Việt Minh Khê nhận lấy ly trà từ người hầu trà, nhẹ nhàng thổi hơi nước trước mặt, nhấp nháp từng ngụm một.
Quán trà dưới núi U Tranh rất ít khách qua lại, ngoại trừ hắn ra chỉ có mấy người hiệp khách du lịch rảnh rỗi, người hầu trà này cũng là người biết nhìn khách, thấy y ăn mặc ngăn ngắp, cử chỉ phú quý, liền lấy chén trà ngon nhất tinh túy nhất cho y, không quan tâm đến mấy người khác có uống được trà cũ pha từ hôm qua hay không.
Tháng ba ở núi U Tranh rơi mưa xuân triền miên, Việt Minh Khê nhàn nhã ngồi bên cửa sổ uống trà ngắm cảnh, không hề giống một đệ tử bưởng bình vừa mới bị trục xuất khỏi sư môn, lại càng giống như một thiếu gia đi du sơn ngoạn thủy hơn. Nửa năm trước y bị cha mẹ đưa tới Trúc Gian Phái tập võ, mỗi ngày đều phải đi theo một đám tú tài già nghèo rách ngâm thơ luyện kiếm, hắn đã ngán đến tận cổ rồi. Ai ngờ hắn còn chưa kịp bỏ gánh thì đã bị chưởng môn tức giận đuổi đi, trong lòng có hơi buồn bực.
Ấy vậy là không thể về nhà được, nhưng cũng không biết nên tính làm sao, đành phải nghỉ chân ở quán trà này, từ từ suy nghĩ. Đừng nhìn y có vẻ hào phóng, nhưng thức chất trong hành lý của Như vậy nhà không về được, nhưng cũng không biết nên tính toán như thế nào, đành phải nghỉ ngơi ở quán trà chậm rãi suy tư. Đừng nhìn hắn có vẻ hào phóng, trên thực tế trong hành lý của y đã không còn đến hai lượng, nhìn người hầu trà tự mang chén trà thượng phẩm này cũng hơi nhíu mày, thịt bắt đầu thấy đau râm ran.
“Nè, nghe gì chưa? Lão trang chủ của Minh Kính sơn trang mấy ngày trước đã qua đồi vì bệnh, mấy môn phái võ lâm lớn đều khởi hành đi đưa tang, còn có hai phái võ tăng Trung Nguyên Bồ Phong Tự và Đại Ninh Tự ở Giang Nam nữa đó, lần này chắc là rôm rả lắm đây.”
“Ta thấy toàn muốn đi cướp Vọng Hi Đoạt Tướng Thư mới đúng. Mật pháp này bị lão trâng chủ ém biết bao lâu, cũng không phải mới đồn đạ, mấy người có thực lực ở võ lâm tạm thời còn e dè lão chẳng qua là lúc đó lão còn sống thôi, bây giờ đứa con trai kém cỏi của lão kế vị trang chủ, ta thấy hắn giữ không nổi của hiếm vậy lạ trong sơn trang nhà mình nổi đâu..”
“Hai vị ca ca, ta vừa mới tới, không biết bí pháp mà mọi người tranh nhau có chỗ nào ảo diệu? “
“Ngươi không biết cũng phải, dù sao lần cuối bí pháp này xuất hiện ở giang hồ cũng đã khoảng năm mươi năm trước. Vọng Hi cướp được mật pháp này rồi luyện đến tầng thứ bảy có thể đạt tới trường sinh bất tử, sau khi đột phá tầng thứ tám thì sẽ phản bổn hoàn nguyên, hóa thành hạt sen sau đó đi tới vùng đất cực lạc, cũng dễ như tu tiên học Đạo pháp vậy. Nhưng muốn luyện được công phu này thì phải dùg tu vi của người khác bồi bổ, để hóa nó thành của riêng mình, đây là tà môn không thể xuất hiện trong chính đạo. Truyền thuyết kể rằng mật pháp này là do một lão Đạo tên Vọng Hi Chân Nhân, cực kỳ háo sắc cực kỳ háo sắc, có hơn ngàn năm trước. Sau khi người này phi thăng thì quyển sách này bị các tăng nhân Phật môn lấy mất, vốn là pháp sư Già Ngọc của Đại Ninh Tự cất giữ, sau ông lại gửi nó cho lão trang chủ kia bảo quản, từ đó không nghe thêm chuyện gì về nó nữa. Cũng chính vì thế người, sau cùng ông lại phó thác cho lão trang chủ kia bảo quản, từ đó về sau không nghe thêm chuyện gì về cuốn sách đó nữa. Cũng chính vì thế người có thể kìm được đám võ lâm hiện nay hòng cướp Vọng Hi Đoạt Tướng Thư chỉ có mình lão hòa thượng năm đó của Đại Ninh Tự mà thôi.”
