Ninh Vương Tiêu Sở Hiên mười bốn tuổi mang binh đến Bắc Cương, một trận thành danh, tạo nên chiến công hiển hách cho Đại Chu, trở thành chiến thần danh chấn thiên hạ.
Kiếp trước, Thẩm Hinh Dung vì hiểu lầm mà cự tuyệt lời cầu thân của hắn, phụng chiếu vào cung làm phi, cuối cùng lại nhận kết cục chết thảm ở lãnh cung.
Thẩm Hinh Dung sau khi chết linh hồn không tiêu tan, nhìn thấy Tiêu Sở Hiên một đêm đầu bạc, mang binh bức vua thoái vị, gϊếŧ hết những người đã hại nàng, trở thành bạo quân mà ai ai cũng sợ hãi.
Nhưng chính người nam nhân lãnh khốc vô tình như vậy, lại ở đêm khuya cầm khoá như ý của nàng thương tâm rơi lệ.
Một sớm trọng sinh, lại về tới thời điểm nàng cự tuyệt lời cầu thân của Tiêu Sở Hiên.
Sau đó, Tiêu Sở Hiên đem nàng ấn ở góc tường, thanh âm ám ách: “Nàng gả cho ta, ta che chở nàng, ai khi dễ nàng ta liền diệt kẻ đó!”
Thẩm Hinh Dung cất tiếng yêu kiều mềm mại: “Được”
Tiêu Sở Hiên liền một đường che chở nàng, sủng nàng, cho nàng vị trí Hoàng Hậu tôn quý nhất!