Nhìn bộ dáng
yêu
kiều sợ hãi mà mềm mại của Từ Xán Xán, trong lòng Phó Dư Sâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cái mũi nhất thời ê ẩm.
hắn
vươn tay ôm Từ Xán Xán, cảm xúc phập phồng, có rất nhiều chuyện muốn
nói
với Từ Xán Xán, nhưng mà
hắn
xưa nay trầm mặc, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ hóa thành
một
câu: "Chúng ta sắp đến Uyển Châu rồi."
Mặt Từ Xán Xán vui mừng nhìn
hắn: "Phó Dư Sâm, chàng
thật
thông minh!"
Phó Dư Sâm liếc nàng
một
cái, lại
không
nói
gì. Tuy
nói
thê tử khen mình nên cao hứng, nhưng khen
hắn
tính toán hành trình, đây chẳng phải trẻ con sao?!
Khi Phó Dư Sâm bị bệnh, Trác Sam hoàn toàn chịu trách nhiệm sắp xếp, quản lý gọn gàng năm vạn kỵ binh.
Đến bờ phía nam sông Bạch Hà ở Uyển Châu,
hắn
dẫn đội quân tiền đồn
đi
quan sát địa thế, rồi trưng cầu ý kiến của quân sư Lương Khánh Hạ, cảm thấy địa điểm thích hợp
thì
hạ lệnh nghỉ chân dựng lều. Sau khi biết tin Phó soái tỉnh lại từ Thính Vũ, Trác Sam quả thực mừng rỡ như điên —— quan quân đều giống như
hắn
và Lan Vân, coi Phó soáitồn tại giống như
một
vị thần, nếu Phó soái có gì
không
hay xảy ra, con đường lên mây của
hắn
và Lan Vân cũng xem như chấm dứt.
Tuy Phó soái tỉnh, nhưng
một
chốc cũng
không
thể gặp
hắn, Trác Sam cũng
không
nhụt chí, chỉ huy binh lính bảo vệ trướng của Phó soái.
Sau khi bài trí xong trong đại trướng, đầu tiên, Từ Xán Xán dặn Phó Dương chuẩn bị bồn tắm nước ấm và đồ tắm rửa cho Phó Dư Sâm, lại bảo Bích Vân và Chu Nhan
đi
hầm gà nấu cháo cho Phó Dư Sâm.
Phân công việc cho mọi người xong, nàng giúpPhó Dư Sâm uống nước trước, sau đó
đi
lấy quần áo tắm cho Phó Dư Sâm, bận rộn
không
ngừng nghỉ.
Phó Dư Sâm bệnh nặng mới khỏi, mặc dù hơi suy yếu, nhưng vẫn có thể đứng dậy. Nhưn
hắn
rất hưởng thụ cảm giác Từ Xán Xán chăm sóc nên làm bộ
không
dậy nổi, để Từ Xán Xán chăm sóc
hắn
như
một
đứa bé.
Từ Xán Xán chuẩn bị quần áo tắm rửa trong ngoài xong, cầm đến rồi ngồi xuống giường, vừa sửa sang lại quần áo vừa
nói: "Hai ngày nay chàng nên ăn cơm nhiều, thuốc cũng phải uống đúng giờ, chờ đến lúc có thể xuống giường, thϊếp cùng chàngđi
tản bộ..." Trác Sam làm phó đoàn luyện
thật
sự
rất đạt
yêu
cầu, vì Phó Dư Sâm bị bệnh, lúc
hắn
giấu giếm tin tức rồi hạ trại, bố trí binh lính canh gác đại trướng của Phó Dư Sâm, người ngoài chỉ biết Phó soái nghỉ ngơi, lại
không
biết tình hình bên trong trướng, bởi vậy, Từ Xán Xán cho dù đỡ Phó Dư Sâm ra ngoài tản bộ, cũng
không
có người nhìn thấy.
Phó Dư Sâm nhìn gò má Từ Xán Xán, mắt phượng có chút trầm tư: Từ Xán Xán tháng mười mới tròn mười sáu tuổi,
trên
mặt trắng hồng còn có chút trẻ con, tuổi còn
nhỏ
như vậy
đã
thành thê tử
hắn, phụ trách chăm sóc
hắn, vì
hắn
quản lý việc nhà, tương lai còn phải sinh con dưỡng cái...
thật
sự
rất vất vả...
Trong lòng
hắn
thương tiếc, đưa tay vuốt ve mặt Từ Xán Xán, chỉ cảm thấy cảm giác trắng mịn.
Từ Xán Xán được
hắn
xoa chút ngứa,
một
bên trốn
một
bên cười: "Cằm thϊếp có
một
nốt đỏ, chàng
không
nên sờ!"
Phó Dư Sâm thu tay lại, ánh mắt nhìn nốt đỏ
trên
cằm Từ Xán Xán,
không
khỏi nở nụ cười: "Về sau nàng nên ăn ít cay
đi
!"
Từ Xán Xán nhìn
hắn
híp mắt cười, lại
không
nói
lời nào —— nàng mới
không
không
ăn đâu!
Phó Dư Sâm tư duy linh hoạt, lập tức đoán được tâm tư nàng, cũng
không
vạch trần, mà nhìn Từ Xán Xán: "Từ Xán Xán, ta đói bụng!"
Từ Xán Xán nghe vậy lập tức đứng dậy: "Thϊếp bảo Chu Nhan dùng canhgà nấu cháo mặn, bây giờ dùng luôn sao?"
Thân thể Phó Dư Sâm suy yếu,
không
tự chủ được muốn làm nũng với Từ Xán Xán,
hắn
làm vẻ mặt ảm đạm, "Ừ"
một
tiếng.
Trong lòng Từ Xán Xán rất đau lòng, ôn nhu an ủi: "Chờ
một
lát nữa thϊếp đút cho chàng!"
Phó Dư Sâm thoải mái dựa
trên
đệm gấm xanh, ăn cháo từng ngụm từng ngụm.
Từ Xán Xán nếm thử trước, cảm thấy độ ấm của cháo gà vừa phải, mới bắt đầu đút cho Phó Dư Sâm.
Ăn cháo xong, Phó Dư Sâm lại có chủ ý mới: "Từ Xán Xán, ta muốn tắm rửa."
Từ Xán Xán lập tức bảo Phó Dương
đi
chuẩn bị bồn tắm, nước ấm và xà bông thơm đều lấy vào, rồi đem màn phía đông thành phòng tắm.
Thính Vũ Chu Nhan bọn họ
đang
bề bộn nhiều việc, Trác Sam đến, phía sau
đi
theo hai binh lính nâng
một
cái bọc nâu bằng lụa hình bầu dục.
Phó Dương mở bọc lụa màu nâu ra, phát
hiện
bên trong là
một
bồn tắm to, đủ cho hai người cùng nhau tắm rửa, cảm thấy hơi buồn cười, cười
nói
với Trác Sam: "Phó đoàn luyện, bồn tắm này quá lớn, công tử dùng cái bồn tắm bên trong cũng được!"
Trác Sam cười: "Tiểu tử ngốc,
đã
có cái mới, ngươi nên dùng cái mới
đi!"
Phó Dương thấy
hắn
cười rất kỳ quái, nghĩ
không
ra, lúc này Bích Vân
đi
ra,
hắn
đang
nhìn bồn tắm đến xuất thần, hỏi Bích Vân: "Bích Vân, ngươi xem bồn tắm mới này có phải lớn quá hay
không?"
Bích Vân liếc
hắn
một
cái, mặt
không
thay đổi
nói: "Lấy bồn tắm mới tráng nước sôi
một
lần rồi đem vào!"
Bích Vân, Chu Nhan và Thính Vũ ra vào mấy vòng, thế này mới thả bếp lò sưởi ấm vào trong màn phía đông, chuẩn bị xong đồ rửa mặt.
Chờ mọi việc xong xuôi, Từ Xán Xán cho người hầu lui xuống hết, tự mình giúp Phó Dư Sâm vào bồn tắm rửa.
Nhiều người
thì
làm việc nhanh, màn đông
đã
chuẩn bị xong hết mọi thứ---- bốn gốc màn đặt bốn bếp lò, bên trong màn ấm áp; nước trong thùng nóng hổi, tỏa ra mùi bạc hà thơm ngát; bên trong phòng tắm đặt hai giá gỗ tinh xảo,
một
cái đặt xà bông, hương lộ và khăn lụa, cái còn lại để quần áo cho Phó Dư Sâm thay.
Nhìn toàn bộ phòng, Từ Xán Xán cảm thấy rất hài lòng, bắt đầu giúp Phó Dư Sâm cởϊ qυầи áo.
Cởi trung y Phó Dư Sâm ra, Từ Xán Xán mới phát
hiện
hắn
gầy
đi
không
ít, may mắn vóc dáng Phó Dư Sâm dù cao nhưng khung xương lại
nhỏ, thoạt nhìn còn
không
tính là khó coi.
