Chương 1
[Tôi cùng Cẩn Du có lẽ đã yêu từ thời điểm tôi còn nhỏ, tự nhận là dãi nắng dầm mưa mới có thể quang minh chính đại cùng anh ở một chỗ nào ngờ đâu cùng lúc ấy lại nảy ra một con đường rẽ, hơn nữa con đường rẽ này để vượt qua kỳ thật có điểm bất đắc dĩ.]
.
.
.
Tôi và Cẩn Du quen biết nhau từ rất sớm, đại khái bắt đầu từ bốn năm sáu tuổi gì đó. Ngoại trừ sơ trung, tôi và anh đã đi cùng nhà trẻ, học cùng tiểu học và trung học.
Sau đó cả hai còn dự định cùng lên đại học nhưng tôi bởi vì có việc nên đành trì hoãn mà sau đó nữa thì chúng tôi đã bước vào con đường rẽ.
Lúc trước rất nhiều người đều nghĩ tôi và Cẩn Du là thanh mai trúc mã. Kỳ thật không phải, nhà tôi ở thành tây, nhà anh ở thành đông. Từ nhà tôi đến nhà anh, cần phải đi qua một con đường ven sông thật dài, mà nếu đi xe bus, cần ít nhất là hai giờ. Con đường hồi đó không thể so với đường cái rộng rãi bây giờ. Khi đó hai bên đường còn chưa xây vỉa hè, hai bên bờ sông cũng mọc đầy một loại cây du to lớn, trên cây chứa đầy văn hóa của thành phố Z bởi vỏ cây treo đầy biển quảng cáo, tỷ như số điện thoại liên lạc, hoặc là thầy thuốc nào đó chuyên trị liệu bệnh đặc biệt…
Thành phố Z nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng giống như tôi và Cẩn Du, một người thành đông một kẻ thành tây còn có thể học chung một nhà trẻ, không thể không kể đến hai chữ “duyên phận”.
Nhà trẻ chúng tôi học ở thành tây, cho nên tôi mới hỏi Cẩn Du, một tên thành đông như cậu, chạy đến thành tây làm gì. Cẩn Du mỉm cười nói, mẹ tôi vẫn luôn cho rằng con gái thành tây rất xinh cho nên bà đá tôi tới thành tây.
Trường tiểu học của chúng tôi ở thành đông. Đáp án của Tần nữ sĩ cho tôi là, ở nơi tôi học tiểu học có một khách sạn bà mới mở, vì tiết kiệm tiền mà bà để tôi ở trọ tại đó.
Đến khi lên sơ trung, nhóm người lớn bắt đầu chú trọng thành tích học tập của chúng tôi mà bắt đầu có ý thức quan tâm. Vì để con mình có thể vào trường trọng điểm tốt nhất, có thể cống hiến mồ hôi và tiền bạc, nói chung là cống hiến phong phú chồng chất đủ thứ. Khi đó thành tích học tập của tôi cũng không cần Tần nữ sĩ quan tâm, rất thuận lợi đã có thể vào một trường trọng điểm, mà Cẩn Du càng lợi hại hơn tôi. Gia thế của anh so với nhà tôi mạnh hơn nhiều, đương nhiên cũng dễ dàng được vào trường sơ trung trọng điểm của tỉnh. Bởi người nhà gia thế của mình mà anh ở trường đó học hết ba năm sơ trung.
Sau đó là trung học. Lúc ấy ở thành phố Z cái gì cũng không nhiều, chỉ có số lượng học sinh là kinh người. Thời điểm chúng tôi thi vào, số lượng thí sinh nhiều vô cùng cho nên khi đó thi vào trường trung học tốt nhất thành phố Z trình độ khó khăn không thua gì thi vào trường đại học nổi tiếng.
Tần nữ sĩ đối với việc tôi có thể thi đỗ vào trường trung học Z vô cùng ngạc nhiên, ngược lại nếu tôi chỉ đỗ vào một trường bình thường, tựa như là trường trung học hạng 2 hoặc mấy hạng thấp thấp nữa, có lẽ bà mới tiếp nhận được.
