“Đại nương, ta không phải muốn cướp tiền, mà là thương nhân kia bán cho ta cái giá cũng rất đắt. Hơn nữa bà cũng biết trời lạnh như vậy mà muốn trồng ra đồ ăn mới mẻ, cũng phải tiêu phí không ít sức lực, cho nên......” Khương Niệm cần phải xây dựng ra một cái ấn tượng về rau dưa trân quý cho mọi người, nếu không thì chỉ có thể bán rẻ.
Bà tử trầm mặt xuống: “Cho dù có ngon đến mấy thì cũng không thể đắt như vậy được, thôn trang ở suối nước nóng của châu phủ trồng rau dưa cũng bán không đến ba mươi văn. Hai mươi văn đã là giá cao nhất rồi.”
Khương Niệm nói: “Những rau dưa này đều là loại hiếm thấy, hơn nữa vừa mới được hái từ đất lên, bà xem bùn đất đều còn rất mới mẻ, rau dưa mới mẻ như vậy mà giá cả đắt một chút thì về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ.”
Đáy lòng bà tử nghĩ gần đây thiếu phu nhân đang mang thai nên ăn uống không tốt. Đúng thật là muốn ăn một chút đồ ăn mới mẻ, nhưng mà giá này cũng hơi đắt: “Rẻ một chút đi, ta sẽ mua hết.”
“Nếu mà đại nương thật sự muốn mua, vậy thì hai mươi năm văn.” Khương Niệm khuyên bảo: “Bà xem những đồ ăn này của ta trông rất tươi ngon, hơn nữa lại là vật hiếm lạ chưa thấy qua. Đại nương, bà mua cho quý nhân trong phủ ăn, chắc chắn quý nhân cũng sẽ khen bà một câu”
Bà tử ngẫm lại cũng thấy đúng. Nhưng mà bà ấy vẫn định đi hỏi thiếu phu nhân một câu, nếu mà thiếu phu nhân chịu tiêu tiền, vậy thì bà cũng thuận tiện không nói cái gì: “Vậy ngươi chờ một chút, ta đi hỏi một câu.”
Người mang thai thì tất nhiên là cái gì cũng đều muốn ăn, vừa nghe có bán rau dưa mới mẻ đã lập tức nói: “Mua tất cả!”
“Thiếu phu nhân, nhưng hai mươi năm văn một cân, giá này quá đắt, bị phu nhân biết thì không tiện giải thích.” Bà tử phụ trách sau bếp nói. Giá cả hàng hóa ở Trường Dương huyện rẻ hơn rất nhiều so với châu phủ, vào đông thì rau dưa đắt nhất cũng chỉ khoảng năm văn một cân. Lập tức tăng lên gấp mười lần thì khi phu nhân xem sổ sách nhất định cho rằng bà ta tham. Bà ta không gánh nổi cái trách nhiệm này.
Thiếu phu nhân đến từ gia đình giàu có của thành Thanh Châu, sao có thể không nghe hiểu hàm ý của bà tử, rõ ràng chính là bà tử này sợ bị dạy dỗ lại muốn lấy lòng ở trước mặt nàng. Nàng không thiếu mấy chục văn này, nhưng nàng gả vào Tống gia rồi mà đến chút rau dưa còn phải nhìn xem sắc mặt người khác, vậy thì nàng sẽ không vui: “Ta đang mang thai trưởng tôn của Tống gia, ăn một chút đồ ăn cũng không được à?”
Bà tử lập tức nói mình không phải có ý này: “Thiếu phu nhân, ngài cũng biết phu nhân quản gia quản rất nghiêm. Nếu ta làm chuyện này......”
“Nếu mà bà khó xử thế thì ta sẽ bảo nha hoàn của ta đi mua.” Tống thiếu phu nhân lười phải nghe bà tử hát tuồng. Nói rồi đưa mắt ra hiệu với nha hoàn ở bên cạnh: “Ngươi đi mua hết lại đi. Chúng ta sẽ nấu ở trong phòng bếp nhỏ, chờ thiếu gia trở về có hỏi thì cứ nói là ý của ta”.
Bà tử vừa nghe thấy vậy, chuyện này mà bị thiếu gia sủng thê biết thì bà ta cũng không có quả ngon để ăn, vì thế vội vàng nói: “Thiếu phu nhân. Sao có thể để ngài tiêu pha được? Ta chính là tới nói với ngài một tiếng, xem ngài có muốn ăn không, nếu muốn thì ta sẽ đi mua. Chờ đến giữa trưa sẽ sắp xếp làm thành đồ ăn cho ngài.”
Thiếu phu nhân cũng không vạch trần bà ta mà cười với bà tử: “Vậy đành làm phiền Tạ mụ mụ rồi”
“Không phiền, ta sẽ đi ngay” Bà tử vội vàng ra hậu viện. Đi tới cửa sau, tìm được Khương Niệm vẫn còn chờ ở cửa: “Không thể lại rẻ thêm một ít sao?”