi lúc phù hợp
thì
thu thập Từ Xán Xán.
Mắt phượng
hắn
lưu chuyển nhìn vẻ mặt vui mừng của Từ Xán Xán trong gương, trong lòng suy nghĩ vô số phương pháp bào chế.
Từ Xán Xán đần độ chỉ lo nhìn Phó Dư Sâm, nghe Phó Dư Sâm
nói
"Ta đói bụng", thế này mới
nói: "Chắc đồ ăn dọn xong rồi, chúng ta
đi
xuống thôi!"
Chu Nhan và Bích Vân
đang
bận rộn ở phòng sinh hoạt, thấy Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán xuống lầu, vì quen nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phó Dư Sâm, cho nên chỉ quỳ gối thỉnh an, sau đó tiếp tục làm việc.
Bích Vân dọn dĩa rau xanh
nhỏ
lên bàn, Chu Nhan lấy đá lửa đốt lò.
Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm ngồi xuống hai bên bàn bát tiên.
Vì thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, Từ Xán Xán dặn Chu Nhan bảo nhà bếp chuẩn bị lẩu uyên ương —— nồi cải cay cho Từ Xán Xán ăn, canh thịt bò cho Phó Dư Sâm ăn.
Từ Xán Xán nhìn đĩa rau xanh bên cạnh, phát
hiện
thức ăn chay có cải trắng, rau chân vịt, bắp cải vàng, nấm, đậu hủ trúc, khoai từ cắt látvà khoai tây cắt lát, món ăn mặn có cá cắt lát và gà rừng, tiết vịt, thịt dê vàruột vịt, món chính có mỳ sợi sợinhỏ
và mỳ sợi đậu xanh.
Chu Nhan đứng
một
bên hầu hạ Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán, Bích Vân
một
bên dùng bếp lò đun rượu vàng.
Từ Xán Xán thấy thế cười dặn Bích Vân: "Đổ nước sôi và thêm
một
ít đường vào rượu vàng!"
Bích Vân có chút buồn cười: rượu vàng thêm đường thêm nước
thì
còn mùi rượu sao?
Nhưng thấy công tử
đang
lẳng lặng nhìn thiếu phu nhân, trong mắt tràn đầy tình ý, căn bản
không
có ý phản đối,
thì
nàng biết phải làm theo lời dặn của thiếu phu nhân bào chế rượu vàng giống như vậy.
Chu Nhan rất cẩn thận, bày nắm bát gia vị lên bàn bát—— dầu vừng tỏi dong, tương vừng, tương ớt, chao và tương đậu tương, để căn cứ theo
yêu
cầu của chủ tử điều phối hương vị.
Từ Xán Xán
không
cần mở miệng dặn dò mà Chu Nhan
đã
làm rất tốt—— tỏi dong thêm tương vừng và tương ớt —— đây là món mà Từ Xán Xán luôn thích ăn.
Phó Dư Sâm
không
có ý kiến, Từ Xán Xán liền bảo Chu Nhan: "Múc cho chàng ấy
một
chén tương đậu tương!" Phó Dư Sâm chán ghét mùi lạ, liền múc cho
hắn
một
chén đậu tương mà mỗi người ở Khai Phong phủ thích ăn là được!
không
cần Từ Xán Xán phân phó, Chu Nhan
đã
gắp lát thịt dê bỏ vào nồi nước cay, dùng đũa tre dài lật vài cái, rồi gắp bỏ vào chén của Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán bỏ vào miệng miếng thịt dê nhuộm đỏ màu ớt, chỉ cảm thấy trong miệng ngon cay đầy dư hương.
Nàng cũng
không
ghét cay, ăn ngay
một
đĩa thịt dê, rồi bảo Chu Nhan gắp thêm cá cắt lát.
Cá tươi ngon bỏ vài liền tan ra, Từ Xán Xán ăn
không
ít.
Phó Dư Sâm
không
cần Chu Nhan hầu hạ, chính
hắn
gắp
một
ít thịt dê ăn, lại gắp chút rau xanh đậu hũ trúc, lại luộc chút mỳ ăn, sau đó
thì
không
ăn nữa.
hắn
nhận chén trà Bích Vân dâng lên chậm rãi uống, nhìn môi Từ Xán Xán vì ăn cay mà vừa đỏ vừa sưng,
không
khỏi buồn cười, bảo Bích Vân: "Châm cho thiếu phu nhân các ngươi chén rượu."
Từ Xán Xán uống
một
chén rượu
thì
thấy buồn ngủ, vừa vặn cùng
hắn
đi
ngủ
một
lát luôn.