Không có gì ngoài ý muốn, tôi và Cẩn Du lại cùng học chung một trường trung học, còn được xếp vào cùng một ban.
Lúc còn học chung trong vườn trẻ, tôi không bao giờ để ý đến Cẩn Du. Ngược lại, tôi luôn cảm thấy Cẩn Du thường vụиɠ ŧяộʍ chú ý tôi, thậm chí mượn cớ tiếp cận tôi. Ví như khi thảo luận bài học thường thích cùng tổ với tôi, chơi trò chơi cũng phải chọn tôi, đến cả khi ngủ trưa anh cũng muốn nằm cạnh tôi.
Tuổi còn nhỏ thường có tâm lý phản nghịch, tôi còn nghiêm trọng hơn. Cho nên có thể tưởng tượng, khi đó tôi có bao nhiêu chán ghét Cẩn Du. Mặc dù còn nhỏ, tôi vẫn biết rõ đạo làm người, cho nên mặc kệ tôi có chán ghét Cẩn Du biết bao nhiêu nhưng tôi đối với anh vẫn luôn hiền hòa, lúc ăn cơm trưa còn có thể cho anh cà rốt tôi ghét nhất.
Suy nghĩ của Cẩn Du cực kỳ đơn giản. Anh từ thành đông tới, trẻ con trong nhà trẻ hơn phân nửa là người thành tây cho nên khi đó anh cảm thấy tôi rất “săn sóc” anh cho nên càng thêm yêu thích tôi.
Bởi vì bộ dáng Cẩn Du rất đẹp nên khi cần biểu diễn tiết mục, cô giáo thường để anh lên biểu diễn, ví dụ như hát mấy bài hát thiếu nhi, hay là người múa đầu tiên…
Cho tới bây giờ, tôi còn nhớ rõ bộ dáng khi anh múa đầu trong lễ tốt nghiệp sáu tuổi. Anh mặc tây trang màu đen bên trong là áo sơ mi trắng, đeo cái nơ con bướm màu đỏ bằng lụa ở cổ, người được xịt thêm nước hoa thơm ngào ngạt, kiểu tóc là năm năm chia đều, trên trán còn điểm một chấm màu đỏ. (kiểu năm năm chia đều chắc là kiểu quyển vở ấy)
Không biết vì cái gì, rõ ràng khi đó tôi không hề để ý đến Cẩn Du nhưng vẫn nhớ rõ hình ảnh anh khi đó. Còn nhớ hơn cả so với bộ dáng của chính tôi, trừ khi nhìn lại ảnh chụp trước đây, nếu không tôi cũng không nhớ rõ trước kia mình có bộ dáng gì.
Mà Cẩn Du đối với bộ dáng của tôi thì ấn tượng khắc sâu hơn nhiều. Bởi vì sau đó có lần anh giễu cợt tôi: rõ ràng trước kia nhìn rất xinh, bây giờ có phải là càng lớn càng kém cỏi không?
Có phải càng lớn càng kém cỏi hay không tôi không biết. Nhưng tôi tự biết bộ dáng mình cũng rất được. Da trắng, mắt to, cằm nhọn, tuy không đến mức mỹ nữ nhưng ngay cả Tần nữ sĩ coi trọng diện mạo cũng phải công nhận tôi tạm thời vẫn chưa cần đến thẩm mĩ viện.
Ồ, tôi chưa nói sao, Tần nữ sĩ chính là mẹ tôi. Luôn tự xưng mình là nữ cường nhân tài năng kiệt xuất thành phố Z. Khổ nỗi Tần nữ sĩ cũng là một người theo chủ nghĩa khoa trương, tuy tôi cũng hiểu một người phụ nữ đơn thân có thể đem một nhà trọ bình thường trở thành một khách sạn ba sao là khó khăn cỡ nào. Thế nhưng thành phố Z nhân tài đông đúc, Tần Bạch Liên nhiều nhất cũng chỉ là một người phụ nữ khá mà thôi. Mà Tần Bạch Liên lại nói, tài năng của bà không phải ở chỗ đem khách sạn của mình lên ba sao mà là việc nuôi lớn được tôi.
