Chương 113

Gió đêm mang theo mùi hoa quế thổi vào qua cửa sổ, thân thể Từ Xán Xán co rúm lại, nàng đưa tay kéo chăn đắp lên người, cầm lấy sách tiếp tục đọc.

Tiếng bước chân quen thuộc từ xa truyền tới.

Từ tiếng bước chân, Từ Xán Xán biết được chính là Chu Nhan.

Chu Nhan xốc bức rèm lên, trong tay cầm

một

hộp cơm.

Thấy Từ Xán Xán nhìn mình, nàng quỳ gối hành lễ, khẽ cười

nói:"Thiếu phu nhân, nô tỳ mang điểm tâm đến cho người!"

Thấy Từ Xán Xán ngơ ngác nhìn mình như trước, Chu Nhan

không

khỏi mỉm cười: "Đều là những món người thích ăn, do nô tỳ xuống bếp làm cho người!"

Vốn dĩ, Từ Xán Xán trong lòng hơi



đơn lập tức có chút ấm áp, liền ngồi dậy cườinói:"thật

không? Để ta xem có phải món ta thích ăn hay

không!"

Chu Nhan xoay người ra ngoài, đem hộp cơm đặt

trên

bàn bát tiên, thế này mới vào hầu hạ Từ Xán Xán mặc quần áo.

Hai người khoảng cách rất gần, Từ Xán Xán ngửi thấy mùi khói dầu

trên

người Chu Nhan, trong lòng rất cảm động nhưng lại

không

nói

gì.

Chu Nhan thấy Từ Xán Xán chỉ mặc

một

cái áo hồng mỏng và váy tứ phúc lụa trắng, liền

đi

đến tủ quần áo lấy

một

áo khoác chân hồng thêu hoa hồng mặc vào cho Từ Xán Xán, rồi búi tóc lại cho Từ Xán Xán.

Chu Nhan còn muốn hầu hạ Từ Xán Xán rửa tay, Từ Xán Xán cười đẩy nàng ra: "Chỉ có ta và ngươi ở đây, sao lại cần dùng mấy hình thức hầu hạ như thế?"

Chờ Từ Xán Xán rửa tay rồi dùng khăn lụa lau xong, Chu Nhan

đã

dọn đồ ăn ra.

Từ Xán Xán đến

thì

thấy

trên

bàn bát tiên bày

một

đĩa đậu phụ ma bà,

một

rau khoai xào tỏi,

một

chén táo hạt tiêu và

một

chén canh thịt bò, còn dùng bát múc

một

bát cơm Sở Châu —— tất cả đều là những món ăn Từ Xán Xán thích!

Nàng nhất thời cảm thấy thèm ăn, liền ngồi xuống cầm đũa bắt đầu dùng.

Chu Nhan thấy Từ Xán Xán bắt đầu dùng cơm,

thì

đi

pha

một

bình mao tiêm bưng lên —— Từ Xán Xán thích nhất dùng trà xanh chan canh.

Bởi vì Từ Xán Xán thích ăn cay, cho nên Chu Nhan bỏ

không

ít ớt vào món đậu phụ ma bà, cắn

một

miếng đậu thơm thơm mùi ớt, rất hợp ăn với cơm, Từ Xán Xán rất nhanh ăn ra

một

người đầy mồ hôi.

Chu Nhan trước lấy khăn lụa lau mồ hôi cho Từ Xán Xán, sau đó múc nửa bát cơm, đổ trà xanh vào cho Từ Xán Xán, Từ Xán Xán dùng đũa quậy quậy, cảm thấy trà xanh ra màu trắng, rất đẹp mắt, liền cầm chiếc đũa bắt đầu ăn.

Thấy Từ Xán Xán ăn

không

biết trời đất gì, Chu Nhan múc

một

bát canh thịt bò, dùng thìa quậy cho bớt nóng, thế này mới đưa cho Từ Xán Xán.

