Chương 110

Đoàn đường này Phó Dư Sâm đầy bụng tâm

sự, tất cả đều liên quan đến việc an bài chiến lược, cho nên nhanh chóng đem chuyện nhà ném ra sau đầu. Dù sao trong nhà ngoại trừ Tử Tương,

hắn

còn an bài Phó Dương bảo vệ Từ Xán Xán, trong nhà tạm thời chắc

không

xảy ra vấn đề gì.

Vừa đến đại doanh Nam Hải,

hắn

liền lao đầu vào trong việc.

hắn

ở Vân Châu với Từ Xán Xán hơn nửa tháng, chuyện dồn lại rất là nhiều!

Vùng duyên hải Đại Lương tổng cộng có bốn cứ điểm lớn, phân ra làm Canh Suông, Hà Trạch, Nam Hải và Ngọc Khê. Quân canh giữ Canh Suông là đội Ngô Quý Dương, đội Tôn Thế Vĩ trông coi Hà Trạch, Nam Hải là khu vực quan trọng nhất, quân

anh

Hòa và Lan Vân canh giữ ở đây, quân canh giữ Ngọc Khê là

một

bộ phận quân Ngọc gia do đệ đệ Ngọc Tinh của Ngọc Minh đứng đầu, Ngọc Minh mang theo Phó Liễu hộ tống thương đội khai phá Tây Vực.

Phó Dư Sâm chuẩn bị phát động cả bốn cứ điể nên thị sát bốn cứ điểm trước.

Thuyền do

anh

Hòa chế tạo và bến tàu của Lan Vân đều ở huyện Nam Hải, Phó Dư Sâm

đi

đến đó trước.

Thuyền

anh

Hòa chế tạo trong thời gian ngắn, Phó Dư Sâm cũng

không

quá nghiêm khắc, nhưng lại

yêu

cầu nghiêm khắc với bến tàu của Lan Vân---- hải chiến lửa xém lông mày ( vô cùng cấp bách).

Sau khi thị sát bến tàu, Phó Dư Sâm cuối cùng cũng

đã

xác định được chiến lược tấn công đảo

không

Minh.

Trong quá trình thị sát, Phó Dư Sâm nhận được mật thư của Tiết

anh.

Tiết

anh

nói

lương thực

trên

đảo

không

Minh có hạn, bây giờ

trên

đảo chỉ còn lại ba vạn vật tư hải tặc thiếu thốn, Doãn Viêm Lăng chuẩn bị ba ngày sau ban đêm giờ tý xâm chiếm Đại Lương, ba nơi Canh Suông, Hà Trạch và Ngọc Khê đều có hải tặc nghi binh, mà Nam Hải mới là địa điểm hải tặc chủ lực dưới trướng của Doãn Viêm Lăng tấn công.

Sau khi Phó Dư Sâm nhận được thư tín, lập tức mở hội nghị quân

sự

ở Nam Hải.

Trong hội nghị,

hắn

an bài chiến lược-- đội Ngô Quý Dương để lại hai vạn người canh giữ Canh Suông, đội Tôn Thế Vĩ cũng để lại hai vạn trấn thủ Hà Trạch, quân Ngọc gia cũng chỉ giữ lại hai vạn quân canh giữ Ngọc Khê, nhân mã còn lại gấp rút tiếp viện

anhHòa, mà Lan Vân dẫn dắt đội tàu mới lập được

một

tháng chặt đứt đường lui của hải tặc đảo

không

Minh.

Về phần pháo doanh, Phó Dư Sâm

đã

sớm chia làm sáu bộ, Canh Suông, Hà Trạch và Ngọc Khê mỗi nơi

một

bộ, còn xếp cho Nam Hải hai bộ.

Mà theo thông lệ, Phó Tùng dẫn theo đội súng hỗ trợ Phó Dư Sâm.

Hội nghị quân

sự

chấm dứt, đám người Lan Vân dựa theo an bài của Phó Dư Sâm, ban ngày ngủ, ban đêm tập luyện hải chiến, làm các loại ngụy trang dẫn dụ quân địch.

Sau ba ngày, ban đêm giờ tý, quả nhiên Doãn Viêm Lăng tấn công Canh Suông, Hà Trạch, Nam Hải và Ngọc Khuê.

