Chương 1

“King….kong….”, “King….kong”

Tiếng chuông ngoài cửa vang lên, tôi đang bận tay chuẩn bị bữa cơm chiều nên ở trong bếp nói vọng ra:

– Chị Hạnh, mở dùm cửa hộ em xem ai với!

Đáp lại lời tôi là tiếng của chiếc tivi ngoài phòng khách và điệu cười không lẫn vào đâu của chị Hạnh.

Tiếng chuông vẫn réo inh ỏi mà chị ta vẫn chẳng có ý định đứng lên, tôi đành thở dài 1 cái, rửa tay rồi đi ra ngoài:

– Ai vậy, đợi chút!

Vội vàng kéo chốt cửa cổng mở ra, xuất hiện trước mặt tôi là người đàn ông độ tuổi gần 60, nét mặt có chút khó ưa, nhưng tôi cũng chẳng lấy làm gì lạ vì đây là vị khách quen của mẹ chồng tôi, nếu không muốn nói rõ ra là có gì đó mờ ám với bà:

– Chú Đại, chú đến tìm mẹ cháu sao? Mẹ cháu không có nhà.

Ông ta nở 1 nụ cười cợt nhả, đôi mắt giảo hoạt đảo quanh rồi nhìn tôi nói:

– Mẹ không có nhà thì anh đến tìm em!

Nói rồi ông ta đưa bàn tay lên định đặt vào vai tôi nhưng tôi kịp né sang 1 bên rồi vội vã trả lời:

– Cháu không thích đùa kiểu đâu. Mẹ cháu đi đánh bài với cô Hoa, chắc sắp về rồi. Chú có đợi thì vào ngồi uống nước đợi mẹ cháu về, chị Hạnh cũng đang xem tivi trong nhà đấy.

Dứt lời tôi cũng liền vội vàng quay người trở vào trong.

Người đàn ông tên Đại này vốn là anh em bộ đội với bố chồng tôi. Khi trước ông ta ít khi xuất hiện nhưng 1 năm gần đây là thường xuyên lui đến nhà tôi ăn cơm như gia đình mình, có hôm còn ngủ lại.

Sự việc này dễ dàng xảy ra là vì bố chồng tôi bây giờ chỉ có thể nằm liệt 1 chỗ. Từ cái ngày chồng tôi mất, có lẽ vì đau buồn nên sức khoẻ ông suy yếu nhiều rồi lên cơn đột quỵ dẫn đến bị tai biến. Sau 1 thời gian dài chữa trị, biến chứng để lại khiến ông bị tàn tật, mới đầu còn có thể đi chậm từng bước 1, nhưng 1 năm về đây, tai biến phát lại lần 2 làm ông đến ngay cả nói cũng không còn rõ được lời nói gì là đi lại.

Người đàn ông tên Đại này từ khi đó bắt đầu lui đến thường xuyên, mới đầu là lấy cớ thăm hỏi bố chồng tôi, nhưng về sau thì chuyển từ bố chồng sang mẹ chồng. Không phải là tôi quá nhạy cảm mà sự tình nó đập vào mắt, ngay cả chị Hạnh, chị chồng tôi cũng nhìn thấy được giữa ông ta và mẹ chồng tôi chắc chắn là có gian díu.

Thực ra chuyện này tôi cũng chẳng lấy làm lạ gì. Nếu so bà với vài người phụ nữ chưa chồng thì có vẻ già nhưng nếu để mà nói ra thì đây là độ tuổi hồi xuân của bà. Ở độ tuổi này, chồng lại bị như thế, khó tránh khỏi sự việc trên. Chỉ là, phận làm con dâu, có bất bình thay bố chồng cũng chẳng dám lên tiếng, đôi khi còn phải làm lơ đi như không thấy.

Nhưng thực sự người đàn ông tên Đại này, tôi nhìn nhận và cảm thấy ông ta không được tử tế cho lắm và sau này lại trở thành nỗi ám ảnh của mẹ con tôi.

– Quyên, Quyên!

Tiếng gọi bên tai kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, giật mình quay người lại nhìn người đứng ở phía sau mà lên tiếng:

– Chị gọi em?

Chị Hạnh đứng tựa lưng vào tường, tay khoanh trước ngực, nét mặt khẽ cau lại nhìn tôi nói:

– Không gọi mày thế tao gọi hồn à? Mày làm gì mà thần người ra thế? Gọi mấy lần mà cú ngây ra đó.

– Em nấu nên không để ý.