“Lão hòa thượng? Truyền thuyết này rất thú vị.”
“Bọn họ đã luyện mật pháp này, sao còn là lão hòa thượng được nữa? Chúng tăng Đại Ninh Tự mấy năm trước đã nổi tiếng với vẻ đẹp đoan chính, sau khi tu luyện phương pháp này lại càng giữ mãi vẻ thanh xuân, chỉ liếc mắt thôi đã có thể làm cho vô số nam nữ nguyện chết dưới chân. Năm đó Già Ngọc pháp sư là vị tăng đẹp nổi danh khắp thiên hạ, đáng tiếc hắn đã quy ẩn giang hồ, cả cuộc đời này ta không có duyên gặp hắn rồi.”
“Chứ còn gì nữa, tiểu thϊếp của biểu đệ tam thúc công của ta từng lên núi hái thuộc gặp trúng tăng nhân của Đại Ninh tự, trong một đêm bị hút khô tinh khí, lúc bị thôn dân phát hiện thì như là một cỗ xác sống khô quắt khô quêo, dù thế mà mặt mày vẫn tươi cười, nói đây là chuyện may mắn nhất trong đời mình.”
“Cái này… Ta thấy mấy huynh đệ chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn. Nơi này cũng coi như là con đường từ núi Đại Ninh đến sơn trang Minh Kính, nhỡ đυ.ng phải đam yêu tăng của Đại Ninh tự, thì xem như toi mạng!”
Nghe đến đây, Việt Minh Khê nhịn không nổi bật cười. Y buông chén trà trong tay xuống rồi liếc mấy vị hiệp khách kia, nhìn qua nhìn lại toàn xiêu xiêu vẹo, khiến một người yêu cái đẹp như Việt Minh Khê thấy cũng đau cả mắt, y lên tiếng:
“Khụ, khụ, ta nghĩ…tăng nhân ở Đại Ninh Tự vừa lấy tu vi của người luyện võ để luyện công, trời sinh đẹp mắt, chắc cũng cảm thấy biết đủ chứ nào có lạm dụng thế, sẽ không điên tới mức mà ra tay với mấy người nông dân trong nơi sơn dã vậy đâu. Các tiền bối đừng tự chuốc phiền não vào người”
Thấy mấy tên kiếm khách kia nhìn y với vẻ mặt ngơ ngác. Việt Minh Khê mỉm cười nói: “Ý là võ công các vị còn kém lắm, lớn lên cũng chả đẹp đẽ gì. Mấy tên đầu trọc đó sẽ không để ý đến các người đâu, đồ ngu.”
“…… Ngươi!”
Nếu những lời vừa rồi của Việt Minh Khê nói bọn họ còn chỗ hiểu chỗ không thì ý tứ mỉa mai trong này đến kẻ ngu còn nghe hiểu. Mấy người thẹn quá hóa giận, đập bàn trong ánh mắt kinh hoàng của người hầu trà, cầm đao muốn xông tới dạy dỗ tên nhóc con không biết trời cao đất rộng này.
“Cái con mẹ ngươi! Hôm nay ông nội sẽ dạy tên nhóc miệng còn hôi sữa ngươi một trận nên thân!”
Việt Minh Khê che mặt thở dài, cảm thấy ảo não với một năm đầy thất bại của mình. Nếu không phải do cơn giận bốc tận đầu chạy đi đôi co với tiên sinh thứ năm, đi thi không mang chút công danh lợi lộc nào, thì sẽ không bị cha mẹ hận không thể nào dạy dỗ nổi ném tới Trúc Gian Phái. Kết quả phải giao tiếp tay chân đập bàn ném ghế với mấy tên giang hồ lỗ mãng này.
