Tử Tương đến hai ngày đầu gây ra cho Từ Xán Xán
không
ít phiền não. Trải qua Từ Xán Xán
một
hồi dặn dò, Tử Tương đắc ý rất nhanh bị mất quyền lực.
Sau khi trải qua
sự
mê mang ngắn ngủi, Tử Tương lập tức trầm mặt lại.
Trung thu mười lăm tháng tám sắp đến, nhưng Từ Xán Xán
không
có tâm tình, nàng và Phó Dư Sâm ở hai nơi, mẫu thân và đệ đệ ở Uyển Châu, phụ thân ở chiến trường Nam Hải, nàng
thật
sự
không
có quá nhiều tâm tình.
Nếu thiếu phu nhân
không
phân phó, người ở Phó trạch cũng
không
đề cập đến, cách trung thu chỉ còn hai ngày, nhưng trong nhà
một
chút cũng
không
chuẩn bị lễ mừng năm mới.
Từ Xán Xán ôm gối ngồi
trên
tháp lệch sang phía cửa sổ trong phòng ngủ, ngơ ngác nhìn hoa quế ngoài cửa sổ. Bởi vì nàng khen mùi hoa quế thơm, cho nên Phó Dư Sâm lấy hoa quế ở Nam Hải, cho người ta từ Nam Hải đưa đến.
Nàng sai người đưa đến trước của sổ phòng ngủ, như vậy mỗi ngày đều có thể nhìn và ngửi được.
trên
nhũng cành cây xanh đầy những đóa hoa, tỏa ra mùi thơm thấm vào ruột gan, tâm Từ Xán Xán có chút ảm đạm: kim quế chở về, nhưng Phó Dư Sâm lại
không
có ở nhà.
Gió thu theo cửa sổ thổi vào, Từ Xán Xán
trên
người chỉ mặc
một
cái áo cổ chéo trắng tay hẹp và váy gấm xanh ngọc, lúc này liền rùng mình
một
cái.
Nàng ôm chặt gối, muốn mình ấm áp
một
chút.
Từ Xán Xán bỗng nhiên ngồi dậy,
không
hề ngồi đó thương xuân thu buồn —— lần trước người phường Ngọc Cẩm đến đây, Từ Xán Xán có bảo các nàng làm cho phụ thân hai bộ áo khoác và hai bộ nội y. Những ngày này, gió thu dần dần lạnh hơn, phụ thân có bị cảm lạnh hay
không? Nên làm thêm mấy bộ quần áo cho lão nhân gia ngài!
Nghĩ đến đây, Từ Xán Xán lập tức gọi Bích Vân vào.
Bích Vân
đang
giúp Chu Nhan tính sổ ở trong phòng, nghe Từ Xán Xán gọi
thì
vội vàng đáp lời.
Chu Nhan tiếp tục tính sổ, Bích Vân cười hì hì vào phòng ngủ, hành lễ với Từ Xán Xánđang
ngồi
trên
tháp:" Tham kiến thiếu phu nhân."
Từ Xán Xán nâng cằm: "Chu Nhan còn
đang
tính sổ?"
Vừa cười: "Chút sổ sách này, có cái gì tính đâu?"
Bích Vân bưng
một
ly hồng trà đưa cho Từ Xán Xán: "Thiếu phu nhân, uống trà
đi!"
Từ Xán Xán tiếp nhận chén trà, nhưng vẫn chưa uống, mà hỏi:"Chuẩn bị bạc cho người từ
trên
xuống dưới chưa?"
Bích Vân vội
nói: "đã
chuẩn bị xong,
đã
chia làm từng bao, dựa theo ngài phân phó chức vị
không
giống nhau
thì
bạc thưởng cũng khác,
trên
bao đều có ghi tên người nhận!"
Từ Xán Xán khẽ gật đầu: "Chuyện này để Chu Nhan và Phó Dương làm với nhau, ngươi hãy đến tố hương trai đặt bánh trung thu."
Bích Vân cười: "Ngày hôm trước, nô tỳ đến tố hương trai đặt bánh trung thu, còn đặt riêng cho thiếu phu nhân ngài
một
cái nhân mứt táo, bánh nhân hạt sen, bánh nhân hạt dẻ và bánh nhân đậu đỏ!"
