Sau khi ra ngoài, Tử Tương bước từng bước chậm rãi.
Tiếng đóng cửa phía sau truyền đến, Tử Tương nhịn
không
được quay đầu lại---
hắn
và Từ Xán Xán ở bên trong! Chu Nhan và Bích Vân
đang
đóng cửa, hai nàng rất ân cần, cánh tay lớn như đuổi mọi người ra ngoài.
Hai cấm quân cầm binh khí canh gác ngoài cửa, trong con mắt
ẩn
chứa ý chí chiến đấu,
không
nói
đứng bất động, trường đao trong tay lóe lên ánh sáng u ám dưới ánh trăng.
Thấy tình cảnh như vậy, tim Tử Tương siết lại, xoay người theo mọi người ra ngoài. Lúc Phó Dư Sâm
không
có ở nhà, các nàng ở cùng với Từ Xán Xán trong tây sương phòng; Phó Dư Sâm
đã
về, các nàng đều ở lại tiểu viện dành riêng cho nha hoàn.
Nghĩ đến chuyện xảy ra sau cánh cửa kia, trong lòng Tử Tương cảm thấy hơi đau. Nàng lấy tay che ngực,
không
tiếng động rên
một
tiếng, theo mọi người vào tiểu viện.
Cây cối trong nội viện mộc sum suê, hai bên đường vào nội viện là rừng trúc xanh um tươi tốt.
Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm đứng
trên
đường mòn, ánh trăng xuyên qua cành trúc chiếu lên mặt bọn họ những ánh sáng loang lổ.
Trong mùi lá trúc mát lạnh, tay trái Phó Dư Sâm ôm eo Từ Xán Xán, sau đó cúi đầu hôn Từ Xán Xán.
Nụ hôn của
hắn
lắp đầy trời đất, dùng sức cắи ʍút̼ lấy môi lưỡi Từ Xán Xán, Từ Xán Xán được hôn suýt chút nữa hít thởkhông
thông, nên hôn trả lại Phó Dư Sâm, cùng
hắn
môi lưỡi dây dưa.
Vào lúc tâm tình kích động, thân thể mềm mại, Từ Xán Xán nhịn
không
được cắn lên môi Phó Dư Sâm
một
cái, tiếp theo đó là nếm mùi tanh của máu.
Phó Dư Sâm buông nàng ra, hô đau
một
tiếng.
Từ Xán Xán kiễng gót chân lên hôn tiếp, trước tiên liếʍ lại môi Phó Dư Sâm, sau đó tiếp tục môi lưỡi dây dưa.
Môi Phó Dư Sâm lại
một
lần rời khỏi môi Từ Xán Xán.
Tay trái
hắn
ôm chặt eo Từ Xán Xán, ép nàng lên vật
đang
bộc phát của
hắn, hình dáng tốt đẹp chính là đôi mắt phượng sâu như đêm tối.
Từ Xán Xán cảm thấy như ngừng thở, nàng chỉ lo nhìn mặt Phó Dư Sâm, cảm thụ thứ cứng rắn phía dưới lớp áo choàng xanh nhạt của Phó Dư Sâm.
Bỗng nhiên, Phó Dư Sâm buông Từ Xán Xán ra, trước tiên đưa tay dùng sức đẩy vạt áo Từ Xán Xán lên, kéo áo ngực xuống, sau đó lôi kéo tay nàng
đi
về phía trước, dừng lại ở phía dưới
một
gốc cây quế.
Hô hấp
hắn
dồn dập, đùa nghịch Từ Xán Xán, ý bảo nàng đưa lưng về phía mình, chống tay lên thân cây quế.
Lúc đầu Từ Xán Xán còn sửng sốt, tiếp theo liền hiểu ra, mặt nhất thời đỏ bừng, dừng
một
chút, cuối cùng vẫn thuận theo xoay người chống tay lên cây.
Tay trái Phó Dư Sâm sờ phía dưới của nàng, Từ Xán Xán
không
tự chủ được biến thành tư thế vểnh mông lên.
Nàng nhịn
không
được quay đầu nhìn Phó Dư Sâm: "Phó Dư Sâm, trở về phòng
đi!"
Phó Dư Sâm
không
nói
gì, nhưng tay
không
ngừng lại, xốc quần áo Từ Xán Xán lên, kéo tiết khố của nàng xuống, sau đó nhấc áo choàng của mình lên,
một
tay cởϊ qυầи, phía dưới dựng đứng lên.
Từ Xán Xán cảm giác được
một
vật ấm áp cứng rắn ở
trên
mông mình, trong lòng biết Phó Dư Sâm chân quá dài, bản thân đại khái hơi thấp, dáng dấp nàng và Phó Dư Sâm như vậy
không
xứng đôi cho lắm nên lập tức kiễng gót chân phối hợp với Phó Dư Sâm.
Tay trái Phó Dư Sâm vòng lên trước, luồn tay vào trong vạt áo Từ Xán Xán, nắm chặt đỉnh hồng nở nang của Từ Xán Xán xoanhẹ
nắn chậm, cùng lúc đó, tay phải
hắn
đỡ lấy cự vật của mình, ma sát với đóa hoa phía dưới của Từ Xán Xán.
Phía dưới Từ Xán Xán sớm
đã
ướt đẫm,
hắn
xoa nắn như vậy, thân mình nhất thời run rẩy.
Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán
đã
ướt đẫm, nên đỡ cự vật đâm vào. Phía dưới Từ Xán Xán
thật
chặt, đỉnh
hắn
vừa xâm nhậpmột
chút, liền bị cắm tại chỗ.
một
thời gian dài Từ Xán Xán
không
làm chợt bị Phó Dư Sâm đẩy vào, nhất thời đau ngứa đủ vị, vặn vẹo thân mình cầu xin:"Phó Dư Sâm,
nhẹ,
nhẹ
một
chút..."
Giọng nàng mềm mại, tha thiết, phía dưới Phó Dư Sâm càng trở nên cứng rắn,
hắn
lại khó nhịn, đỡ lấy eo Từ Xán Xán, dùng sức đâm vào.
Từ Xán Xán trải qua đau đớn tê dại ngắn ngủi, theo động tác lúc nặng lúc
nhẹ
của Phó Dư Sâm, chỉ cảm thấy phía dưới của mình như có
một
dòng nước chảy ra.
Phó Dư Sâm cảm giác được phản ứng của Từ Xán Xán, dạng ra hai chân ra, cúi thấp người tiếp tục làm, đồng thời vì Từ Xán Xán co rút dữ dội,
hắn
vô
sự
tự thông ở chỗ tiếp xúc cọ sát, sau đó trong
sự
rung động gào khóc của Từ Xán Xán,
hắn
đạt đến đỉnh.
Chờ hai người cùng nhau ngâm mình trong thùng nước tắm, Phó Dư Sâm
một
bên
nhẹ
nhàng vuốt ve Từ Xán Xán khóc hỗn loạn trong lòng mình,
một
bên nghĩ:
thì
ra cho dù ta là
một
tay súng nhanh nhưng chỉ cần ta muốn làm cho Từ Xán Xán thoải mái
thì
vẫn có biện pháp!
hắn
cúi đầu hôn lên mặt Từ Xán Xán
một
cái, tiếp tục tiến hành tổng kết kinh nghiệm.
Cây nến bên trong đèn thạch
anh
cháy chỉ còn
một
đoạn
nhỏ, nhưng vẫn chiếu trong phòng sáng trưng.
Phó Dư Sâm dựa vào gối đầu ở
trên
giường, lần lượt vuốt ve Từ Xán Xán ngồi sát bên người mình, thấp giọng hỏi: "Lần này... Thoải mái
không?"
Từ Xán Xán hơi mệt, nhưang lại
không
nỡ ngủ,
đang
hưởng thụ hạnh phúc gắn bó với Phó Dư Sâm, nghe câu hỏi của Phó Dư Sâm, mặt nàng lập tức nóng lên,
một
lát sau mới "Ừ"
một
tiếng.
Tim Phó Dư Sâm nhảy rộn, trong lòng vui mừng ——
thì
ra ta cũng có thể làm cho Từ Xán Xánvui sướиɠ!
hắn
cúi đầu nhìn mặt Từ Xán Xán, đưa tay cách lớp áo nắm phần nở nang của Từ Xán Xán —— cách lớp tơ lụa mỏng, nụ hoa trước ngực Từ Xán Xán cứng lại.
Từ Xán Xán cảm thấy rất thoải mái, thả lỏng tựa vào người Phó Dư Sâm, thấp giọng hỏi: "Phó Dư Sâm, ở
trên
chiến trường, chàng có nhớ thϊếp
không?"