Mùi vị canh thịt bò tinh khiết, mặt

trên



một

lớp tỏi tươi được cắt

nhỏ, Từ Xán Xán uống thử

một

chút cảm thấy rất ngon, liền chờ Chu Nhan đút cho nàng.

Chu Nhan múc

một

thìa canh

đã

bớt nóng,

đang

muốn đút cho Từ Xán Xán, chợt nghe tiếng bước chân chạy tới, nàng ngẩng đầu lên

thì

thấy Phó Dư Sâm và ngoại lão gia

đitới ngang cửa phòng chính, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội vàng nhắc nhở Từ Xán Xán:"Thiếu phu nhân, công tử và ngoại lão gia

đã

về!"

Từ Xán Xán

đang

vùi đầu ăn cơm, nghe vậy trái tim đập mạnh hơn, nàng ngẩng đầu vừa thấy —— đúng là phụ thân và Phó Dư Sâm!

Quả nhiên, Từ Xán Xán vui mừng

không

thôi, lập tức đứng dậy

đi

nghênh đón. Bởi vì đứng lên quá nhanh, ghế dài đằng sau rớt xuống.

Chu Nhan vội vàng xoay người dựng ghế lên.

Phó Dư Sâm thấy thế, chỉ mím môi mỉm cười.

hắn

vừa mới thấy Chu Nhan

đang

đút Từ Xán Xán ăn canh, cảm thấy các nàng rất thân thiết, trong lòng

không

khỏi có chút buồn, nhưng trước mặt cha vợ

hắn

lại

không

thể

nói

ra, đành phải mỉm cười.

Từ Thuận Hòa thấy Từ Xán Xán

đã

thành thân mà còn lỗ mãng như thế, sợ con rể ghét bỏ nàng, nên cố ý trước mặt Phó Dư Sâm trách cứ nàng: "Nha đầu ngươi

đãthành thân, sao còn lỗ mãng như thế?"

Miệng ông

thì

đang

trách cứ nhưng

trên

mặt lại

không

tự chủ được nở nụ cười vui mừng.

Từ Xán Xán nâng váy chạy tới.

Phó Dư Sâm và Từ Thuận Hòa đứng song song với nhau, hai người đều cho rằng tất nhiên Từ Xán Xán

sẽ

nhào vào lòng mình, cho nên đều mỉm cười vươn tay ra.

Từ Xán Xán

không

nghĩ nhiều như vậy, nàng

đã

mấy tháng

không

gặp phụ thân, bởi vậy liền nhào vào lòng Từ Thuận Hòa, ngưỡng mặt nhìn Từ Thuận Hòa, ánh mắt hồng hồng, thanh

âm

yêu

kiều: "Cha, con nhớ người!"

Ánh mắt Từ Thuận Hòa ươn ướt, ông vỗ lưng Từ Xán Xán

nhẹ

nhàng:"Nha đầu ngốc,không

phải cha đến thăm con đây sao!"

Phó Dư Sâm đứng bên cạnh, thấy hai cha con thân thiết như thế, trong lòng

khôngkhỏi khó chịu.

hắn

liếc hai cha con

đang

ôm nhau thân thiết này, cảm thấy

không

vừa mắt, cũng

không

cao hứng nhạc phụ đại nhân kêu nương tử của mình là "Nha đầu ngốc" —— Xán Xán của

hắn

sao có thể ngốc được?!

Mặc dù Chu Nhan

không

nói

gì, nhưng lại rất có mắt, nàng thấy sắc mặt công tửkhông

tốt lắm, liền đoán được thiếu phu nhân chỉ lo thân thiết với ngoại lão gia mà bỏ quên công tử, cho nên Chu Nhan cố ý ho khan vào tiếng:"Khụ khụ! Khụ! Khụ khụ!"

Từ Xán Xán nghe nàng ho khan

không

đúng, liền nhìn qua, phát

hiện

Chu Nhan nháy mắt với mình, còn dùng khóe mắt liếc Phó Dư Sâm.

