Chương 3

Ngữ khí nhàn nhạt, lại có thể nghe ra bên trong bao hàm vài phần quan tâm. Đinh Nhu ngẩng đầu, chớp chớp con người long lanh ánh lệ, đang do dự có nên đi qua hay không, Dung Phong Chấn đột nhiên cúi người, cánh tay dài duỗi ra kéo cô tới gần. Hắn đẩy bàn tay trắng nõn đang che đầu của cô ra, thấy được bên trên sưng lên một cục, hắn nhẹ nhàng dùng tay cọ xát lên trên nó.

“Lão gia, tới rồi.”

Bên ngoài truyền tới âm thanh cung kính, Dung Phong Chấn thấp giọng đáp lại một tiếng, sau đó bảo Đinh Nhu sửa sang lại quần áo trên người, một tay vén mành lên, lưu loát nhảy xuống xe ngựa.

Cô nắm lấy tay hắn, nam nhân hơi dùng sức, cô đã bình yên rơi xuống trên mặt đất.

Gã sai vặt Dung Dương tiến lên gõ cửa, Đinh Nhu tò mò thò đầu ra nhìn cảnh vật xung quanh, trên đường vô cùng im ắng, hai người xuống xe lâu như vậy rồi, cư nhiên cô còn chưa thấy được bóng người nào.

“Vào đi, ngày mai ta dẫn ngươi đi đạp thanh.” Dung Phong Chấn ma xui quỷ khiến nói một câu, một lúc sau hắn mới hồi thần lại. Hôm nay hắn thực không bình thường, tác phong của hắn hoàn toàn không giống mọi khi.

“Đại bá.”

Âm thanh mềm mại pha lẫn không muốn xa rời đánh gãy suy nghĩ của Dung Phong Chấn, con ngươi hắn hạ thấp, đối diện với ánh mắt ướŧ áŧ mang theo chút khẩn trương, hắn nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ.”

Đinh Nhu ngoan ngoãn gật đầu, tay nhỏ bắt lấy xiêm y hắn. Dung Phong Chấn nhàn nhạt liếc mắt một cái, cũng không bày ra biểu tình không kiên nhẫn, cố tình thả chậm bước chân.

“Lão gia.” Trong mắt lão quản gia hiện lên tia kinh ngạc, nhanh tới mức không bắt kịp. Lần đầu tiên ông thấy lão gia mang nữ nhân khác vào phủ, đã vậy khuôn mặt của người này còn tinh xảo tới mức làm ông không thể không nghĩ nhiều.

“Đại bá, ta và ngươi có thể ở chung một cái sân không?” Đinh Nhu ngẩng đầu, chờ mong nhìn hắn. Cô thật sự không thể tưởng tượng được Dung Phong Chấn có một gia nghiệp to lớn như vậy. Ở đây có đình viện bình thản khoái hoạt, cây cối xanh biếc, hoa cỏ đẹp rực rỡ, không cần nghĩ cũng biết, tiểu viện bên trong nhất định có rất nhiều.

Nhìn ánh mắt của cô, ý định cự tuyệt cũng không thể thốt thành lời.

Dù sao lão quản gia cũng sống thành nhân tinh, nhận thấy chỗ khó xử của Dung Phong Chấn, ông âm thầm suy nghĩ, lấy quan hệ của hai người họ ở một chỗ cũng không tốt, ông châm chước dùng từ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Tiểu thư, như vậy…sợ là không ổn.”

Không đợi lão quản gia nói xong, một giọt nước mắt trong suốt chảy từ khóe mắt cô. Đinh Nhu cố chấp cắn cánh môi, vết máu đỏ thẫm càng hiện lên rõ ràng trên phấn môi đầy đặn.

“Theo ý ngươi.” Tựa hồ một tiếng than thở cực nhẹ gian nan phát ra, Dung Phong Chấn phân phó người bên cạnh: “Đi xuống đi.”

“Dạ.” Lão quản gia cung kính hành lễ, từ từ lui xuống.

“Đại bá tốt nhất.” Đinh Nhu không chút bủn xỉn cười xán lạn như hoa với hắn. Dung Phong Chấn như cười như không liếc xéo cô một cái, nhanh nhẹn đi lên phía trước.

“Đại bá, nơi này thật lớn.” Đinh Nhu tán thưởng nhìn núi giả hai bên đường, tay nhỏ nắm chặt xiêm y của hắn không buông ra.

“Ân.” Dung Phong Chấn đáp, thật sự là tích chữ như vàng.

Đinh Nhu cũng không ngại, nam nhân này bình thường lạnh lùng ít nói, không chừng trên giường lại rất mãnh a.

Đinh Nhu nhìn hai chữ “Đồng viện” treo bên ngoài, Dung Phong Chấn đã nhanh chân bước vào bên trong. Quả nhiên, trong viện trồng rất nhiều cây ngô đồng, dưới tàng cây còn có ghế đá, bàn đá, dụng cụ pha trà tinh xảo. Nam tử mặc bạch y vừa nằm lên chiếc võng chợp mắt, Đinh Nhu thế nhưng cảm giác được năm tháng tĩnh lặng trên người hắn.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Dung Phong Chấn chưa từng mang nữ tử khác về nhà, cũng không nghe hắn nhắc tới nữ nhân khác. Hay là…thực chất hắn thích nam nhân?