Bích Vân nghe vậy
không
khỏi mím môi lặng lẽ nở nụ cười —— nàng cũng biết thiếu phu nhân tửu lượng
không
cao!
Nàng rót đầy
một
ly bích sứ, mang theo ý cười đưa cho Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán ăn vui sướиɠ,
đang
có chút khát, liền bưng ly bích sứ uống
một
hơi cạn sạch, cảm thấy trong veo đậm đà, cực kỳđã
khát, nhân tiện
nói: "Rót cho ta thêm
một
ly nữa!"
Bích Vân và Chu Nhan sửng sốt, đều nhìn về phía Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm mỉm cười gật đầu.
Bích Vân lại rót cho Từ Xán Xán
một
ly nữa.
Từ Xán Xán lại uống
một
hơi cạn sạch, sau đó cảm thấy mặt nóng nóng, ánh mắt cũng sắp
không
mở ra được.
Phó Dư Sâm thấy làn da tuyết trắng của nàng lộ ra chút phấn hồng, vẻ mặt ý xuân, trong lòng rung động, khàn giọng
nói: "Rót cho nàng ấy ly trà để súc miệng!" súc miệng xong
thì
đem nàng về phòng ngủ.
Bích Vân đáp "Vâng",
một
lần nữa cầm ấm trà bích sứrót cho Từ Xán Xán
một
ly trà.
Ý thức Từ Xán Xán thanh tỉnh, chỉ hơibuồn ngủ, nàng uống
một
ly trà bắt đầu xúc miệng, Bích Vân cầm cái chậu sẵn sàng cho Từ Xán Xán xúc miệng.
Đúng lúc này, Phó Dương tiến vào bẩm báo,
nói
Hàn gia đại
cô
nương có
một
ít lê Tế Châu, muốn cho biểu di nếm thử, tự mình đưa tới.
Từ Xán Xán nghe vậy, vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu bên ngoài mưa to—— mạo hiểm mưa lớn như vậy đến đưa ít quả lê,
thậtsự
là ý mỹ nương, cũng để ý "Biểu dượng"!
Phó Dư Sâm nghe vậy, lông mày nhướng lên, mắt phượng liếc xéo Từ Xán Xán: "Ta chỉ xa nàng hai ngày, nàng ngay cả biểu ngoại sinh nữ cũng nhận thức?"
Từ Xán Xán ợ rượu, mắt hoa đào bởi vì men say mà ngập nước: "Mời ta "Biểu ngoại sinh nữ" vào
đi!" Nàng muốn cho "Biểu ngoại sinh nữ" của nàng trước mặt Phó Dư Sâm chết tâm muốn làm tiểu thϊếp!
Hàn Mỹ Nương nhanh chóng mang theo xấu nha hoàn Tiểu Vân cuả nàng đến.
trên
đầu Hàn Mỹ Nương chải búi tóc lệch, lông mi tô dài, phấn đánh đầy mặt,
trên
người mặc váy ngắn đỏ tươi, liền ngay cả áp váy cũng làm bằng phấn ngọc—— đây là nàng cố ý ăn mặc tuyển thϊếp.
Bởi vì trời mưa, Hàn Mỹ Nương mang guốc gỗ giày thêu, thoạt nhìn rất thướt tha.
nha hoàn Tiểu Vân cuả nàngđặt ô ở ngoài hành lang, trong tay cầm giỏ trúc tinh xảo, bên trong giỏ trúc có vài quả lê.
Bởi vì Tiểu Vân rất là xấu, nên làm nổi bật lên Hàn Mỹ Nương xinh đẹp. Nàng cúi đầu xấu hổ e lệ
đi
lên trước, líu ríu mở miệng thỉnh an: "Mỹ nương bái kiến biểu dượng, biểu di."
Lại xoay người tiếp nhận giỏ trúc trong tay Tiểu Vân nâng lên trước người, thẹn thùng ngẩng đầu
nói: "Mấy quả lê này là Mỹ Nương chọn riêng cho biểu dượng, biểu di, cực kỳ tươi mát..." Nàng nhìn khuôn mặt đặc biệt tuấn mỹ của Phó Dư Sâm, lờinói
đã
chuẩn bị sẵn lập tức quên lên chín tầng mây, chỉ ngơ ngác nhìn Phó Dư Sâm.
Mặc dù Phó Dư Sâm ngày thường gặp qua loại tình huống này, nhưng vẫn hơi ghê tởm, nghiêm mặt nhìn Từ Xán Xán: "Sau này đừng có loại cẩu mèo nào cũng gọi vào phòng!"
Trong lòng Từ Xán Xán mừng rỡ, cười hì hì đáp: "Tướng công, thϊếp thân biết sai rồi!" Lại lười biếng dựa lưng vào ghế ngồikhông
chịu động.
Phó Dư Sâm thấy nàng xưng hô mình là "Tướng công", mà
không
phải giống ngày thường gọi cả tên lẫn họ của
hắn
"Phó Dư Sâm", rất vừa lòng, gật đầu rồi nghênh ngang lên lầu.
Hàn Mỹ Nương
không
nghĩ tới
một
nam nhân có thể đẹp đến thế này,
không
phải mang theo
một
loại phong thái nữ nhi
anhkhí bức người, sớm nhìn ngây người,
không
nghe được câu
nói
không
tốt của Phó Dư Sâm.
Lúc này thấy thiếu niên xinh đẹp rời
đi, nàng có chút hoảng loạn, liền nhìn Từ Xán Xán làm nũng: "Biểu di, đây là biểu dượng?"
Từ Xán Xán cười hơi vuốt cằm: "Ừ."
"Kia biểu dượng
hắn
——" Vẻ mặt Hàn Mỹ Nương hoảng loạn, "Mỹ nương là thân thích nhà mình, biểu dượng kỳ
thật
khôngcần lảng tránh..."
Từ Xán Xán cười rất vui sướиɠ, bất đắc dĩ cảm giác cơn say dâng lên làm mặt nóng, đầu hoáng váng, cố ý
nói: "Tướng công của ta đặc biệt quy củ, ghét nhất là nữ tử
không
tuân thủ quy tắc đạo đức—— chúng ta đừng để ý đến
hắn!"
Thấy Hàn Mỹ Nương ủ rũ, Từ Xán Xán cảm thấy
thật
sự
rất thích, liền mở miệng dặn dò Bích Vân: "Bích Vân, ta nhận lê của đại
cô
nương, ngươi
đi
lấy chút bạc thưởng Hàn đại
cô
nương!" Ngươiđến tự rước lấy nhục, vậy chịu chút nhục nhã
đi!
Hàn Mỹ Nương lúc này mới cảm giác được địch ý của tiểu Phó phu nhân,
không
khỏi vạn phần kinh ngạc. Vì nàng xinh đẹp, trong phần đông nữ quyến luôn đánh đâu thắng đó
không
gì cản nổi, vạn vạn
không
nghĩ đến tiểu Phó phu nhân khẩu phật tâm xà, thế nhưng nhục nhã nàng như vậy.
Nàng thấy Bích Vân cười hì hì đưa cho nàng
một
thỏi đồng bạc, cảm thấy cực kỳ khuất nhục, nhưng tình thế
không
khỏi người, thân phận tiểu Phó phu nhân cao quý
không
thể nhục mạ, đành phải đưa tay nhận, mặt trướng đỏ lẩm bẩm tạ ơn, thất tha thất thểu
đi
ra ngoài!
Từ Xán Xán
không
hề để Hàn Mỹ Nương ở trong lòng, ngồi dậy nhìn Chu Nhan Bích Vân: "Hai người các ngươi ai dìu ta lên lầu?" Cả người nàng mệt mỏi,
không
thể tự mình lên lầu.
Chu Nhan cách gần, vội vàng mỉm cười
đi
tới.
Từ Xán Xán ngửi thấy hương lẩu
trên
người nàng, cười khanh khách
nói: "trên
người Chu Nhan có hương lẩu, vẫn nên để Bích Vân đến dìu ta, Chu Nhan
đi
ăn cơm trước
đi!"
Chu Nhan vội vàng lui mấy bước, ra vẻ giận dữ
nói: "Thiếu phu nhân khi dễ nô tỳ, chỉ sủng ái Bích Vân!"
Bích Vân vội vàng làm Lan Hoa Chỉ tranh thủ tình cảm: "Thiếu phu nhân chỉ thích ta, ngươi nên tránh ở góc tường đố kỵ
đi!"
Hai nàng chọc cho Từ Xán Xán cười ha ha, thân mình càng mềm.
Phó Dư Sâm vốn dĩ có tâm tư, nhưng là nhìn Từ Xán Xán
không
biết trời đất, đành phải bóp tắt chút tâm tư ấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi, Phó Quân chuẩn bị xuất phát, Từ Xán Xán cũng phải theo Phó Dư Sâm rời
đi.