Hôm nay công ty bận rộn, làm xong hết công việc cũng đã bảy giờ. Tháng ba thời tiết dần ấm lên, nhưng mà nhiệt độ giữa ngày và đêm vẫn có chênh lệch rất lớn, tôi kéo lại chiếc áo khoác đơn bạc nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Rời khỏi Văn Trạch đã ba năm, tôi dần dần không thể nhớ nổi khuôn mặt của hắn, đồng dạng, tôi cũng không còn nhớ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, làm cho cuộc sống nguyên bản đang hạnh phúc biến thành hận nhau đến tận xương tủy.
Hắn nói, “Phương Hồi, mẹ nó cậu là cái đồ vô tâm vô phế, không quan tâm đến những gì người khác dụng tâm làm cho cậu, bức ông đây từ bình tĩnh biến thành cái dạng này!”
Hắn nói, “Cho dù ông đây có ế, ông đây cũng đếch thèm quen cậu nữa! Phắc!”
Tôi đã quên hết mọi chuyện nhưng không thể nào quên được hai câu này của hắn, hắn rất hận tôi cho nên mới đem toàn bộ những thứ liên quan đến tôi tiêu hủy không còn một thứ. Làm tôi thường xuyên mơ thấy ác mộng mỗi đêm tăng ca mệt mỏi, lần nào đều là con mẹ nó cảnh tượng này! Làm cho tôi hận tới mức muốn bẻ nát hết đoạn thời gian cùng hắn thành từng mảnh nhỏ, xéo đi gặp quỷ hết đi!
Trở về căn nhà thuê, lúc mở cửa ra còn thấy Hứa Hoài Xuyên ở trần đứng bên cửa sổ hút thuốc lá, tôi nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần. Dáng người của hắn rất tốt, thắt lưng mềm dẻo, cái mông rắn chắc. Đúng vậy, tôi không nghi ngờ chuyện mình thích nam nhân, hơn nữa, còn thích mấy anh đẹp trai. Nhưng mà tôi không muốn để ý tới Hứa Hoài Xuyên, vì hắn là trai thẳng, hắn thích nữ nhân. Chúng tôi chẳng phải là người cùng một thế giới,tôi chính là con mẹ nó có bệnh, tôi cũng chẳng muốn tái phạm lần thứ hai. Hứa Hoài Xuyên xoay mặt lại nhìn tôi, hắn đang đứng bên ngoài, vừa hút thuốc vừa nhìn, bộ dáng như nhìn một tên ngốc.
Tôi biết hắn khinh tôi, gay đối với trai thẳng luôn là ngoại tộc, nếu không phải điều kiện kinh tế của hắn không cho phép, hắn sẽ không đời nào thuê phòng với tôi, “Đồ giả đàn bà…” Sau khi nghe thấy lời khinh bỉ của hắn, tôi cũng không ngẩng đầu, lập tức về phòng đóng cửa lại.
Không gian nhất thời một mảng im lặng, thẳng đến khi nghe tiếng ném điện thoại kinh thiên động địa của Hứa Hoài Xuyên, tôi mới ra ngoài xem hắn có đập bể đồ đạc gì của tôi không.
Hắn giống như một con sư tử nổi điên nắm lấy áo tôi, “Con mẹ nó cậu nói cho tôi biết, tại sao thứ đàn bà đó lại nhiều như vậy, lừa tình còn lừa tiền!”
Tôi giống như một tên ngốc để mặc hắn nắm lấy áo, tại sao? Tôi không biết, Hứa Hoài Xuyên, thế giới này vốn không có nhiều tại sao như vậy.
Hắn một phen ném tôi xuống sô pha, cả thân đè lên, quát, “Con mẹ nó không phải cậu thích nam nhân sao, không phải muốn tìm nam nhân thượng mình sao?! Giờ có một thằng miễn phí có muốn không?! Hả?!”
Muốn? Không muốn? Mùi nam tính lạnh thấu xương đập thẳng vào mặt, tôi lại ngay thời cơ không thích hợp này, khóe mắt trở nên ẩm ướt. Tôi không biết tại sao mình lại khóc, chỉ biết mùi kia quá nồng, giống như tình yêu, làm cho người ta muốn rơi lệ.
Hứa Hoài Xuyên ngẩn người, sau đó lập tức bá đạo hôn môi tôi, dùng sức cắn, thẳng đến khi mùi máu trải rộng cả khoang miệng, hắn mới phì phò nói, “Phương Hồi, con mụ đàn bà kia ăn dấm chua của cậu, hắn nói tôi đối xử với cậu rất tốt, cậu nói xem, tôi hình như chưa đối xử tốt với cậu lắm?”
Tôi vươn tay lau nước mắt, anh chưa đối xử tốt với tôi? Con mẹ nó anh giấu lâu như vậy hôm nay mới cố lấy dũng khí hôn tôi, Hứa Hoài Xuyên, anh có phải là đàn ông không vậy?!
Hắn chôn đầu vào cổ tôi, mùi thuốc lá nồng đậm đập vào mũi, cuối cùng hắn lại khóc, tôi cả kinh, vừa định vươn tay giúp hắn lau nước mắt lại bị hắn gắt gao nắm lấy, hắn hỏi tôi, “Phương Hồi, nói cho tôi biết, làm sao để có được em?”
Đau, trời ơi đau gần chết, thân thể giống như bị búa bổ đôi, tôi không biết có chảy máu hay không, chỉ biết Hứa Hoài Xuyên đang không ngừng hôn tôi.
Chờ mọi chuyện đều qua, hắn lẳng lặng nằm bên cạnh tôi, nói, “Về sau làm người của anh đi.” Sau đó chỉ trái tim tôi, “Ở đây chỉ có thể chứa một mình anh, làm không được thì anh thượng chết em!”
Tôi chỉ muốn hỏi, Hứa Hoài Xuyên, anh yêu tôi sao? Tôi biết câu này rất ngốc, nhưng tôi vẫn muốn hỏi. Anh đừng bước vào trái tim tôi, làm nó tổn thương rồi bỏ đi, còn nói thêm một câu: Coi như hết, hai nam nhân, yêu đương cái gì.
Hứa Hoài Xuyên vươn tay miết mông tôi, hạ lưu cười nói, “Thật ra làm với nam nhân thích hơn nữ nhân nhiều, lại không có con.” Thế giới của tôi vì Hứa Hoài Xuyên bước vào mà càng làm tôi trở nên bất an, mỗi lần nhìn thấy hắn đứng trước cửa công ty chờ tôi, trong lòng liền nói: Hắn chỉ chơi đùa thôi, Phương Hồi, nếu mày còn dám vấp ngã thì ngay cả một tên ngốc cũng không bằng!
Đêm khuya chúng tôi lại hôn môi, vuốt ve, ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Hắn không biết nấu cơm, có một lần nấu cháo làm nó khét hết, lập tức chạy ra ủy khuất nói với tôi, “Trời ơi, gạo mới mua!” Khẩu khí giống như một đứa con nít, tôi nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu hắn.
Vào ban đêm không ngủ được, hắn sẽ ôm tôi vào lòng, cái gì cũng không làm, chỉ kể chuyện trước kia của hắn. Sau đó hắn lại mắng cái tên Văn Trạch kia, rồi dùng sức ôm tôi. Tôi là đàn ông, vốn không nên tham lam ấm áp như đàn bà, nhưng mà vẫn không kiềm được lòng trầm mê vào đó.
Hứa Hoài Xuyên càng lúc càng lớn mật, trên xe buýt, trên xe điện, hắn sẽ không hề kiêng nể thân thiết với tôi, tôi nhìn nhìn mọi người xung quanh, tạo ra khoảng cách với hắn, hắn cũng không hề xấu hổ cúi xuống nói bên tai, “Lên giường cũng làm rồi, còn xấu hổ gì nữa.”
Trời ơi, thiệt không nghĩ tới, tôi lại đỏ mặt.
Sau đó có một lần ở trên giường thân thiết với hắn, phát tiết xong rồi còn không chịu rút ra, lưu manh đùa giỡn tôi. Tôi nghiêng người muốn thoát ra, không nghĩ tới hắn lại ôm lấy bả vai tôi, lên tiếng nói, “Phương Hồi, em đang dụ dỗ anh, chúng ta tiếp tục.” Nói xong lại đâm cái vật kia vào cơ thể tôi, tôi không tự giác phát ra tiếng rêи ɾỉ, hắn lên tiếng cười như chuột trộm gạo, một kẻ trộm hèn hạ.
Mặc kệ, làm sao quản được chứ, hắn chính là một người không biết xấu hổ, tôi chính là một tên ngốc đê tiện. Yêu hắn, tôi biết, nếu bị tổn thương, tôi cũng chấp nhận. Đây vốn là nhất sương tình nguyện không có đường lui.
Tháng tư, tháng năm, tháng sáu, sau đó là sinh nhật của tôi.
Hôm đó trời nắng gắt, lúc tan ca không khí vẫn cứ nóng như thế. Lúc bước ra khỏi cửa chính liền nhìn thấy hắn ngồi xổm trên bậc tam cấp, bên cạnh là chiếc xe đạp, trên tay cầm bó hoa. Tới gần mới nhìn rõ, thì ra là hoa hồng. Trong lòng mắng hắn là đồ ngốc, xem tôi là đàn bà sao.
Hứa Hoài Xuyên ngồi chồm hổm đưa bó hoa cho tôi, “Vợ yêu, cầm đi, ông xã chở vợ dìa ~”
Hắn ngồi lên chiếc xe đạp, một chân chống xuống mặt đất, nhấc mi nhìn tôi, “Phắc, nhanh lên, hay muốn anh bế em?! Có lên hay không đây!” Trời chiều phủ lên người hắn một tầng đỏ, ấm áp giống như món điểm tâm ngọt.
Tôi ngồi lên xe, hạnh phúc tựa hồ rất gần, có thể cảm nhận được hô hấp của hắn. Thành phố này phong cảnh không đẹp, nhưng mà lúc này tôi lại cảm thấy, đây là thành phố đẹp nhất trong lòng tôi.
Về đến nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy chiếc bánh ngọt xiêu xiêu vẹo vẹo, Hứa Hoài Xuyên lột quần áo, muốn đi tắm, than thở nói, “Mẹ nó… Mụ đàn bà trong tiệm bánh ngọt, miệng mồm độc dễ sợ, bả dám nói anh ngu đó, anh thượng chết bả luôn!”
Tôi cười tới híp mắt, “Không được, Hứa Hoài Xuyên, anh chỉ được thượng một mình em thôi!” Lời không biết xấu hổ thế này cũng dám nói ra, da mặt tôi cũng dày quá rồi đi.
Sau đó chúng tôi cùng nhau ăn bánh ngọt, hắn ngồi trên sô pha bắt chéo chân, tôi ngồi dưới đất tựa vào chân hắn.
Có thể đã bị chiếc bánh làm cho điên rồi nên Hứa Hoài Xuyên cứ ngồi nói lảm nhảm, “Em biết không, nếu em yêu một người thật lòng, phản ứng đầu tiên không phải muốn thượng người ta mà là muốn hôn người ta.”
“Nga.” Tôi liếʍ liếʍ vết bơ bên khóe miệng, rầu rĩ lên tiếng.
“Em có muốn biết lần đầu tiên anh thấy em, anh muốn làm gì không?”
Chiếc bánh này ngọt chết mẹ luôn, tôi dùng sức nhai bánh, trả lời hắn, “Muốn cái gì?” Anh là cái đồ tiện nhân t*ng trùng thượng não, làm sao nghĩ được chuyện gì tốt?
Hắn híp mắt lại, giống như hiểu ra, sau đó đốt điếu thuốc, đặt bên miệng hút một hơi, “Muốn hôn em sau đó lên giường.”
“Xí…” Tôi nở nụ cười, nam nhân ở trước mặt nam nhân, sẽ rất ít khi nói dối, nhưng ít nhất tôi dám xác định, Hứa Hoài Xuyên sẽ không nói dối.
“Hôn em, thượng em, không bao giờ rời khỏi em. Phương Hồi, em nói đúng, có đôi khi anh thật sự đã coi thường em.”
Tôi cũng t*ng trùng thượng não, nhào tới cắn bờ môi hắn, “Em cứ thích bị anh coi thường….”
Hôn môi, hít thở, mùi bánh ngọt, mùi thuốc lá, bàn tay ấm áp, trái tim đập mạnh…
Đây là quà sinh nhật mà tôi thích nhất. Mặc kệ ngày mai ra sao, cho dù thế giới có tận thế hay gia đình đoàn tụ sum vầy.
Hết.