Hầu hạ Phó Dư Sâm vào bồn tắm, Từ Xán Xán muốn ra ngoài, lại bị Phó Dư Sâm túm lại.
Nàng nhìn, phát
hiện
trong hơi nước mặt mày Phó Dư Sâm rất tuấn tú, mắt phượng sâu thẵm nhue có điều cầu xin.
Từ Xán Xán thấy
hắn
như thế, trong lòng rung động, thân thể nhất thời như nhũn ra, ánh mắt cũng ẩm ướt.
Nhưng mà nàng nghĩ lại nghĩ, thấy Phó Dư Sâm bệnh nặng mới khỏi, rất cần thanh tâm quả dục, làm sao dám ép buộc
hắn?
Nghĩ đến đây, Từ Xán Xán giãy khỏi tay Phó Dư Sâm, lui sau vài bước nhanh như chớp, cười nhìn
hắn: "Phó Dư Sâm, bây giờkhông
phải thời điểm!" Dứt lời, vén rèm chạy nhanh như chớp ra ngoài.
Phó Dư Sâm trơ mắt nhìn nàng chạy ra ngoài, cụt hứng dựa vào thùng tắm, chờ phản ứng của thân thể từ từ bình phục lại —— tuy rằng thân thể
không
đủ lực, nhưng dù sao
hắn
chỉ mới mười tám tuổi, chính là lúc huyết khí phương cương, du͙© vọиɠ rốt cuộc cũng mạnh hơn chút.
Chờ Phó Dư Sâm tắm rửa rồi thay quần áo xong
đi
ra, năm tướng lĩnh đội Trác Sam, cùng với Trác Sam, tổng cộng có sáu vị tướng lãnh
đã
có mặt ở ngoài trướng. Bọn họ xưa nay lấy Phó soái làm đầu, sau khi Phó Dư Sâm bị bệnh, ngoại trừ Phó soái phu nhân
thì
sợ rằng chỉ có sáu vị tướng này là những người khẩn trương nhất.
Thính Vũ bước ra từ đại trướng, khom người
nói: "Đại soái cho mời!"
Sắc mặt đám người Trác Sam vui mừng —— Phó soái
đã
lâu
không
gặp bọn họ!
Sáu người theo thứ tự
đi
sau Thính Vũ vào đại trướng,.
Lấy Trác Sam làm đầu, sáu vị tướng lĩnh xếp thành hai hàng hành lễ với Phó Dư Sâm: "Tham kiến đại soái!"
Chờ hành lễ xong, mọi người ngẩng đầu nhìn Phó soái, lại phát
hiện
màu da Phó soái trắng nõn, mặt mày rất tuấn tú, môi đỏ bừng--- ngoại trừ gầy
một
chút
thì
cũng
không
nhìn ra thần sắc bị bệnh.
Bọn họ ai cũng biết y doanh Từ tiên sinh là nhạc phụ của Phó soái, cho nên mở miệng chúc mừng Phó soái, khen ngợi y thuật của Từ tiên sinh.
Phó Dư Sâm mỉm cười, quyết định chờ bọn họ khen mình xong mới mở miệng
nói
chuyện. Tướng quân dưới trướng
hắn
rất đông, mồm miệng lại lanh lợi, haynịnh hót, vậy
hắn
liền nghe ; có miệng lưỡi vụng về hoặc trầm mặc ít lời,
hắn
cũng chưa từng vì thế mà lạnh nhạt—— cai quản người dưới cũng là
một
môn học, Phó Dư Sâm tự đánh giámình coi như là
một
bộ.
Mấy ngày nay Phó Dư Sâm bị bệnh, Từ Xán Xán vì ghen tuông lớn, xưa nay hầu hạ Phó Dư Sâm
không
mượn tay người khác, cho nên quá mệt mỏi. Chờ Phó Dư Sâm đến tiền trướng gặp người, Từ Xán Xán liền ngã người nằm xuống giường, Bích Vân và Chu Nhan ở
một
bên hầu hạ.
Bích Vân quấy
một
chén nước Hòe Hoa mật, chờ bớt nóng rồi đưa cho Từ Xán Xán uống; Chu Nhan
đang
quỳ gối bên giường, mát xa người cho Từ Xán Xán.
Mặc dù Từ Xán Xán nằm
trên
giường nhưng lỗ tai lại nghe lắng nghe động tĩnh ở ngoại trướng. Khi nàng nghe bên ngoài các quân quan mồm năm miệng mười nịnh hót Phó Dư Sâm, luôn tiện khen ngợi y thuật phụ thân mình,
không
khỏi nở nụ cười: đúng là rất nịnh nọt!
