Chạng vạng trên đỉnh Mộ Lĩnh, tuyết nhỏ rơi nhiều như mưa. Sâu trong núi truyền đến tiếng chuông hùng hồn trong trẻo, các tăng lữ trẻ tuổi sau khi kết thúc buổi học đạp giày bông đến trai đường ăn cơm. Không ai để ý đến việc có hai vị khác không mời bỗng xuất hiệt ở Tây Thiền Viện vốn ít người qua kẻ lại.
Việt phu nhân đang ngồi nói chuyện với con trai mình, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đứng dậy lấy mấy túi giấy từ trong hành lý đặt ở góc tường, ngồi xuống bày những món an tinh tế ra và hỏi: “Minh nhi đói chưa? Những thứ nay là cha và nương vừa mới mua ở trên trấn, xem có hợp khẩu vị không?”
Thích Già Ngọc cúi đầu nhìn, trước mắt quả là những thức ăn mà y thích trong suốt hai đời. Y ngẩng đầu nhìn về phần đồ ăn Triệt Liên mua về, trong lòng rất xúc động. Việt phu nhân không chỉ mang các ru củ quả ăn chay lên núi, thậm chí còn có cá vịt, y dở khóc dở cười, sò cái đầu trọc của mình, nhận đũa từ tay mẹ đưa rồi vui vẻ bắt đầu ăn.
Y nhìn Việt phu nhân cười nói: “Mẹ, người thật tốt.”
Việt phu nhân nâng cằm nhìn bộ dáng nhu thuận của con trai đã lâu không gặp, nghe vậy giơ tay búng y, nhướng đôi mày liễu nghiêm mặt nói: “Nói gì đó? Minh nhi là cục vàng duy nhất kiếp này của mẹ, không tốt với con thì tốt với ai?”
Thích Già Ngọc vội vàng che đâu giả đau, sau khi nghe những lười của mẹ, trong lòng càng ngọt ngào xót xa, yên lặng cầm hộp thức ăn, bỗng nói:
“Nhưng nói thật, mẹ, mẹ và cha còn trẻ, mấy năm nay sao không sinh thêm đệ đệ muội muội cho Minh nhi? Làm con một ở trang cũng rất buồn tẻ, ta cảm thấy thêm người sẽ náo nhiệt hơn.”
Việt phu nhân chần chờ một chút, rồi rũ đôi mắt hạnh phức tạp, thở dài nói: “Năm đó khi sinh Minh nhi, ta bị bệnh, lang trung đại phu đều nói e là khó có thể sinh đẻ. Mấy năm gần đây, ta vẫn cảm thấy áy náy với cha con, cầu y hỏi thuốc xung quanh cũng không thể sinh thêm một năm một nữ nữa cho Việt gia. Mấy lần xem như hết hy vọng, cha con lại không chịu nạp thϊếp, nên cuối cùng ta từ bỏ.”
Dứt lời thấy Thích Già Ngọc dừng đũa, cúi đầu ra chiều suy tư không trả lời, lặng lẽ trầm ngâm giây lâu lại nói:
“Minh nhi, con đồng ý với mẹ, kiếp sau sẽ đầu thai làm con của ta được không?”
……
Thích Già Ngọc hồi thần lại, thấy đôi mắt của mẹ ngân ngấn nước mắt, biết nàng lại buồn rầu, vội vàng đưa khăn lên lau cho nàng, lúc này mới nói: “Mẹ, Minh nhi đương nhiên bằng lòng làm con trai mẹ rồi, chỉ là kiếp này cũng muộn, đã bị người chiếm trước rồi.”
“…” Việt phu nhân nghe xong mê mang, mơ mơ hồ hờ lặp lại hỏi, “Nhanh chân chiếm trước…?”
Thích Già Ngọc cười cười, giơ tay lên xoa xoa trước bụng mẫu thân, hỏi: “Mẹ, người chắc hẳn đã hai tháng chưa có thủy quỳ rồi nhỉ?”
Việt phu nhân khó hiểu nhìn bụng mình, nghiêm túc suy tư một hồi, đột nhiên giật mình đứng phắt lên nói: “Ta, ta có…”
Thích Già Ngọc gật đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, thấy mẹ mình không tin mà thẫn thờ, y kéo tay nàng giải thích:
“Mười năm ta xuất gia làm tăng sĩ trên núi Mộ Lĩnh này, Minh nhi ngày đêm thay người khác cầu phúc tiêu tai, sao quên được cha mẹ trong nhà vẫn đang sầu lo? Trong lòng ta mang mệnh bất hiếu sống không lâu, trên thế gian vẫn phải có người cận kề dưới gối, cho nên mỗi ngày đều thành tâm khấn Phật, khẩn cầu Tống Tử Bồ Tá có thể ban cho Việt gia ta hai đứa con nữa.”