Phó Dư Sâm dừng
một
chút, sau đó
nói: "không
có." Là
thật
không
có. Cho dù
hắn
làm chuyện gì cũng rất chuyên tâm,
thậtsự
trên
chiến trường, trong lòng
hắn
tất cả đều là chiến
sự, sao còn phân tâm nhớ tới Từ Xán Xán chứ?
Từ Xán Xán nghe
hắn
trả lời như vậy, cái mũi ê ẩm, trái tim từng đợt co rút đau đớn, đẩy Phó Dư Sâm ra, ánh mắt ngập nước mang theo khiển trách nhìn
hắn: "Thϊếp ngày ngày đêm đêm đều suy nghĩ về chàng..." Ngụ ý là ta nhớ chàng như vậy, chàng lại
không
nhớ ta!
Nước mắt của nàng theo mũi chảy ra,
trên
mặt nhất thời hơi ngứa nên bổ nhào vào lòng Phó Dư Sâm, cọ vài cái lên áo
hắn, lau nước mắt, cũng che dấu
sự
xấu hổ của mình.
Phó Dư Sâm thấy nàng rơi lệ, trong lòng căng thẳng, ôm Từ Xán Xán vào lòng, thấp giọng
nói: "Vì sao nàng khóc?"
Mặt Từ Xán Xán chôn trong lòng
hắn, khóc thút thít
nói: "Chàng
không
nhớ thϊếp..."
Phó Dư Sâm ở trong lòng
nói: ta nhớ nàng, rất nhớ nàng, muốn ôm nàng vào lòng tùy ý
yêu
thương...
Nhưng
hắn
lại cảm thấy mình thân là nam tử hán đại trượng phu, nếu
nói
những lời buồn nôn với thê tử,
thật
sự
không
ra gì, cho nên trầm mặc
không
nói, nhưng lại lấy tay vuốt ve tóc dài rối tung của Từ Xán Xán.
Tóc Từ Xán Xán hơi ướt, lạnh lạnh, mang theo mùi hoa hồng nồng đậm ——lúc tắm rửa chính nàng dùng nước hương hoa hồng, để Phó Dư Sâm dùng nước hương Thanh Trúc.
Đợi nửa ngày, Từ Xán Xán
không
nghe Phó Dư Sâm thổ lộ, lại giãy dụa Phó Dư Sâm trong lòng ngồi dậy, thở hồng hộc trừng mắt
hắn: "Đúng rồi, chàng cũng
không
thể cùng Tử Tương
nói
yêu
thương!"
Phó Dư Sâm: "... Tử Tương so với ta lớn hơn bảy tuổi."
Từ Xán Xán sóng mắt lưu chuyển: "Thế giới này tỷ đệ mến nhau nhiều lắm! Tiền triều hoàng đế nào đó
không
phải cũng cùng bảo mẫu hơn
hắn
mười bảy tuổi
yêu
nhau sao —— "
Mắt phượng sâu thẳm của Phó Dư Sâm phát ra ánh sáng lung linh: "Nhưng ta chỉ thích nàng..."
Từ Xán Xán nghe vậy ngây dại, mắt hoa đào trong suốt lóe ra, bên trong tràn đầy
không
thể tin nổi.
Phó Dư Sâm thấy nàng phản ứng như thế, liền có lòng chứng minh bản thân
thật
lòng thích Từ Xán Xán, cũng
không
nói
nữa, trực tiếp nhào tới, đặt Từ Xán Xán
trên
nệm gối, cúi đầu hôn nàng.
Mọi chuyện xong xuôi, Từ Xán Xán ngủ say bên cạnh Phó Dư Sâm.
Đèn thạch
anh
đã
sớm tắt,
trên
giường tối om.
Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán vào lòng, nghĩ rằng: lần này ta rót no cho Từ Xán Xán, nàng có thể mang thai hay
không?
Phó Dư Sâm vào phòng tắm rửa mặt, Chu Nhan và Bích Vân ở trong phòng ngủ giúp Từ Xán Xán trang điểm.
Lúc này, Từ Xán Xán chỉ mặc áo ngủ, bộ ngực tuyết trắng nửa che nửa đậy, Bích Vân và Chu Nhan nhìn thấy dấu hôn,
khôngkhỏi nhìn nhau cười —— công tử và thiếu phu nhân vợ chồng ân ái, trong lòng người hầu hạ như các nàng cũng cảm thấynhẹ
nhõm.
