Chương 14

Nghe vậy, Đinh Nhu nghẹn cười, khuôn mặt tinh tế ôn nhu nhuộm hồng thành rặng mây đỏ nhàn nhạt. Thấy vậy, Hà Doanh Doanh còn cho rằng cô đang thẹn thùng. Vốn dĩ nàng ấy còn có hơi xấu hổ lúc hỏi, thế nhưng lúc này lại vô cùng thản nhiên.

Hà Doanh Doanh nghiêng người, lại hỏi: “Tỷ tỷ không cần xấu hổ, mau nói cái kia của Phong ca ca lớn hay không? Vừa nãy ta nghe thấy tỷ kêu rất lớn tiếng.”

“...” Ai mau tới thu yêu nghiệt này đi! Đinh Nhu âm thầm trợn trắng mắt, ánh mắt nhàn nhạt liếc thấy Hà Nguyệt Hiên cách đó không xa, phát hiện sắc mặt hắn trầm xuống, đôi mắt sâu thẳm, gắt gao nhìn chằm chằm Hà Doanh Doanh.

Đinh Nhu lập tức hứng khởi, chậm rì rì nói: “Cái kia của đại bá ta sao?” Thấy Hà Doanh Doanh hưng phấn gật đầu, tiếp tục nói: “Cái kia của đại bá ta to như bắp tay trẻ con, làm ta dục tiên dục tử. Cái kia của ca ca muội có lớn hay không?”

Hà Nguyệt Hiên giận tới sắc mặt đỏ đậm, lại ẩn nhẫn không phát, cố tình thả chậm hô hấp, lỗ tai dựng thẳng, cẩn thận nghe hai người nói chuyện. Trong lòng hắn có chút khẩn trương, muội muội có vừa lòng với biểu hiện của hắn không? Có thích côn ŧᏂịŧ của hắn không?

Đinh Nhu không nhìn sai thần sắc của Hà Nguyệt Hiên, hơi cúi đầu, bả vai run run, hai huynh muội nhà này chơi thật thú vị.

Hà Doanh Doanh nâng mặt lên, cẩn thận nghĩ lại: “Ca ca ta cũng rất lớn, hơn nữa còn có màu hồng phấn.”

Đinh Nhu nghẹn cười hỏi: “Ách, vậy trên đấy có nhiều lông không?”

Hà Doanh Doanh thẹn thùng gật đầu: “Rất nhiều, nhiều tới mức làm ta có chút đau.”

“Vậy cái kia của ca ca muội cắm vào, muội thấy sướиɠ không?” Đinh Nhu nhìn khuôn mặt của Hà Nguyệt Hiên đã không thể dùng từ đen để hình dung, suýt chút nữa cô nhịn không được mà cười to.

“Nhu Nhu, lại đây.” Âm thanh trầm thấp hồn hậu của Dung Phong Chấn vang lên. Đinh Nhu nghiêng mặt liền thấy con ngươi u ám không thấy đáy của hắn, cô thầm hô không ổn, sơ xuất quá! Dung Phong Chấn có võ công, một màn đối thoại vừa rồi chắc chắn lọt vào tai hắn.

Thấy sắc mặt hắn sắp biến thành màu gan heo, Đinh Nhu ngoan ngoãn đứng lên, cọ tới cọ lui đới bờ sông, nhìn Dung Phong Chấn thuần thục mổ bụng rửa sạch cá.

Ánh mắt cô lóe lên tia sáng, lúc này không vỗ mông ngựa còn chờ tới khi nào.

“Đại bá thật lợi hại”, Đinh Nhu mang vẻ mặt sùng bái nhìn Dung Phong Chấn. Dung Phong Chấn nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Lông của đại bá nhiều không?”

“...” Khóe miệng Đinh Nhu giật giật, nhẹ nhàng gật đầu, đại bá như này thật đáng sợ!

Dung Phong Chấn đem thịt cá đã xử lý tốt đặt lên lá cây, tiếp tục cầm cá sống chưa xử lý qua rạch bụng rửa sạch, âm thanh ép xuống thật thấp: “Côn ŧᏂịŧ đại bá có thao ngươi sướиɠ tới dục tiên dục tử không?”

Đinh Nhu nuốt nuốt nước miếng, tổng cảm giác nếu cô không trả lời, ngay sau đó cây đao đang mổ bụng cá sẽ đâm vào cô: “Côn ŧᏂịŧ đại bá lớn nhất, thao tiểu huyệt rất sướиɠ. Nhu Nhi rất yêu côn ŧᏂịŧ đại bá, ta còn muốn ăn nó, dùng cái miệng nhỏ để ăn.”

Cô một hơi nói xong, hé hai mắt nhìn, quả nhiên thấy sắc mặt Dung Phong Chấn bớt u ám liền thở phào nhẹ nhõm.

Dung Phong Chấn dùng nhánh cây xiên vào thịt cá, không nhanh không chậm đáp: “Nhu Nhu quả nhiên là tiểu tao hóa, đương nhiên đại bá sẽ dùng côn ŧᏂịŧ đút no hai cái miệng nhỏ của Nhu Nhu.”

Khóe mắt Đinh Nhu giật giật, cười ha hả: “Đại bá, ngươi thật xấu.” Cầm thú! Hỗn đản tϊиɧ ŧяùиɠ xông lên não.

Dung Phong Chấn vừa nhìn liền biết tiểu nữ nhân đang chửi thầm hắn, hắn cũng không ngại, cầm cá đi tới gần đống lửa Hà Nguyệt Hiên vừa đốt.

“Ca ca, ta đi rửa tay.” Hà Doanh Doanh ném xuống một câu liền đi tới bờ sông, nàng thật sự không có biện pháp đối mặt với ca ca.