Chương 112

không

lâu sau, Hoàng Lang và Từ Đình Hòa ở Biện Kinh cũng lần lượt đưa tới mật tin--- Vĩnh An Đế lâu ngày

không

đặt chân vào hậu cung, những ngày này lại bắt đầu tinh thần Long Mã tuyên triệu

một

lần ba phi tần!

Phó Dư Sâm ngồi

trên

lưng ngựa, tay trái cầm dây cương, tay phải lật xem mật thư Thính Vũ dâng lên.

Mặc dùhắn luôn luôn bình tĩnh, nhưng khi nhìn mật thư này, quả thực

hắn

cũng phải cười lạnh ra tiếng.

Phó Dư Sâm đưa mật thư lại cho Thính Vũ, tiếp tục giục ngựa

đi

về phía trước.

Bây giờ,

hắn

đã

hiểu



cái gì gọi là tự

đi

tìm đường chết rồi.

Nhưng mà, mũi Phó Dư Sâm lại ê ẩm —— vì sao lại có loại cảm giác bị người thân phản bội?

hắn

cúi đầu, nháy mắt

một

cái,

một

giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào bụi đất.

Thính Vũ thấy Phó Dư Sâm tốc độ nhanh hơn, cũng giục ngựa chạy nhanh, chờ Phó Dư Sâm chỉ thị.

Mặt Phó Dư Sâm

không

chút thay đổi đưa mật thư cho Thính Vũ, sau đó

nhẹ

giọngnói: "Chúng ta nhất định phải nhanh chóng chạy về Biện Kinh!" Bây giờ Vĩnh An Đế vẫn chưa thể chết được, chờ

hắn

trở về Biện Kinh khống chế triều đình rồi hãy chết sau!

Giờ

hắn

phải chạy về Vân Châu trước, đón Từ Xán Xán từ đội Trác Sam hộ tống hồi kinh.

Đội súng bảo vệ Phó Dư Sâm và cấm quân cũng có đến hai ngàn người, cho nên dù lòng Phó Dư Sâm có nóng như lửa đốt,

thì

cũng phải dừng chân nghỉ ngơi-- cho dù bọn lính

không

cần nghỉ ngơi nhưng mà Phó Dư Sâm cũng cần nghỉ ngơi.

Sắp đến Vân Châu, Phó Dư Sâm hạ lệnh quân dừng lại nghỉ ngơi bên rừng cây ngoài trấn phía nam.

Sau khi dựng trại trong rừng, Phó Dư Sâm dựa vào dưới gốc cây tảo nghỉ ngơi, im lặng suy nghĩ.

Thính Vũ mang theo cấm quân đứng bên hộ vệ thấy nhạc phụ đại nhân của công tử lảo đảo chạy đến, vội vàng bẩm báo với Phó Dư Sâm.

Lần này ở

trên

chiến trường, Từ Thuận Hòa

đã

phát

hiện

một

bí mật của Phó Dư Sâm--- ngoại trừ đội súng pháo, binh lính Phó gia đều được trang bị hai thứ vũ khí,

một

cái là thiên hạ nổi danh tuyết đao,

một

vũ khí bí mật khác là thiết bổng.

Tuyết đao sắc bén nổi danh thiên hạ,

trên

chiến trường giơ tay chém xuống nhanh như chớp, được chế tạo trong xưởng ở Kim Minh Uyển, gian tế Liêu quốc và Việt quốc hao hết tâm tư cũng

không

ăn cắp được phương pháp chế tạo bí mật.

Khi lực lượng hai bên bằng nhau, Phó quân

sẽ

sử dụng tuyết đao, nhưng chờ lúc quân địch nhiều hơn, binh lính Phó gia liền thu hồi tuyết đao, ngược lại

sẽ

rút ra cây thiết bổng, vung đao uy lực mạnh mẽ,

một

khi gặp phải quân địch

thì

lập tức đầu rơi xuống, là

một

địch cường đánh tay đôi đại sát khí.