Thấy khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm

âm

trầm như nước, Từ Xán Xán lập tức hiểu ý tứ của Chu Nhan nên cố ý liếc mắt quan sát Phó Dư Sâm, sau đó nàng cầm tay phụ thân đến bàn bát tiên ngồi xuống, miệng

thì

không

ngừng dặn dò:"Chu Nhan

đi

dặn phòng bếp làm vài món đến đây, Tử Tương dẫn người đưa nước tới, hầu hạ công tử và ngoại lão gia rửa tay!"

Lúc Phó Dư Sâm đến, Bích Vân, Tử Tương dẫn Hàn Hoa và Hàn Thu đứng ngoài cửa đợi!

Đám người Chu Nhan đáp" Vâng", Bích Vân châm trà cho công tử và ngoại lão gia trước, xong rồi mới ra ngoài.

Từ Xán Xán bận rộn như vậy mà cũng

không

quên quan sát Tử Tương, thấy nàngkhông

khoe khoang quan hệ giữa nàng và Phó Dư Sâm, trong lòng mới thở phào

nhẹnhõm.

Từ Xán Xán đỡ phụ thân ngồi xuống, xong rồi mới cố ý cười tủm tỉm bước tới trước Phó Dư Sâm, quy củ quỳ gối hành lễ: "Tham kiến đại soái!"

Từ Thuận Hòa thấy nữ nhi đối với con rể có quy củ,

không

khỏi gật đầu mỉm cười.

Ánh mắt Phó Dư Sâm sâu thẳm nhìn Từ Xán Xán —— trực giác của

hắn

cảm thấy Từ Xán Xán

không

phải chỉ đơn giản hành lễ.

Quả nhiên, Từ Xán Xán đứng dậy cười khanh khách nhìn

hắn, câu

nói

tiếp theo chính là: "A, Phó đại soái

thật

là đẹp mắt!"

Phó Dư Sâm thế này mới hài lòng, cảm thấy Từ Xán Xán cũng rất thân thiết với mình.

Trong lòng

hắn

vui vẻ, cũng

không

cần Từ Xán Xán đỡ mình, tự

đi

đến bàn bát tiên ngồi xuống.

Từ Xán Xán quan sát Phó Dư Sâm, thấy

hắn

giống như gầy hơn, cũng đen hơn

mộtchút, trong lòng thương tiếc, liền bước tới múc

một

chén cơm đặt trước mặt cho phụ thân và Phó Dư Sâm.

Tử Tương dẫn theo nha hoàn cầm đồ rửa mặt đến, hầu hạ Phó Dư Sâm và Từ Thuận Hòa rửa tay. Nàng tự mình bưng kim bồn cho Phó Dư Sâm, Hàn Hoa hầu hạ Phó Dư Sâm rửa tay.

Lúc Phó Dư Sâm khom lưng rửa tay, Tử Tương lén lút nhìn

hắn, nhìn Phó Dư Sâm sống mũi cao, da thịt mịn màng và đôi môi đỏ bừng, cùng hàng mi đen dày —— nàng nhớ



trước đây Phó Dư Sâm rất xinh đẹp, khi đó nàng thường đem tóc Phó Dư Sâm xõa xuống, làm

hắn

thoạt nhìn giống như tiểu



nương xinh đẹp —— mặc dù khi đó Phó Dư Sâm

không

thích

nói

chuyện, tính tình lại cực kỳ quật cường, cho dù khuyên bảo như thế nào,

hắn

cũng

không

chịu thay nữ trang...

Trong lòng Tử Tương hơi khó chịu.

Lúc Phó Dư Sâm rửa tay cũng rất chuyên tâm, rửa tay xong nhận khăn lụa nha hoàn dâng lên, lau sạch rồi đến bàn bát tiên ngồi xuống.

