Chương 1

Ngày hôm nay khí trời ảm đạm, có vài con quạ đen đang đậu trên nhành cây bên ngoài cửa sổ, khàn giọng cất tiếng kêu khiến người nghe buồn bực.

Tôi không thích tiếng quạ kêu, không phải vì con quạ tượng trưng cho điềm gở mà là vì mỗi lần người khác nghe tiếng quạ kêu đều sẽ ác ý đùa cợt tôi.

"Này Quạ, tại sao mày lại kêu vậy?"

Tôi rất chán ghét cái tên này mẹ đã đặt cho tôi và có lẽ chính bà cũng chán ghét tôi, cho nên mới cố ý cho tôi một cái tên nghe thôi đã khiến người khác mất đi thiện cảm, vừa xui xẻo vừa không mang chút mong đợi nào như vậy.

Còn mười phút nữa mới vào tiết nên bầu không khí trong lớp học vô cùng sôi nổi.

Bọn học sinh tụm năm tụm bảy, xì xào bàn tán. Giáo viên trên bục giảng đang tập trung xem điện thoại di động cũng không buồn để ý, chỉ vô tâm quát lớn kêu "tất cả im lặng" một tiếng rồi thôi.

Tôi ngồi lấy vở bài tập ra làm nhưng tâm lý lại bị mây đen bên ngoài ảnh hưởng, tôi mất hứng đặt bút xuống, lấy điện thoại trong hộc bàn ra kiểm tra thông báo.

Tất cả tin nhắn chưa đọc vừa được gửi tới đều là của Quan Trừng, hắn nói buổi chiều sau khi tôi tan học đừng đi vội, hắn đứng ở trước cổng trường chờ tôi.

Khi tôi cúi đầu một bên tóc vén bên tai rũ xuống mặt, che đi tầm mắt.

Tôi mất kiên nhẫn vuốt tóc ra phía sau, vì có hơi tức giận nên không cẩn thận kéo xuống tận đuôi tóc đen. Tóc tôi dài đến vai, so với tóc của nữ sinh thì không khác gì mấy.

Quan Trừng rất yêu thích mái tóc dài này của tôi, hắn không cho tôi cắt, có một lần tôi lén lút chạy đến tiệm cắt tóc, sau khi hắn thấy mái tóc ngắn của tôi thì vô cùng tức giận, hắn đè tôi trên giường, thô bạo mà làm tôi, ép tôi phải chỉnh đốn lại thái độ của mình, từ nay nhất định phải nghe lời hắn.

Hắn là một tên điên, tôi không dám không nghe.

Chuông tan học lanh lảnh vang lên phá vỡ bầu không khí âm u đọng lại của tiết trời.

Bọn học sinh lũ lượt tuôn ra khỏi phòng học, thoáng chốc trong lớp đã không còn một bóng người. Tôi chậm rì rì thu dọn sách vở rồi đeo cặp đi ra ngoài.

Còn chưa ra tới cổng trường học đã nhìn thấy Quan Trừng đang đứng chờ tôi.

Hắn là học sinh thể thao của trường bên cạnh, đồng phục trên người hắn khác với chúng tôi, là sắc đỏ nổi bật với các đường vân như một ngọn lửa, nhìn thôi đã thấy đốt mắt, tới gần thêm chút nữa chắc chắn sẽ bị thiêu cháy.

Bây giờ thời tiết trở lạnh, gió thổi không khác gì lưỡi dao, hắn lại chỉ mặc áo len ba lỗ, áo khoác đồng phục bên ngoài thì lại vắt trên tay lái của chiếc xe máy bên cạnh, bị gió thổi nên nhẹ nhàng lay động.

Hắn không nhìn về phía cổng trường nhưng toàn thân giống như hắn đều mọc ra cả trăm con mắt, tôi vừa đi đến cổng hắn đã quét được vị trí của tôi, hắn quay đầu lại chăm chú nhìn tôi.

Quan Trừng có vẻ ngoại rất đẹp, mũi cao môi mỏng, ngũ quan anh tuấn, cả gương mặt đều toát ra khí chất kiêu ngạo.

Giáo viên khen hắn có thiên phú thể thao nên trường học của hắn rất coi trọng hắn, hắn giàu có, điều kiện gia đình ưu việt hơn người, hắn có cuộc sống mà tất cả mọi người đều ao ước, kẻ nào cũng vây quanh hắn mong muốn được làm bạn với hắn.

Có lẽ chỉ có một mình tôi biết bộ mặt ích kỷ, ghen tuông, tính khí thất thường, dễ dàng tức giận của hắn. Mỗi khi hắn nổi điên lên đều khiến tôi sợ hãi.

Nhưng mà nghĩ lại thì hình như hắn cũng chỉ tức giận với một mình tôi.

Quan Trừng nhìn tôi chằm chằm khi tôi lại gần hắn, hình như hắn có chút không vui, "Không phải tôi đã nói tối nay đi chơi sao, đeo cặp theo làm gì?"

Tôi rất tự giác cầm áo đồng phục ở trên tay lái lên rồi lại vịn vào vai hắn leo lên chỗ ngồi sau yên xe. Sau đó lấy áo khoác của hắn vòng qua eo, "Ngày hôm nay còn bài tập chưa làm xong."