Trước 18 tuổi, tôi không hề đồng tình với quan điểm này của Tần Bạch Liên. Tôi cảm thấy bản thân mình nuôi rất dễ, thành tích học tập chưa khi nào khiến bà phải lo lắng, giấy khen cần có cũng không bao giờ thiếu, chuyện nên làm đều làm được nếu không có thể đi đường vòng, mà dễ hơn nữa là không đi. Ừm, trừ bỏ chuyện tôi và Cẩn Du yêu sớm vì có chút vi phạm nội quy trường học.
Nhưng sau 18 tuổi, Tần Bạch Liên nói vì tôi mà tóc bà bạc đi không ít. Tuy bà đã làm tóc xoăn khiến tóc mình có màu đen rám nắng nhưng Tần Bạch Liên nói cũng không sai.
(đen rám nắng = màu nâu nâu ấy)
Khi học xong nhà trẻ rồi tiến vào tiểu học, quan hệ của tôi với Cẩn Du hơi có chút bất hòa. Tôi hiểu khi đó hắn đang sống trong tâm trạng mâu thuẫn, xa cách người khác. Rõ ràng người không cao bằng tôi nhưng đầu lại cố tình ngẩng cao hơn tôi, cả người đều giống như chiến sĩ cách mạng nhỏ.
Tuy hiện giờ Cẩn Du đã cao hơn 1m8 nhưng ba năm về trước của tiểu học đều là tôi cao hơn anh.
Bộ dáng anh lúc đó thực gầy còm, quần áo ăn mặc rất sạch sẽ, túi áo bên trái còn hé ra một chiếc khăn tay nho nhỏ.
Nhà trẻ thì không tính, một đường đến trung học, Cẩn Du học tập đều tốt hơn tôi, về phần giỏi hơn bao nhiêu cũng không thể nói chính xác. Bất quá, về cơ bản, toán anh có thể làm tốt hơn tôi vài phần, có đôi khi điểm văn còn cao hơn tôi mà tiếng anh lại là môn anh học rất giỏi. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bỏ qua một hai môn đơn giản đến… không cần suy nghĩ.
Tôi vẫn rất kiêu ngạo. Dùng lời nói của Tần Bạch Liên mà nói, là ánh mắt rất cao. Cho nên đối với chuyện Cẩn Du học giỏi hơn tôi, tôi không phục. Anh chính là chăm chỉ học tập, nếu chỉ bàn về đầu óc, tôi khẳng định so với anh giỏi hơn.
Bất quá, về sau sự thật chứng minh, tôi không thể. Vì vậy, Hạ Chính Văn nói rất đúng a, chưa thấy qua người nào ngốc như vậy, mộ phần nhà cậu có phải thường xuyên hương khói cho nên đời này mới xuất hiện một đứa kỳ tài như tôi.
Hạ Chính Văn là bạn trung học của tôi, lúc còn đi học thì vẫn là một cô bé đơn giản, cho đến khi ra ngoài xã hội đánh lộn vài năm, đã tu luyện đến trình độ rắn độc.
____^^_____^^______
Lần đầu tiên tôi nắm tay Cẩn Du là vào dịp năm nhất tiểu học lên bục trao khăn quàng đỏ. Bởi vì là nhóm đứng đầu, số lượng không có nhiều, mười mấy cô bé tay cầm dải khăn quàng đỏ bay bay đã chờ sẵn trên bục.
Mấy đàn chị lên đeo khăn quàng đỏ cho chúng tôi. Tôi liếc mắt để ý nhìn đàn chị đeo khăn quàng đỏ cho Cẩn Du. Bộ dáng người này so với tôi thì không xinh đẹp bằng nhưng dáng người cũng khá tốt.
Sau khi lĩnh thưởng thì chúng tôi đứng trên bục tuyên thệ, đọc lời thề, hát quốc ca. Cẩn Du đứng bên cạnh tôi, giọng nói nho nhỏ tinh tế, giọng hát trẻ con bên tai tôi tựa như là đài phát thanh đang phát. Hiện tại nhớ lại, Cẩn Du khi đó, thật sự đáng để hoài niệm.
