Chương 6: Con Bé Không Nói Dối

Vương đại nương bị hoảng sợ, che ngực lại, ai da một tiếng: “Khương nương tử, sao cô lại dùng sức như vậy làm gì? Cô không thể dạy dỗ trẻ con như thế được, về sau trưởng thành sẽ bị nhà chồng ghét bỏ.”

Khương Niệm lạnh mặt: “Ta còn không biết rõ con nhà ta như thế nào hay sao, con bé không có khả năng nói dối.”

Hai mắt Vương đại nương trừng lớn: “Khương nương tử, cô có ý gì? Chẳng lẽ là ta nói dối hay sao?”

“Một tháng tới nay ta vẫn luôn bệnh, vẫn luôn ăn cháo trắng rau xào, chưa từng ăn qua thịt đến một lần, bà lại khen ngược, lâu lâu lại bảo ta lấy tiền mua thịt” Khương Niệm lạnh giọng nói: “Nếu là ăn vào trong bụng nữ nhi của ta thì thôi, nhưng con bé cũng chưa từng ăn qua, vậy bà nói xem người nói dối rốt cuộc là ai?”

Vương đại nương hoảng hốt, bà ta cho rằng Khương Niệm bị bệnh cả ngày đến choáng váng, không còn sức lực quản những việc này, vì thế tháng này mới lớn mật hơn rất nhiều, cứ thế cầm thịt cùng gạo về nhà, nào nghĩ đến hôm nay Khương Niệm lại truy cứu.

Vương đại nương cũng đã sống hơn bốn mươi năm, cái công phu mặt dày này sớm đã luyện đến nhuần nhuyễn, vẻ mặt trấn định nói: “Khương nương tử, một tháng này cô vẫn luôn bệnh đến mơ mơ màng màng, ăn bao nhiêu thịt thì trong lòng cô không biết, nhưng ta thì hiểu rõ, cháo, canh, đồ ăn đều có, hơn nữa đứa nhỏ Đậu Giá này cô cũng biết đấy, lời nói của nó không thể tin”

Đậu Giá thông minh lanh lợi, đừng nhìn nàng chỉ có ba tuổi rưỡi, nhưng nói chuyện rất lưu loát, thật sự biết lừa dối người, bởi vậy mà không ít lần nguyên chủ đã răn dạy con bé.



Hôm nay nếu là nguyên chủ ngồi nơi này, chỉ sợ là sẽ dễ dàng bị lừa gạt, nhưng Khương Niệm nàng không phải là người dễ bị lừa gạt, hơn nữa hôm nay nàng cũng có lòng muốn xử lý người phụ nữ có lòng dạ hiểm độc này, cho nên tất nhiên sẽ không bị lừa gạt.

“Tuy ta bị bệnh, nhưng trong lòng lại biết rõ, mấy năm nay bà đứt quãng chiếm của ta không ít tiền bạc.”

Sắc mặt Vương đại nương thay đổi lớn: “Khương nương tử, cô không nên bôi nhọ người khác, ta không phải người thiếu đạo đức như vậy.”

“Bà dám thề độc đối với tôn tử béo mập của bà không?” Khương Niệm nhìn Đậu Giá nhỏ gầy thì cực kỳ đau lòng, bà tử có lòng dạ hiểm độc này lại cầm lương thực cùng thịt trong nhà đi vỗ béo cho toàn bộ người của nhà bà ta, nếu mà toàn bộ đều ăn vào trong bụng Đậu Giá thì sao Đậu Giá có thể gầy như vậy chứ?

Phát thề độc đối với người mê tín mà nói, quả thật là muốn mạng người, đương nhiên Vương đại nương không muốn, bà ta bắt đầu khóc lóc kể lể: “Khương nương tử, cô làm người cũng không thể không có lương tâm như vậy, ta có lòng tốt giúp cô chăm sóc việc nhà, chăm sóc cô, chăm sóc hài tử, bận đến nỗi không ngẩng nổi đầu, vậy mà cô còn vu khống ta lấy đồ nhà cô, thật là có lòng tốt mà không được báo đáp.”

“Bà đừng giả vờ đáng thương ở chỗ này.” Khương Niệm lạnh lùng nhìn Vương đại nương: “Trước kia thấy bà thật sự giúp đỡ làm rất nhiều chuyện vặt trong nhà nên đối với việc bà trộm lấy đồ vật này ta vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng nửa năm qua bà càng thêm quá mức, không chỉ có lấy thịt lấy gạo, mà còn ăn chặn tiền thuốc của ta!”