Từ Xán Xán

đã

ăn no, bởi vậy mừng rỡ giả bộ hiền lành trước mặt phụ thân. Trước tiên, nàng dặn Bích Vân mang tiểu nha hoàn Hàn Thủy và Hàn Băng

đi

thu dọn phòng khách cho phụ thân, còn mình

thì

hầu hạ Phó Dư Sâm và phụ thân dùng cơm.

Nàng biết Phó Dư Sâm

không

thể ăn cay, nhưng những món ăn

trên

bàn cũng chỉ có món rau khoai xào tỏi là

không

cay, nên gắp món này bỏ vào bát Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm

không

thích ăn món này,

hắn

ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán, sau đó cúi đầu ăn.

hắn

nhìn Từ Xán Xán làm khuôn mặt trắng nõn nàng đỏ ửng, gắp đồ ăn vào bát Từ Thuận Hòa, lại cười

nói:"Cha,

trên

trấn chúng ta

không

phải có

một

người Thục Châu mở tiệm ăn sao, con nhớ



món ăn ngon nhất của họ là đậu phụ ma bà, đây là Chu Nhan làm, cha nếm thử coi có giống hay

không!"

Từ Thuận Hòa thấy nữ nhi hiếu thuận, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, gật đầu bắt đầu ăn, lại

không

nói

chuyện.

Lúc này, Chu Nhan mang theo hai tiểu nha hoàn bưng khay thức ăn phòng bếp mới làm xong.

Chu Nhan đứng ở cửa phòng nhận khay đồ ăn, truyền cho Tử Tương, Tử Tương lại đưa cho Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán biết phụ thân và Phó Dư Sâm thích ăn cái gì, bởi vậy đặt thịt cừu nướng cay và cải trắng chua cay đến chỗ gần Từ Thuận Hòa, còn để cá sạo hấp và phù chúc xào gần Phó Dư Sâm.

Dùng cơm tối xong, Tử Tương và các tiểu nha hoàn cùng nhau dọn dẹp.

Đầu tiên, Từ Xán Xán bảo Chu Nhan chuẩn bị pha trà, còn mình dẫn Phó Dư Sâm và phụ thân

đi

phòng khách phía tây, mời bọn họ ngồi

trên

tháp.

Trước cửa sổ phòng khách phía tây có đặt

một

bàn trà gỗ hoa lê,

trên

bàn có

một

lò than

nhỏ



một

bộ trà cụ, Từ Xán Xán muốn khoe khoang nên đối mặt với Phó Dư Sâm và Từ Thuận Hòa, giúp Chu Nhan bắt đầu pha trà.

Nàng bảo Chu Nhan chuẩn bị trà mao tiêm mà phụ thân thích nhất.

Sau khi đốt lò than lên, Từ Xán Xán dùng nước sôi làm nóng ấm trà, sau đó bỏ lá trà vào bình, sau đó mùi thơm bay ra, đổ ra vào ấm rồi lại đổ thêm nước sôi.

Từ Xán Xán dùng miếng lót bao ấm trà lại

nhẹ

nhàng xoay tròn, để lá trà dần dần nở ra.

Trong quá trình đó, nàng vẫn ngửi thấy mùi hương của trà, chờ mùi thơm ngát riêng biệt của mao tiêm tỏa ra, nàng bưng ấm trà lên, cẩn thận rót vào chén sứ có nắp đậy đến khi đầy nảy phần

thì

đậy nắp chén trà lại, bưng cho cha và Phó Dư Sâm mỗi người mỗi chén.

Phó Dư Sâm và Từ Thuận Hòa thấy nàng dương dương tự đắc pha trà, trong lòng tuy rằng cảm thấy hơi phiền phức, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ.

Thấy Từ Xán Xán pha thành thạo như thế, Phó Dư Sâm và Từ Thuận Hòa đều cùng có chút vinh quang tâm đắc,

trên

mặt biểu tình cũng thả lỏng.