Trong lúc y đang tự hỏi nên về nhà tiếp tục nghe lão phu tử giảng sách, hay dứt khoát cuốn gói đến thành Kim Lăng kinh doang thì mấy tên kiếm khách đã nhào tới trước mặt hắn. Sống đáo lóe sáng đánh về phía y, hắn lách mình một phát, dễ dàng tránh khỏi đòn tấn công của ba người. Đang định rút thanh Trúc Diệp Kiếm ra khỏi thắt lưng đánh trả, y thấy tách trà bị vỡ dưới chân, động tác dừng lại ngay lập tức.
Trong lòng vẫn còn tính thiện. y cũng phải không đánh lại mấy tên hiệp khách công phu mèo cào này, một phân tiền cũng làm khó được anh hùng, y bây giờ nghèo đến mức không bồi thưởng nổi được cái bát. Mặc dù công phu không tệ, y cũng không thể vừa hạ gục ba tên to xác mà không làm tổn hại mảy may đến quán trà này.
Chớp mắt, tên hiệp khách kia thấy y do dự, để lộ sơ hở, liền tấn công. Việt Minh Khê đang muốn tiếp chiêu, thì đã thấy ba tên to xác này bỗng nhiên ngã thẳng về phía y, ngay to như sấm.
Việt Minh Khê sững sờ, vô thức nhìn về phía bức bính họa phù dung ở góc tưởng, chỉ thấy một tăng nhân đầu đội nón ló, nhàn nhạt cầm chén trà ngồi ở nơi đó, dùng công phu điểm huyệt ngủ đánh gục ba người.
“Công phu tốt, đẹp lắm!” Việt Minh Khê há hốc mồm.
Mượn khí điểm huyệt tuy rằng cũng không phải là công phu gì cao cấp cho cam, nhưng tăng nhân ngồi trong góc này chỉ ngồi yên trước hàng vạn thọ và bụi trúc tốt tươi kia, dùng ngón tay mượn khí xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá trúc xanh mướt đánh chuẩn xác vào huyệt vi, tu vi cũng không phải dạng xoàng.
Tăng nhân đặt chén trà xuống, gọi người hầu trà tới, đặt một nén bạc vào tay hắn sau đó thì thầm vài câu, chỉ chỉ vào chén trà đã nguội trên bàn Việt Minh Khê. Người hầu trà cảm kích cầm thỏi bạc, không lâu sau lại mang ra ấm đồng vài hai chén trà bạch ngọc mới tinh, tiếp tục rót, trà thơm ngát tỏa hương khắp nơi, rồi bưng bánh ngọt và trái cây đến sau đó lui ra.
Tăng nhân nhìn về phía Việt Minh Khê, chỉ chén trà đối diện.
Hiểu được vị tăng nhân này không chỉ y giải quyết vấn đề mời còn mời y uống trà, Việt Minh Khê vui mừng hớn hở, phủi bụi trên vạt áo bước qua, rồi dừng giữa chừng, quay đầu đạp vài cái vào mấy tên hiệp khách đang nằm sải trên mặt đất, khinh thường nói “Ba con lừa không biết xấu hổ, đi bắt nạt thiếu niên như ta, hèn hạ!”
Tăng nhân: “…”
Việt Minh Khê không cảm thấy mình quá trẻ con, y như tiểu nhân đắc chí hừ một tiếng, đi tới trước mặt tăng nhân mắt sáng rỡ ngồi xuống. Nhìn gần mới thấy hòa thượng đối diện mang phong phạm thần bí xuất trần y như người cõi trên, mặc áo cà sa, thân hình dong dỏng, chuỗi Phật châu đung đưa trên cổ, càng làm tăng thêm phần kỳ ảo, yêu mị.
Một chuỗi xá lợi không rõ màu sắc chất liệu trên cổ tay tăng nhân khiến bàn tay đang đặt cạnh chén trà càng thêm tao nhã. Năm ngón tay thon dài, như mật táo trong suốt, ánh lên màu sác khỏe mạnh chỉ có ở người tập võ.
Việt Minh Khê mê mẩn nhìn chằm chằm bàn tay kia, lòng ngứa ngáy tò mày nhìn lướt qua bộ mặt như Lư Sơn của hắn. Nhưng tăng nhân vẫn cúi đầu, y không thấy rõ nét mặt dưới nón lá, trực giác mách bảo chủ nhân của đôi bàn tay này chẳng những đẹp mà còn khunh nước khuynh thành.