Từ Xán Xán sóng mắt lưu chuyển: "Nha đầu ngươi
thật
lanh lợi!"
trên
mặt nàng còn mang theo vài phần tính trẻ con, nhưng lại
nói
chuyện như
một
bà lão.
Bích Vân nghe vậy cười đến lộ cả hàm, Từ Xán Xán liếc
một
cái, nàng liền vội vàng che miệng lại.
Từ Xán Xán cực kỳ tò mò: "Ồ, ta buồn cười như vậy sao?"
Bích Vân mím môi nín cười, nghiêm trang hỏi: "Xin hỏi thiếu phu nhân, năm nay ngài bao nhiêu?"
Từ Xán Xán tâm tư linh hoạt, thoáng nghĩ
một
cái liền hiểu ra ý nàng, cười
nói:"Tuổi ta có
nhỏ
hơn
thì
cũng là chủ nhân của ngươi!" Nàng đến tháng sáu mới đủ mười sáu tuổi, nhưng
thật
ra nàng
nhỏ
tuổi hơn Bích Vân và Chu Nhan.
Bích Vân đột nhiên nhớ tới cái gì, vội hỏi: "Thiếu phu nhân, sinh nhật ngài sắp đến rồi!"
Trước kia ở Uyển Châu, Từ Xán Xán thích nhất là lúc sinh nhật, vì cha mẹ
sẽ
mua vàng bạc châu báu cho nàng.
Bây giờ gả cho Phó Dư Sâm, nên
không
hề thiếu những vật như vậy.
Đại khái vì biết nàng thích những thứ này, nên Phó Dư Sâm càng
không
ngừng đưa nàng các loại châu báu, bây giờ
thật
ra nàng đối với mấy thứ này cũng
không
quá để ý, cũng như đối với sinh nhật
không
trông đợi.
Thấy Từ Xán Xán còn suy tư, Bích Vân cười hì hì
nói: "Chắc công tử lại tặng cho người trang sức!"
Từ Xán Xán thở dài, cảm thấy
thật
sự
là lòng người
không
đủ. Trước kia phụ thân mua cho nàng
một
cây trâm ngọc bích, nàng vui mừng đến nửa ngày, bây giờ Phó Dư Sâm cho nàng cái gì cũng
không
để vào mắt.
Nghĩ đến đây, nàng lại bắt đầu nhớ Phó Dư Sâm, liền ôm gối thở dài.
một
lát sau mới
nói: "Chờ
một
chút ngươi
đi
khố phòng chọn
một
ít đồ tối màu, ta muốn làm cho cha ta vài bộ quần áo!"
Bích Vân cười: "Thiếu phu nhân, vẫn nên để nô tỳ và Chu Nhan làm
đi, ngài làm quần áo nô tỳ sợ ngoại gia lão gia
không
dám mặc!"
Từ Xán Xán: "..." Nha đầu này sao lại càng ngày càng nghịch ngợm vậy!
Chu Nhan tính sổ, bỏ sổ sách vào trong hộp, khóa vào vào trong hộp vuông, chờ mọi thứ xong
thì
mới đến phòng ngủ.
Nàng vừa bước vào liền thấp giọng
nói: "Thiếu phu nhân, nô tỳ thấy Tử Tương đến đây!"
Từ Xán Xán lười biếng
nói: "Biết rồi." Nhưng vẫn
không
đứng dậy, chậm rãi thưởng thức chén trà Bích Vân đưa cho nàng.
Tử Tương nhanh chóng bước vào, được phép mới vào phòng ngủ, cung kính quỳ gối hành lễ với Từ Xán Xán
đang
ngồi
trên
tháp: "Nô tỳ tham kiến thiếu phu nhân."
trên
mặt Từ Xán Xán mang theo ý cười nhìn Tử Tương.
Hôm nay, Tử Tương đặc biệt
không
giống ngày thường,
trên
đầu búi loa kế, chỉ càimột
cây trâm như ý trắng,
trên
người mặc áo xanh nhạt và váy tím sẫm thêu hoa, phía dưới lộ ra đoạn váy, thoạt nhìn rất gọn gàng.
Thái độ của nàng vẫn trước cự sau cung như trước, quả thực cung kính nghe theo.
Từ Xán Xán ý bảo nàng đứng dậy, cũng
không
nói
chuyện, tự thân cầm chén trà uống, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.