Chu Nhan dùng lược gỗ chải vuốt tóc dài của Từ Xán Xán, nhìn vào kính phản chiếu khuôn mặt Từ Xán Xán trắng nõn trắng sáng,
không
khỏi mỉm cười: "Thiếu phu nhân, hôm nay nhà có chuyện vui, chải kiểu tóc hào hoa phú quý
đi!"
Trong lòng Từ Xán Xán có chuyện, thuận miệng
nói: "Tốt!"
Chu Nhan nhanh chóng chải kiểu lăng vân kế, cài trâm ngọc bích khắc phượng lên búi tóc rồi cài phía sau
một
cây trâm ngọc bích hoa lê.
Từ Xán Xán vẫn còn nghĩ tâm
sự, mặc nàng ăn diện
không
quan tâm nàng.
Chu Nhan nhìn phía trước phía sau thấy đẹp
thì
lấy
một
đôi bông tai khảm ngọc bích hoa lêđeo lên cho nàng.
Bích Vân bước đến chăm chú nhìn kỹ trang sức
trên
đầu Từ Xán Xán, sau đó mới
đi
chọn nguyên bộ quần áo.
Chu Nhan
đang
dùng tế ngọc điều bôi son hồng lên môi Từ Xán Xán, còn chưa choáng váng, Tử Tương bước vào.
Nàng thấy bức rèm che chống lên, liền trực tiếp
đi
vào, vẻ mặt tươi cười hành lễ thỉnh an với Từ Xán Xán: "Tử Tương tham kiến thiếu phu nhân!"
Từ Xán Xán biết nàng vào, lại
không
muốn quan tâm nàng, bởi vậy làm bộ như
không
thấy, giống như đắm chìm ở trong thế giới của mình.
Tử Tương nháy mắt
một
cái, cúi đầu
không
nói.
Buổi sáng hôm nay nàng muốn đến, nên lệnh cho Hàn Hoa đến cửa tiểu viện thăm dò, dặn Hàn Hoa vừa thấy công tử
thì
đến đây báo cho mình biết. Nhưng đợi gần
một
canh giờ, Tử Tương vẫn
không
đợi được tin tức của công tử.
"Tử Tương
cô
cô, " Bích Vân nhoẻn miệng cười, đem trọng
âm
đặt
trên
chữ"cô
cô", tiếp theo sôi nổi
nói, "Hôm nay, thiếu phu nhân đến
thì
ngẩn người, cũng
không
biết suy nghĩ cái gì, mặc cho ta và Chu Nhan ăn diện, cũng
không
sợ chúng ta cố ý làm cho nàng thành người quái dị!"
Tử Tương cười cười, cũng
không
trả lời, mắt
một
mí hạ xuống, ánh mắt
không
tự chủ được ở trong phòng liếc tới liếc lui.
Chu Nhan thấy nàng như thế, liền cố ý
nói: "Tử Tương tỷ tỷ, công tử rửa mặt ở phía sau!"
Tử Tương nghe vậy đầu tiên ngẩn ra, sau đó mới
nói: "Ta
đang
nhìn bài trí trong phòng chúng ta thiếu phu nhân, thiếu phu nhân
thật
biết trang trí phòng!"
Chu Nhan và Bích Vân nhìn nhau, lòng cùng sinh cảnh giác.
Bích Vân cười: "Phòng này do Phó Dương bày biện!"
Tử Tương: "..."
Phó Dư Sâm rửa mặt xong
thì
ra phòng tắm.
Từ Xán Xán sớm đem quần áo sạch
sẽ
đặt trong phòng tắm,
hắn
thay quần áo ở trong phòng tắm xong mới bước ra.
Tử Tương nghe tiếng bước chân, ánh mắt lập tức nhìn đến, khi nàng thấy công tử mặc áo choàng thẫm màu, ngọc đái màu đen vây quanh, ánh mắt nhất thời sáng rọi.
Nàng lập tức nghênh đón, thanh
âm
thanh thúy thái độ sang sảng mở miệng hỏi Phó Dư Sâm: "Sớm như vậy người
đã
muốn ra ngoài?"
Phó Dư Sâm giống như
đang
suy nghĩ gì đó, cũng
không
nói
gì, chân dài sải ra
đi
qua Tử Tương.
Từ Xán Xán nghe vậy cong khóe miệng nở nụ cười, lười biếng
nói: "đã
qua giờ tỵ,
không
còn sớm!"
Tử Tương bị nàng trách móc như vậy, mặt lập tức đỏ đến nỗi sắp chảy máu.