Từ Thuận Hòa làm quân y, thấy rất nhiều trận đánh tay đôi, liền có

một

ý tưởng nho

nhỏ, chuẩn bị trao đổi với con rể bảo bối

một

chút.

Hai người đối mặt nhau ngồi xuống.

Từ Thuận Hòa quay đầu gọi Thính Vũ: "Lấy đại thiết bổng của cấm quân dùng đến đây!"

Thính Vũ

không

dám chuyên quyền, mắt nhìn Phó Dư Sâm, thấy Phó Dư Sâm hơi gật đầu, thế này mới lấy đại thiết bổng của cấm quân đứng bên cạnh đưa đến.

Từ Thuận Hòa hơi khinh địch,

nhẹ

nhàng giơ tay nhận đại thiết bổng, ai biết thiếu chút nữa tuột tay.

Tay mắt Phó Dư Sâm lanh lẹ, bước lên đón thiết bổng đưa cho Từ Thuận Hòa.

Từ Thuận Hòa chăm chú nhìn đại thiết bổng, thế này mới mở miệng

nói: "Hiền tế,

trêntrấn Uyển Châu có

một

Chu thợ rèn,

hắn

chẳng những biết rèn sắt còn có thể làm pháo. Mùa thu bốn năm trước, ta

đi

chẩn bệnh cho Chu thợ rèn, thấy

hắn

bỏ pháo vào phần rỗng trong đại thiết bổng, sau đó dùng

một

cái que

nhỏ

đâm vào,

không

cần lửa mà pháo lại tự bắn ra ngoài, nổ mạnh đễn nỗi đống lúa mạch chất đầy

trên

đất" Kỳ

thật, vì Chu thợ rèn thường xuyên làm việc nơi có nhiệt độ cao, thành thân nhiều năm mà thê tử vẫn chưa mang thai, lúc này mới mời ông đến chẩn bệnh. Từ Thuận Hòa kê phương thuốc rất đơn giản-- trong hai năm

không

được rèn sắt, Chu thợ rèn nghe theo lời ông, năm trước vợ

hắn

sinh được con trai.

Ông

nói

xong, ánh mắt sáng ngời nhìn Phó Dư Sâm.

Vì hưng phấn mà mắt phượng Phó Dư Sâm sáng lấp lánh,

hắn

đưa tay cầm thiết bổng, trầm giọng

nói: "Cha,

đi

ngang qua Uyển Châu người dẫn ta

đi

gặp Chu thợ rèn này!"

Từ Thuận Hòa cười: "Kia đương nhiên được! Ta... Chu thợ rèn rất cảm kích ta, nhất định

sẽ

giúp ngươi!" Ông sợ Phó Dư Sâm nhớ đến chuyện xưa, nên

không

nói"Vì

hắnchữa bệnh

không

tiện

nói

ra".

Ngày mười lăm tháng tám, sau khi dùng bữa trưa, Từ Xán Xán dặn dò Chu Nhan, Bích Vân và Phó Dương

đi

phát tiền thưởng, bánh trung thu và hoa quả cho người làm trong phủ

Nàng đứng trong phòng, cùng Bích Vân và Chu Nhan làm trang phục cho phụ thân.

Từ Xán Xán từ Phó Dương biết được Phó Dư Sâm

đã

bình định được đảo

không

Minh, tạm thời giải quyết được vấn đề hải tặc Việt Quốc quấy nhiễu Đại Lương trong hai mươi ba mươi năm qua, đoán rằng

hắn

sắp về Vân Châu, sau đó khải hoàn hồi kinh.

Cho nên hai ngày nay, nàng bận rộn thu dọn hành lý, cũng chuẩn bị lễ vật cho cha mẹ, đệ đệ, nhà đại bá và bảy vị tỷ tỷ của Phó Dư Sâm.

Tử Tương dẫn theo tiểu nha hoàn Hàn Hoa và Hàn Thu giúp nàng sửa sang hành lý ở trong phòng.

Trái phải trong ngủ bày ra năm rương hành lý mạ vàng.