Tử Tương lại rất kính cẩn, mí mắt mỏng manh rũ xuống, giống như
không
thấy tư thếkhông
ra thể thống phu nhân của Từ Xán Xán, ôn nhu
nói: "Thiếu phu nhân, ba ngày sau chính là trung thu,
không
biết trong phủ chúng ta chúc mừng như thế nào."
Từ Xán Xán nghe hiểu ra, Tử Tương bị vắng vẻ vài ngày, đây là muốn tìm chuyện ôm đồm!
Nàng làm bộ như
không
nghe biết, đưa chén trà cho Bích Vân, lấy khăn tay trong tay Chu Nhan lau lau khóe miệng, "Ừ"
một
tiếng nhưng lại
không
phản ứng gì.
thật
ra Tử Tương rất sắc xảo, nàng đυ.ng phải Từ Xán Xán
một
cái đinh mềm,
khôngtức giận chút nào.
Thấy Từ Xán Xán có ý đứng dậy, nàng giành
nói:"thiếu phu nhân, nô tỳ hầu hạ ngài rửa tay!"
Dứt lời, xoay người
đi
ra ngoài.
Thấy nàng
đi
ra ngoài, Từ Xán Xán nhìn bóng dáng của nàng, thầm nghĩ: Tử Tươngthật
sự
là
một
nhân tài! Tự quyết định co được dãn được, da mặt lại rất dầy,
khôngphải nhân tài
thì
là cái gì!
Bích Vân và Chu Nhan cũng thất vọng nhìn Tử Tương, đều
không
nói
lời nào.
một
lát sau, Bích Vân mới
nói: "Năm đó lúc Tử Tương dạy bọn nô tỳ rất lợi hại, vẫn là thiếu phu nhân ngươi lợi hại hơn!"
Chu Nhan nhận thức Tử Tương mười mấy năm, rất
rõ
ràng Tử Tương làm người, bởi vậy hơi lo lắng nhìn phía Từ Xán Xán, muốn
nói
lại thôi: "Thiếu phu nhân..."
Từ Xán Xán hiểu
rõ
lòng của nàng, liền giơ tay vỗ vỗ tay Chu Nhan,
nói: "Ngươi hãy yên tâm, trong lòng ta nắm chắc."
Tử Tương rất nhanh dẫn theo bốn tiểu nha hoàn bước vào.
Nàng bưng
một
cái chậu vàng ròng chạm nổi long phượng cho Từ Xán Xán rửa mặt, bốn tiểu nha hoàn cầm bốn thứ khác nhau, khăn mềm, vải gấm, xà bông thơm và gương.
Mặc dù Từ Xán Xán xuất thân nhà nghèo, nhưng dù sao cũng ở Từ phủ huấn luyện chuyên môn mấy tháng, bởi vậy ngồi bất động, tiếp tục ngồi ở
trên
nhuyễn tháp, chờ Tử Tương đến hầu hạ mình.
Tử Tương có ý đánh tan cảnh giác của Từ Xán Xán, cứu vãn sai lầm
không
nhận
rõtình thế lúc mới tới của mình, cho nên rất cung kính bưng kim bồn đến trước nhuyễn tháp, hai đầu gối "Phù phù"
một
tiếng quỳ xuống, hai tay giơ kim bồn lên.
Bốn nha hoàn kia cũng vội vàng cùng nàng nâng lên vải mềm, khăn gấm, xà bông thơm và gương quỳ xuống.
Chu Nhan mặt
không
lên tiếng bước lên giúp Từ Xán Xán vén tay áo lên, cởi vòng tay ngọc bích
trên
cổ tay áo của nàng xuống để
một
bên.
Bích Vân lấy khăn vải trắng trong tay tiểu nha hoàn, che lại vạt áo của Từ Xán Xán.
Ngày thường Từ Xán Xán cũng
không
bày ra khoa trương như vậy, nhưng gần đây Tử Tương muốn hầu hạ nàng,
thì
nàng liền thản nhiên đón nhận.
Từ Xán Xán rũ mắt xuống che khuất sóng mắt, hai tay tuyết trắng thon dài đưa vào kim bồn bắt đầu rửa tay rửa mặt.
Chờ Từ Xán Xán rửa mặt xong, Chu Nhan lấykhăn
nhẹ
nhàng lau những giọt nước
trênmặt Từ Xán, rồi lấy hương cao trong tay Bích Vân, mở nắp đưa cho Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán lấy ngón tay chấm
một
chút hương cao xanh nhạt, bôi đều lên mặt.
Chờ mọi việc xong xuôi, Từ Xán Xán cuối cùng cũng đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài tản bộ.
một
khi Tử Tương hạ quyết tâm
thì
hầu hạ Từ Xán Xán kín
không
kẽ hở. Nàng thấy Chu Nhan cũng muốn
đi
theo, thuận tay cầm
một
giỏ hoa theo:"Thiếu phu nhân, ngài thấy đóa hoa nào đẹp
thì
nô tỳ
sẽ
giúp ngài hái!"
Từ Xán Xán thấy nàng ân cần như thế, tỏ vẻ mừng rỡ được nàng hầu hạ, nhưng
thậtra
không
có được bao nhiêu.
Đến đêm, Chu Nhan hầu hạ Từ Xán Xán ngủ.
Từ Xán Xán buồn ngủ, ánh mắt giống như trợn lên, nhưng vẫn cố gắng dặn dò Chu Nhan: "Trở về
nói
với Bích Vân, nhất định phải cẩn thận đề phòng Tử Tương,
khôngnên khinh thường!"
Chu Nhan đáp "Vâng", thả móc kim buông màn mỏng xuống, tắt đèn thạch
anh
ở đầu giường, rồi đóng cửa giường, tắt đèn trong phòng ngủ, thế này mới lui ra.
Tối nay đến phiên nàng trực đêm, Chu Nhan đêm nay muốn ngủ ở
trên
tháp phòng chính, để Từ Xán Xán ban đêm gọi người.
Trong phòng tối nhưng Từ Xán Xán lại
không
ngủ được.
Đêm trung thu, đêm lạnh như nước. Từ Xán Xán nằm
trên
giường, ngửi thấy mùi gỗ Lê Hoa, trong lòng lại nhớ Phó Dư Sâm.
Nàng tính ngày
đi
của Phó Dư Sâm, chắc là
hắn
sắp về rồi!
Nghĩ đến Phó Dư Sâm, lòng nàng ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng xoay người nằm
trênchăn,
thật
vất vả mới mông lung ngủ thϊếp
đi.
Dưới
sự
bảo vệ của đội súng, Phó Dư Sâm
đã
đến huyện Xích Vũ.
Vì Từ Thuận Hòa cần châm cứu lấy máu độc cho
hắn, cho nên đoàn người dừng lại ở trạm dịch ở phía bắc huyện Xích Vũ.
Màn đêm buông xuống, Thính Vũ mang theo hai tên sai vặt bưng cơm tối lên.
Phó Dư Sâm tùy ý nhìn thoáng qua thức ăn
trên
bàn vuông, thấy món ăn rất phong phú, nên dăn dò Thính Vũ: "Lấy chút rượu vào đây,
đi
mời Từ tiên sinh đến đây dùng cơm!"
Thính Vũ đáp "Vâng", lui xuống
đi
mời Từ Thuận Hòa đến.
Từ Thuận Hòa
đang
chơi cờ với quân sư Lương Khánh Hạ của Phó Dư Sâm, nghe Thính Vũ mời, có chút khó xử:"Này---"
Mặt Lương Khánh Hạ hớn hở đứng dậy chắp tay, vui vẻ rời
đi.
Chuyện Từ tiên sinh là nhạc phụ của Phó soái, trong quân doanh ít người biết, mà những người biết nội tình lại cực kỳ kín miệng, bình thường Phó soái và nhạc phụ đại nhân cũng
không
lui tới.
Bây giờ, Phó soái muốn nịnh bợ nhạc phụ,
hắn
sao có thể
không
biết thức thời đây?!
Từ Thuận Hòa theo Thính Vũ đến chỗ Phó Dư Sâm
Ông còn chưa bước vào, liền ngửi thấy mùi thơm hỗn tạp của rượu, nhất thời vui vẻ, bước chân cũng nhanh hơn.
trên
bàn vuông bày bốn món và
một
bình sứ rượu, Phó Dư Sâm ngồi ở vị trí chủ vị im lặng đợi Từ Thuận Hòa.
Thấy Từ Thuận Hòa đến,
hắn
liền đứng dậy nghênh đón.
Phó Dư Sâm đứng ở cửa nghênh đón, thấy nhạc phụ đến, liền gọi
một
tiếng "Cha", tiếp Từ Thuận Hòa bước vào ngồi xuống.
Hai cha con ngồi xuống đối diện nhau.
Phó Dư Sâm
không
thích
nói
chuyện, vẫy tay ý bảo Thính Vũ ra ngoài.
Chờ trong phòng chỉ còn lại
hắn
và Từ Thuận Hòa, Phó Dư Sâm đứng dậy châm rượu cho Từ Thuận Hòa.
Từ Thuận Hòa quen làm thủ hạ của Phó Dư Sâm, thực
không
quen Phó Dư Sâm phục vụ mình, kinh sợ đứng dậy, cười:"Hiền tế, vẫn nên để ta tự mình làm
đi!"
Mặc dù Phó Dư Sâm
không
nói
gì, nhưng lại kiên trì châm rượu cho ông, trước kính nhạc phụ
một
ly, sau mới mời nhạc phụ dùng cơm.
Từ Thuận Hòa sớm chú ý đến những món ăn tinh xảo
trên
bàn.
trên
bàn bắt mắt nhất chính là hương thơm nồng đậm phật khiêu tường, bên cạnh đó, bốn món ăn là măng xào bã rượu, đài sen nấu cá, rau xào mực xốp giòn, rất tinh xảo và hấp dẫn. Thời gian qua, Từ Thuận Hòa ở trong quân, cũng chỉ ăn được
một
chút món rau, cho nên khi nhìn nhũng món ăn tinh xảo
không
khỏi mở to miệng, cũng
không
khách sáo với con rể nữa, cằm đũa nhanh chóng ăn.
Lượng cơm của Phó Dư Sâm vẫn
nhỏ,
hắn
ăn
một
ít
thì
không
ăn nữa, bảo Thính Vũ múc
một
chén cháo gạo chậm rãi uống, thỉnh thoảng còn kính rượu nhạc phụ.
Rượu này vô cùng ngon. Mặc dù Từ Thuận Hòa
không
uống rượu nhiều nhưng cũng biết đây là rượu ngon, cho nên cũng uống được mấy chén.
Thấy nhạc phụ ăn cũng
không
ít, thế này Phó Dư Sâm mới mở miệng hỏi:"Cha, lần này chúng ta
đi
qua Uyển Châu, người có muốn đón nhạc mẫu và Nghi Xuân đến Biện Kinh hay
không?"
hắn
thì
không
sao nhưng lại sợ Từ Xán Xán tịch mịch, cho nên mới hỏi nhạc phụ.
Mặc dù Từ Thuận Hòa uống nhiều mấy chén nhưng vẫn còn tỉnh táo, nghĩ nghĩ nhân tiện
nói:"Đến Uyển Châu, tự ta về nhà cũng được!" Mặc dù ông
không
biết hoàn cảnh của đại ca Từ Đình Hòa và Phó Dư Sâm nhưng cũng biết tình cảnh của Phó Dư Sâmkhông
tốt lắm, người
một
nhà cùng trở về Biện Kinh
thì
sẽ
liên lụy Phó Dư Sâm và Xán Xán, còn
không
bằng đợi địa vị của Phó Dư Sâm ổn định rồi trở về kinh.
Phó Dư Sâm nghe vậy cũng
không
kinh ngạc.
hắn
phát
hiện
nhạc phụ của mình
khônggiống với Từ Đình Hòa bị lợi ích làm cho mê muội, mặc dù nhạc phụ cũng
yêu
tiền nhưng lại
không
ham danh hám lợi, ông đến chiến trường là vì Từ Xán Xán.
Trong lòng
hắn
cảm động,
trên
mặt lại bình tĩnh như trước, tuy rằng
đã
sớm tính ban thưởng cho nhạc phụ, nhưng
không
nói
ra trước.
Sau khi tiễn Từ Thuận Hòa
đi, Phó Dư Sâm đứng trong viện của trạm dịch, nhìn vầng trăng tròn
trên
trời, lâm vào trầm tư.
Thính Vũ và Quan Tuyết dẫn theo cấm quân
đi
theo sau xa.
Dưới ánh trăng Phó soái áo trắng trắng tuyết, nhìn giống như thần linh, tựa như lúc nào cũng có thể bay khỏi trần thế.
Đoàn người còn chưa đến Vân Châu, Phó Dư Sâm nhận được tin của Phó Lục đưa tới từ Biện Kinh—— Vĩnh An Đế lại bắt đầu ngự hạnh cung tần!