Phó Dư Sâm

không

muốn mạo hiểm, Phó Dư Sâm dưới

sự

bảo vệ của đội súng do Phó Tùng đứng đầu chỉ huy chiến dịch

trên

điểm cao.

hắn

phán đoán chính xác, tổng số hải tặc của Doãn Viêm Lăng là ba vạn, nhưng hải tặc đến tấn công Nam Hải chỉ có hai vạn năm ngàn người, những tên hải tặc này phần lớn đều là những người mất đất đai ở Việt Quốc, đặc biệt hung hãn, trong bóng đêm bọn họ xông lên đầy kiêu ngạo, lúc bọn họ

đang

cảm thấy may mắn

không

bị Phó quân phát

hiện,

thì

nghe tiếng pháo vang trời" Ầm Ầm Ầm", theo sau là tiếng nổ "Oành oành oành" ở phía sau bọn họ, bọt nước bắn lên cao mấy trượng.

một

nhóm hải tặc ngã xuống

thì



một

nhóm khác xông lên, nhưng cũng nhanh chóng ngã xuống,

trên

bờ biển chất đầy xác chết hải tặc. Mà phía sau, bọn họ ngay cả bóng dáng Phó quân cũng

không

thấy!

Sau khi Doãn Viêm Lăng chỉ huy hải tặc xung phong thất bại bốn lần, rốt cuộc pháthiện

rơi vào vòng vây của Phó quân, sai người thổi kèn lên, chuẩn bị rút quân.

Gần mười ngàn hải tặc cùng nhau rút lui, nhưng cuối cùng chỉ có hơn năm ngàn lên thuyền rút lui.

Năm ngàn hải tặc này kinh hồn chưa tĩnh lại, liền thấy phía trước đầy rẫy quân thuyền, trước từng đầu thuyền đều là họng súng đen nhòm.

Lúc trời sắp sáng, Lan Vân và

anh

Hòa cùng nhau dẫn đầu đội tàu Phó quân bao vây đảo

không

Minh.

Mà lúc này,trên

đảo

không

Minh chỉ còn lại người già yếu —— ví dụ như Tiết

anh

làm bộ tàn phế, ví dụ như gia quyến của bọn hải tặc Hồ Xuân Nương.

Lan Vân tìm thấy Tiết

anh,

đang

vui mừng, lại nghe

anh

Hòa ra lệnh-- đồ đảo!

Lan Vân có chút lo lắng, Tiết

anh

nhân tiện

nói:"Những hải tặc Việt Quốc này ở vùng duyên hải Đại Lương bắt người cướp của,

không

chuyện ác nào

không

làm, nếu

đãgϊếŧ, vậy

thì

nhất định phải diệt tận gốc!"

Tiết

anh



anh

Hòa giống nhau, chủ trương gϊếŧ hết hải tặc, tranh thủ chút thời gian tích trữ sức mạnh trước khi Đại Lương khai chiến với Việt Quốc.

Buổi sáng ngày hôm sau, chiến dịch hoàn toàn chấm dứt, đến giữa trưa, tất cả tù binh --

một

vạn bốn ngàn hải tặc-- tập trung đến Nam Hải!

Bọn hải tặc quần áo tả tơi quỳ

trên

bờ cát, hai tay bị dây thừng trói ngược, bên cạnh từng tên hải tặc đều có

một

binh lính Phó gia tay cầm tuyết đao giơ lên.

Phó Dư Sâm đứng

trên

cao nhìn xuống.

Trong này phần lớn là người Việt Quốc,

một

bộ phận

nhỏ

là hỗn huyết giữa Việt Quốc và Đại Lương, còn có

một

bộ phận

nhỏ

Đại Lương phản đồ.

Ánh sáng mặt trời mùa thu chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của Phó Dư Sâm, mắt phượng hơi nheo lại, vẫy tay ra hiệu chém đầu. Hải tặc Việt Quốc gϊếŧ vô số dân chúng Đại Lương, thù hận giữa hai nước

đã

không

thể hóa giải, vậy

thì

không

cần hóa giải, đánh nhau đến lúc sống chết

đi!

anh

Hòa lần này chỉ huy hành động xử trảm thấy thế, cờ tam giác trong tay dùng sức phất xuống, binh lính đánh trống vang dội, từng cái từng cái đầu búi tóc tam giác của hải tặc Việt Quốc rơi xuống.