Chị ta nghe vậy thở mạnh 1 tiếng rồi nhìn tôi khó chịu nói tiếp:

– Mày để đó đã đi. Mẹ gọi điện bảo mày lên phòng, mở tủ lấy cái ví tiền cầm sang nhà cô Hoa cho mẹ.

Tôi nghe vậy nhìn xuống chỗ thực phẩm đang làm dở rồi lại hướng đến chị ta nói:

– Nhưng em đang nấu cơm, chị lên lấy hộ mẹ đi.

– Mẹ bảo mày chứ không bảo tao. Đi đi!

Nói rồi chị ta quay người bỏ lên nhà, tôi trong lòng cũng có chút bực nhưng cũng đành nhịn xuống mà rửa qua tay rồi đi lên tầng.

Chỉ có điều không ngờ đến, khi tôi vừa đưa tay mở cánh cửa phòng riêng của mẹ chồng tôi, cả người bất chợt bị 1 lực mạnh kéo vào rồi đẩy tôi áp sát vào tường, ngay sau đó bên tai là hơi thở gấp gáp cùng giọng nói khẩn trương của chú Đại:

– Quyên, bà Liên không có ở đây, em không cần phải giả bộ nữa, mấy năm qua chắc em cũng cô đơn lắm đúng không?

Cả người tôi lúc này bắt đầu cảm run sợ, sống lưng lạnh ngắt, gai ốc nổi khắp chân tay, không kịp nghĩ ngợi gì mà hét lên:

– BUÔNG…….

Lời chưa kịp ra hết, bàn tay thô ráp đã bịt chặt miệng tôi lại đến khó thở, tay kia của lão giữ chặt lấy 2 cổ tay tôi mà thì thào:

– Đừng la, con Hạnh ở dưới nó sẽ nghe thấy. Anh làm nhanh thôi.

Dứt lời lão liền buông tay tôi ra rồi vội vàng cởi chiếc cúc áo của tôi, tay kia vẫn giữ chặt miệng của tôi để đau đớn.

Lúc đấy hoảng loạn, tôi chỉ theo phản xạ với tay lấy chiếc cốc đang ở trên chiếc tủ gần đấy rồi đập mạnh vào đầu ông ta.

Tiếng kêu lớn vang lên “XOẢNG” kèm theo đó là máu đỏ chảy xuống nền nhà, tên Đại đau đớn buông tôi ra mà ôm lấy đầu mình kêu lên 1 tiếng.

Tôi thấy vậy chỉ vội vàng quay người toan bỏ chạy thì từ phía dưới cầu thang đi lên là mẹ chồng tôi với nét mặt khó coi.

Bà vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt càng thêm giận dữ mà quát lớn:

– Đồn con dâu mất nết, mày vừa làm gì trong phòng của tao?

Tâm trạng tôi lúc này vừa hoảng loạn lại gặp tình thế này khiến tôi thêm lúng túng mà 2 mắt đỏ ngàu nhìn bà lắp bắp nói:

– Mẹ…con…không phải….là ông ta….ông ta….

Tôi còn chưa kịp nói hết thì phía sau giọng nói hùng hổ của ông Đại vang lên:

– Liên à, em vừa gọi điện nhờ anh lên phòng lấy ví tiền, ai ngờ anh vừa lên thì Quyên nó cũng vào sau. Nó còn nói từ ngày thằng Hoàng mất, nó rất cô đơn. Anh khuyên can nó thế là nó lấy cốc đập anh luôn.

Những lời ông ta nói làm tôi khϊếp sợ, đôi mắt mở to hết cỡ mà quay người lại nhìn thẳng vào gương mặt ghê tởm kia:

– Không ngờ được ông còn khốn nạn hơn như thế?

Ông ta tay thấm máu ở trên đầu, nét mặt vẫn bình thản nhìn tôi nói tiếp:

– Quyên, chú có lòng tốt khuyên cháu mà cháu lại đối xử như thế. Cho dù thằng Hoàng nó đã mất lâu rồi nhưng cháu vẫn là vợ nó, vẫn là dâu nhà này thì phải nên giữ cái đạo. Chú nói sai sao?

Ông ta trở mặt nhanh đến nỗi khiến tôi chẳng kịp chớp mắt, cả người giận đến nỗi run bần bật, nước mắt uất ức theo đó cũng chảy trào ra, tôi phải gòng mình lên mà nói:

– Nói láo, là ông kéo tôi vào phòng….là ông…là ông đã muốn cưỡng bức tôi…tôi là vì thế mới lấy cốc đập vào đầu ông để tự vệ…..

Nói rồi tôi cũng vội vàng liền quay lại nhìn đến mẹ chồng tôi tiếp lời:

– Mẹ, mẹ tin con đi, ông ta không tử tế như những gì mẹ nghĩ đâu.

Ngỡ tưởng bà đủ lý trí để nhìn ra đâu là đúng sai, ai ngờ bà tạt vào tôi 1 gáo nước lạnh bằng 1 câu nói đay nghiến:

– Lăng loàn!

Cả người tôi chết sững, cổ họng ứa nghẹn lại nhìn bà rồi lại nhìn sang chị Hạnh đang bình thản đứnv đấy xem kịch mà lên tiếng:

– Chị Hạnh, chị nói gì đi. Không phải chị nói mẹ gọi điện bảo em lên phòng lấy ví tiền đem sang nhà cô Hoa cho mẹ sao? Chị nói đi.

Chị ta nhìn tôi ra vẻ nhưng không hiểu gì mà trả lời:

– Này, mày đừng có mà cùng đường rồi kéo tao vào nhé. Tao thấy mày đang nấu cơm rồi tự nhiên bỏ đó đi lên tầng, ai ngờ mày lại có thể làm ra chuyện mất nết đó.

– CHỊ HẠNH! SAO CHỊ PHẢI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ VẬY?

Sự lật lọng của chị ta khiến tôi giận dữ phải gằn lên, chỉ là lời vừa nói xong tôi liền nhận được cái tát của mẹ chồng cùng lời nói xua đuổi của bà:

– Đúng là gái đĩ già mồm, bao nhiêu năm qua hoá ra là tao nuôi cáo trong nhà. Đi, cút khỏi cái nhà này, ở đây không chứa chấp loại đàn bà lăng loàn như mày.

Nói rồi bà liền túm tay tôi kéo xuống tầng, đứa con gái 4 tuổi của tôi đang chơi ở trong phòng thấy ầm ĩ cũng mở cửa đi ra, nó nhìn chúng tôi mà ngây ngô hỏi:

– Bà nội với mẹ định đi đâu thế? Cho Nhím đi với.

Tôi nhìn con bé mà lòng đau thắt lại, nước mắt ngắn dài cố gắng nhẹ giọng nói:

– Nhím, vào phòng chơi đi con!

Con bé ương bướng chẳng chịu nghe lời cứ lẽo đẽo theo sau mà mẹ chồng tôi lại chẳng vì thế mà có ý định dừng lại, bà cứ hung hăng kéo tôi ra ngoài mà chửi rủa:

– Nhà này không có loại con dâu mất nết như mày. Muốn hư hỏng thì đi ra ngoài.

Đôi chân tôi cố gắng bám vào nền gạch, muốn vùng khỏi bàn tay bà mà nức nở nói:

– Mẹ, con xin mẹ. Bao nhiêu năm qua con sống như thế nào mẹ cũng biết mà, những gì con nói là thật. Trước giờ con chưa làm gì có lỗi với anh Hoàng hết.

Có lẽ câu nói của tôi đυ.ng đến vết sẹo trong lòng bà, bà bỗng nhiên khựng lại, rồi nhìn tôi nói:

– Mày còn dám nói không làm gì có lỗi với thằng Hoàng sao? Mày còn sống sờ sờ ở đây không phải là nhờ nó sao?

Tôi hiểu những gì bà đang nói đến, trong lòng cũng nặng nề đến nghẹ thở:

– Mẹ, con biết…nhưng….

Chẳng để tôi nói hết, là Tiếng chốt của cửa cổng sắt vang lên, kèm theo giọng nói chua chát của mẹ chồng tôi:

– Đồ sao chổi, vì mày mà con tao phải chết, cho mày ở cái nhà này mấy năm là đã làm ơn lắm rồi. Giờ lại muốn giở thói hư đốn ra đây à. Đi, cút khỏi cái nhà này, đừng mang đen đủi đến cho gia đình tao nữa.

Bà vừa nói vừa lao vào túm lấy áo tôi đẩy ra ngoài, bé Nhím con gái tôi thấy vậy liền lao vào ôm lấy chân bà mà gào lên:

– Bà nội, không được đánh mẹ cháu!

Bà thấy vậy liền gạt nó ra rồi túm lấy cổ áo nó:

– Cả mày nữa, 2 mẹ con nhà mày đi khỏi đây. Mày cũng không phải là dòng máu nhà họ Trần chúng tao đâu, đừng gọi tao là bà nội.

Tôi nghe vậy nước mắt ngắn dài giành lấy con bé từ tay bà mà nức nở nói:

– Mẹ, sao mẹ lại nói vậy? Con Nhím nó là con anh Hoàng, là cháu nhà họ Trần.

– Con tao chết mấy tháng thì mày có chửa. Ai biết đấy là đâu. Giờ mày nói thế nhưng cũng không có gì đối chứng được. Không nói nhiều nữa, đi khỏi đây nhanh lên. Gia đình chúng tao chứa 2 mẹ con nhà mày như thế là đủ rồi.

Bà đẩy 2 mẹ con tôi ra phía cổng đã mở rộng cánh cửa, mà chị chồng tôi cũng đang đứng đấy nghểnh mặt đắc ý.

Tôi khóc lóc tay ôm con bé, tay bấu víu vào áo bà mà nghẹn giọng nói:

– Mẹ, con xin mẹ, chỉ còn ít ngày nữa là đến giỗ của anh Hoàng, mẹ có muốn đuổi con đi thì làm ơn hãy để con thắp cho anh ấy 1 nén nhang.

– Ối giời, mày làm như mày yêu thương nó lắm đấy, cái bộ mặt giả tạo của mày tao biết tỏng rồi. Cút đi, đừng ở nhà này thêm phút giây nào nữa.

Nói rồi bà đẩy 2 mẹ con tôi ra phía ngoài khiến con Nhím nó không cẩn thận ngã xuống đất mà khóc thét lên, chị Hạnh ngay sau đó cũng đóng mạnh cánh cửa lại.

Tôi nức nở chạy lại ôm lấy con, xoa đầu nó rồi đi lại đập cửa mà gào lên:

– Mẹ, mở cửa cho con. Dù mẹ không ưa con nhưng Nhím nó là cháu mẹ, mẹ biết con không có nơi nào để đi mà. Mẹ hãy vì mấy năm qua con ở nhà phụng dưỡng bố mẹ mà đừng đối xử như vậy.

Bà không để tai đến lời tôi, ở bên trong nói lớn với chị Hạnh:

– Con Hạnh vào bốc hết quần áo của mẹ con nó ném hết ra ngoài đi. Tiền bạc, của cải không cho lấy bất cứ thứ gì, mấy năm qua ăn bám ở đây thế là nhiều lắm rồi.

Tôi nghe bà nói vậy mà cổ họng nghẹn đắng, nước mắt chảy dài xuống thấm vào đầu lưỡi chua chát, vòng tay ôm lấy con bé đang còn khóc nức nở mà ngước đôi mắt trong veo nước lên nhìn tôi nói:

– Mẹ, sao bà nội lại đuổi chúng ta. Nhím vẫn nghe lời bà, Nhím ngoan lắm mà.

Tôi nghe con bé nói vậy mà lòng đau thắt lại, ngồi xuống đối diện nó mà đưa bàn tay lên xoa đầu rồi nghẹn ngào nói:

– Nhím ngoan lắm, bà nội chỉ giận mẹ thôi, là tại mẹ không cẩn thận làm bà không vui. Đợi bà nội hết giận, bà sẽ mở cửa cho chúng ta vào.

Con bé gương mặt mếu máo lấy tay quẹt ngang nước mắt nhìn tôi nói:

– Bà giận mẹ là vì mẹ làm bố chết phải không?

Câu nói của nó như con dao rạch vào trái tim đang đầy sẹo của tôi, cổ họng cứng lại đến không thể thốt ra một lời, tôi theo đó mà bật khóc thành tiếng rồi ôm chầm lấy con mình, con tôi, nó quá non nớt để hiểu những chuyện này.”

– Nhím ngoan, bố làm tất cả đều vì mẹ con mình, vậy nên mẹ con mình phải sống thật tốt.

Đứa bé cũng hiểu chuyện, khẽ thút thít mà gật đầu.

Tôi ôm con bé đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, căn nhà này suốt bao nhiêu năm qua tôi cam chịu và nhẫn nhịn bởi biết phận của mình, bởi vì anh, cũng bởi vì đấng sinh thành đã sinh ra anh nhưng tại sao chẳng ai đặt tôi vào mắt họ như vậy.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra, chị Hạnh cầm mấy túi đồ vứt ra ngoài khiến nó văng vương vãi rồi liền đóng cửa lại chẳng để tôi kịp nói gì mà đi thẳng vào trong nhà.

Tôi ôm bé Nhím đi đến nhặt lại, tất cả mọi thứ chỉ là quần áo của mẹ con tôi, 1 chút tiền bạc cũng không có. Cố gắng nén nước mắt xuống, vòng tay ôm lấy đứa con gái bé bỏng mà siết chặt lại, thật không nghĩ đến cuộc sống của tôi từ đây sẽ thay đổi.

Cũng may tôi còn để điện thoại bên người, vội lấy ra bấm gọi cho con số quen thuộc là cái Trinh, bạn tôi:

– Ơi, gọi tao gì đấy?

Tôi cố gắng giữ lấy giọng bình thường mà nói:

– Mày đang đâu đấy? Có nhà không?

– Có, tao đang ở nhà đây, mày sang à?

– Ừ, tao với con Nhím qua.

– Eo ôi, rồng đến nhà tôm ư? Nay bà thái hậu cho mày xuất cung rồi à?

Tôi nghe vậy chỉ cười nhạt 1 cách chua xót rồi ngậm ngùi nói:

– Tao bắt taxi qua, mày trả tiền giúp tao nhé?

– Sao thế? Có chuyện gì à? Qua đây đi rồi tao trả tiền.

– Ừ.

Nói rồi tôi cũng tắt máy, gọi luôn 1 chiếc taxi, ôm con rồi bỏ hành lý lên xe, ngồi vào rồi đi thẳng đến địa chỉ nhà của Trinh.

Đến nơi tôi gọi Trinh ra trả tiền, rồi nó đỡ hành lý giúp tôi đi vào nhà.

Vừa mở cửa đặt được túi đồ xuống ghế, cái Trinh lấy cho bé Nhím túi kẹo dỗ dành nó rồi vội vàng túm lấy tay tôi mà hỏi:

– Sao thế? Mụ già đó lại quá quắt đuổi mẹ con mày đi à?

Tôi nghe vậy cũng chỉ cười nhạt 1 cái rồi nói:

– Mày cho tao gửi con Nhím ở đây nhé?

– Thế mày định đi đâu?

– Tao về nhà, bà ấy mở cửa mà không thấy tao ở đó chắc còn làm ầm ĩ hơn.

Nghe tôi nói xong, cái Trinh có chút tức giận đánh nhẹ vào bả vai tôi 1 cái:

– Mày điên à Quyên. Đm, tao cũng phục cái sự cam chịu của mày đấy. Đuổi thì đi, bám víu cái nhà đó làm gì? Mày mong bà ấy để lại nhà cho mày à?

Tôi nghe vậy chỉ thở dài:

– Mày biết tao không còn nơi nào để đi mà. Với cả tiền bạc tao cũng không mang theo.

– Đm, tao đéo hiểu sao mày phải cam chịu như vậy. Đi làm thì bà đấy đéo cho mày đi, bắt ở nhà hầu từ con chị chồng hãm, đến ông bố chồng liệt rồi cả thằng bồ mất dạy, vậy mà mày cũng chấp nhận. Tiền vốn liếng dành dụm bao lâu mày vun vào nhà đó hết rồi còn gì.

Lời nói của cái Trinh chạm đến nỗi uất ức đang bị tôi giấu nhẹm xuống, 2 hàng nước mắt bỗng nhiên chảy dài:

– Nếu không phải vì tao, thì anh Hoàng đâu….con trai của họ….

– Mẹ mày, đến bây giờ mày còn chưa thoát khỏi lối suy nghĩ nông cạn đó à? Chuyện xảy ra là ngoài ý muốn, không phải là do ai hay tại ai. Đéo nói nữa, hôm nay mày cứ ở đây, tao xem xem không có mày thì nhà đấy sống thế nào.

– Nhưng…..

Tôi chưa kịp nói thì bé Nhím mồm còn ngậm kẹo chạy lại túm lấy tay tôi:

– Mẹ, Nhím không ở đây 1 mình đâu, mẹ đi đâu cho Nhím theo với.

Tôi ngồi xuống nhìn con bé, bàn tay run run vuốt nhẹ mái tóc thơ, sống mũi cay xe đến nghẹt thở, tôi lại ôm nó vào lòng, ngửa mặt nhìn lên trần nhà mà cố nén nước mắt xuống: “Anh Hoàng, em phải làm sao đây? Thật sự sống mà không có anh, em cảm thấy rất mệt mỏi!”

---------