Lại nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, đứa con này là thai song sinh. Kiếp này Minh nhi không cách nào tận hiệu, hy vọng đệ muội ngày sau ra đời sẽ thay ta chăm sóc cha mẹ.”
……
Trong lò sưởi truyền tiếng lửa tí tách nhảy nhót, Việt Phu nhân nhìn chong chong mặt mày y, hai tay khẽ vuốt ve bụng, cuối cùng nước mắt tuôn rơi.
……
……
Mấy ngày nay Tấn Bắc tuyết rơi dày đặc, vợ chồng Việt thị làm khách trú ở Tam Bảo Thiền tự hơn mười ngày, mà Việt gia còn việc quấn thân nên phải khởi hành trở về Giang Châu, họ chọn một buổi chiều tuyết ngừng rơi, ánh mặt trời ấm áp, đứng trước sơn môn đọng đầy tuyết dày nói lời tạm biệt với Minh nhi.
Việt phu nhân và con trai đã mười năm không gặp, chạy tới chạy lui vậy mà vỏn vẹn chỉ ở chung có hơn mười ngày. Lần sau sợ không còn duyên gặp lại, lúc chia tay lại ôm Thích Già Ngọc thật chặt không buông, khóc đến mức khiến các tăng nhân quét tuyết ghé mắt nhìn qua, lúc này mới bị phu nhân kéo riết xuống núi.
Việt Thiên Hà nghẹn hơn mười ngày, lúc này cũng phun hết nỗi lòng trong ngực, thấy xung quanh không có ai, trách Việt phu nhân một trận, nói:
“Triều nhi, nàng cũng biết dù sao Minh nhi cũng là cha chuyển thế, mặc dù y không quan tâm đến đạo đức, thì sao có thể xem y là con được? Quá nực cười? Ta thấy mấy ngày nay nếu không có Thuần Khê thượng nhân ở bên cạnh, sợ là ngươi còn muốn ôm y ngủ như lúc y còn nhỏ ấy?”
Việt phu nhân vốn đang khóc nức nở, lúc này bị phu quân mắng, trong lòng càng thêm tủi thân, lau nước mắt run giọng nói: “Dù kiếp trước nó là Phật hay là tiên, kiếp nay vẫn là đứa con do ta mang thai vất vả chín tháng mười ngày, sao lại nói nó không phải là con trai ta? Lão gia là một nam tử đại trượng phu, việc cần lo cũng nhiều, không chịu đồng tình với ta. Vậy xem ra, tất cả đều là lỗi của người làm mẹ này!”
“……”
Việt Thiên Hà vốn nói năng không biết lựa lời, lúc này thấy phu nhân khóc rám rức, liền bối rồi, vội vàng kéo tay an ủi nàng: “Đừng khóc, Triều nhi, là lỗi của người làm phu quân ta…Nhưng không càn lo, nếu Vô Ngã đại sư đã nói Minh nhi còn có thể chuyển thế, chúng ta chỉ càn về nhà an tâm sinh hoạt, không chừng thời gian nữa thân duyên chưa hết sinh ra y thì sao?”
Hiếm lắm mới thấy dáng vẻ nhún nhường của phu quân, Việt phu nhân bật cường, nghe xong sờ sờ bụng mình, rũ mắt nói: “Đáng tiếc, bị hai đứa nhóc này nhanh chân dành trước rồi.”
Việt Thiên Hà sửng sốt, lập tức vừa mừng vừa sợ nói: “Triều nhi ngươi… có thai rồi?!”
Việt phu nhân đỏ mặt gật đầu, tiến lại gần tựa vào vai phu quân.
Hai người vui mừng khôn xiết, rồi lại trùng xuống.
Dưới Mộ Lĩnh, Việt Thiên Hà xoay người nhìn đường tuyết bọn họ đạp qua, phảng phất nhìn thấy bóng người đứng sừng sững tiễn biệt bọn họ.
Vì vậy cuối cùng rơi lệ, hướng về đỉnh vàng ẩn trong băng tuyết xa xa lạy hai lạy, rồi mới rời khỏi mảnh đất hoang lạc này, cùng phu nhân lên xe ngựa trở về, trở về Việt gia trang không còn Việt Minh Khê nữa.