Nhớ có lần nói chuyện với em họ, con bé hỏi tôi và Cẩn Du ở tiểu học đã xảy ra chuyện gì chưa, tôi lắc đầu nói không có. Em họ làm ra vẻ thực đáng tiếc, nói tôi và Cẩn Du vẫn chưa tính là yêu sớm.
Bây giờ mấy đứa trẻ con học tiểu học nói chuyện yêu đương mới coi là sớm, chị cùng anh ấy không đáng nói.
Hồi tiểu học tôi cái gì cũng yêu thích quá độ, cả ngày điên đến điên đi mà Tần Bạch Liên cũng không cách nào quản tôi. Bà cho rằng để trẻ con tự mình trưởng thành là vô cùng quan trọng, cho nên từ tiểu học đến trung học, bà đối với tôi luôn rộng rãi mà dung túng. Ví như năm hai tiểu học nổi lên cơn sốt “lộc đỉnh ký”. Tôi thường trốn học về nhà sớm. Tần Bạch Liên biết chuyện này còn chân thành khuyên bảo tôi trốn học là không đúng, cho dù làm chuyện gì cũng phải tìm cho mình lí do.
Sau đó bà chuẩn bị cho tôi một tờ giấy chứng nhận của bác sĩ, để cho tôi mỗi ngày đều có thể đưa lên giáo viên cho đến khi “lộc đỉnh ký” chiếu hết.
Bởi vì việc này, bạn học cùng lớp đều cho rằng tôi sinh bệnh nặng, ân cần hỏi thăm quan tâm không ngừng. Ngay cả Cẩn Du cũng cho rằng tôi bị bệnh khó chữa, bắt đầu nói với tôi những lời kỳ lạ.
Trăm ngàn lần đừng nghĩ sai lệch, Cẩn Du nói mấy lời kỳ lạ với tôi, tuyệt đối không phải mấy lời lúc sinh ly tử biệt trong ti vi hay nói. Khi đó anh nói nhiều hơn bình thường nhưng bộ dáng đối với tôi vẫn luôn xa cách.
Anh nói với tôi, mọi người khi sinh bệnh nặng rồi sẽ tới một nơi khác nhau. Mà bà anh là ở chỗ này. Ý của anh tôi hiểu được, đó là chuyển cho tôi một tin tức, nói anh rất nhớ bà.
Trẻ con hồn nhiên, lời nói cũng hồn nhiên a, nhớ bà chứ gì, được a, nhớ thì bảo bà anh mang anh đi đi, mà rốt cuộc thì mang anh đi đâu?
Năm thứ năm tiểu học có một môn học mới, gọi là giáo dục sinh lý. Nam nữ phải tách ra, chủ yếu là kiến thức về cơ thể, ví như phía trên của nữ sinh khi dậy thì, nam sinh khi dậy thì sẽ ra sao. Dù sao thì vẫn chính là đem khóa giáo dục sinh lý kết hợp với thể dục.
Rõ ràng không có chuyện gì nhưng bởi vì trường học đặt ra quy tắc có vẻ thần bí nên khiến lũ học sinh hiếu kỳ tột cùng, cho dù là nam hay nữ ai ai cũng muốn biết đối phương học cái gì.
Mà tôi liền hỏi Cẩn Du, các cậu học về cái gì?
Cẩn Du nói không có gì, chính là như vậy thôi.
Tôi lại hỏi: “Chính là như vậy là cái gì?”
Cẩn Du bị tôi ép đến phiền, đôi mắt phượng mở to trừng tôi: “Vậy cậu nói trước, các cậu học cái gì, có phải là mấy cái không ra hình người đi?”
Tôi cười nói: “Chúng tớ mới không có mấy cái không ra hình người đó, cậu không tin thì đến cùng chúng tớ học đi.”
Sắc mặt Cẩn Du chuyển màu đen, về sau dù tôi có chọc bút máy vào anh, đầu anh cũng không ngẩng lên chút nào.