Nhận được tin đại thắng của Phó Dư Sâm, lúc đầu, Vĩnh An Đế thở dài

nhẹ

nhõm, sau đó mặt mới lộ vẻ tươi cười.

Lần này, Phó Dư Sâm chinh chiến đến Nam Hải tiêu diệt hải tặc Việt Quốc, lập công lớn, nhưng cũng sắp dùng hết quốc khố của Đại Lương--- những hỏa pháo và súng tây dương này

thật

đúng là đốt bạc mà!

Nhưng mà, Vĩnh An Đế vẫn rất vui vẻ, ở trong lòng ông

đã

bắt đầu tính toán phong thưởng cho Phó Dư Sâm. Ông biết, Phó Dư Sâm chỉ muốn xác định vị trí hoàng tự, dù vậy, Vĩnh An Đế vẫn hơi

không

cam lòng!

Phó Dư Sâm chuẩn bị khải hoàn trở về,lưu lại đội của Ngô Quý Dương, Tôn Thế Vĩ,anh

Hòa, Lan Vân và quân Ngọc gia do Ngọc Tinh dẫn dắt để trấn thủ Nam Hải, chia nhau trấn thủ bốn điểm Canh Suông, Hà Trạch, Nam Hải và Ngọc Khê.



hắn

dẫn theo đội súng trở về Vân Châu, lần này nhạc phụ của

hắn

băng bó vết thương, cứu trị bệnh tật, lập được công lao hiển hách, Phó Dư Sâm tiến cử, dự định dẫn theo nhạc phụ về triều đình phong thưởng, tương lai có tước phong danh chính ngôn thuận che chở cho em vợ.

Sau khi Phó Dư Sâm rời khỏi, đối với Tử Tương đủ loại bao biện, lúc đầu Từ Xán Xán chỉ có thái độ thờ ơ.

Từ Xán Xán định để nàng nhảy nhót vài ngày, rồi tính xem nên đối phó với nàng như thế nào.

Thấy thân ảnh Phó Dư Sâm biến mất trong con đường cây cối xanh um, Tử Tương lén lút thở dài. Vừa rồi, nàng muốn thử Phó Dư Sâm

một

chút, nhìn

hắn

có phải nôn haykhông, ai biết lại

không

thử được.

Nội viện tây phòng tổng cộng có sáu gian phòng, Bích Vân và Chu Nhan ở

một

gian, Tử Tương ở

một

gian, nàng dẫn bốn tiểu nha hoàn ở hai gian.

Nàng về phòng ở của mình trước.

Tiểu nha hoàn đều được nàng dạy dỗ, thấy nàng trở về, ngoại trừ tiểu nha hoàn

đanghầu hạ Từ Xán Xánở phòng chính, còn lại ba người,

một

người châm trà,

một

người bưng hoa quả,

một

người đấm lưng cho nàng, bận rộn

không

còn biết trời đất gì.

Sau khi Tử Tương nghỉ ngơi trong chốc lát, liền sai tiểu nha hoàn gọi Bích Vân đến đây-- Chu Nhan cứng mềm

không

ăn,

không

bằng Bích Vân dễ đối phó.

Bích Vân vào nam sương phòng, cười hì hì kêu

một

tiếng "Tử Tương



cô", rồi đứng trong phòng

không

nói

gì, chờ Tử Tương tới hỏi.

Tử Tương là quản gia Định quốc công Phó Vân Chương cho con để chuyên môn bồi dưỡng nha hoàn, bởi vậy ỷ vào thân phận cao, đoan chính ngồi

trên

tháp, thấy Bích Vân vào cũng chỉ nâng mí mắt lên.

Bích Vân thấy nàng làm nô tỳ mà bày ra bộ dáng chủ nhân, trong lòng xem thường,trên

mặt cười lại càng rạng rỡ hơn.