Chờ các tướng lĩnh phía dưới im lặng lại, mắt phượng như nước của Phó Dư Sâm quét
một
vòng xuống dưới, trước trấn trụ các tướng lĩnh sau đó mới
nói:"Tây thùy Uyển Châu có
một
huyện Triệu, bách tích nơi đó khác gì so với bách tính bình thường, chư vị ai có thể
nói
rõ!"
nói
xong,
hắn
nhìn các tướng lĩnh, chờ trả lời.
Trác Sam nghĩ nghĩ, liền bước ra khỏi hàng
nói: "Đại soái, thuộc hạ từng nghe
nói
nam tử ở huyện Triệu này
không
thích
nóichuyện, thành
thật
chịu làm, hơn nữa huyện Triệu nhiều núi, cho nên bọn họ vai cánh tay hữu lực, hai chân cường tráng!"
Phó Dư Sâm quét Trác Sam liếc mắt
một
cái, nghĩ rằng: Trác Sam còn có chút tài cán.
"Dân chúng huyện Triệu còn có
một
đặc điểm, " Phó Dư Sâm nhìn quét
một
vòng, chậm rãi
nói, "Huyện Triệu là cố hương của Hồng Hi Đế xây dựng thiên hạ, nam tử huyện Triệu dũng mạnh dám gϊếŧ lại tuân thủ pháp luật và kỷ luật, nữ tử huyện Triệu thâm minh đại nghĩa thân thể cường tráng, có thể làm cho trượng phuở chiến trường yên tâm gϊếŧ địch
không
lo việc nhà!"
Phó Dư Sâm mặt trầm như nước, trầm giọng
nói: "Ai muốn thay ta đến huyện Triệu tuyển binh?"
Sáu vị tướng quân im lặng nhìn nhau, Trác Sam nhìn thoáng qua, lập tức bước ra khỏi hàng, lại phát
hiện
tướng lĩnh Trần Tố đứng cuối hàng bên phải cũng bước ra.
Trác Sam cúi đầu chắp tay hành lễ: "Thuộc hạ nguyện nhận mệnh!"
Trần Tố hơi chần chờ, tùy theo
nói: "Thuộc hạ nguyện theo Trác phó đoàn luyện đến huyện Triệu tuyển binh."
hắn
ngẩng đầu khẩn thiết nhìn Phó Dư Sâm ngồi
trên
ghế Lê Hoa: "Thuộc hạ là người huyện Triệu, gia huynh
hiện
đang
làm huyện lệnh huyện Triệu."
Phó Dư Sâm nhìn Trần Tố.
hắn
còn nhớ
rõ
Trần Tố —— lần trước tấu chương báo tin thắng trận, Trần Tố cũng có tên
trên
bảng.
Nhìn Trần Tố ánh mắt trong suốt, Phó Dư Sâm hạ quyết tâm: "Trác Sam làm trưởng, Trần Tố làm phó, cầm khẩu dụ của ta đến gặp tổng binh Uyển Châu Phó Thập Tam, cần phải tuyển những người ưu tú, tuyển
một
vạn quân."
Lại
nói: "Trịnh Tiên Bình, Hằng Ngọc Khê, Đổng Kỳ vàTống Thanh trấn thủ đại doanh!"
Trác Sam, Trần Tố và các tướng quân cùng nhau chắp tay: "Xin nghe dụ lệnh của đại soái!"
Trác Sam lại bước lên trước
nói: "Bẩm đại soái, tổng binh Uyển Châu Phó Thập Tam
đang
đứng ngoài đợi!"
Phó Dư Sâm hơi gật đầu: "Để
hắn
vào
đi!"
hắn
chỉ xử lý chính vụ
một
lát, cũng
đã
cảm thấy mỏi mệt, liền khoát tay áo:"Các ngươi lui xuống
đi!"
Phó Thập Tam năm đó là gã sai vặt bên người của Định Quốc Công Phó Vân Chương, chính là gia thần của Quốc Công phủ, cho nên vừa tiến vào
hắn
liền quỳ xuống hành đại lễ chủ tớ, sau khi đứng dậy mới kính cẩn vấn an Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm lẳng lặng đánh giá
hắn.
Năm nay Phó Thập Tam hơn ba mươi tuổi, nhìn giống như cùng tuổi với nhạc phụ Từ Thuận Hòa, dáng người cao lớn, rất làanh
tuấn.
