Quá Sớm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tần Bạch Liên nói, tôi khiến bà trở thành bà ngoại quá sớm nhất định cũng sẽ làm bà bước vào thời kỳ mãn kinh sớm hơn. Trước đây tôi vẫn cho rằng không nên phí hoài tuổi thanh xuân, càng sớm nở hoa th …
Xem Thêm

Chương 5: Chia tay
“Này…” Tôi vò đầu nhìn về phía Cẩn Du.

Cẩn Du lại gần nắm tay tôi rồi nói: “Trong nhà Hạ Ngang có mấy bảo bối rất hay ho, để tớ đưa cậu đi xem.”

Cứ như vậy, tôi bị Cẩn Du kéo đi xem bảo bối nhà Hạ Ngang. Thực ra đâu phải là đi xem bảo bối gì, từ phòng khách lầu một leo đến phòng nghỉ lầu 2, tôi mới phát hiện Cẩn Du chỉ thuần túy bịa ra lí do để cách tôi khỏi nơi thị phi này.

Trong phòng nghỉ đặt hai cái sô pha cùng một bàn trà, cửa sổ được làm bằng loại cửa chớp hiếm gặp, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến mặt sàn xuất hiện những vầng sáng hình thù kì lạ.

Tôi đứng ở bên cửa sổ nhìn hoa cỏ cây cối bên ngoài, sau đó xoay người hỏi Cẩn Du: “Cái loại đĩa lừa đảo vừa rồi, cậu đã từng xem chưa?”

Hai gò má Cẩn Du hiện lên nét ửng đỏ: “Trước kia có xem qua với bọn họ.”

Tôi: “Đẹp không?”

Cẩn Du: “Chính là như vậy.”

“Chính là như vậy”. Đây là câu cửa miệng của Cẩn Du. Khi anh gặp phải vấn đề khó mở miệng hoặc vấn đề không muốn trả lời, anh sẽ dùng chiêu này với người hỏi, nói chung là đem cho ngươi đó một phỏng đoán đi.

Tôi đáp “ừm”, đáy lòng chợt hiện lên một suy nghĩ. Tôi còn đang suy nghĩ là không nên làm như vậy thì đã nói ra trước rồi.

“Cẩn Du, mình muốn hôn cậu.”

Cẩn Du run rẩy.

Hai tay tôi đặt sau lưng, run run rồi hỏi tiếp: “Cậu làm được không?”

Cẩn Du phản ứng chậm một nhịp, gật gật đầu: “Hẳn là được.”

Một giây hai giây ba giây, thời gian trôi càng ngày càng chậm. Cẩn Du chỉ cách tôi có vài bước chân, tôi thoáng ngẩng đầu lên là có thể thấy nốt ruồi màu nâu bên khóe mắt anh.

Cẩn Du giữ lấy đầu tôi, hai tay anh dùng sức, bàn tay anh ép chặt khiến vành tai tôi hơi đau.

Tôi khẩn trương đến đòi mạng, còn ra vẻ thể hiện hỏi anh: “Diệp Cẩn Du, rốt cuộc anh có làm được không?”

Cẩn Du đen mặt, cái gì cũng chưa nói liền cúi đầu xuống lấy tốc độ không kịp che tai bịt miệng tôi.

Nụ hôn đầu tiên cứ như thế mà cắn, “Cắn” đến nỗi môi tôi phát đau, tôi hít vào một hơi, hé miệng để cho đầu lưỡi Cẩn Du tiến vào.

Nụ hôn này không có kỹ xảo, chỉ dựa vào cảm giác và bản năng mà tiến tới. May mắn là chúng tôi ở phương diện này đều có bản lĩnh vô sự tự thông, rất nhanh đã có thể tiến hành trơn tru, ngoại trừ việc có chút khó thở.

“Cảm giác thế nào?” Cẩn Du hỏi tôi, ngực anh dính sát vào tôi, tiếng tim đập thình thịch trong l*иg ngực cả hai dường như đang hòa cùng một nhịp.

“Có chút đau.” Tôi thành thật trả lời, môi tôi hẳn đã bị răng nanh của Cẩn Du cắn nát ra. Tôi dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ, quả nhiên có chút xướt da.

Trong mắt Cẩn Du hiện lên một ngọn lửa, không nói hai lời lại tiếp tục cúi đầu cắn miệng tôi.

Sau bữa tiệc chia tay, ngay hôm sau Hạ Ngang liền xuất ngoại. Đoàn người đưa anh đến sân bay, đại khái có chừng mười người đi, trên mặt đều có chút lưu luyến không rời.

Tuy tôi và Hạ Ngang quen biết chưa được bao lâu nhưng trong lòng vẫn có chút sầu não. Cảm thấy thanh xuân tựa như một cuộc gặp gỡ bất ngờ, sau đó đến vội vàng mà đi cũng vội vàng.