Đáng tiếc dù sao người này cũng là hòa thượng, Việt Minh Khê biết mình không thể nghĩ nhiều, cố nén sự tò mò trong lòng, bắt chuyện với hắn. “Vị huynh đài này… Vị sư phụ này, mới vừa rồi thật cảm ơn, dám hỏi sư phụ tu ở chùa nào? Tên gì?”
Việt Minh Khê bắt đầu nhiều chuyện, thấy tăng nhân này vẫn không thèm để ý tới mình, như đang đánh giá y dưới cái nón lá, ra chiều suy nghĩ. Thấy tăng nhân không nói, y cũng không tức giận, ăn xong chống má suy tư, thăm dò nói:
“Nếu nói võ học Phật môn chính tông nhất thiên hạ thì không nơi ngoài Bồ Phong Tự ở Trung Nguyên, sư phụ xuất thân từ nơi đó chăng?”
Tăng nhân hơi mỉm cười, lại lắc đầu.
Việt Minh Khê thấy mình không đoán trúng, cũng không nản lòng, chỉ là càng cảm thấy người này thần bí khó dò, khıêυ khí©h lòng hiếu thắng của y, một lúc sau lại nói: “Để ta đoán tiếm…Trước kia ta từng nghe lão già trong nhà nói, đương kim võ lâm ngoài Bồ Phong Đại Ninh thì còn hai ngôi nữa, còn có một ngôi Tam Bảo Thiền Tự ở Tấn Bắc, tăng nhân nơi đó ai ai cũng có võ nghệ cao cường, nhưng chỉ bầu bạn với kinh Phật, không màng đến chuyện trong giang hồ. Chẳng lẽ sư phụ đến từ Tấn Bắc?”
Tăng nhân lại cười, vẫn không nói, Việt Minh Khê biết mình lại đoán sai.
Y nhíu mày trầm tư, nghĩ tới chuyện mấy tên hiệp khách vừa nói, ánh mắt dừng lại thật lâu trên thắt lưng thon gọn của thăng nhân, nụ cười nóng lòng muốn thử sức bỗng trở nên cứng ngắc, y còn chưa từng nghĩ đến khả năng đó.
Ý cười tăng nhân trước mắt càng sâu, y nuốt nước miếng ừng ực, gian nan lên tiếng: “Khoan, chẳng lẽ…chẳng lẽ là cái kia, ở Đại Ninh Tự?”
Tay cầm ly trà của tăng nhân chợt thoáng dừng, bưng đến bên môi lặng lẽ uống, không trả lời. Việt Minh Khê thở phào nhẹ nhõm, vừa định cười nhạo lá gan mình quá bé thì thấy tăng nhân trước mặt đột nhiên cởi nón ra, lộ ra khuôn mặt bí ẩn của mình.
Trong khoảnh khắc đối diện với đôi mắt phượng lấp lánh kia, trái tim Việt Minh Khê đập thình thịch rồi ngừng lại. Đây đích thị là gương mặt mang khí chất thiền tông, đỉnh đầu sạch sẽ tron bóng, nhưng lại làm nổi bật lên vẻ đẹp vô song, sắc đỏ thẫm trước mắt họa ra độ cong đầy phong tình, làm nổi bật chiếc khuyên tròn vàng trên tai, vẻ mặt tựa Phật mà không phải Phật, tựa yêu nhưng không giống yêu. Mà khi tăng nhân cởi bỏ lớp vỏ bọc dương như cực kỳ hài lòng với phản ứng của y, nhìn y bằng đôi mắt trêu đùa.
“Diễm Tăng…”
Việt Minh Khê lẩm bẩm, đồng thời tỉnh táo lại, đột nhiên cảm thấy ý thức của mình đang dần dần tiêu tán. Trước khi thân hình mềm nhũn ngã xuống đất, y cúi đầu nhìn chén trà vẫn đặt trên bàn, ngước mặt nhìn vị tăng nhân xinh đẹp kia đang giơ ngón trò đặt lên môi, ý bảo y im lặng.
Thôi xong, trúng kế rồi!