Từ Xán Xán hơi mệt, nghiêng người ngồi

trên

nhuyễn tháp, chỉ huy Tử Tương mang theo tiểu nha hoàn mở rương ra.

Sau khi mở rương mở ra, Từ Xán Xán nhân tiện

nói: "Tử Tương, cầm lễ vật ra kiểm tra lần cuối

đi!"

Tử Tương nghe vậy kính cẩn hành lễ: "Vâng, thiếu phu nhân."

Nàng nhận tờ khai trong tay Từ Xán Xán, sai Hàn Hoa chép lại

một

lần, sau đó bảo Hàn Hoa đọc lại, để Hàn Thu cầm bút sắp xếp hợp lý lại

một

lần nữa.

Mà Tử Tương tự mình mở rương ra kiểm kê.

Trong quá trình kiểm kê, mồ hôi lạnh của nàng toát ra rất nhiều--- Từ Xán Xán ra tay

thật

hào phóng!

Rương thứ nhất là lễ vật Từ Xán Xán đưa cho nhà ông bà thái thái ngoại, bên trong ngoại trừ trang sức châu báu tinh xảo, còn có

không

ít gấm vóc lăng la, thậm chí còn có thiên thủy bích trân quý.

Rương thứ hai là lễ vật cho nhà mẹ đẻ, quần áo chiếm đa số, cái khác chính là

một

tẩu thuốc ngọc bích.

Rương thứ ba là đưa cho đệ đệ Từ Nghi Xuân của Từ Xán Xán, bên trong có mấy bộ quần áo văn sinh, còn lại tất cả đều là giấy và bút mực.

Ba rương đầu vừa nhìn

thì

biết chuẩn bị rất tỉ mỉ, lễ vật cũng thích hợp.

Rương thứ tư là lễ vật cho người ở Từ phủ, rương thứ năm là cho Định Quốc Công, Quốc công phu nhân và bảy vị tỷ tỷ, đúng quy củ,

không

có lễ vật nổi bật.

Tử Tương vừa kiểm kê, vừa tính toán trong lòng: cho dù

nói

như thế nào, thiếu phu nhân cho nhà mẹ đẻ lễ vật cũng quá quý trọng? Nhất là lễ vật cho nhà ông bà ngoại, bên trong thậm chí có

một

bộ trang sức vàng ròng hồng bảo thạch và mặt thạch vàng ròng miêu nhãn, tính hai bộ trang sức này lại cũng hơn

một

ngàn lượng bạc.

Nghĩ đến đây, Tử Tương lặng lẽ liếc Từ Xán Xán

một

cái, ai ngờ Từ Xán Xán cũng

đangnhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Từ Xán Xán mỉm cười, Tử Tương lại bị dọa thiếu chút nữa ra

một

thân mồ hôi lạnh.

Tử Tương tiếp tục kiểm kê, trong lòng suy nghĩ: bình thường người ta nhà giàu, trang sức nữ quyến đều được ghi trong sổ sách, thậm chí có nhà phải có người quản lý toàn bộ trang sức nữ quyến, lúc xuất môn mới lấy ra đưa. Từ Xán Xán lại trắng trợn đưa toàn bộ trang sức quý báu cho nhà mẹ đẻ, nếu công tử biết...

Nghĩ đến đây, nàng đứng dậy cười khanh khách hỏi: "Thiếu phu nhân, nô tỳ cả gan hỏi

một

câu, trang sức của ngài có được ghi lại hay

không?"

Nàng nhìn Từ Xán Xán, lại

nói

thêm

một

câu: "Quy củ của Quốc Công phủ chúng ta là tất cả đồ trang sức phải ghi lại, nghiêm cẩn

một

ít như vậy, mới

không

mất

đi

dễ dàng hoặc là —— "

Tử Tương dừng

một

chút, ý vị thâm trường nhìn Từ Xán Xán,

nói

tiếp: "không

dễ dàng mất

đi

hoặc

không

thấy!"