Trong phòng mùi thơm như có như

không

của mao tiêm,

nhẹ

nhàng dễ chịu, Từ Xán Xán ngoan ngoãn hầu hạ trượng phu và phụ thân thưởng thức trà, trong lòng vô cùng đắc ý.

Từ

nhỏ

đến lớn, Từ Thuận Hòa hiểu



Từ Xán Xán nhất, hai cha con vất vả lắm mới gặp nhau, ông

không

nỡ

đi, cho nên vẫn giả bộ thích ý thưởng trà, làm bộ

không

nghe tiếng đồng hồ Tây dương báo đến giờ hợi.

Sau khi Phó Dư Sâm uống mấy chén trà, nhìn thân ảnh yểu điệu Từ Xán Xán lượn lờ, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, thân thể cũng vậy, hận

không

thể bắt Từ Xán Xán ôm vào ngực tùy ý sờ vài cái.

Thể xác và tinh thần của

hắn

rất gấp, nhưng cũng

không

thể đuổi nhạc phụ đại nhânđi

được, đành phải cố gắng nhẫn nại.

Mặc dù Từ Xán Xán bày ra bộ dáng nghiêm túc, nhưng thừa dịp

không

có người chú ýthì

liếc mắt đưa tình nhìn Phó Dư Sâm, thấy mắt phượng

hắn

càng sâu, nàng cảm thấy rất thú vị.

Nàng

thật

sự

rất muốn Phó Dư Sâm, bởi vậy nhìn lại xem, nhìn lại nhìn, ở trong lòng cảm thán: khi Phó Dư Sâm trong bụng mẹ hợp thành như thế nào vậy? Sao

hắn

có thể tập trung tất cả ưa điểm của phụ mẫu được?

Nghĩ như vậy trong chốc lát, Từ Xán Xán lại cảm thấy Phó Dư Sâm hơi giống Vĩnh An đế, vì nghiệm chứng nên nhìn lại

một

lần nữa.

Bởi vì tỉ mỉ nhìn Phó Dư Sâm, cho nên Từ Xán Xán nhìn rất chăm chú.

Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất sóng mắt, làm người ta nhìn

khôngra ý nghĩ kỳ quái trong lòng

hắn, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại dần dần đỏ.

Từ Thuận Hòa cau mày xem khuê nữ của mình nhìn chằm chằm con rể, còn nhìnkhông

chớp mắt, trong lòng buồn bực: Xán Xán à, dù con rể có đẹp hơn nữa,cũngkhông

thể trước mặt mọi người nhìn chằm chằm như thế!

Nhưng mà ông lại

không

nỡ trách nữ nhi, cũng tự biết

không

thể trước mặt mọi người làm mất mặt nữ nhi, nên thở dài trong lòng, đem chén trà

một

hơi uống sạch, đứng dậy

nói: "Quá muộn, ta phải nghỉ ngơi!"

Thấy phụ thân phải

đi, Từ Xán Xán liếc Phó Dư Sâm

một

cái, ai biết Phó Dư Sâm cũngđang

nhìn nàng, hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng lờ

đi, đều nở nụ cười nghĩ

một

đằng

nói

một

nẻo giữ Từ Thuận Hòa.

Trong lòng Từ Thuận Hòa mất mát, cũng

không

quan tâm bọn họ, theo nha hoàn bước ra cửa chính phòng.

Phó Dư Sâm vội vàng dắt tay Từ Xán Xán tiễn nhạc phụ đại nhân

đi.

Đoàn người

đi

đến cửa, Từ Thuận Hòa ngửa đầu nhìn trăng tròn sáng chói

trên

trời, lại cúi đầu nhìn khuê nữ và con rể nắm tay nhau dưới ánh trăng, trong lòng ngũ vị phức tạp, xoay người chắp tay rồi nghênh ngang mà

đi.

Phảng phất như có

một

trận gió cuốn tất cả mọi người

đi, người bên ngoài đóng cửa lại, phía trong nhất thời chỉ còn lại Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán.