“Tam thúc! Tam thúc!”
Âm thanh nữ tử như nhịp trống dồn dập trên sân thi đấu, thúc giục người trên giường đứng dậy, nhưng bởi vì quá mức kinh hoảng, Thẩm Việt đã quên kéo chăn ra, cả người cùng chăn đều lăn đến xuống giường, chật vật không chịu nổi
Tiếng gọi bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục. Thẩm Việt chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
A Lê hơn nửa đêm chạy tới, mà còn.... lớn tiếng như thế. Đây.... chỉ sợ láng giềng đều bị đánh thức hết
Thẩm Việt rối loạn đá bọc chăn lung tung, dường như bay vọt đến mở cửa ra khỏi phòng, vọt tới trong sân, kéo then cửa, kéo cửa ra. Đầu tiên ập vào chính là một mùi rượu dày đặc, ngay sau đó, chính là một cô nương cười ngây ngô
“Tam thúc, cuối cùng thúc đã tới!” Sóng mắt nàng mê ly, mang theo ý cười say rượu nhìn hắn.
“A Lê ngươi uống rượu?” Thẩm Việt nhíu mày, một tay kéo người vào trong, lại nhanh chóng khép cửa lại.
TruyenHDChu Lê một bước đi, ba bước lảo đảo, lắc lư trong sân của hắn, thường thường phát ra tiếng cười khanh khách ngây ngô
Thẩm Việt xem ra, giờ phút này A Lê cùng với nàng lúc ngày thường, quả thực khác biệt như hai người.
“A Lê, trễ như thế, ngươi tới tìm tam thúc có chuyện gì quan trọng sao?” Cho dù đoán chừng nàng nghe không vào, nhưng hắn vẫn trịnh trọng hỏi.
Chu Lê không trả lời, nghiêng ngả lảo đảo đi tới cây cam giữa sân, hướng về cây cam kia gọi một tiếng “Tam thúc”, sau đó vươn hai tay ôm lấy thân cây.
Thẩm Việt kinh ngạc một chút, nhanh chóng đi qua: “A Lê, ngươi làm gì vậy?”
Chu Lê nhắm hai mắt, chu môi lên say cười, hai má nhiễm hồng, đầu gối vào thân cây, bộ dáng ngoan ngoan gọi: “Tam thúc……”
Thẩm Việt trầm mặc, vẫn vươn tay vỗ vỗ đầu vai nàng: “A Lê, đó là cây.”
Chu Lê mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn nhìn vật mình đang ôm, về sau kiều môi nhếch lên, “Là cây a……” Lại nhìn về phía Thẩm Việt, “Ngươi mới là tam thúc?”
Thẩm Việt sắc mặt yên lặng: “Ừhm.”
Ngay sau đó, liền thấy Chu Lê bắt ngược lại hai tay hắn, cũng không cười, dẩu cái miệng nhỏ cau mày, một bộ dáng vừa ủy khuất vừa tức giận: “Tam thúc, có phải thúc cũng giống các nam nhân khác hay không?”
Trong lòng Thẩm Việt nhảy dựng, hắn không những giống nam nhân khác, thậm chí càng bệnh hơn……
“A Lê, ngươi uống nhiều.” Hắn lảng tránh vấn đề của nàng, đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của nàng
“Tam thúc, kỳ thật ta vốn đang uống rượu, nhưng bỗng nhiên lòng ta có giọng nói bảo ta tới tìm thúc, nhất định phải giải thích rõ ràng với thúc.”
Thân thể Thẩm Việt bắt đầu đổ mồ hôi, cô nương mềm ấm bởi vì đứng thẳng không được, vẫn luôn cọ cọ trên người hắn, cọ đến tâm can hắn run loạn
“Giải thích cái gì?” Hắn nén giọng, hỏi.
Chu Lê nhìn hắn, trong mắt Thẩm Việt liền chiếu ra một gương mặt kiều mị phấn nộn
“Tam thúc, ta biết ta là quả phụ, cũng luôn có người ở sau lưng nghị luận ta, chỉ cần đến gần nam tử khác một chút, đều có thể truyền ra một hai câu ô ngôn uế ngữ. Chỉ là lần đó, lần đó ở miếu hoang, ta thật sự không có…… Nam nhân kia không chiếm được tiện nghi của ta, lúc ấy A Lê cầm giá cắm nến, chỉ cần hắn dám lại gần, ta liền thọc chết hắn!”
Nói nói, lại nghĩ tới giấc mộng ban ngày khi ngồi ở cửa nhà Thẩm Việt: “Chỉ là sức lực hắn thật lớn, ô ô ô, tam thúc, vì sao thúc không tới a? Thúc không tới cứu A Lê? Có phải thúc chán ghét A Lê không?”
Nói xong, thân mình mềm nhũn sắp té ngã, Thẩm Việt kéo cánh tay nàng, nữ tử không những không ổn, còn trực tiếp té vào trong lòng ngực hắn. Trái tim hắn bắt đầu co rút mãnh liệt, dường như sẽ nổ tung ngay sau đó.
“Không, tam thúc không chán ghét A Lê.” Thẩm Việt cố gắng trấn định trả lời. Chóp mũi tràn đầy mùi rượu trên người nàng, hắn ngửi ngửi, dường như chính hắn cũng say.
“Không chán ghét sao? Vậy là ghét bỏ, đúng không?” Đôi mắt hạnh ngập nước của Chu Lê, giống một con mèo bị thương nhìn Thẩm Việt.
Thẩm Việt nghe vậy nhíu nhíu mày: “Cái gì ghét bỏ? Ta nói ghét bỏ ngươi lúc nào?” Lại nói, hắn có tư cách gì ghét bỏ, rốt cuộc không bình thường chính là hắn……
Không chê sao, Chu Lê nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, ngay sau đó lại cười hề hề, lắc đầu, tránh thoát tay hắn, rời khỏi cái ôm của hắn
“Kỳ thật ta không để bụng, ta chỉ rất muốn nói rõ ràng với thúc mà thôi.”
Thẩm Việt thấy nàng cuối cùng cũng buông mình ra, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang định nói với nàng, nàng đã nói rõ, tam thúc đã biết; nào ngờ lời còn chưa nói ra miệng, nữ tử lại lần thứ hai nhào tới, hắn luống cuống một chút, đang muốn đỡ nàng, liền nghe “Ọe” một tiếng, một trận nước phun ra —— nàng ói....
Thẩm Việt mím chặt môi, ngực thực mau truyền đến một cảm giác thấm thấm ẩm ướt
Thẩm Việt đứng yên không nhúc nhích chờ nàng phun hết. Nói thật, hương vị này không tốt lắm, thậm chí có chút ghê tởm, nhưng Thẩm Việt lại không cảm thấy khó chịu lắm. Nghĩ đến đây, hắn lại âm thầm mắng mình trong lòng một hồi, thì ra hắn còn bệnh hoạn hơn hắn tưởng tượng, phảng phất như mặc kê A Lê làm bất kỳ chuyện gì khiến người khác không ổn, hắn đều sẽ không cảm thấy chán ghét……
Chu Lê phun xong một trận liền gục đầu xuống bất động, Thẩm Việt nhíu mày nâng khuôn mặt nàng lên nhìn, nữ tử đã ngủ rồi.
Cho nên hiện tại hắn nên làm cái gì bây giờ?
Hắn cẩn thận kiểm tra một lần xiêm y trên người A Lê, còn sạch, không có làm dơ, xem ra tất cả dơ bẩn đều ở trên người mình. Lúc này hắn còn không quên trêu chọc trong lòng, nha đầu này ói thực sự có kỹ thuật.
Hắn đỡ A Lê đến bàn đá một bên nằm sấp xuống, còn mình lập tức chạy vào phòng thay xiêm y
Khi đang thay xiêm y, trong lòng nhanh chóng bày kế hoạch, chờ lát nữa đỡ A Lê một đường về lại tiệm nàng, hay là trực tiếp đá văng cửa nhỏ trên mặt Bắc tường đưa A Lê đi qua?
Hai loại phương pháp này dường như đều không quá thỏa đáng, đỡ nàng trở về cùng đá cửa, đều không tránh khỏi tạo ra tiếng động tại thời khắc đêm khuya tĩnh lặng, nếu có hàng xóm đi tiểu đêm nào cảnh giác thấy…… Vậy hắn cùng A Lê thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch
Hay là đánh thức nàng, để nàng tự mình trở về. Cùng lắm thì hắn đi theo nhìn từ xa, bảo đảm an toàn của nàng.
Chờ hắn đổi xong xiêm y ra tới, lại thấy Chu Lê không biết từ khi nào đã ngủ trên mặt đất, một người nho nhỏ, cuộn tròn ở nơi đó.
Nháy mắt lòng hắn mềm nhũn. Hắn đi đến trước mặt nàng ngồi xổm người xuống: “A Lê? A Lê? Cần phải trở về.”
Sau khi gọi mấy tiếng, nữ tử nhíu nhíu mày, rốt cuộc hơi hơi mở mắt, giữ chặt ống tay áo hắn lắc lắc, ủy khuất nũng nịu nói: “A Lê không trở về, phải ở chỗ này.”
Ngay sau đó lại dường như làm nũng: “Lạnh quá a, ta muốn cái chăn.” Nói, liền kéo vạt áo Thẩm Việt qua đắp trên người mình
Thẩm Việt không đề phòng, bị kéo lảo đảo một chút, quỳ xuống trên mặt đất, thân mình phủ phục ở phía trên người nàng, khoảng cách gần trong gang tấc.
Ánh trăng rải rác, chiếu vào bóng đêm ánh sáng loang lổ, lúc này A Lê tựa như một chú mèo con làm người yêu mến. Hắn vốn dĩ không thích những động vật nhỏ đó, chỉ là hiện nay, hắn theo bản năng vươn tay tới sờ sờ gương mặt mèo con
Nếu hắn thật sự biếи ŧɦái, vậy tối nay, liền biếи ŧɦái một lần đi
Một tay hắn xuyên qua, để sau cổ nàng, một tay đỡ dưới thân, bế ngang người lên, một đường đi đến phòng nghỉ
*** Truyện chỉ đăng tại
truyenhdt.com/tac-gia/nhamy111***
nhamy111: anh tú tài hôm nay bất chấp ời... anh có dám tiến tới hơm ta 🤭🤭