……
……
Triệt Liên nhìn Thích Già Ngọc hai mắt đỏ au dõi theo chân núi, khoác áo dày lên người y, lúc này mới cười trêu nói: “Trước kia thấy Minh nhi quật cường, e là không bao giờ lộ ra dáng vẻ khiến người ta thương xót thế trước mặt người ngoài, bây giờ xe ra, ta đã lầm.”
Thích Già Ngọc khịt mũi, u oán nhìn hắn nói: “Ta không khóc trước mặt người ngoài được, vậy ở trước mặt cha mẹ và vợ sao lại không khóc được? Lúc này ngươi mới ghét bỏ phu quân ta sao, hừ.”
Triệt Liên nghe xong ý cười càng nồng, cảm thấy trước mặt vẫn là tiểu thiếu niên thẳng thắn đáng yêu kia, trong lòng tràn đầy tình yêu vô bờ, tiến lên hôn y.
……
Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, mặc dù mỗi ngày Triệt Liên đều ở cạnh Minh nhi nghiên cứu sách y, thử đi điều phối một ít thuốc để bồi bổ cơ thể, hàng ngày đều cầm tràng hạt thành kính quỳ dưới chân Thế Tôn cầu nguyện, thân thể Thích Già Ngọc như ngọn nến tàn lung lay trước giá, rất nhanh đã sắp héo rũ.
Trong nháy mắt băng tuyết đầy núi dần dần tan chảy, Mộ Lĩnh đã mang dấu hiệu xuân ấm hoa nở, Vô Ngã đại sư vẫn chưa trở về. Thích Già Ngọc càng ngày càng suy yếu, ngày thường cũng không còn tinh thân như tước, thường chỉ gối vào ngực hắn ngủ thϊếp đi, lòng Triệt Liên càng thêm đau đớn, biết mình không thể làm gì được.
Hắn ở bên cạnh Minh nhi cả ngày, lo lắng quan sát từng hơi thở của y, nửa đêm thường khó ngủ, sẽ bị ác mộng muôn hình vạn trạng đánh thức, sau đó lại cuống quýt thăm dò hơi thở của người đang ngủ bên cạnh.
Mặc dù hơi thở của Thích Già Ngọc không khác gì một lão già, yếu ớt gần như tiều tụy, nhưng không ngờ lại rất bình thản vững chắc, như đang an ủi hắn mình sẽ không rời đi quá sớm.
Nhưng Triệt Liên biết rõ, nếu cứ tiếp tục vầy, hắn sẽ trơ mắt nhìn Minh nhi chết trước mặt mình.
Kiếp trước Thích Già Ngọc tọa hóa, hắn còn đang say ngủ trong núi Đại Ninh, không biết trước khi lâm chung y từng trải qua đau khổ thế nào, hoặc có lẽ chỉ bình yên tọa hóa. Nghĩ đến những bức thư tình và thơ tình y từng viết, lại nghĩ đến mình từng cười nhạt tình yêu thế tục, lòng triệt Liên đau quắt, ôm chặt Thích Già Ngọc trong mộng.
Sau khi xuân đến, Thích Già Ngọc ngủ ngày càng dài, ban đâu từ năm canh giờ sau đến bảy tám canh giờ, đến giờ ngủ mười canh giờ vẫn không thấy đủ. Biết ngày đó cuối cùng sẽ đến. Triệt Liên bình tĩnh lại, không còn hoảng sợ bất an cả ngày, chỉ là ánh mắt vẫn khó nén bi thống trong lòng.
“…… Đại mỹ nhân,” Hiếm khi Thích Già Ngọc tỉnh táo xoay người trong lòng hắn, y đau lòng sờ hai má hắn, “Không cần lộ ra vẻ mặt vậy mà. Dù sao trước khi lâm chung ta muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của đại mỹ nhân lần cuối.”
Triệt Liên nghe vậy vội vàng trút hết biểu tình Minh nhi không thích, miễn cưỡng nặn nụ cười nhẹ nhàng, Thích Già Ngọc chớp chớp mắt, hài lòng ngẩng đầu lên hôn hắn, rối gối lên đầu gối hắn ngủ say.
Đang lúc Triệt Liên ý thức được Thích Già Ngọc không còn sống được mấy ngày, bắt đầu niệm luân hồi chú cho y, Vô Ngã đại sư đã trở lại Tam Bảo Thiền Tự.
Vào ngày hôm đó, xuân quang trên Mộ Lĩnh rực rỡ, Triệt Liên nấu đậu đút Thích Già Ngọc ăn, vừa đắp chăn cho y, nhìn y ngủ trước mặt mình, mới nghe tin Vô Ngã đại sư trở về, mừng rỡ chạy như bay ra khỏi thiền viện, chặn lão hòa thượng mới lên núi, còn chưa kịp thở.
Vô Ngã Đại sư phong trần mệt mỏi, trên mặt còn mang vẻ phờ phạc, cả quãng đời đi chưa từng ngơi nghỉ, nhìn thấy Triệt Liên vội nói:
“Liên tiểu tử, đi chuẩn bị đi, ta sẽ giúp ngươi đột phá tầng thứ bảy.”
Nhiều ngày đau khổ cuối cùng cũng tìm thấy ánh sáng, Tiệt Liên vừa mừng vừa sợ vội vàng gật đầu, đi tăm rửa, điều tức, trong lòng đều là suy nghĩ Minh nhi không cần phải chịu nỗi đau luân hồi chuyển thế nữa.
Sắp xếp xong hết thảy định đi viện Phương trượng tìm Vô Ngã đại sư, Triệt Liên lại phát hiện lão đã ngồi trước giường Thích Già Ngọc, đôi lông mày trắng tuyết khẽ níu, ngón tay đặt trên mạch môn của y, tâm tư phức tạp.
Triệt Liên thấy thế bước chân dừng lại, vốn đang mừng như điên bỗng lòng nguội lạnh, trầm mặc đứng bên cạnh nhìn thật lâu, thấp giọng hỏi: “Đại sư, Minh nhi…y còn sống được bao lâu nữa?”
“Khoảng bảy ngày.”
Nghe vậy, Triệt Liên bỗng dưng sinh ra dự cảm bất an, do dự nói: “Vậy ta đột phá tầng thứ bảy. Mất bao nhiêu thời gian?”
Vô Ngã Đại sư nhìn hắn, thở dài nói: “Ít nhất cũng phải mười ngày.”
Trái tim Triệt Liên cuối cùng cũng lạnh xuống.
Chỉ cách nhau ba ngày, bọn họ lại muốn bỏ phí hơn mười năm, Minh nhi lại phải chịu nỗi khổ mất mạng, làm sao hắn cam tâm, sao nhẫn tâm cho được?
Hắn tiến lên chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say an tĩnh của Thích Già Ngọc, những áp lực khổ sở lúc trước hóa thành nước mặt từ từ chảy xuôi, quỳ trước giường khẽ vuốt ve dung nhan tuấn mỹ trước mắt lại trai qua tang thương, một lúc sau tay nắm chặt thành quyền, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn, cúi người khóc không thành tiếng.
……
Một lúc lâu sau, Triệt Liên mới ngẩng đầu lên.
Hắn bắt lấy một tia ý nghĩ lướt qua đầu, kéo ống tay áo Vô Ngã Đại sư nói: “Đại sư, không cần bổ sung cũng có thể đột phá tầng thứ bảy, không chỉ có ích với mình ta, mà cả Minh nhi cũng vậy chứ?”
Vô Ngã Đại sư hơi ngẩn ra: “Ý của ngươi là…”
“Lấy tu vi luyện mất pháp Đoạt tướng của ta độ toàn bộ cho Minh nhi, sau đó đại sư trợ giúp hắn đột phá tầng thứ bảy.” Triệt Liên nói ra biện pháp mình ngẫu nhiên nghĩ ra, cảm thấy rất khả thi, “Nếu ta không có mật pháp đoạt tướng, sẽ trợ thành một lão tăng khô héo, nhưng không đến mức chỉ có tuổi thọ còn ba ngày. Đến lúc đó Minh nhi trở lại tần thứ bảy, thì có thể giúp ta cải lão hoàn đồng, trở lại thanh xuân.”
“……”
Vô Ngã Đại sư nghe xong vuốt râu, trong lòng cũng bội phục Triệt Liên có thể nghĩ ra chủ ý như vậy. Sau đó ngưng mi trầm tư một lát, tựa hồ cũng không cảm thấy phương pháp này thỏa đáng.
“Ý tưởng này đương nhiên khả thi, nhưng thế gia người tu luyện mật pháp Đoạt tướng vốn ít, không dựa vào bổ sung mà đột phá tầng thứ bảy lại chưa từng có người ngoại lệ, trong đó sẽ có chút nguy hiểm mà chúng ta không biết được. Nhưng nếu ngươi chịu chờ y thêm mười năm, tuy rằng sẽ khổ sở một chút, nhưng cũng sẽ ổn hơn. Liên tiểu tử, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?”
Triệt Liên chần chờ một lúc rồi đưa mắt nhìn Thích Già Ngọc đang ngủ say, trong lòng trăm mối ngồn ngang, nhưng vẫn hạ quyết tâm.
“…… Ta nguyện thử một lần.”