Hắn không nói gì, chỉ khẽ hừ một tiếng. Sau đó kéo ống áo tay áo của áo khoác đồng phục ra biến nó thành một sợi dây thừng buộc chặt tôi lại với hắn. Tự nhiên bị kéo khiến tôi không khống chế được phươg hướng nên ngã về phía trước, cả người tôi dán chặt vào tấm lưng rắn chắc của hắn. Khoảng cách của chúng tôi không có lấy một khe hở, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khắn.

Tôi không nói câu nào, cúi đầu, ôm lấy eo hắn.

Người bên cạnh nhìn thấy chúng tôi buộc chặt lại với nhau trong tư thế buồn cười như vậy mãi cũng thành quen nên không một ai lên tiếng, Quan Trừng kiểm tra lại nút thắt kỹ càng rồi mới khởi động xe máy, dùng tốc độ như bay chạy đi mất. Đám học sinh trước cổng trường bây giờ mới được giải trừ thuật cấm âm, bọn họ vừa cười vừa nói rồi nối tiếp nhau rời khỏi cổng trường.

Tuy cơn gió mạnh đang gào thét phía trước đã bị Quan Trừng chặn lại một nửa nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút lạnh.

Quan Trừng nhận ra được động tác hơi co người lại của tôi, hắn sờ sờ bàn tay đang ôm hông hắn của tôi rồi nhét những ngón tay lộ ra bên ngoài vào áo đồng phục học sinh rộng rãi, sau đó giảm tốc độ xe xuống một chút.

Trước kia hắn luôn vặn ga hết tốc độ, không cần chờ hắn phải nhắc nhở tôi cũng sẽ sợ ngã mà tự giác ôm chặt lấy eo hắn. Nhưng có một lần hắn chở tôi từ bãi đua xe trở về khá muộn, tôi mơ màng đến độ không còn sức lực ôm lấy hắn, xém chút nữa thì ngã xuống đường.

Lần đó dọa đã hắn sợ đến mất muốn bỏ luôn xe máy, cho nên sau đó mỗi lần lái xe gắn máy hắn sẽ gấp gáp buộc chặt tôi lại với hắn.

Bãi đua xe hơi và xe gắn máy đều là của tư nhân, được xây dựng liền kề nhau, những kẻ thường xuyên lui tới chỗ này chỉ toàn con ông cháu cha nằm chung trong cái vòng quẩn của giới thượng lưu.

Tôi ở vị trí này nhìn về phía trước chỉ nhìn thấy một đống người đen nghịt, bóng người ở phía xa cùng với bầu trời màu da cam dường như hoà lẫn với nhau, không thể phận biệt rõ đâu mới là điểm kết thúc.

Những tiếng la hét, tiếng huýt sáo ầm ĩ vang lên, khi Quang Trùng dừng xe, đám người kia đều đi đến vây quanh hắn.

Hắn quay đầu nhìn tôi đang bị chặn lại nên chỉ có thể đứng yên một chỗ thì liền đẩy đám người kia ra rồi nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đi.

Nơi này thật sự vô cùng ồn ào, hắn hơi cúi người, dán vào một bên tai tôi nói, "Quạ Quạ, sau khi tôi bắt đầu đua thì đi tìm một chỗ làm bài tập, tầm một tiếng sau quay lại đợi tôi ở vạch đích, nghe không?"

Qua bờ vai hắn, tôi nhìn thấy rất nhiều gương mặt với các loại biểu cảm khác nhau, có người tôi quen mặt cũng có người tôi hoàn toàn chưa gặp bao giờ, nhưng bọn họ hình như đều biết tôi, nên mới dùng loại ánh mắt vi diệu thế kia để quan sát tôi.

Phút chốc tôi chợt nhớ tới cái đêm cách đây không lâu, ánh mắt cháy khét của tất cả mọi người đều tập hợp trên người tôi và Quan Trừng, thờ ơ, lạnh nhạt, chuẩn bị chờ xem màn kịch vui sắp đến.

Trên trán của tôi bắt đầu chảy ra một chút mồ hôi, tôi có cảm giác đau đớn thê thảm giống như đang bị một côn sắt xuyên ngang người rồi bị đưa lên bếp lò để quay nướng.

Quan Trừng đang nhìn tôi, chờ tôi trả lời, ánh mắt hắn so với đám khán giả ngày đó còn nóng bỏng hơn, tựa như muốn đem dung nham tưới vào người tôi.

Xương cổ tay tôi bị nắm chặt nên có chút đau nhức, tôi không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn trả lời, "Dạ biết."

Dứt lời, trên gương mặt Quang Trừng hiện lên sự thoả mãn, hắn kéo tay tôi đi đến điểm xuất phát, để tôi đứng đó nhìn hắn cưỡi lên chiếc moto.

Tiếng động cơ ong ong, chập chùng của hắn vang vọng tận chân trời, kèm theo đó là âm thanh quần chung vây quanh phấn khích hò reo, rít gào, ồn ào đến mức làm cho tôi muốn cắt bỏ lỗ tai mình.

Cuộc đua bắt đầu, Quan Trừng và những người khác cưỡi moto, xông về phía trước, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi.