Thẩm Ngư từ nhỏ tính tình đã thô kiệt, lẫm lẫm liệt liệt, khi còn bé vẫn chơi cùng nam hài tử trong thôn, leo cây đào trứng chim, xuống sông mò cá, còn muốn bướng bỉnh hơn ca ca Thẩm Việt.
Bây giờ đã là đại cô nương mười bảy, mười tám tuổi, đối với chuyện nam nữ một chữ cũng không biết, hai năm này Ngưu thị đã chọn giúp nàng không ít nhà, nàng đầu óc chậm chạp, trong lòng không cảm giác, toàn bộ đều từ chối.
Nàng cũng không phải không muốn kết hôn, chỉ là nàng luôn cảm thấy những nam nhân kia đều không ổn. Dù sao ca ca ưu tú như vậy, trong nhà có một tấm gương để so sánh, những nam nhân khác nhìn sao đều thấy không được.
Nàng đưa tay sờ lên mặt, nóng bỏng tay.
Cá vàng nhỏ này cũng quá nóng, vội vàng ném lên bàn, vội vội vã vã chạy lên trên giường, trùm đầu ngủ.
Một hồi lâu sau, chăn lại bị xốc lên, Thẩm Ngư chân đất xuống giường, chạy đi lấy cá vàng nhỏ cầm vào trong tay, mới chạy trở về ngủ tiếp.
Không được không được, tốt xấu cũng làm bằng vàng, vứt tùy tiện như thế, vạn nhất bị mất thì rất đáng tiếc.
Lần thứ hai nàng chôn mình kín trong chăn, nắm cá nhỏ trong tay. Ban đêm an tĩnh, tiếng tim đập đặc biệt rõ ràng.
Nàng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Việt Tông trước sau vẫn lạnh như băng không thích nói chuyện, khi nàng định phá cái bánh Trung thu xấu xí kia đi để làm lại, thì Việt Tông lại ngăn cản nàng. Như vậy, cá nhỏ này là Việt Tông cố ý bỏ vào. Hơn nữa vào buổi tối, hắn còn cố ý đưa bánh Trung thu cho nàng. . .
Thẩm Ngư nghĩ đến những chuyện này, gò má trốn trong chăn nóng như trứng gà vừa mới đun sôi.
Sống đến tuổi này, lần đầu nàng nghĩ đến chuyện tình ái.
Chẳng lẽ. . . Việt Tông yêu thích mình?
Nhưng lấy tính cách của hắn, làm sao lại đi thích loại cô nương nông thôn cẩu thả như mình?
Nghĩ những chuyện này, Thẩm Ngư dần dần ngủ thϊếp đi.
Bởi vì chơi Trung thu huyên náo rất muộn, tối hôm qua Chu thị và Việt Tông đều ở tại Thẩm trạch, điểm tâm đương nhiên cũng sẽ ăn chung.
Thẩm Ngư mới sáng sớm đã tỉnh, rửa mặt xong liền chạy đi phòng bếp, từ trước đến giờ tẩu tử luôn ngủ nướng, giờ này vẫn còn chưa dậy, làm việc sớm trong phòng bếp chỉ có Lý thẩm.
Nàng trực tiếp đi tới, thấy bánh bao đã hấp chín, thẳng tay lấy luôn hai cái bánh bao liền đi, đi ra cửa phòng bếp mới nghĩ đến cái gì, lại quay đầu nhìn Lý thẩm nói: "Thẩm thẩm, một lúc nữa khi dùng cơm nhớ nói với mẹ ta, ca ta một tiếng, ta không đi sảnh chính ăn cơm."
Lý thẩm kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Ngư, mà Thẩm Ngư nói xong tiếp tục bước đi.
Đến lúc ăn điểm tâm, Lý thẩm cùng mấy nha đầu mang bánh bao cùng cháo đến sảnh chính, lúc đó bọn người Thẩm Việt đã đến đó.
Lý thẩm liền thuật lại chuyện Thẩm Ngư cầm hai cái bánh bao trở về phòng, không đến ăn điểm tâm một lần, mọi người cũng không lưu ý lắm, từng người ngồi xuống dùng bữa.