Tử Tương buông chén trà tử kim xuống, dùng khăn tay cẩn thận lau khóe miệng, thế này mới

nói:" Bích Vân, công tử giao cái nhà này cho ta, ta

không

thể

không

quản tốt, nếu ai dám gạt ta--"

Mắt nàng trừng lên, ánh mắt lạnh thấu xương:" Ai dám gạt ta, chịu đánh vẫn là kẻ hầu---"

Bích Vân cười, nhưng

không

sợ hãi —— mặc dù nàng được Tử Tương dạy dỗ, nhưng thiếu phu nhân là chủ tử của nàng, thiếu phu nhân

sẽ

che chở cho nàng và Chu Nhan.

Tử Tương thấy nàng cười đến vô tâm

không

phế, nhân tiện

nói: "Sau khi Thiếu phu nhân gả đến đây, vẫn

một

mình



độc... hay là cùng công tử..."

Lời nàng

nói

còn chưa dứt.

Tử Tương

đã

hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn là xử nữ, mặc dù làm ra tư thế nghiêm chỉnh nhất thiên hạ nhưng mặt cũng lặng lẽ đỏ.

Sau

một

thời gian dài Bích Vân hầu hạ Từ Xán Xán, tránh

không

được thấy Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán vài lần vô cùng thân thiết, bởi vậy da mặt rất dầy. Nàng nghiền ngẫm ý trong câu

nói

của Tử Tương, cảm thấy Tử Tương nghĩ công tử và thiếu phu nhân quan hệ

không

tốt, nên cố ý dùng giọng điệu khoa trương

nói: "Công tử rất đau thiếu phu nhân, sao lại cam lòng bỏ rơi thiếu phu nhân!"

Nàng hì hì cười hai tiếng, cố ý

nói: "Bằng

không

sao thiếu phu nhân có thể đứng vững trong Quốc Công phủ, công tử lại

không

nên phái người đưa thiếu phu nhân đến Vân Châu!"

Tử Tương lớn hơn Phó Dư Sâm, làm nãi tỷ tỷ, từ

nhỏ

nàng hầu hạ Phó Dư Sâm, mớikhông

tin Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán

thật

sự

thân cận đâu!

"Như thế rất tốt!" Nàng mỉm cười

nói, "Ai quản sổ sách trong phủ? Là thiếu phu nhân sao?" Phó Dư Sâm cho nàng làm quản gia, lại chưa đưa sổ sách cho nàng,

không

nắm được quyền tài sản, quản gia

sẽ

không

nghiêm túc làm quản gia!

Bích vân khờ dại cười: "Phó Dương quản sổ sách ngoại viện, còn thiếu phu nhân quản sổ sách nội viện!" Kỳ

thật

là Chu Nhan quản thay cho thiếu phu nhân, nhưng mà nàngkhông

nói

thật

đâu!

"thật

không?" Tử Tương cười cười, "Được rồi, ngươi

đi

đi!"

Bích Vân gật đầu rồi ra ngoài. Tử Tương lại tự cao tự đại, nhưng các nàng giống nhau đều là nha hoàn thôi, nàng

không

cần phải câm như hến giống như năm đó ở biệt trang.

Nghĩ đến đây, Bích Vân thấy mặt mình lại bắt đầu đau —— khi đó nàng mới bảy tuổi, Tử Tương quản làm nàng sống

không

được tốt, bị Tử Tương đánh cho vài cái tát!

Nàng vẫn nhớ đến bây giờ.

Từ Xán Xán lúc này

đang

ở trong phòng gạt hoa quế tắm.

Tử Tương

không

có ở đây, Từ Xán Xán cho tiểu nha hoàn Tử Tương bố trí ra ngoài, để Chu Nhan hầu hạ nàng tắm rửa.

Bích Vân vừa bước vào, liền hạ giọng

nói: "Thiếu phu nhân, nô tỳ đều

nói

theo lời dặn của người!" Nàng

nói

những lời Tử Tương

nói

cho Từ Xán Xán nghe

một

lần.

Từ Xán Xán chỉ lộ đầu ở

trên

mặt nước, nước nóng làm cho da thịt nàng trắng hồng, nghe Bích Vân hồi bẩm,nàng tán dương: "Biểu

hiện

không

tệ!"

Lại

nói: "Ngày mai, các ngươi dậy sớm hơi

một

chút, dựa theo quy củ thường ngày của nhà làm, đừng chờ người khác tới sắp xếp!"

Bích Vân Chu Nhan cùng lên tiếng: "Vâng."

Từ Xán Xán cũng

không

tin, Tử Tương cầm lông gà làm lệnh tiễn,

không

nắm giữ được sổ sách, dựa vào bốn tiểu nha đầu

trên

tay nàng ta, có năng lực gây nhiều sóng gió trong nhà Từ Xán Xán nàng!

Từ Xán Xán cảm thấy mình là người theo chủ nghĩa hòa bình, người

không

phạm ta, takhông

phạm ngươi, nhưng cũng

không

thể bị người khác bắt nạt.

Ngày hôm sau, Từ Xán Xán

đang

ngủ say,

thì

âm

thanh bên ngoài đánh thức nàng.

Sáng sớm Tử Tương

đã

thức dậy.

Nàng cảm thấy Từ Xán Xán làm chủ mẫu, nhất định

sẽ

dậy sớm để xử lý việc nhà, bởi vậy đến thỉnh an Từ Xán Xán rất sớm.

Ai biết vừa vào phòng chính

thì

Bích Vân lại ngăn cản.

Bích Vân tựa tiếu phi tiếu

nói: "Thiếu phu nhân đêm qua

không

ngủ được, buổi sángthật

vất vả mới ngủ được, vẫn chưa tỉnh lại!"

Tử Tương nghe vậy, cố ý phóng to

âm

thanh, giọng

nói

chua chát:"Ta đến xin chỉ thị của thiếu phu nhân, muốn hỏi thiếu phu nhân muốn ăn điểm tâm gì!"

Chu Nhan từ giữa nhà xốc bức rèm che

đi

ra: "A, là





sao!"

trên

mặt nàng lộ vẻ cười thản nhiên: "Thiếu phu nhân đêm qua dặn dò ta, ta

đã

sớm thông báo cho phòng bếp rồi!"

Tử Tương cười

nói: "thật

không?! Hai người các ngươi vất vả rồi! Ta phải xin chỉ thị thiếu phu nhân, dặn dò người làm ra ngoài mua thịt về!"

Bích Vân và Chu Nhan cười, nhưng lại

không

định vào gọi thiếu phu nhân dậy.

Tử Tương cười nhạt, trong lòng lại suy nghĩ: sáng sớm, nữ chủ kê cao gối đầu mà ngủkhông

dậy nổi, trễ nãi xử lý việc nhà, trong nhà

không

có quy củ như thế, công tử có biết

không?

Công tử là

một

người

nói

quy củ như vậy, sao có thể cho phép thiếu phu nhân làm như thế?

Ở trong phòng ngủ, Từ Xán Xán nghe



ràng cuộc đối thoại bên ngoài.

Nàng

không

thích chuyện lớn

nhỏ

đều tự mình xử lý, cho nên đem chuyện này giao cho Bích Vân, Chu Nhan và Phó Dương, bản thân chỉ ngẫu nhiên hỏi tới chút thôi!

Nếu tương lai Phó Dư Sâm kế thừa phủ Quốc Công, gia nghiệp lớn như vậy mà tất cả mọi chuyện nàng đều phải làm, sợ là mệt chết khϊếp!

Nếu Tử Tương chờ bên ngoài, vậy nàng

sẽ

ngủ thêm

một

lúc nữa!

Từ Xán Xán ngủ đến hai canh giờ sau, tới lúc giữa trưa nàng mới tỉnh.

Tử Tương chờ

không

nỗi nên tự mình

đi

trước.

Nàng dạo qua

một

vòng trong sân, phát

hiện

ngoại viện có Phó Dương, nội viện có nha hoàn, đầu bếp, người làm vườn, ma ma trông coi, làm nội quản gia, nàng giống như

không

có việc gì làm.

Lúc này, Tử Tương mới hiểu ra, Từ Xán Xán

đang

muốn



lập mình.

hiện

tại xem ra, biẻu

hiện

của Từ Xán Xán cũng

không

giống như lúc công tử ở nhà làmột

người chu toàn!

Nàng quyết định trước nhịn

một

chút, biểu

hiện

vô hại

một

chút, chờ công tử trở về

thìsẽ

vạch trần bộ mặt

thật

của Từ Xán Xán!