Mọi người đều ôm Hạ Ngang, bạn bè thân thiết thì nắm tay thành đấm rồi đấm ngực chụp lưng.

Đến phiên tôi, tôi nghĩ rồi, nắm tay Hạ Ngang thì không thích hợp, cũng không thể đấm ngực được cho nên liền tiến lên vỗ vai anh.

“Thuận buồm xuôi gió.” Tôi nói.

Hạ Ngang hơi sửng sốt, sau đó xuất phát từ lễ phép đáp với tôi một câu thường thấy: “Về sau nếu Cẩn Du bắt nạt cậu thì cứ nói với tớ.”

Cẩn Du bước lên ôm vai tôi, mỉm cười đấm vào ngực Hạ Ngang: “Mình làm sao có thể bắt nạt cậu ấy.” Dừng một chút rồi nói tiếp, “Thời gian cũng không còn nhiều, vào đi thôi, có cơ hội sẽ đến Pháp thăm cậu.”

Sau khi Hạ Ngang rời đi, học kỳ mới cũng bắt đầu. Khi tôi đã sắp xếp đầy đủ hành lý chuẩn bị đến trường học, Tần Bạch Liên đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Ca, học kỳ này đừng ở ký túc, về nhà ở đi.”

Tôi: “Chương trình học càng ngày càng nặng, con cảm thấy ở ký túc tiện hơn.”

Đôi mắt hạnh của Tần Bạch Liên đảo quanh mặt tôi, sau đó bà hít sâu một hơi rồi nói: “Có thật là bận học không?”

Lòng tôi thấp thỏm, cúi đầu cười: “Đương nhiên, mẹ không thấy thành tích của con tiến bộ lên sao?”

Tần Bạch Liên cười lạnh sau đó trực tiếp hỏi tôi: “Con với thằng bé đó khi nào thì bắt đầu?”

“Cái gì nha!” Tôi vốn định tiếp tục nói dối nhưng nhìn thấy ánh mắt đã hiểu rõ tường tận của Tần Bạch Liên, tôi đành trả lời: “Từ lúc vào trường.”

Tần Bạch Liên đập mạnh xuống mặt bàn làm việc, hổn hển nói: “Tần Triều Ca, thật sự là phản rồi, nhỏ như vậy mà con đã học được cách quyến rũ đàn ông a.”

Tôi khóc: “Mẹ, mẹ đừng nói khó nghe như vậy được không?”

Khuôn mặt Tần Bạch Liên bình tĩnh lại nhưng vẫn không nhìn tôi, bà lấy một điếu thuốc từ trong ngăn kéo. Tôi giằng lấy điếu thuốc từ trong tay bà, nhỏ giọng khuyên bảo: “Đừng hút, không biết thứ này không tốt cho sức khỏe sao?”

Tần Bạch Lên xoay đầu lại trừng tôi: “Con còn quản mẹ làm gì, đi mà quản tên bạn trai bé nhỏ của con đi, đi đi, đi đi a! Còn ở trong này làm cái gì, không thấy mình chướng mắt lắm sao.”

“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con sẽ chia tay với cậu ấy, con sẽ đi mà.” Nước mắt của tôi lăn xuống, một mực cam đoan với Tần Bạch Liên.

Qua thật lâu sau, sắc mặt nặng nề của Tần Bạch Liên mới dịu lại: “Mẹ là vì tốt cho con. Hiện tại tâm tư của mấy nam sinh rất dễ thay đổi, con không hiểu…” Bà vốn định nói nữa nhưng cuối cùng lại vẫy vẫy tay ra hiệu cho tôi rời đi.

Lúc ấy tôi còn muốn nói với Tần Bạch Liên, Cẩn Du không như thế. Nhưng chúng tôi đều giống như những cô gái mới sa vào tình yêu, chúng tôi đều đối với người mình yêu quá mức tín nhiệm, dường như đây là một loại chấp niệm. Tôi chấp niệm rằng Cẩn Du của tôi không giống người thường, chấp niệm rằng anh không những là người đối xử tốt với tôi nhất mà còn là người hiểu tôi nhất.(chấp niệm tương tự với cố chấp trong suy nghĩ nhưng mình thấy để chấp niệm hay hơn.)

Tôi cảm thấy con mắt của mình rất tốt, tôi tin tưởng tình yêu tin tưởng anh, cho dù ngày nào đó không tin tình yêu, tôi vẫn tin tưởng anh.

Nếu tôi đã đồng ý với Tần Bạch Liên sẽ chia tay với Cẩn Du thì tất nhiên đây không phải là lời nói dối.

Hôm đó tôi kể với Cẩn Du chuyện này, đúng như dự đoán, Cẩn Du nói vậy thì chia tay đi, anh chờ tôi.

Tôi cười cười nói: “Sao tớ có thể không biết xấu hổ như vậy, không phải sẽ làm lãng phí thanh xuân của cậu sao?”

Cẩn Du ôm tôi, hai tròng mắt lấp lánh ý cười, giọng nói lại chứa mấy phần trang trọng: “Trung học rất nhanh sẽ trôi qua, tốt nghiệp xong chúng ta sẽ thi lên đại học, sau đó cả đời đều ở cùng một chỗ, được không?”

Cả đời đều ở cùng một chỗ, được không? Về sau, khi nhớ lại lời thề này tôi không biết rốt cuộc nó sai ở chỗ nào, có lẽ nguyên nhân nằm ở tôi, là tôi đem lời thề anh nói coi là thực sự.

___^^___^^___

Tôi và Cẩn Du đã thực sự không còn ở cùng một chỗ nữa. Ít nhất ở trong mắt người khác chúng tôi đã tách ra rồi. Bạn học trong lớp đều có chút thổn thức, cảm thấy tình yêu thời dậy thì đúng là không thể tin được.

Sau khi Tần Bạch Liên biết tôi và Cẩn Du đã chia tay, bà liền cho tôi trở về trường học. Tôi hoài nghi bà có cơ sở ngầm bên người tôi nhưng bởi vì không có căn cứ nên không thể biết được là ai.

Bạn cùng phòng thường hỏi tôi nguyên nhân tôi và Cẩn Du chia tay. Các cô ấy rất ngạc nhiên tại sao tôi có thể cùng Cẩn Du chia tay, rõ ràng chỉ mới qua một kỳ nghỉ đông thôi mà.

“Là do tính cách không hợp.” Tôi bịa một lí do.

Nhóm bạn cùng phòng lo lắng hỏi tôi: “Triều Ca, trong lòng cậu nhất định rất khó chịu?”

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vừa bắt đầu thì rất khổ sở nhưng hiện tại thì tốt rồi, con người chính là phải luôn hướng về phía trước.”

Lời nói của tôi khiến nhóm bạn cùng phòng cảm thấy tôi vô cùng phóng khoáng. Ở trong mắt bọn họ, tôi là một tấm gương của con gái dù thất tình vẫn thoải mái như không.

Trước thời gian tự học thường có một thời gian nghỉ rất dài. Bình thường các nam sinh trong lúc này thường ở sân thể dục đánh bóng rổ. Từ khi Hạ Ngang đi Pháp, Cẩn Du thiếu người đá bóng cùng, anh hiện giờ càng thích chơi bóng rổ hơn.

Khả năng bóng rổ của anh không giỏi như bóng đã nhưng vóc dáng cao chính là một ưu điểm lớn khi dánh bóng rổ, anh mới chỉ chơi được hai tháng đã dưỡng được một đám fan hâm mộ.

Đối diện lớp tự học của chúng tôi là sân bóng rổ cho nên mỗi khi chạng vạng, trừ khi trời đổ mưa gió nếu không chắc chắn các nữ sinh đều đang đợi bên ngoài sân xem các nam sinh chơi bóng. Có bạn học nữ lá gan hơi to một chút, sẽ trực tiếp chạy vào sân thể dục cổ vũ các nam sinh.

Sau khi Chu Ti Lợi Tạp biết được chuyện tôi và Cẩn Du đã chia tay thì đối với Cẩn Du càng ngày càng mạnh bạo. Lần trước còn nghe người ta nói bạn ấy đã thổ lộ với Cẩn Du nhưng Cẩn Du lấy lí do học tập nên từ chối.

Chu Ti Lợi Tạp thường đặt một bình nước ở trên bàn của Cẩn Du, chờ khi Cẩn Du đánh bóng rổ xong thì uống. Cẩn Du đánh bóng rổ xong, nhìn bình nước rồi lại nhìn tôi, lộ ra biểu tình cậu hiểu mình mà, sau đó mở bình ra uống hết nửa bình.

Lúc đầu tôi còn cảm thấy rất hài lòng nhưng sau đó lại có điểm tức giận. Trong lòng vẫn biết có nữ sinh thích anh thì đâu phải lỗi của anh nhưng lại tức giận anh thật đào hoa.

Đến thời điểm tự học, thầy giáo tìm tôi nói chuyện nên gọi tôi ra ngoài hành lang. Chủ nhiệm lớp tôi mới tốt nghiệp sư phạm được hai năm, bởi vì tuổi còn trẻ nên chúng tôi đều gọi thầy là thầy giáo nhỏ. Chúng tôi là lớp đầu tiên mà thầy chủ nhiệm, vì thế thầy rất nghiêm túc dạy bảo chúng tôi nhưng lại có phần hòa mình với chúng tôi.

Thầy cười hỏi tôi: “Em và Cẩn Du hiện tại thế nào?”

Tôi: “Tách ra rồi.”

Thày bày ra bộ dáng đáng tiếc: “Tại sao lại tách ra?”

Tôi: “Trước kia chúng em là không hiểu chuyện, bây giờ đã nghĩ thông, sẽ lấy học tập làm trọng.”

Thầy sờ sờ cằm, tựa hồ đang tự hỏi tính chân thật trong lời nói của tôi, sau đó thầy nhìn về phía cửa sổ, không thấy Cẩn Du thì chợt hỏi tôi: “Tiểu tử kia chạy đi đâu rồi?”

“Thầy giáo nhỏ, thầy nói thật hay nói đùa vậy, em với Cẩn Du bây giờ so với người xa lạ còn xa lạ hơn, cậu ấy ở đâu em làm sao biết được.” Tôi theo tầm mắt của thầy nhìn ra, quả nhiên nhìn thấy chỗ ngồi của Cẩn Du không có ai.

Thầy không đồng ý với lời nói của tôi: “Tách ra thì vẫn có thể làm bạn bè mà.”

Tôi lắc đầu: “Còn làm bạn bè gì nữa a, thực xấu hổ.”

Thầy cười cười, vỗ vỗ bả vai tôi ra hiệu cho tôi trở về lớp.

Không khí trong phòng học không thoải mái, nhất là mùi hương trong phòng, từng luồng mùi chân thối vọt tới vượt quá năng lực thừa nhận của tôi. Cho nên tôi không có vội vã trở về lớp học mà đứng ngoài hành lang hưởng thụ không khí trong lành khó có được.

Đối diện sân thể dục là phòng thí nghiệm vật lí. Tôi vô tình hướng ánh mắt sang phía bên kia, chợt nhìn thấy một bóng dáng đang từ ngoài cửa đi ra.

Cẩn Du chính là đại biểu môn vật lý của trường tôi. Giáo viên vật lý trong trường ai ai cũng yêu quý anh. Trước kia, chuyện Cẩn Du và tôi quen nhau bị các giáo viên biết được, rất nhiều giáo viên vật lý cho rằng tôi không xứng với Cẩn Du.

Mà môn ngữ văn của tôi rất tốt, tuy không thể đồng ý với việc chúng tôi yêu sớm nhưng các giáo viên ngữ văn vẫn cho rằng tôi và Cẩn Du rất xứng.

Cẩn Du đang cầm một tập sách băng qua sân thể dục. Bên cạnh sân thể dục có một vườn hoa nho nhỏ, ở đó còn trồng mấy cây hương chương. Khi Cẩn Du đi qua cây hương chương đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy tôi đang đứng ngoài hành lang.

Có đôi khi thật kỳ lạ. Khi ta có người trong lòng thì chợt có một vài thứ xảy ra mà không thể lường trước, ví như tâm linh tương thông. Mà trong nháy mắt khi Cẩn Du ngẩng đầu lên, tôi chắc chắn điều này là thực.

Cẩn Du mỉm cười với tôi, bởi vì đang là ban đêm hơn nữa ánh đèn bên đường chỗ anh có hơi tối nên tôi nhìn thấy cũng rất mơ hồ nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy nụ cười đó như chiếu sáng cả lòng tôi.

Sau khi hết giờ tự học, tôi và Hạ Chính Văn ăn khuya xong, một mình tôi vụиɠ ŧяộʍ tiến vào sân thể dục. Tôi cầm một chiếc đèn pin bước vào trong vườn hoa, đi đến bên cạnh cây hương chương. Tôi ngồi xổm xuống tìm trong hốc nho nhỏ ở dưới một tờ giấy.

Tôi chiếu đèn pin vào tờ giấy, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

“Tuy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu nhưng thực ra vẫn rất nhớ cậu, còn có không cần nói chuyện nhiều với bạn ngồi đằng trước như thế.”

Tôi đang nghĩ tới nên đáp lại Cẩn Du thế nào thì trên mặt cỏ đột nhiên truyền đến tiếng kêu xì xì, chờ đến khi tôi có phản ứng lại, thì đã té ngã trên mặt cỏ sẵn rồi.

Ngày hôm sau tôi kéo lê một chân đi học, tôi than thở với bạn đằng trước là trong vườn hoa sân thể dục có rắn, bạn ngồi đằng trước oán giận với tôi rằng sách bài tập vật lý của cậu ta bị người ta xé rách một mảng.

Tôi liếc mắt nhìn vào sách bài tập của bạn ngồi đằng trước, phát hiện mảnh giấy bị xé vừa vặn với mảnh giấy Cẩn Du viết cho tôi.

Thêm Bình Luận