Chỉ có Chu Lê vừa húp cháo vừa liếc nhìn đệ đệ.
Việt Tông hờ hững, phảng như không có chuyện gì phát sinh.
Chu Lê nghĩ, nếu nàng là Thẩm Ngư, đột nhiên nhận được lễ vật do nam tử tặng, phỏng chừng ngày hôm sau cũng không muốn gặp hắn.
Ăn cơm xong, Chu thị mới vừa mở miệng nói đi về, ngờ đâu nhi tử lại đột nhiên nói: "A tỷ, hôm nay tỷ phu cũng không cần đi nha môn, không bằng chúng ta đi Tĩnh Vân sơn ngoài thành cầu phúc đi."
Lời vừa nói ra, Chu thị khá kinh ngạc, lời này do con trai của bà nói sao? Bình thường có khi nào hắn chủ động đòi đi chơi đâu, làm ăn là làm ăn, đọc sách là đọc sách, ăn cơm là ăn cơm, ngủ là ngủ, cuộc sống vô cùng nề nếp.
Chu Lê vui vẻ: "Được lắm, ta xác thực cũng đã lâu không đi ra ngoài hoạt động gân cốt, vừa hay có thể leo núi." Nói xong nhìn về phía Thẩm Việt.
Thẩm Việt gật đầu: "Được, ăn xong điểm tâm liền đi, buổi trưa chúng ta ăn chay cơm trong chùa trên núi luôn."
Ngưu thị cùng Thẩm Yêu đều nói xương già rồi không đi, Chu thị thân thể yếu đuối, tuy nói từ khi nhận nữ nhi về khẩu vị đã chuyển biến tốt hơn trước rất nhiều, nhưng thân thể chịu đựng suốt mười mấy hai mươi năm như vậy, làm sao có thể khỏe lại trong một sớm một chiều, cho nên bà cũng không đi.
Ngưu thị chợt nhớ tới nữ nhi mình, từ trước đến giờ là người tính tình thô lỗ, loại hoạt động này bảo đảm nàng sẽ vô cùng phấn khởi tham gia: "A Lê, con đi hỏi Ngư nương xem, nàng có muốn đi không."
Chu Lê gật đầu, chạy ra dãy nhà sau gõ cửa phòng Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư mở cửa, thấy là tẩu tẩu, liền đưa vào trong phòng ngồi xuống: "Tẩu tử tìm ta có việc?"
Chu Lê cười nói : "Lát nữa chúng ta muốn đi ra ngoại thành leo núi, muội đi không?"
Thẩm Ngư vừa nghe, hưng phấn nói : "Hay lắm, khi nào đi? Ta đi đổi lại đôi ủng leo núi."
"Được, muội đổi đi, ta chờ muội, chúng ta cùng đi ra sảnh chính tụ họp cùng bọn họ."
Thẩm Ngư vội vội vã vã chạy vào trong phòng ngủ thay ủng thật nhanh rồi đi ra: "Đi thôi tẩu tẩu."
Chu Lê đứng lên đi tới ngoài cửa phòng, Thẩm Ngư vốn đi sau lưng nàng, nhưng đột nhiên ngừng lại.
Chu Lê nhận ra, quay đầu lại nhìn nàng: "Sao không đi nữa?"
Thẩm Ngư do dự cúi thấp đầu: "Tẩu tẩu, ta muốn hỏi một chút, Việt Tông có đi không?"
Chu Lê hiểu ý, sâu xa hé miệng nở nụ cười: "Đương nhiên, việc này là do hắn đề nghị."
Thẩm Ngư bất ngờ, cúi đầu vặn vẹo ngón tay, chốc lát sau mới nói : "Cái này. . . Tẩu tẩu, ta, ta đột nhiên có chút không thoải mái, nên, nên không đi, các ngươi đi đi, chơi vui vẻ."
Nói xong câu cuối cùng, trực tiếp chạy vào phòng ngủ, nằm uỵch xuống giường, lôi chăn che kín người.
Chu Lê mím môi nở nụ cười, lắc đầu một cái, đi vào ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn, Thẩm Ngư bám chặt không tha, cuối cùng chỉ lộ ra một đôi mắt như quả bồ đào.
"Tẩu tẩu, ta thật không đi, đầu hơi choáng váng." Tiếng nói Thẩm Ngư yếu ớt.
Chu Lê cố ý nói : "Bị bệnh? Để ta xem có phải phát sốt rồi không?"
Nói xong lấy tay đắp lên trán Thẩm Ngư, làm bộ dò xét một lúc mới nói: "Ừ, thật có chút nóng đây, bất quá nhiệt độ này ngược lại không giống phát sốt, như là. . ."Nàng có thâm ý dừng lại một hồi.
Thẩm Ngư: "Là cái gì ?"
"Như là. . . Hoài xuân." Nói xong, Chu Lê đưa tay che miệng cười trộm.
Thẩm Ngư sửng sốt một chút mới phản ứng lại, ngồi bật dậy: "Tẩu tẩu!" Gấp đến độ hai con mắt đều đỏ.
Chu Lê kéo tay nàng: "Được rồi, không chọc muội nữa, đi thôi, ca ca muội cũng muốn đi."
Thẩm Ngư suy nghĩ một chút, vậy không bằng nhân cơ hội này trả cá vàng lại, đỡ cho không có làm gì lại nhận được lễ vật, đè nặng trong lòng, thở không nổi.
Quyết định chủ ý, lúc này liền theo Chu Lê đi ra ngoài.
Thẩm Việt chuẩn bị một chiếc xe ngựa, Chu Lê cùng Thẩm Ngư ngồi trong xe ngựa, Thẩm Việt cùng Việt Tông cưỡi ngựa bên ngoài.
Chu Lê trên đường mang theo hạt dưa, hai người ngồi trong xe lắc lư, vừa ăn hạt dưa vừa tán gẫu.
Thỉnh thoảng có gió thổi bay màn xe ngựa, ngó qua cửa sổ nhìn một chút, liền có thể nhìn thấy hai nam tử ngọc thụ lâm phong cưỡi trên lưng ngựa cao cao, đi song song xe ngựa.
Thẩm Việt tùy ý quay đầu lại, liền nhìn thấy Chu Lê, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Còn Việt Tông không hề quay đầu lại, mắt nhìn thẳng, cả đoạn đường thân thể ngay ngắn, giống như bức tượng ngồi ở nơi đó.
Thẩm Ngư trộm liếc nhiều lần, thấy Việt Tông không khác gì ngày thường, đối với nàng hoàn toàn không có chỗ nào đặc biệt, lúc này mới hơi hơi yên lòng.
Nghĩ thầm, hay là hiểu lầm? Cũng có khả năng là mình nghĩ quá nhiều rồi, người ta vừa đưa ngươi này nọ là thích ngươi à, vạn nhất khi hắn làm bánh Trung thu, không cẩn thận làm cá vàng trang trí trên người rớt vào bột mì thì sao?
Vừa nghĩ như thế, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiếp theo lại mơ hồ có chút mất mác. Nói không được là cảm giác gì, nói chung nàng lớn như thế, nhưng chưa có giống như vậy lần nào. Nếu phải so sánh, vậy thật giống ăn một miếng bồ đào vừa kết trái, còn chưa chín hẳn, chua đến người cảm thấy phiền lòng.
Một khi cho rằng Việt Tông không cố ý đưa cho nàng, nàng liền hận không thể lập tức trả lại cá nhỏ cho hắn.
Xe ngựa lắc lư lắc lư, cuối cùng cũng coi như đi tới chân núi Tĩnh Vân sơn, bọn họ ở đây xuống ngựa leo núi.
Mấy người dọc theo đường đá một đường bò về trước, lúc đầu, Chu Lê còn đi rất nhẹ nhàng, chờ bò đến giữa sườn núi, thân thể không chịu nổi nữa.
Từ khi sinh hài tử, cho dù chú ý bảo dưỡng thân thể thế nào đi nữa, thật giống như cũng không bằng lúc trước.
"Không xong rồi, không xong rồi, Việt lang, ta muốn đi đến đình bên cạnh nghỉ ngơi một chút."
Thẩm Việt thấy nàng đầu đầy mồ hôi, nói cùng Việt Tông và muội muội một tiếng, đỡ Chu Lê đến đình cách đó không xa ngồi xuống.
Mấy gã sai vặt cùng nha hoàn đi theo tiếp tục đi về phía trước, Việt Tông quay đầu nhìn Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư đối mặt với hắn, tim đột nhiên tăng nhịp đập, cũng không biết tính khí từ nơi nào vọt lên, có chút thô bạo hô : "Nhìn cái gì? Đi tiếp a?"
Việt Tông: "Ngươi có muốn nghỉ ngơi một lúc không?"
Người ta là có ý tốt, điều này làm Thẩm Ngư đang dữ dằn cảm thấy áy náy, mặt đỏ một chút, vùi đầu: "Không cần, đi thôi."
Đường núi quanh co, dọc theo đường đi cũng có những người khác không ngừng leo núi như bọn họ, xem ra cũng rất náo nhiệt.
Thẩm Ngư đè nén tâm sự, một đường đều cúi thấp đầu, chỉ nhìn đường dưới chân, xuất thần nghĩ, lát nữa làm sao mới tạo được cơ hội, còn phải trả cá nhỏ lại cho hắn.
Vốn là đang đi theo sát tiếng người phía trước, cứ đi đi, bất tri bất giác lại vào đường đá, đi vào một rừng thông rậm rạp.
Trong rừng có vài lối rẽ, một đường dẫn đến chùa Từ Vân trên đỉnh núi, một đường dẫn tới nơi có dòng suối ấm trong khe núi, còn có một đường để xuống núi.
Thẩm Ngư cũng bỗng nhiên phát hiện, xung quanh mình đột nhiên yên tĩnh. Vừa ngẩng đầu, mới phát hiện phía trước không có một người.
Nàng giật mình, đánh giá bốn phía, chỉ còn rừng cây thông hoàn toàn trống trải.
Người đâu? Đi chỗ nào hết cả rồi?
Là nàng đi chậm quá sao? Hay là nàng đi lạc đường?
Đây là lần đầu tiên nàng tới Tĩnh Vân sơn, ánh mắt nhìn về con đường phía đường, nàng có chút mờ mịt, cũng không biết đi hướng nào.
Nàng bắt đầu do dự, đi trở về, hay vẫn đi về trước?
Chính lúc nàng đang trù trừ, chỉ nghe một trận âm thanh ào ào ào, từ xa đến gần, sau đó, một trận mưa lít nha lít nhít xuyên qua tán cây rừng trên đỉnh đầu rơi xuống.
Trong bụng nàng hoảng hốt, sao đột nhiên trời lại mưa? Bây giờ đang còn trong rừng, có tầng tầng lá cây che chắn đã lớn như vậy, nếu ra khỏi rừng cây, chẳng phải là mưa rơi càng mạnh? Nhưng ở trong rừng cây mãi cũng không an toàn, vạn nhất có sét đánh, rất dễ bị đánh trúng.
Nàng cắn răng một cái, lấy tay che trán, cúi đầu chạy trở về.
Ai ngờ, một bước cũng còn chưa đi ra ngoài, "Ầm" một cái, toàn bộ thân thể liền va vào một bức tường người.
Nàng lảo đảo ngã về sau, có người duỗi tay ra, nắm lấy nàng, mới không đến nỗi chật vật té ngã.
Chỉ là, cách người này giữ nàng, là kéo cổ áo nàng, hướng về trước, tiện đà, kéo toàn thân nàng nhào vào trong l*иg ngực người ta.
Nàng còn tự hỏi đó là ai, ngửa đầu vừa nhìn, màn mưa dày đặc, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn lãnh quen thuộc.
"Việt Tông?"
*** Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com/tac-gia/nhamy111***