Một chút nữa phải ra cửa, nên Thẩm Hinh Dung đang giao việc cho Hồng Lăng, liền nghe được tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Thế tử gia tới.”
Thế tử gia chính là đại ca Thẩm Lâm Phong của Thẩm Hinh Dung.
“Đại ca đến rồi, mau thỉnh anh ấy vào.” Thẩm Hinh Dung vội cho nha hoàn mời người.
Một lát sau, Thẩm Lâm Phong mặc áo gấm màu lam tơ vàng hoa văn chìm từ bên ngoài đi vào. Dáng người hắn cao thẳng, ngọc thụ lâm phong, cùng Ngụy Quốc Công lớn lên thập phần giống nhau, là một mỹ nam tử anh tuấn.
Thẩm Hinh Dung đứng dậy ra đón, ôn nhu nói: “Đại ca như thế nào lúc này lại đến đây?”
Thẩm Lâm Phong đến gần, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra ý cười, nói: “Chốc lát anh sẽ cùng các em đi phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa.”
“Đại ca cũng phải tham gia Thưởng Hà yến sao?” Thẩm Hinh Dung hơi kinh ngạc, Thẩm Lâm Phong từ Bắc Cương trở về đến giờ vẫn luôn rất bận, hôm nay sao lại rảnh vậy?
Thẩm Lâm Phong bất động thanh sắc mà liếc mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, ngồi xuống ghế ở bên cạnh bàn, Thẩm Hinh Dung ngầm hiểu, vội xua tay cho nha hoàn trong phòng đều lui ra ngoài.
“Đại ca, có chuyện gì vậy ạ?” Thẩm Hinh Dung ngồi xuống ghế bên cạnh Thẩm Lâm Phong, đôi mắt xinh đẹp nhìn Thẩm Lâm Phong.
Thẩm Lâm Phong gật đầu một cái, trịnh trọng nói: “Tiết Thất Tịch ngày ấy, em ra cửa gặp phải ăn trộm, lại thiếu chút nữa bị hắc y nhân bịt mặt bắt cóc, sau khi xong việc anh đã tìm người tra qua, tên ăn trộm kia ngày hôm sau đã bị người gϊếŧ chết bên đường, mặt khác ba tên hắc y người cũng đã chết.”
Chuyện phát sinh ở Tiết Thất Tịch ngày ấy, người biết đến không nhiều lắm, Thẩm Hinh Dung cũng không lộ ra ngoài, chỉ nói qua cùng đại ca thân cận nhất Thẩm Lâm Phong, nhưng vẫn giấu việc Ninh Vương Tiêu Sở Hiên đã lấy đi khoá như ý của mình.
“Tên trộm cùng ba tên hắc y nhân bịt mặt đều đã chết.” Thẩm Hinh Dung nhíu mày, nàng biết việc này không đơn giản, nào ngờ quả nhiên đúng như thế.
Thẩm Lâm Phong trầm mặt nói: “Việc này thật kỳ quặc, không giống như sự kiện trộm cắp, bắt cóc bình thường. Hơn nữa hôm qua ban đêm Khương thị còn phái Khương ma ma ra cửa truyền tin cho Khương lão gia, tuy rằng nửa đường đã bị ngăn lại, không cho bất luận kẻ nào ra phủ. Nhưng hôm nay em muốn ra cửa, anh vẫn cảm thấy sau lưng sẽ có việc cất giấu, mọi việc cần để ý, anh đưa em cùng đi phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa.”
“Được.” Thẩm Hinh Dung đáp ứng, đề phòng người có lòng xấu, có đại ca đi cùng, nàng sẽ không sợ hãi.
Mười lăm phút lúc sau, Thẩm Lâm Phong liền mang theo Thẩm Hinh Dung, Thẩm Hinh Nhã, Thẩm Hinh Lệ ba người ngồi trên xe ngựa ra cửa, đi đến phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa tham gia Thưởng Hà yến.
Kinh đô Đại Chu là thành thị phồn hoa nhất. Đường phố rộng lớn, hai bên đường là các cửa hàng với đủ loại kiểu dáng, chiêu bài trước các cửa hàng bay bay nhẹ nhàng trong gió. Bá tánh trong các bộ xiêm y đủ màu sắc tới tới lui lui. Bên đường người bán rong lớn tiếng rao hàng, tốp năm tốp ba người đi đường bắt chuyện, cười nói, thật náo nhiệt.
Xe ngựa chạy trên đường, Thẩm Hinh Dung giơ tay xốc lên một góc mành xe, nhìn cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt trên đường, lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
Nhưng mà nàng lại không hề biết dưới sự phồn hoa náo nhiệt này lại cất giấu hung hiểm.
Trên trà lâu phía đối diện, cửa sổ lầu hai sát đường mở ra nửa phiến, một nam tử mặc áo gấm màu xanh biển đứng ở phía trước cửa sổ, hắn vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tình huống trên phố.
Không bao lâu, có một thị vệ lắc mình vào ghế lô, quỳ xuống đất bẩm báo: “Vương gia, tiệm vải phía trước ẩn giấu tám sát thủ.”
“Lưu một người sống, còn lại đều gϊếŧ.” Tiêu Sở Hiên lạnh lùng nói.
“Vâng.” Thị vệ đáp ứng một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.
Tiêu Sở Hiên vẫn đứng bên cửa sổ, trên gương mặt thanh tuấn không có một tia biểu tình, vẫn luôn nhìn theo xe ngựa Ngụy Quốc Công phủ bình an đi qua cửa tiệm vải, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Xử lý xong đám sát thủ này, hắn cũng nên đi đến phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa tham gia Thưởng Hà yến.
Vừa mới chuẩn bị rời đi, Tiêu Sở Hiên liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang trên đường lại đây, không khỏi dừng bước.
Ánh mắt đặt lên chiếc xe ngựa được trang trí xa hoa từ đường sau chạy nhanh lại đây, đi theo chung quanh xe ngựa là một đám hộ vệ có tố chất huấn luyện, tư thế mênh mông cuồn cuộn, có thể thấy được ngồi ở trong xe ngựa phải là một nhân vật có thân phận cực kỳ tôn quý.
Tấn Vương Tiêu Sở Đình giơ tay xốc lên mành xe ngựa, nhìn thấy trước đó là xe ngựa Ngụy Quốc Công phủ, hắn giơ tay chỉ về phía trước, hỏi gã sai vặt bên người: “Ngươi xem phía trước có phải là xe ngựa Ngụy Quốc Công phủ không?”
Gã sai vặt thị lực rất tốt, hắn nhìn chăm chú hướng phía trước, liếc mắt một cái liền nhận ra trên xe ngựa được đánh dấu, xoay người trở về, bẩm báo: “Vương gia, phía trước hình như là xe ngựa Thẩm Tam tiểu thư, chúng ta muốn đuổi kịp không?”
Nghe vậy, trên gương mặt thanh tuấn của Tấn Vương Tiêu Sở Đình lộ ra biểu tình ý vị, nói ngay: “Mau mau, đuổi theo đi.”
“Vâng.” Gã sai vặt vội vàng thúc giục xa phu, nói nhanh: “Mau một chút, đuổi theo xe ngựa Ngụy Quốc Công phủ phía trước.”
Xa phu được phân phó, nào dám có nửa phần chậm trễ, lập tức xua ngựa, tốc độ xe đuổi theo nhanh hơn.
Xe ngựa chạy nhanh hướng phía trước mà tới, mắt thấy sắp đuổi theo kịp xe ngựa Ngụy Quốc Công phủ, nhưng ở thời khắc đó, chỉ nghe được răng rắc một tiếng, xe ngựa đột nhiên đảo hướng bên cạnh,Tấn Vương Tiêu Sở Đình ngồi trong xe ngựa khống chế không được mà va chạm, đầu phanh một tiếng liền đánh vào thành xe.
“Sao lại thế này?” Tiêu Sở Đình che lại đầu bị đâm đau, nổi giận gầm lên một tiếng.
“Bánh xe hỏng rồi.” Có người nhỏ giọng bẩm báo.
“Bánh xe sao hỏng được?” Tiêu Sở Đình tức giận đến không kìm được, nổi trận lôi đình cao giọng, “Ra cửa không phải đã kiểm tra sao?”
Đúng vậy, vừa mới cẩn thận kiểm tra rồi, lá sắt bao bánh xe đã có thể hỏng rồi?
Vấn đề này không ai có thể trả lời.
Tiêu Sở Đình ôm đầu, tức điên người xuống ngựa, đi đến mặt sau vừa thấy, quả nhiên thấy bánh xe hư rớt lệch qua một bên, không khỏi tức giận đạp vào bánh xe hư mấy cái.
Mẹ nó, thật xui xẻo, vậy mà không đuổi kịp mỹ nhân, tức chết hắn.
Trên ghế lô ở lầu hai trà lâu đối diện, Tiêu Sở Hiên trên cao nhìn xuống thấy bộ dáng chật vật kia của Tiêu Sở Đình, khóe miệng nhếch lên, khẽ cười một tiếng, xoay người xuống lầu.
……
Trong phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa, nơi nơi đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, bạch ngọc vì giai, năm bước một cảnh, mười bước một họa, khí phái phồn hoa, xa hoa lộng lẫy, giống như tiên cảnh.
Hoa sen bên hồ, liễu rũ lả lướt, gió mát phất mặt, ánh lên nước ao xanh biếc, nổi lên từng vòng từng vòng gợn sóng, hoa sen duyên dáng yêu kiều theo gió mà động.
Hà Phong Các, bóng người lắc lư, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười vui vẻ, có thể thấy được hôm nay Thưởng Hà yến thập phần náo nhiệt.
Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cùng đương kim hoàng thượng tuy không phải cùng một mẹ đẻ, nhưng hai huynh muội tình cảm thâm hậu, năm đó Hoàng Thượng đăng cơ, chính là nhờ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa duy trì, Hoàng Thượng lại đối đãi người trong nhà thập phần dày rộng, đặc biệt là đối với người muội muội Tĩnh Hoà Trưởng công chúa này phá lệ sủng ái. Từ sau khi phò mã Tĩnh Hoà Trưởng công chúa chết, Hoàng Thượng thương tiếc Tĩnh Hoà Trưởng công chúa tuổi trẻ thủ tiết, liền đối với nàng càng chiếu cố nhiều hơn, mà Tĩnh Hoà Trưởng công chúa tâm tư linh hoạt, bát diện linh lung, giao lưu rộng rãi, ở tiền triều hay hậu cung đều có tiếng nói. Vì thế, Tĩnh Hoà Trưởng công chúa ở kinh thành được xem như là một nhân vật phong vân.
Đi vào Hà Phong Các, liền cảm giác được một cổ gió lạnh nghênh diện mà đến, bốn phía đặt từng khối băng lớn, tản ra từng trận ý lạnh.
Thẩm Lâm Phong mang theo Thẩm Hinh Dung, Thẩm Hinh Nhã, Thẩm Hinh Lệ tiến lên hành lễ với Tĩnh Hoà Trưởng công chúa.
“Tĩnh Hoà Trưởng công chúa an khang.”
Tĩnh Hoà Trưởng công chúa đã ba mươi sáu tuổi, thân hình đẫy đà vũ mị, bảo dưỡng rất khá, làn da trắng nõn như ngọc, hồng nhuận no đủ, vô cùng mịn màng, thoạt nhìn chỉ như những người mới đầu hai mươi.
“Đứng lên đi.” Tĩnh Hoà Trưởng công chúa giơ tay, miễn lễ, mặt mỉm cười nói: “Ngồi đi.”
“Tạ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa.”
Thẩm Hinh Dung liền mang theo Thẩm Hinh Nhã, Thẩm Hinh Lệ ngồi ở bên trái nữ quyến bên này, Thẩm Lâm Phong cùng mấy người bạn tốt quen biết ngồi xuống cùng nhau.
Đại Chu triều dân phong cởi mở, nam nữ đại phòng cũng không khắc nghiệt bằng tiền triều, giống như kiểu yến hội này, nam nữ cùng đường, phân lối mà ngồi đó là chuyện được phép.
Thẩm Hinh Dung sau khi ngồi xuống, nhận thấy có người đang trộm đánh giá nàng, nàng liền nhìn lại hướng đó, thấy được Khương Bình Bình cùng Lâm Nhược Tuyết, Dương Tư Vũ châu đầu ghé tai mà nghị luận cái gì, còn thỉnh thoảng nhìn nàng một cái, khi thấy nàng nhìn lại, mấy người đó lập tức dừng miệng, làm bộ cái gì đều không có phát sinh, lại vừa nói vừa cười đàm luận về hoa sen trên hồ.
Khương Bình Bình là cháu gái Khương thị, Lâm Nhược Tuyết cùng Dương Tư Vũ là tuỳ tùng của nàng ta. Khương thị cùng Thẩm Hinh Dung quan hệ không tốt, Khương Bình Bình đương nhiên cũng không có quan hệ tốt với Thẩm Hinh Dung, các nàng vừa rồi nghị luận cái gì, Thẩm Hinh Dung có thể đoán được. Trái phải bất quá chỉ là chuyện nàng cự tuyệt chuyện cầu thân của Ninh Vương Tiêu Sở Hiên.
Thẩm Hinh Dung cảm thấy các nàng thật là đủ nhàm chán, liền bẹp bẹp miệng.
Thẩm Lâm Phong ngồi đối diện đương nhiên cũng phát hiện, hắn lo lắng nhìn qua, Thẩm Hinh Dung chú ý ánh mắt quan tâm của Thẩm Lâm Phong, liền không chút để ý hướng hắn cười cười.
Lúc này trong lòng nàng sáng tỏ, hiện tại trước mặt Tĩnh Hoà Trưởng công chúa, nàng không nên đi tìm Khương Bình Bình các nàng lý luận, nhưng chờ đến khi yến hội tan, nàng có rất nhiều cơ hội đi tìm các nàng “tâm sự”, không cần vội vã nhất thời.
Sau đó lại có thêm ít khách khứa lục tục đến, Thẩm Hinh Dung đều đánh giá chung quanh một lần, không nhìn thấy được thân ảnh Ninh Vương Tiêu Sở Hiên, trong lòng không khỏi thất vọng, nghĩ rằng hắn hôm nay sợ là sẽ không tới.
Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, Tĩnh Hoà Trưởng công chúa gặp người tới cũng đã khá đông đủ, liền chuẩn bị tuyên bố Thưởng Hà yến bắt đầu.
Lúc này, thanh âm thông truyền vang lên: “Ninh Vương điện hạ đến!”
Ninh Vương điện hạ đến?!
Gần đây trong kinh có rất nhiều tin đồn quan hệ tới Ninh Vương điện hạ, hắn xuất hiện tức khắc khiến mọi người xôn xao, sôi nổi hướng mắt nhìn về phía cửa Hà Phong Các.
Ánh sáng xán lạn chiếu vào cửa Hà Phong Các, dưới ánh sáng kim sắc, một nam tử với dáng người cao thẳng, anh tuấn tiêu sái, không nhanh không chậm mà từ bên ngoài đi vào.
Thân người hắn mặc áo gấm màu lam đậm tơ vàng thêu ám văn, eo đeo đai ngọc, đầu đội ngọc quan, phảng phất như một phiên phiên giai công tử. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn đi vào trong, trên khuôn mặt tuấn tú như đao tước rìu khắc không có chút biểu tình nào, toàn thân lộ ra một cổ quý khí cường thế bức người. Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào người hắn, cả người đều được mạ lên một tầng kim quang. Chỉ liếc mắt một cái, không khỏi khiến mọi người sinh ra cảm giác hắn chính là đích tiên hạ phàm, chiến thần tại thế.
Tiêu Sở Hiên mắt nhìn thẳng đi đến trước mặt Tĩnh Hoà Trưởng công chúa trước mặt, khom lưng hành lễ: “Thỉnh an Tĩnh Hoà cô cô, hôm nay nghe nói ngài nơi này có Thưởng Hà yến, ta liền không mời mà đến đến.”
Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cùng với người hàng năm mang binh đánh giặc ở Bắc Cương, Tiêu Sở Hiên không có gì lui tới, giao tình càng không cần nói đến.
Bà bất động thanh sắc mà đánh giá Tiêu Sở Hiên trước mặt, lại rất có ý vị mà nhìn về phía Thẩm Hinh Dung bên cạnh liếc mắt một cái, khóe miệng cong lên, hiểu rõ mà cười, thanh âm mềm nhẹ, “Cháu có thể tới, cũng xem như là có duyên.”