Từ Xán Xán nghe ra thâm ý trong lời của nàng ta, chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn Tử Tương,

trên

mặt tươi cười càng ngày càng sáng lạn: "Trang sức của ta đều do tướng công cho ta, nhiều lắm, ta cũng

không

mang hết, muốn cho ai

thì

cho!"

Nàng trừng mắt nhìn: "Ngay cả trâm vàvòng của Bích Vân và Chu Nhan mang đều là ta đưa! Nhưng mà, ở chỗ Chu Nhan

thật

ra cũng có

một

quyển dành riêng để ghi lại!"

Trong lòng Tử Tương loạn,

nói

không



tư vị gì, rũ mắt xuống

không

dám đối diện với Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán cảm thấy nếu

đã

nói

ra, vậy

thì

nên

nói

thẳng luôn!

Ý cười

trên

mặt nàng càng đậm hơn:" Ngươi theo ta

một

thời gian dài,

thì

biết ta đến cuối cùng có bao nhiêu trang sức."

Tử Tương rầu rĩ đáp "Vâng", đậy nắp rương lại, thế này mới hướng Từ Xán Xán phục mệnh: "Thiếu phu nhân, toàn bộ đều đủ."

"Đủ

thì

tốt " Từ Xán Xán mềm mại dựa

trên

tháp:" Lấy chăn đắp lại cho ta, ta muốn ngủ

một

chút."

Năm rương lễ vật này do nàng dẫn theo Bích Vân và Chu Nhan chuẩn bị, đương nhiênsẽ

không

sai sót. Nhưng mà nếu Từ Xán Xán nghĩ muốn gạt Tử Tương,

thì

nàng

sẽ

bất chấp

đi

cáo trạng,

không

bằng trước mặt nàng bày ra tất cả, ngược lại bớt

đi

một

việc!

Tử Tương mang theo Hàn Hoa và Hàn Thu ra ngoài, cho Hàn Hoa và Hàn Thu

đi

lĩnh tiền thưởng, bánh trung thu và hoa quả, mànàng

thì

tự mình mang cái ghế ngồi trước phòng, hai tay chống má nhìn trời thu.

Trong lòng nàng cảm thấy khó chịu.

Đối với nàng mà

nói, công tử giống như là đệ đệ của nàng, nhưng mà bây giờ người đệ đệ này lại thiên vị nữ nhân Từu Xán Xán!

Tử Tương vẫn chưa xác định được mục đích,

hiện

nay nàng chỉ nghĩ ở lại bên người Từ Xán Xán trước, còn chuyện khác

thì

sau này hẳn

nói.

Buổi tối, trước sau Phó trạch chia nam nữ ra làm dạ yến.

Yến hội được Phó Dương đặt ở Đại tửu lâu, rất phong phú, đầy đủ thức ăn rượu trái cây.

Phó Dương dẫn theo cấm quân và mấy tên sai vặt đến viện trước làm hai bàn tiệc, mà Chu Nhan và Bích Vân mang theo nha hoàn và ma ma ở trong phòng khách viện sau mở hai bàn tiệc.

Từ Xán Xán lại kiên trì ở trong phòng

một

mình.

Tết trung thu là ngày đoàn viên, nàng chỉ

một

thân

một

mình, nào có tâm tình ăn mừng, còn

không

bằng nhân cơ hội ngồi

trên

tháp đọc sách!

trên

nhuyễn tháp đặt chân nến bạc sang trọng, mỗi chân nến đốt

một

ngọn nến, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.

Từ Xán Xán cầm quyển《 kinh thi 》 dựa

trên

đệm lặng lẽ lật xem.

Cửa sổ phòng ngủ mở ra, tiếng cười khi chơi đoán số bên ngoài truyền vào loáng thoáng, giống như

một

đóa hoa ngẫu nhiên nở ra, có khi yên tĩnh, có khi náo nhiệt.

Từ Xán Xán đọc trong chốc lát, trong lòng khó chịu, liền nằm xuống đặt sách lên mặt, sau

một

lúc cũng

không

có thanh

âm.