Chương 37: Kết Thù

“Được.” Bà tử bận rộn nên cũng không buôn chuyện với Khương Niệm nữa: “Đúng rồi, xưng hô với cô thế nào, ngày mai tôi không có ở đây, đến lúc đó tôi sẽ bảo người khác nhận hàng”

Khương Niệm nói: “Tôi họ Khương.”

Bà tử dặn dò: “Khương nương tử, vậy chiều mai cô đưa tới sớm một chút.”

“Được.” Sau khi Khương Niệm đồng ý thì vội vàng quay về thôn rồi đến Hứa gia để đón Đậu Giá. Lúc đi ngang qua Trương gia bên bờ sông, nàng nghe thấy tiếng cãi vã từ Trương gia.

“Tại sao lão tứ lại bị đá rơi đập gãy chân, còn không phải bởi vì cô đến gần quả phụ xui xẻo khắc phu kia sao? Nếu không phải cô qua lại với nàng ta, đem xui xẻo đến cho lão tứ khiến lão tứ xảy ra chuyện, cô còn có mặt mũi để bảo tôi lấy tiền để cô đưa cho nàng ta? Suy nghĩ thật hay” Giọng nói của Trương lão thái rất lớn, khiến cho hàng xóm xung quanh nghe được rõ ràng.

Những người hàng xóm đến nghe chuyện phiếm nhìn thấy Khương Niệm thì tỏ ra xấu hổ, xem như Trương lão thái đã đắc tội sâu sắc với Khương nương tử rồi.

Khương Niệm nghe nội dung cãi vã này, dường như là vì mượn tiền của nàng, trong lòng cười lạnh, nàng cho mượn tiền cứu mạng người nhưng cuối cùng lại trở thành gây thù chuốc oán.

“Suýt nữa cô đã làm cho tôi mất mặt rồi, thật xui xẻo mà.” Trương lão thái mắng Hạ Hà: “Lão Tứ xảy ra chuyện làm chậm trễ nhiều việc như vậy, tất cả phải do lão đại và lão nhị đi bổ công. Tôi còn chưa kêu cô trả tiền, cô lại tìm tôi đòi tiền chữa bệnh. Theo tôi thấy, số tiền này nên do Khương quả phụ kia trả.”

Trương Tứ Lang mạng lớn, hôn mê hai ngày cuối cùng vẫn còn sống, ở y quán năm ngày rồi chuyển về nhà. Mấy ngày nay hắn ta ở y quán, cha mẹ và huynh đệ đều không đến thăm hắn ta lần nào, trái tim của Hạ Hà đã lạnh giá, bây giờ nghe thấy mẹ chồng không nói lý lẽ, trong lòng nàng ấy lại càng thêm tức giận: “Nương, nương còn nói lý lẽ hay không? Nếu không phải Khương nương tử cho con mượn tiền, đại phu ngay cả thuốc cũng không kê, có lẽ tứ ca…”



Hạ Hà nghĩ đến những ngày tứ ca nằm ở y quán, vẫn dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cửa chính, chờ người trong nhà tới. Nhưng đợi mấy ngày cũng không có người nào của Trương gia tới: “Tứ ca cũng là con trai của nương, hắn bị tai nạn nhiều ngày như vậy, các người ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, sao các người có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”

Trương lão thái chột dạ, cứng cổ nói: “Trong nhà nhiều chuyện như vậy, làm sao chúng tôi đi được.”

Lão đại và lão nhị của Trương gia nối đuôi nhau nói: “Đúng vậy. Chúng tôi còn phải đi làm, cũng bởi vì lão tứ xảy ra chuyện mà bây giờ ngày nào chúng tôi cũng phải đi làm, chúng tôi mệt đến nửa sống nửa chết, làm sao có thời gian đi thăm hắn.”

“Đúng vậy. Mấy ngày nay cô ở huyện thành không cần làm gì ngược lại thoải mái, chúng tôi ở nhà mệt tới chết cũng không khóc một tiếng.” Vợ của Trương lão đại bày ra vẻ trưởng tẩu: “Được rồi, sắp sang năm mới rồi còn khóc lóc là thế nào, đây không phải là mang đến xui xẻo cho mọi người sao?”

Trương lão thái lập tức nói: “Tiểu Hà, cô còn dám khóc nữa thì tôi sẽ đuổi cô ra ngoài. Thật là xui xẻo. Nếu không phải kiến thức của cô hạn hẹp, nhìn trúng chút tiền kia thì nhà chúng tôi cũng sẽ không xui xẻo như vậy, tất cả đều là do cô đến gần quả phụ kia.”

Hạ Hà nổi giận đùng đùng nói: “Cái gì cũng tại tôi vậy thì các người đừng lấy tiền tôi đốn củi kiếm được.”

Trương lão thái bắt đầu khóc lóc om sòm: “Chao ôi, sao số tôi lại khổ thế này? Sao tôi lại có một đứa con dâu bất hiếu như vậy chứ? Tôi cực khổ nuôi lớn lão tứ, tôi lấy chút tiền báo hiếu của cô cũng không được à”

Khương Niệm nghe không nổi nữa, trực tiếp gõ cửa sân hàng rào tre của Trương gia: “Trương đại nương, từ xa đã nghe thấy bà khóc, đây là có chuyện gì vậy?”