Phó Dư Sâm
không
mở miệng, nhưng Phó Thập Tam nhiều năm hầu hạ, hiểu biết tính tình của phụ tử Phó thị,
không
đợi Phó Dư Sâm hỏi, liền mở miệng bẩm báo: "Bẩm đại soái, nô tài phái binh lính ngụy trang ở cách vách ngoại gia Từ thị của ngài, Từ thị rất yên ổn, phu nhân ngoại gia đóng cửa nhàn cư, mỗi ngày phái ma ma lớn tuổi đưa đón tiểu công tử đến trường học..."
nói
câu cuối cùng xong, Phó Thập Tam mới mỉm cười mở miệng: "Công tử, nô tài khi đến có mang theo quà quê Uyển Châu hiếu kính dâng lên cho đại soái."
Phó Thập Tam nhìn Phó Dư Sâm. Lúc trước Phó Dư Sâm ở Uyển Châu, Phó Thập Tam cũng gặp qua nhiều lần,
hắn
cảm thấy công tử hình như gầy
đi
không
ít, da thịt trắng đến độ hơi trong suốt, giống phong cách yếu đuối... trong lòng Phó Thập Tam hơi lo lắng.
Phó Dư Sâm vốn
không
hiếm lạ việc thuộc hạ tặng lễ, nhưng mà nghe
nói
là quà quê Uyển Châu, nhân tiện
nói: "Ngươi
thậtcó tâm!"
Phó Thập Tam thấy
hắn
kiêu ngạo mười phần, so với Quốc Công Gia năm đó chỉ có hơn, trong lòng vui sướиɠ, lại mở miệngnói: "Công tử, ngài chú ý thân thể!" Phó thị Quốc Công phủ là nhất mạch tam đời đơn truyền, công tử
không
thể xảy ra chuyện gì được!
Phó Dư Sâm biết
hắn
muốn tốt cho mình, gật gật đầu,
nói: "Ngươi lui ra
đi!"
Chờ Phó Dư Sâm rãnh rỗi, Từ Xán Xán mới đến gặp
hắn, theo phía sau là Bích Vân
đang
cầm khay đựng quả thực tự tay Từ Xán Xán làm.
Phó Dư Sâm nhìn vật đặt trước án thư, cười khổ
nói: "Vừa mới ăn cơm
không
bao lâu mà!"
Từ Xán Xán nở nụ cười xinh đẹp: "Cố gắng ăn thêm
một
ít
đi, chờ lát nữa phụ thân đến châm cứu cho chàng, ăn trước tiếp thêm
một
phần khí lực!"
Phó Dư Sâm
không
còn cách nào,
không
thể nề hà, đành phải
nói: "Vậy nàng đút cho ta
đi!"
Từ Xán Xán cười càng sáng lạn hơn: "Phó Dư Sâm, đừng làm nũng!"
Khuôn mặt trắng nõn của Phó Dư Sâm dần dần đỏ lên, mắt phượng sáng lấp lánh, rũ mắt xuống
không
nói
gì.
Từ Xán Xán cảm thấy Phó Dư Sâm thẹn thùng càng đáng
yêu, thấy Chu Nhan
đã
lui xuống, liền cười hì hì bước đến gần, hôn lên môi Phó Dư Sâm
một
cái.
Hai tay Phó Dư Sâm lập tức ôm nàng, để Từ Xán Xán dựa sát vào người mình.
Sau
một
lúc lâu, Phó Dư Sâm thế này mới buông lỏng Từ Xán Xán ra.
Sắc mặt hai người đều ửng đỏ, môi hơi sưng, nhìn qua rất kiều diễm xinh đẹp.
Mắt phượng Phó Dư Sâm sâu thẳm nhìn Từ Xán Xán, thanh
âm
khàn khàn: "Từ Xán Xán, chúng ta —— "
Từ Xán Xán hiểu ý tứ của
hắn, lại cố ý
nói: "Hì hì, phụ thân thϊếp sắp đến rồi!"
Phó Dư Sâm: "..."
Từ Thuận Hòa còn chưa ra khỏi y doanh đến đây
thì
Thính Vũ
đã
mang
một
chồng thư đến.
hắn
lấy lá thư khẩn cấp nhất trước, bẩm báo
nói:" Công tử, Phó Tùng đưa Tử Tương đến Lạc Dương truyền tin đến,
nói
Tổng binh Từ Châu Diệp Tử lặng lẽ dẫn theo hai vạn nhân mã lặng lẽ
đi
về Biện Kinh."
Phó Dư Sâm lâm vào trầm tư. Từ Châu tổng binh Diệp Tử là em rể của Thư Liên Vân,
hắn
có tính toán gì khi mang theo hai vạn nhân mã về Biện Kinh?